Âm Cố cảm thấy Hỉ Mi là một phiền toái. Tuy rằng nàng đồng ý với Tang Tử là để ý đến Hỉ Mi, nhưng nàng cho rằng nàng và Hỉ Mi không có bất kì ân tình gì. Hỉ Mi muốn trả ơn thì phải tìm Tang Tử. Huống chi, nàng cũng không thể nào tận tâm tận lực được, bởi vì Hỉ Mi chính là người thích tự rước phiền toái.
Âm Cố nhìn lễ vật, chỉ là gật đầu: "Thứ này từ trước đến nay ta không dùng, tâm ý của nàng ta nhận, ngươi cứ cầm trở về đi."
"A, " Tiểu Huyền ngẩng đầu, quýnh quáng đến nước mắt đều tuôn ra. "Như vậy sao được, thiếu phu nhân chọn hơn nửa ngày, còn dùng rất nhiều bạc..." Tiểu Huyền đột nhiên câm mồm, cắn răng nhìn Âm Cố. Người này xem nhẹ tâm ý thiếu phu nhân như vậy, thì cũng không phải là người tốt.
Âm Cố nghe xong vẫn lắc đầu: "Không phải không muốn, mà là không có dùng."
Tiểu Huyền càng nóng nảy, dứt khoát cất bước nhét lễ vật vào người Âm Cố: "Tóm lại đây là tâm ý thiếu phu nhân nhà ta, nếu không cô không nhận thì tự tay đưa lại cho nàng."
Âm Cố phản ứng tự nhiên đẩy lại, đang đưa qua đẩy lại đột nhiên nghe cái 'rốp'. Tiểu Huyền buông tay, Âm Cố mở ra. Chỉ thấy miếng giấy bao đã mở ra, thỏi son môi gãy thành hai khúc, lộ ra màu đỏ chói diễm lệ.
Sắc mặt Tiểu Huyền trắng bệch.
Âm Cố thấy vậy, đành phải thu hồi thỏi son: "Được rồi, ta nhận."
Tiểu Huyền vẫn còn nhìn hai khúc son môi, trong miệng bối rối nói: "Làm sao bây giờ, thiếu phu nhân rất coi trọng... Vạn nhất nàng biết..."
Âm Cố nghĩ nghĩ, lấy nửa khúc đưa cho Tiểu Huyền: "Màu này... thích hợp với nàng hơn."
"Âm Cố cô nương..." Tiểu Huyền mờ mịt.
"Cứ nói ta muốn dùng chung với nàng." Âm Cố đưa đến tay Tiểu Huyền. "Trở về đi, gần tối rồi."
Tiểu Huyền nắm chặt nửa cây son, nhìn Âm Cố khép lại đại môn. Vậy mà không biết là Âm Cố làm sai.
Nửa cây son diễm lệ, thiếu phu nhân nhìn đến hẳn là... sẽ vui mừng đi...
Tiểu Huyền trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ, khi giao cho Hỉ Mi nửa cây son đỏ, quả thực Hỉ Mi giật mình.
"Nàng nói muốn xài chung với ta?" Hỉ Mi cười dựng nửa cây son ở trên bàn, nghiêng đầu hỏi Tiểu Huyền. "Nhìn xem, giống cái gì này?"
Tiểu Huyền còn nơm nớp lo sợ trong lòng. Tuy rằng Hỉ Mi là một chủ tử không có ra vẻ ta đây, nhưng nàng vẫn không dám nói vì sao cây son bị gãy.
Hỉ Mi lại tự hỏi tự trả lời: "Giống cây hương không, nếu để nửa cây của Âm Cố ở một bên vậy chẳng phải đây là phải kết bái à."
Tiểu Huyền hơi khổ tâm.
"Em nói đi, có phải nàng có ý này hay không?" Hỉ Mi hưng phấn truy vấn: "Nàng có phải muốn làm tỷ muội với ta hay không hả?"
"A?" Tiểu Huyền chần chờ một chút. Nàng còn nhớ rõ khi Âm Cố lãnh đạm mở cửa. "Nàng ấy chỉ nói màu này mới thích hợp với thiếu phu nhân."
