Ngày hôm sau quả nhiên như ý.
Đêm trước đó, Hỉ Mi rất mệt mỏi, xương sống thắt lưng đều đau muốn chết, nên sớm đã đi ngủ.
Nhà Âm Cố từ trước đến giờ cũng chưa từng có khách, cho nên đành phải đem giường của mình tặng cho phụ nữ có thai, sau đó tùy tiện ngủ chỗ khác. Đêm khuya, Âm Cố nghe tiếng hít thở đều đều cách đó không xa, cảm thấy yên bình hơn mọi lần. Lại nghe con bồ câu đưa tin "thầm thì" một lát, nàng nghĩ đến mình đã nói là sẽ làm cho Hỉ Mi cái khóa trường mệnh, liền đi đốt đèn lên viết thư cho Tang Tử.
Ngày hôm sau, ba người thức dậy liền làm điểm tâm, âm thanh bên nhà hàng xóm cách vách lại rất náo nhiệt. Hỉ Mi cũng đem những tiếng cãi vả ầm ĩ này làm món ăn giống như Âm Cố vẫn thường làm.
Tiểu Huyền tháo vát đi rửa bát, sau đó ngoan ngoãn đứng ở phía sau chờ Hỉ Mi. Thiếu phu nhân mang thai không tiện để thả diều, Âm Cố cô nương thoạt nhìn cũng không giống người có thể cầm diều chạy lung tung. Như vậy tự nhiên cũng chỉ có mình đến làm chuyện này. Nghĩ đến lập tức có thể đi ra ngoài chơi, Tiểu Huyền vui sướng đến đứng đều đứng không được, tâm tư nhắm thẳng bên ngoài mà chạy ra.
Hỉ Mi lúc này cũng đã chuẩn bị tốt. Vì không cho bà bà nói cái gì nữa, nàng cố ý đội thêm nón. Lúc này nàng đã đội nón xong, thả mảnh lụa mỏng từ vành nón xuống. Đối diện là cái gương đồng duy nhất ở trong nhà này, có lẽ gương đồng này là chủ nhà cũ để lại, nên hơi cũ, nhìn cũng không rõ lắm. Hỉ Mi nhìn hồi lâu, xuyên thấu qua màn lụa mỏng cũng chỉ nhìn được mờ mờ trắng trắng.
"Âm Cố, như vậy sẽ không biết là ta đi?"
Âm Cố đang sai Tiểu Huyền lấy diều, quay đầu lại nhìn một chút, lúc này híp mắt lại. Trong những nữ tử nàng đã gặp qua, dung mạo Hỉ Mi không coi như khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà khi nàng che màn lụa mỏng như vậy, khuôn mặt hơi loáng thoáng hiện ra thật sự có phong tình khác.
"Thiếu phu nhân, em thấy ngài còn muốn che thêm mấy tầng nữa mới chịu." Tiểu Huyền cười nói.
Hỉ Mi vén lụa mỏng trừng mắt liếc Tiểu Huyền một cái.
"Đi thôi." Âm Cố qua loa nói xong hai chữ này, liền nghe được hai chủ tớ Hỉ Mi song song kêu lên được a.
Khi đi trên đường, Tiểu Huyền thuê kiệu nhỏ cho Hỉ Mi ngồi, rồi mấy người xuất phát ra ngoại thành.
Dọc theo đường đi, quả nhiên người đi đạp thanh không ít. Âm Cố chỉ vào đường, cho kiệu phu nâng kiệu đặt ở nơi khá xa.
"Vì sao lại xa như vậy hả." Tiểu Huyền cầm quạt quạt, mệt đến thở hồng hộc.
"Nơi này không tốt sao, rất thanh tĩnh." Âm Cố nói.
Hỉ Mi vừa xuống kiệu, ló đầu ra cũng thích chỗ này.
Đây là một thảm cỏ ở sườn núi, ngoại trừ thảm cỏ xanh miết ra, ở giữa còn có các loài hoa nhỏ không biết tên đủ màu. Hôm nay vừa lúc gió thổi lên sườn núi, cỏ và hoa cũng đồng loạt uốn lượn theo chiều gió.
Âm Cố cho hai kiệu phu đi về, cũng không kêu bọn họ quay lại đón người. Mà Tiểu Huyền thì lại giang tay chạy một vòng ở sườn núi, tinh thần rất hưng phấn chứ không có càm ràm như vừa rồi.
Hỉ Mi ở trên sườn núi chậm rãi đi tới. Dưới tiếp sườn núi là một mẩu ruộng tươi tốt, ngập nước, phản chiếu ánh mặt trời.
