Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 600: Ta không còn nhiều thời gian




Tôi làm sao cũng nghĩ không ra, người luôn luôn lấy lợi ích của Hạ gia làm đầu như đại trưởng lão, sao có thể đưa ra một cái quyết định như vậy?
Còn nữa, từ khi mới bắt đầu, đào tạo tôi tới ngày hôm nay chính là đại trưởng lão, ông ấy tỉ mỉ trù bị lâu như vậy, cuối cùng lại lấy giỏ trúc mà múc nước, xe cát biển Đông công dã tràng, thực tế là vô lý.
"Đại trưởng lão". Nghĩ thế, tôi thấp giọng mở miệng, ngữ khí mang theo vài phần phòng bị, "người làm như thế, là có ý gì?"
Như hiểu suy tư của tôi, đại trưởng lão mới mở mắt ra, ngày bình thường đôi mắt sáng quắc tinh anh, lúc này lại mang theo vài phần mỏi mệt cùng tự giễu
"Tôi vì cái gì? Tôi chẳng qua là vì cái nhà này, chỉ tiếc Hạ gia đã sớm như là tan đàn xẻ nghé, coi như tôi có cố gắng thế nào, cũng phí công."
Tôi căn bản không có nghĩ đến có ngày đại trưởng lão lại đột nhiên ở trong bộ dạng bi ai cảm khái đến mức này, trong lòng tôi nao nao.
Tôi đương nhiên hiểu rõ mấy năm này tình huống ở nhà họ Hạ này cũng không khá lắm, chi thứ cùng dòng chính khoảng cách càng lúc càng lớn, đã đến lúc không thể cải thiện được tình trạng. Nhưng liên quan tới những việc này, đại trưởng lão từ trước đến nay đều là nhắm mắt tảng lờ, hôm nay vì sao lại đột nhiên nói với tôi?
Tôi còn không kịp ngẫm nghĩ nữa, đại trưởng lão ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người tôi, trong mắt sớm đã không còn để lộ cảm giác mệt mỏi, khôi phục lại sự sắc bén cùng thần sắc băng lãnh ngày thường, "Đại tiểu thư, Ta từ khi vừa mới bắt đầu vốn không có ý định để cô quên đi Tiết Xán. Ta chẳng qua là muốn thử cô một phen, xem cô có thật sẽ vì một người đàn ông, không đặt nặng hy vọng của Hạ gia chúng ta, mà từ bỏ đi tu vi của mình hay không?"
Đại trưởng lão nói những lời này với ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, hiển nhiên có mấy phần trách cứ tôi, thế nhưng chính tôi lại không chút nào xấu hổ, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn về phía ông ấy.
"Đại trưởng lão, có thể người không thấu hiểu được chuyện tình cảm của tôi và Tiết Xán, nhưng tôi chỉ muốn nói cho người biết, tu vi biến mất, có thể lại tu luyện từ đầu. Nhưng tôi cùng Tiết Xán đi qua với nhau bao nhiêu chuyện như thế, đều là trân quý không thể thay thế. Tôi nhất định sẽ bảo vệ những thứ mà mình cảm thấy trân trọng. Tiết Xán với tôi rất quan trọng, cho nên tôi phải bảo vệ. Nhưng tương tự, Hạ gia với tôi cũng rất quan trọng, nếu như có người khác muốn thương tổn tới Hạ gia, tôi vì những người thân của mình, cũng sẽ không chút do dự mà phấn đấu."
Những lời này nói ra như là lời thề son sắt, thậm chí có mấy phần cuồng ngạo, tôi vốn cho là đại trưởng lão sẽ giận hoặc khiển trách tôi, không ngờ ông ấy chỉ nhìn chằm chặp tôi, sau một lúc, ông đột nhiên cao giọng cười ha hả.
"Ha ha ha. Quả nhiên không hổ danh là đích nữ nhà họ Hạ chúng ta, đây mới là phong thái mà một đích nữ vốn phải có!" Đại trưởng lão cười nhẹ nhàng vui vẻ và nói đầy vẻ tâm đắc.
Bởi vì bất ngờ quá nên mắt tôi có phần trợn tròn kinh ngạc.
Hai năm quen biết ông, mặc dù cũng không phải là thường xuyên gặp mặt, nhưng thời gian ở Mỹ hàng ngày đều phải call video cho ông để báo cáo, hoặc là về rồi thì tới đây thăm hỏi. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nhìn thấy ông ấy cao giọng cười to như thế này bao giờ.
"Rất tốt, thật sự rất tốt!" Đại trưởng lão dường như không chú ý tới dáng vẻ khiếp sợ và kỳ quái mà tôi bày ra, chỉ tiếp tục tự lẩm bẩm, vẻ mặt dường như hạ quyết tâm lắm, "Nhìn xem cái tính tình này của Đại tiểu thư cô, ta cũng có thể yên lòng đem Hạ gia giao cho cô rồi."
"Cái gì?" Tôi cái này mới phản ứng được, mặt nghệt ra, "đại trưởng lão, người nói thế là có ý gì?"