"Thật không?" Hỉ Mi nhìn kỹ thỏi son, đúng là càng xem càng thích, liền dời bước đến trước gương đồng.
Tiểu Huyền vội đưa nến tới, trong phòng sáng hơn một chút.
Hỉ Mi ngồi trước gương, dùng ngón út phết nhẹ chỗ bị gãy để lên lòng bàn tay, Tiểu Huyền bưng nước tới, nhỏ vài giọt nước lên lòng bàn tay, chờ nó tan ta nàng liền bôi lên môi.
Thỏi son này là một khúc sáp, cũng không biết là cái gì chế thành, ngoại trừ màu sắc tiên diễm ra thì còn có mùi thơm. Lau sơ ngoài miệng, còn có chút cảm giác sềnh sệch, khiến cho đôi môi trở nên óng ánh mê người.
Hỉ Mi ngơ ngác nhìn mình trong gương đồng. Người đó và mình được đạo sĩ nói mình có một đôi chân mày đẹp, cho nên mới dùng hai chữ "Hỉ Mi". Mình cả ngày ở trong viện này, cũng không thường vẽ mi, nhưng hàng mi vẫn như cũ, giống như cất giấu ba phần xuân sắc.
Tiểu Huyền nhìn Hỉ Mi qua gương, ngơ ngác nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân thật đẹp."
"Đẹp, lại có ích lợi gì..." Hỉ Mi hơi cười khổ.
Tiểu Huyền không dám nói gì thêm.
Cũng may Hỉ Mi lơ đãng, chốc lát liền dứt bỏ khúc mắc.
"Ta tặng cho Âm Cố, nàng lại đáp lễ cho ta, " Hỉ Mi suy nghĩ một chút, nói, "không được, không tự tay giao cho nàng, ta vẫn cảm thấy băn khoăn."
"Thiếu phu nhân..." Tiểu Huyền giật mình.
Hỉ Mi bị Tiểu Huyền hù dọa, trừng mắt liếc nàng một cái: "Đi."
"Đi... đâu?"
Trong chốc lát sau, Tiểu Huyền rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Hỉ Mi đứng ở phía sau hoa viên, nhìn mấy con chim nhỏ ở trong tiểu đình.
"Thiếu phu nhân, ngài thích chim nhỏ này?"
"Em thì biết cái gì, " Hỉ Mi cười nói, "khi nãy ở nhà Âm Cố chờ, bên trong lạnh tanh, tuyệt không náo nhiệt như nhà người ta. Nhìn là biết nàng ở một mình, rất yên tĩnh." Nàng chỉ chim nhỏ, "Ta muốn đưa hai con chim này cho nàng, mặc kệ ra sao, không phải là thêm náo nhiệt à."
Tiểu Huyền bừng tỉnh đại ngộ: "Thiếu phu nhân ngài thật tốt."
"Người ta rất tốt với ta, dĩ nhiên ta không thể quên ừ." Hỉ mi nói, "Khi còn ở nông thôn, nếu trên cây có chim hót, chỉ cần không phải quạ đen hay ác điểu thì là chuyện rất thú vị."
"Vậy chim này chim gì?" Tiểu Huyền hiếu kỳ hỏi. "Ai nuôi?"
"Hình như là hoạ mi, đều là hạ nhân nuôi." Hỉ Mi hé miệng cười.
Vào lúc tết, có người đến nhà bái phỏng, vì để nhà có vẻ có chút thú tao nhã, lúc này Lưu thị mới sai người mua chim về.
"Tên này hay quá, " Tiểu Huyền sợ hãi kêu, "ngài xem, mắt của nó giống như là mi được vẽ luôn kìa."
Hỉ Mi gật đầu, trong lòng hết sức vui vẻ.
"Đưa chim này cho Âm Cố, cho dù không nói cũng biết là ta đưa." Hỉ Mi chọn nửa ngày, rốt cục chọn hai con họa mi hót vang nhất. "Đi, đi xin phu nhân."
Lúc Hỉ Mi đi đến nhà chính, không ngờ phu quân Khánh Đăng Khoa đã ở đó.