"Nơi này tuyệt thật." Hỉ Mi ngơ ngác nói xong, không khỏi nhớ tới thôn Đê Hạ. Không biết ấu đệ giờ thế nào; không biết mẫu thân có khỏe không; không biết cha có đi cấy hay chưa; thậm chí không biết tỷ tỷ... có tin tức gì truyền về thôn hay không...
Tiểu Huyền đã bắt đầu trải thảm mang theo ra trên mặt đất. Khi trên đường tới đây, các nàng đã mua rất nhiều thức ăn, tính ăn trưa tại đây luôn. Bày đồ đạc ra hết, Tiểu Huyền đã rất nôn nóng muốn đi thả diều.
Tiểu Huyền ngẩng đầu nhìn, thấy thiếu phu nhân đang đi lên, gió thổi vù vù, lay động màn lụa mỏng che mặt của nàng, thổi bay xiêm y của nàng. Hỉ Mi luống cuống tay chân phải vén màn lụa mỏng che mắt lên, lại phải giữ chặt xiêm y không an phận.
Tiểu Huyền nín cười đứng dậy, cầm áo choàng đi xuống sườn núi. Âm Cố ý bảo Tiểu Huyền không cần rồi tự cởi áo choàng của mình, sau đó đi đến Hỉ Mi.
"Chưa từng thấy ai ngốc như cô, " Âm Cố đi đến trước mặt Hỉ Mi cười nhạo, sau đó vứt áo choàng cho Hỉ Mi, thừa dịp Hỉ Mi đang giang hai tay tới đón đồng thời gỡ cái nón che mặt chướng mắt kia xuống. "Nơi này không có ai sao không gỡ xuống?"
Hỉ Mi quẫn bách đỏ mặt: "Quên..."
Âm Cố nhướng mày, trả nón lại cho Hỉ Mi, lướt qua người Hỉ Mi nhàn nhã đi xuống sườn núi.
Hỉ Mi ôm nón xoay người, nhìn bóng dáng Âm Cố mà hâm mộ không thôi. Vừa rồi mình ngược gió đi xuống cả người đều có chút lắc lư, bước chân cũng không đủ ổn, phải thật cẩn thận lo lắng đề phòng. Nhưng nhìn Âm Cố lại như giẫm trên đất bằng.
Ngọn gió đó giống như là làm nền, chỉ tôn thêm cho dáng người tao nhã của Âm Cố, bước đi lại nhẹ nhàng như vậy.
Đột nhiên lúc đó, Hỉ Mi tràn ngập mê hoặc. Âm Cố từ đâu tới đây; tại sao lại đến; tại sao lại học được tay nghề đỡ đẻ; tại sao học y? Nàng từng nói sẽ đi; khi nào thì đi; tại sao phải đi? Nàng...
Toàn bộ vấn đề xuất hiện, Hỉ Mi thở dài, lại nghĩ không ra nên hỏi như thế nào.
Mà bên kia, Tiểu Huyền cũng đã thả diều lên.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân! Âm Cố cô nương, Âm Cố cô nương!" Tiểu Huyền vừa kêu to vừa cầm dây diều thối lui xuống sườn núi. Có lẽ đã lâu không thả diều, vậy mà hôm nay chỉ cần chạy vài bước mà đã thả diều được lên. Quả nhiên Âm Cố cô nương lợi hại, tìm nơi gió êm thế này.
"Thả cao lên đi..." Hỉ Mi ngửa đầu nhìn, dưới chân lại chỉ có thể chậm rãi dời xuống. Nàng vỗ bụng, thì thào nói, "Nhanh xuất hiện đi, về sau mẹ sẽ mang con đi thả diều..."
Chờ đến khi xuống sườn núi, Tiểu Huyền từ từ áp sát Hỉ Mi: "Thiếu phu nhân mau tới, cầm dây này."
Hỉ Mi đi qua nhận cuộn dây diều, xa xa đã không nhìn thấy rõ dây nữa, như vô hình dắt theo chim ưng, tùy theo tốc độ tay mình hoặc cao hoặc thấp. Chỉ là rất nhanh, cuộn dây trong tay Hỉ Mi xoay chuyển càng lúc càng nhanh, con chim ưng liền bay lên trời cao, nặng nề kéo cuộn dây đi.
"Không được rồi không được rồi! Ta không giữ được." Hỉ Mi nóng nảy, cuộn dây trong tay như tùy thời tuột đi.
Tiểu Huyền vừa quay đầu lại thấy Âm Cố chỉ đứng ở một bên ngẩng đầu nhìn, liền kéo Âm Cố một chút: "Âm Cố cô nương, cầm ở trong tay là có thể thả được." Người giống Âm Cố cô nương, Tiểu Huyền nhìn là biết không phải là người thích chơi đùa như mình.