"Ta đang nói, ta muốn đem Hạ gia, giao cho cô. Đại trưởng lão lúc này mới thu hồi nụ cười, sắc mặt nghiêm chỉnh nhìn tôi, từng lời từng lời nghiêm túc nói ra, "Cô hẳn cũng phải trông thấy, mặc dù bước chân vào Hạ gia đã hai năm rồi, nhưng cũng chỉ chuyên tâm tu luyện, cũng không có bất kỳ quyền lợi gì, mà bây giờ xem ra, thời điểm này cũng thích hợp để đem quyền lực giao đến tay cô rồi."
Trong lòng tôi càng khiếp sợ hơn. Hai năm này, tôi cũng từng không chỉ một lần nghĩ tới, tôi và Hạ Lẫm đến lúc nào mới có thể thực sự làm chủ cái nhà này đúng nghĩa, nhưng cũng không nghĩ sẽ trở thành người nắm quyền. Dù sao ba vị trưởng lão đã cầm quyền quá lâu, đối với quyền lực ắt sinh dục vọng, tôi mặc dù tin tưởng ba vị trưởng lão thực tình muốn thủ hộ Hạ gia, nhưng Tôi cũng cảm thấy các vị ấy chưa hẳn nguyện ý cho tôi quyền lực gì.
Thế nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng, đại trưởng lão vậy mà chủ động muốn đem toàn bộ quyền lực chuyển giao cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Đại trưởng lão? Trong nhà có phải là có chuyện gì xảy ra?" Tôi đột nhiên ý thức được cái gì, bối rối hỏi.
Đại trưởng lão nhìn tôi có phần tán thưởng, "cũng không phải là đần quá, kỳ thật cũng không tính là chuyện gì, chẳng qua là... "
Nói tới đây, đại trưởng lão khóe miệng bỗng nở một nụ cười chua chát, "chẳng qua là mấy lão già bọn ta sắp không chịu đựng nổi nữa rồi."
"Cái gì?" Tôi còn chưa kịp phản ứng, đại trưởng lão đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, đưa tay giật hết nút áo ra.
3 vị trưởng lão suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, bởi vậy vẫn mặc những bộ quần áo cổ, cũng vì đã quen rồi. Trên người ông ấy lúc này chỉ mặc một cái áo bào trắng, theo động tác của ông ấy, áo bào trắng giải bung ra, lộ ra thân thể.
Tôi giật nảy mình, không nghĩ tới có một ngày lão nhân gia này sẽ ở trước mặt tôi cởi quần áo, Tiết Xán cũng không khỏi nhíu mày, duỗi đôi bàn tay bé xíu ra cố gắng che khuất con mắt tôi, giọng cau có: "Lão già họ Hạ kia, ngươi đang làm gì vậy?"
Đại trưởng lão căn bản cũng không có để ý tới thái độ ấy, bình tĩnh nói: "Ta chỉ muốn để đại tiểu thư nhìn một chút, Ta thực sự chịu không nổi nữa rồi."
Con mắt của tôi đang bị Tiết Xán che lấy, nghe vậy mới sửng sốt một chút, tranh thủ thời gian đẩy tay của anh ra, nhìn về phía đại trưởng lão.
Những gì nhìn thấy khiến tôi nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy đại trưởng lão rộng mở áo bào bên trong, hiện lên là một mảng xanh tím tái nhợt trên lồng ngực, dường như nát rữa hết.
Tôi rất nhanh liền nhận ra là thân thể của đại trưởng lão sắp hư thối. Sau một hồi chấn kinh, cẩn thận nghĩ kỹ lại, cũng cảm thấy dễ hiểu, tôi trước đó vẫn cho là ba vị trưởng lão cũng giống tu vi của Tiết Xán. Nhưng sau này càng ngày tu luyện, tôi càng có thể phân biệt được mức độ cao thấp. Cho nên tôi đã sớm ý thức được, ba vị trưởng lão tu vi còn khá xa so với Tiết Xán, kể cả đại trưởng lão là người có tu vi cao nhất trong ba người họ, so với Tiết Xán cũng chưa bằng một nửa.
Cho nên nói ba vị trưởng lão này tu vi có thể chống đỡ chín trăm năm, chỉ sợ cũng mười phần không dễ dàng, hẳn là nhờ cậy vào không ít thảo dược của Hạ gia, mới có thể kiên trì lâu như vậy, mà bây giờ rốt cục cũng đến lúc hạ hồi ngã ngũ.
"Đại trưởng lão". Đôi tay tôi run rẩy chỉ, trong lòng cuối cùng đã rõ ông ấy vì cái gì hôm nay muốn thử dò xét tôi, "người có phải là sắp chịu không nổi nữa?"
Nhìn tình trạng hư thối hiện tại của thân thể ông ấy, chỉ sợ là thời gian qua đã dùng lượng lớn dược vật để chèo chống, theo cái tốc độ này, dù cho không ngừng uống thuốc, đại khái cũng chỉ có thể kéo dài thời gian thêm một năm.
"Không sai". Đại trưởng lão nhàn nhạt mở miệng nói, một lần nữa mặc lại quần áo của mình, trên mặt càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "thời gian của tôi đã không nhiều, nhiều lắm là nửa năm. Cho nên đây cũng là thời điểm nên đem Hạ gia giao cho thế hệ tuổi trẻ các người rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.