Khánh Đăng Khoa vừa mới từ học viện trở về, đang kể cho Lưu thị nghe vài chuyện trong học viện.
"Ra mắt bà bà, ra mắt phu quân." Hỉ Mi chào từng người.
"Đã trễ thế này, không ở trong viện, có chuyện gì sao?" Lưu thị hỏi.
"Hôm nay con đến nhà Âm Cố cô nương nhưng nàng không ở đó. Con thấy nhà của nàng quá lạnh lẽo, nên muốn tặng cho nàng hai con họa mi trong hoa viên của chúng ta, " Hỉ Mi nói xong mới ngẩng đầu. "Cho nên mới qua hỏi ngài có được hay không."
Vừa nghĩ tới nữ đại phu độc miệng kia, Lưu thị có hơi đau đầu. Chỉ là gần đây Tiểu Huyền mang về một loại hương liệu của nữ đại phu kia đến, nói là châm ở trong phòng, có thể thanh tâm tĩnh khí. Bà đưa cho con trai thử, dường như có hiệu quả, đọc sách cũng dễ chịu hơn. Vì thế không thể không nói nữ đại phu kia xác thực có chút bản lĩnh.
"Ngươi thích thì làm đi, " Lưu thị miễn cưỡng phất tay, "thuận tiện hỏi nàng lấy chút hương liệu. Tiểu Huyền biết là loại nào rồi chứ?"
Tiểu Huyền ở bên cạnh vội gật đầu.
Khánh Đăng Khoa vốn ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng, đột nhiên nói: "Đêm nay ta đến viện của nàng."
Vài người đều ngây ngẩn.
Hỉ Mi càng thêm mờ mịt, thậm chí còn tìm bóng dáng Vương Di Nguyệt ở xung quanh. Hơn nửa ngày, nàng mới kịp phản ứng người Khánh Đăng Khoa nói là nàng.
"Này..." Hỉ Mi lấy mắt nhìn Lưu thị.
Lưu thị suy nghĩ: "Ngươi mang thai, tuy rằng không tiện cùng phòng nhưng ngủ cùng thì vẫn là có thể."
Nhất thời Hỉ Mi xấu hổ cúi đầu.
Vì thế cứ như vậy, Hỉ Mi cảm thấy mạc minh kỳ diệu, buổi tối trong phòng xuất hiện thêm một người.
Hầu hạ Khánh Đăng Khoa rửa mặt xong, Khánh Đăng Khoa giữ chặt Hỉ Mi ở dưới đèn nhìn một lát, đột nhiên lại nhăn mày: "Vì sao lúc nãy môi nàng nhìn được như vậy?"
Hỉ Mi lúc này mới hiểu. Vừa rồi nàng hưng trí bừng bừng nhìn chim, khi đi tìm bà bà cũng chưa lau son đi. Thì ra hắn nhìn trúng cái này.
Nói như vậy đêm nay hắn nguyện ý đến phòng nàng qua đêm, giống như dính một chút ánh sáng của Âm Cố.
"Mới hồi nãy lúc ăn cơm rửa rồi." Hỉ Mi trả lời.
"Làm lại cho ta nhìn một cái." Khánh Đăng Khoa ngồi ở kia vẫn không nhúc nhích nói.
Hỉ Mi bất đắc dĩ, đành phải lấy thỏi son khi nãy nàng đã cất kỹ mà bôi lại. Chỉ là lúc này tâm tình lại có chút bất đồng. Nhìn mình trong gương đồng, nàng cũng không biết vì sao cười không nổi.
Hỉ Mi, ngươi chính là Hỉ Mi, một đôi mắt ảm đạm như vậy, ai sẽ nguyện ý nhìn đến ngươi.
Hỉ Mi nhìn gương gượng cười, lúc này mới quay đầu lại.
Khánh Đăng Khoa si ngốc nhìn lúm đồng tiền của Hỉ Mi, híp mắt vui vẻ nói: "Như thế này mới giống người trong tranh."
"Phu quân, " Hỉ Mi sờ mặt mình, "đây là lần đầu tiên chàng phát hiện thiếp trông như thế nào sao?"