Âm Cố nghiêng đầu nhìn Tiểu Huyền một cái, liền tiếp nhận cuộn dây trong tay Hỉ Mi trong tay.
Đây không phải là lần đầu tiên Âm Cố thả diều, nhưng vẫn có cảm giác lần đầu tiên.
Có lẽ là ở nơi khác, sẽ có biến hóa gì đó đi.
Nhìn xem con diều này; dây là nàng mua; nan trúc là nàng gọt; giấy cũng của nhà nàng. Cho dù là mực, thêm một chút hồ dán thì có gì nặng đâu? Nhưng hiện tại cầm ở trong tay, lại giống như nặng hơn rất nhiều.
Âm Cố túm dây, hơi giật giật, làm đại ưng xa xa phập phồng không chừng. Ai mà biết nó có sức nặng như vậy?
Vốn là Hỉ Mi đang nhìn về con diều nơi xa, không có nghe Âm Cố nói chuyện, quay đầu lại nhìn nàng một cái, đột nhiên cả kinh nói: "Ah Âm Cố, tay cô chảy máu kìa."
Âm Cố cúi đầu, giờ mới nhìn thấy vết cắt do cầm dây khi nãy.
"Loại dây này vừa dẻo dai lại hơi bén, rất dễ bị cắt tay." Tiểu Huyền vội tiếp nhận cuộn dây, xả cuộn dây ra thêm, khúc dây dính máu liền cách khá xa.
Hỉ Mi cầm khăn tay của mình từ trong tay áo, bắt được tay Âm Cố, bao lại cho nàng.
Âm Cố nhìn Hỉ Mi cúi đầu, trong lòng kỳ thật không cho là đúng. Nàng tập võ nhiều năm, đương nhiên cũng từng chịu một vài vết thương, cái này thì có là gì.
"Sao cô không nói gì?" Hỉ Mi nhìn khăn tay của mình, thấp giọng hỏi.
"Không có gì, " Âm Cố lãnh đạm nói. "Chỉ là đột nhiên cảm thấy thú vị."
Hỉ Mi ngẩng đầu, mở to đôi mắt: "Thú vị cái gì?"
"Không có gì." Âm Cố nhìn con diều, đột nhiên nói, "Đứt dây rồi."
"A?" Hỉ Mi mờ mịt quay đầu, quả nhiên nghe được tiếng Tiểu Huyền kêu thảm thiết. Nàng vội an ủi, "Không sao không sao, chim ưng muốn tự do. Ta đã nghĩ hôm nay chơi đủ sẽ cắt đứt dây rồi."
"Thiếu phu nhân..." Tiểu Huyền có hơi dại ra nhìn phía sau Hỉ Mi.
"Nhìn cái gì?" Hỉ Mi hồ nghi xoay người. Lại nhìn đến trong tay Âm Cố thế nhưng đang túm đoạn dây dứt, mà chim ưng xa xa cũng còn ở đầu bên kia.
"Thì ra cô không cần." Âm Cố nhíu mày, khẽ buông tay. Chim ưng trên trời cao hơi mờ ảo bay theo gió ra xa tít.
Hỉ Mi nhất thời suy sụp. Nàng tràn đầy u oán nhìn Âm Cố liếc mắt một cái, tiếp tục xoay đầu lại nói với Tiểu Huyền: "Về sau chờ ta sinh đứa nhỏ, chờ đến khi nó biết chạy chúng ta lại làm diều là được."
"Không phải thiếu, thiếu phu nhân..., " Sắc mặt Tiểu Huyền có hơi tái nhợt, mồm miệng cũng không rõ ràng, nàng chỉ chỉ Âm Cố. Dưới nụ cười mỉm của Âm Cố mà sợ tới mức câm như hến.
Vừa rồi ngay trong nháy mắt Hỉ Mi quay đầu, Âm Cố nhẹ nhàng đạp ngọn cỏ, bay lên bắt được sợi dây bị đứt trong không trung. So với tốc độ dứt dây còn nhanh hơn, như cái bóng thong dong lên xuống —— Tiểu Huyền chính là thấy một màn này mà cả kinh không nói nên lời.
Hỉ Mi có chút mạc minh kỳ diệu nhìn hai người kia, lại nhìn lên trời, liền đi lên sườn núi: "Không được, ta đói bụng, ta muốn ăn."
Tiểu Huyền theo sau lưng Hỉ Mi, lại thật cẩn thận đi ngang ngang Âm Cố.
Bất kể như thế nào, Tiểu Huyền đã rất nhanh hiểu được. Âm Cố cô nương tuyệt đối không đơn giản. Nhưng thấy nàng đối đãi với thiếu phu nhân tốt như vậy, đương nhiên chính là người tin cậy. Có một người lợi hại như vậy ở bên, sau này thiếu phu nhân nhất định gặp dữ hóa lành, an ổn sống qua ngày.