"Nàng cũng biết, mẹ luôn bắt ta phải học bài, làm sao có thời giờ chăm nom cho nàng, " Khánh Đăng Khoa cũng nhíu mày, tiện đà xốc chăn lên. "Lại đây."
Hỉ Mi ngẩn ngơ: "Bà bà nói không thể..."
"Ta cũng đọc qua mấy quyển y thư, qua ba tháng là không sao cả." Khánh Đăng Khoa không chịu được, "Lại đây."
"Nhưng..." Hỉ Mi vẫn còn do dự.
Do Tiểu Huyền lui tới với Âm Cố vì nàng, Tiểu Huyền từng mang về một câu, tiểu nha đầu kia chưa biết việc đời cho nên khi nói đều là ấp a ấp úng.
Nghe nói, Âm Cố rất lạnh nhạt nói một câu: trong lúc mang thai không thể cùng phòng...
Nếu là người khác nói, Hỉ Mi có lẽ sẽ còn hoài nghi, nhưng đây là Âm Cố nói, Hỉ Mi đã có chút tôn sùng là thần. Hơn nữa mình rõ ràng biết, tài nghệ không bằng người khác. Chỉ có Âm Cố mới có thể làm cho mẹ thuận lợi sinh hạ đệ đệ. Vả lại những gì xảy ra trước mắt càng làm người ta tin phục hơn.
Vì thế, khi đối mặt Khánh Đăng Khoa chiêu gọi, Hỉ Mi vẫn kiên trì, ngồi ở trước đài trang điểm nửa bước không dám đi: "Âm Cố cô nương nói, trong lúc này không thể cùng phòng, chàng chỉ là đọc qua mấy quyển y thư, nhưng nàng là đại phu giúp mẹ ta sinh đệ đệ, ta tin nàng."
Khánh Đăng Khoa trừng mắt Hỉ Mi, nàng cũng trừng trở về, không chút nào yếu thế nói: "Thiếp chỉ là muốn bình an sinh hài tử của chàng, chàng hiểu không?"
Lời này làm cho Khánh Đăng Khoa chẹn họng, hắn đứng lên nhấc chân đi: "Vậy ta đến bên Di Nguyệt."
Hỉ Mi đứng lên, cúi đầu: "Hỉ Mi tiễn phu quân."
Khánh Đăng Khoa hừ hừ, liền sập cửa bỏ đi.
Trong chốc lát sau, Tiểu Huyền bay vào: "Thiếu phu nhân, sao đại thiếu gia lại đi?"
Hỉ Mi ngơ ngác đứng ở đằng kia, hai tay đặt trên bụng: "Không có việc gì, " nàng cười với Tiểu Huyền, "vậy mà cho tới hôm nay mới nhìn rõ bộ dáng của ta. Nếu không có thỏi son này có lẽ cả đời hắn cũng không biết..."
Tiểu Huyền không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy thiếu phu nhân làm như muốn khóc, mà không biết vì sao lại đi bôi son vào ban đêm, nhìn y như máu...
"Sáng sớm mai hãy đi đi." Hỉ Mi mệt mỏi phất tay, đỡ thắt lưng đi trở về giường. Tiểu Huyền vội đến đỡ nàng. "Sáng sớm chúng ta mang chim cho Âm Cố."
Đáng tiếc chính là sáng sớm hôm sau, Hỉ Mi bị người gọi đến nhà chính.
"Đêm qua xảy ra chuyện gì?" Lưu thị lạnh giọng hỏi. "Đại thiếu gia không phải ở trong phòng ngươi qua đêm sao, sao lại chạy đến bên Di Nguyệt?"
"Do ngài nói không thể cùng phòng..." Hỉ Mi thấp giọng đáp.
Lưu thị dừng một chút: "Hắn đã mở miệng mà ngươi dám cự tuyệt?"
Hỉ Mi không nói.
Lưu thị thấy thế, đành phải phất tay: "Hắn học bài vất vả, trở nên vượt trội còn không phải là vì Khánh gia. Về sau, ngươi chớ có nghịch lời của hắn."
"Vâng." Hỉ Mi khom người đáp.
"Đi ' Hậu Quang Đường' kiểm điểm lại một ngày, không đến giờ Mùi ngày mai không cho phép đi ra." Lưu thị lại nói, "Tiểu Huyền đi theo hầu hạ."
"Vâng thưa phu nhân." Tiểu Huyền bước lên phía trước đỡ Hỉ Mi lui ra.
"Hậu Quang Đường" là phòng gia pháp của Khánh gia, ban đầu ở nông thôn, bên trong là một điện thờ bài vị tổ tông Khánh gia. Sau khi dọn đến thị trấn thì chỉ là một phòng trống.
Phòng này ở sau hoa viên, nơi cực âm, mở cửa ra là gió lạnh thổi từng trận khiến người ta nổi hết da gà.
Tiểu Huyền ôm chăn gối theo vào sau nhịn không được oán giận: "Phu nhân sao có thể ác như vậy, hiện tại thiếu phu nhân mang cốt nhục Khánh gia mà lại bắt ngài phải chịu khổ."
Hỉ Mi đứng ở giữa đường, nhìn trong phòng chỉ có cái bàn vuông, mặt trên đặt lư hương, trên tường có một bức họa. Nhưng nhìn lại không giống bức họa tổ tông ở nông thôn, giống như trong sách phu quân từng nói là thánh nhân gì đó.
Rõ là tẩu hỏa nhập ma, Hỉ Mi nhịn không được nở nụ cười: "Điều này cũng không có gì không tốt. Như ở nông thôn thôi, rất mát mẻ."
Tiểu Huyền vội trải chăn ra mặt đất, ngẩng đầu thấy thiếu phu nhân cười không để ý lắm, lại nói: "Nếu thiếu phu nhân chịu nói nhiều lời dễ nghe, đại thiếu gia cũng sẽ không đến mức tức giận đến bên kia. Phu nhân cũng sẽ không phạt ngài."
"Ta hả, sớm hay muộn cũng phải đến đây kiểm điểm thôi, " Hỉ Mi đi lên đốt hương, cũng không quản trên kia là ai, lung tung lạy vài cái. "Ta có thể chống đỡ lâu như vậy đã không tồi."
"Vì sao ạ?" Tiểu Huyền không rõ.
"Thành thân với hắn lâu như vậy, thế mà bây giờ hắn mới biết ta trông như thế nào." Hỉ mi giận dữ nói. "Thật oan uổng."
Tiểu Huyền thè lưỡi: "Trước khi thiếu phu nhân xuất giá, em cũng biết một ít chuyện. Đại thiếu gia khác nhị thiếu gia, đại thiếu gia đối với nữ sắc cũng không có hứng thú, chỉ một lòng nhào vào trong sách."
"Cũng chưa bao giờ thấy hắn đọc ra làm sao." Hỉ Mi nói thầm.
"Cái này người hầu tụi em cũng không dám nói." Tiểu Huyền nhỏ giọng cười trộm.
Hỉ Mi quay đầu lại trừng mắt liếc Tiểu Huyền một cái, đột nhiên kêu lên: "Em nghe đi!"
Tiểu Huyền vội vểnh tai: "Nghe cái gì?"
"Ta nghe được hoạ mi hót, " Hỉ Mi bổ nhào vào cạnh cửa, vui sướng nói, "lũ chim này hót vang thật, đưa đến Âm Cố nơi đó nhất định sẽ náo nhiệt cực kỳ."
"Thiếu phu nhân!" Tiểu Huyền nhụt chí nói: "Ngài có thể có hình tượng một chút hay không hả?"
"Ta sai chỗ nào chứ?" Hỉ Mi vô tội nói. "Ban đêm nghe Hoạ Mi hót rồi đi vào giấc ngủ, có lạc thú lắm nha."
Tiểu Huyền thở dài. Tuy rằng nàng nhỏ hơn Hỉ Mi một tuổi nhưng vẫn cảm thấy, thiếu phu nhân, cũng chỉ là một nữ tử còn trẻ mà thôi.