"Không được nói cho nàng." Âm Cố đột nhiên nói.
Tiểu Huyền sửng sốt.
"Tính tình nàng như thế, nếu biết, ngươi thấy sẽ như thế nào?" Âm Cố hơi nhăn trán. Đột nhiên nhớ tới mình từng nói cho Hỉ Mi mình là một sát thủ, nếu khi đó biết nàng sẽ tò mò lại làm phiền mình như thế này, chắc chắn mình đã không nói.
Tiểu Huyền cũng nhịn không được ảo tưởng một chút. Nếu Thiếu phu nhân biết Âm Cố cô nương có thể bay như chim, không chừng nàng ấy sẽ quấn quít lấy Âm Cố cô nương hỏi cả trăm vấn đề, từ đó về sau Âm Cố cô nương không được sống yên ổn...
Được rồi, Tiểu Huyền vì thần uy của Âm Cố, dùng sức ngậm miệng lại.
Cho nên, cả ngày hôm đó sau khi trở về, Hỉ Mi còn tưởng rằng Tiểu Huyền chỉ là bởi vì làm diều đứt dây mà không dám nói lời nào.
Sau khi trở về, Âm Cố không có chuyện gì làm, lại chỉ Hỉ Mi thêm một chiêu. Hỉ Mi sau khi nghe xong cảm thấy rất có lý, vội vàng dẫn Tiểu Huyền đi về. Ngày hôm sau, bồ câu đưa tin bay trở về: Tang Tử rất là ngạc nhiên, không thể tưởng được Âm Cố từ trước tới giờ toàn bị động nhận thỉnh cầu, mà hiện tại lại chủ động vì Hỉ Mi làm khó trường mệnh. Trong khoảng thời gian ngắn, thân thế Hỉ Mi như thế nào, ngay cả Tang Tử cũng rất hiếu kỳ. Quyết định ngày khác rảnh rỗi nhất định phải đến trấn An Chí nhìn một cái.
Cuối cùng, ở trong thư, Tang Tử nhắc nhở Âm Cố: Hình như có người luôn luôn âm thầm tra tìm Âm Cố, nếu tin tức không giả, manh mối người nọ hẳn là đã tra ra trấn An Chí.
Âm Cố xem thư xong là nghĩ đến hôm bữa hình như là có bị theo dõi, đáng tiếc không biết có phải người Tang Tử nói hay không. Mà, sao Tang Tử không lo vườn dược của nàng đi, bày đặt làm trinh thám khi nào?
Còn Hỉ Mi sau khi trở về, chính là đi góp chút ý kiến với Lưu thị. Và Lưu thị lại một lần nữa quyết định sẽ dẫn Hỉ Mi đi ra ngoại ô đạp thanh. Về vụ này, Vương Di Nguyệt tràn đầy khó hiểu. Nên đi mua chuộc nha hoàn bên người Lưu thị, nha hoàn mới hồi bẩm lại ngọn ngành.
"Thiếu phu nhân nói cho phu nhân rằng là nàng nghe người ta nói, muốn đứa nhỏ trong bụng sau khi sinh ra đoan chính trang nghiêm, thì phải cho mẫu thân trông thấy quý nhân nhiều một chút; muốn đứa nhỏ trong bụng sau khi sinh học phú ngũ xa, thì phải cho mẫu thân trông thấy nhiều văn nhân. Cho nên phu nhân mới đồng ý mang thiếu phu nhân đi theo."
"Này này, tính làm gì đây chứ?" Vương Di Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, suy tư nửa ngày, rồi lại đành chịu. Chỉ trách bụng mình không bằng được người ta, khó trách người ta luôn mẫu bằng tử quý, lời này thật sự không giả.
Văn Nhi ở phía sau nghe, cười lạnh ở trong lòng. Nàng cũng đã nghẹn lâu lắm rồi, nhưng mà không có nói ra, chỉ là an ủi tiểu thư vài câu.
Trước thanh minh, hành trình học viên đi đạp thanh đúng hẹn tới, Hỉ Mi sau khi trở về lấy cớ không thoải mái thỉnh Âm Cố đến, sau đó đóng cửa lại cười đến nước mắt đều phải rơi xuống.
Tiểu Huyền cung kính Âm Cố hơn trước, dâng trà xong là cẩn thận đóng cửa lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
"Chuyện gì làm cô vui đến vậy?" Âm Cố uống trà hỏi.
"Ta biết ta không nên, " Hỉ Mi đỡ thắt lưng, lại vội vàng gạt lệ nơi khóe mắt. "Nhưng mà... Ta chỉ vừa nghĩ tới sắc mặt khi bà bà trở về là nhịn không được cười." Nàng thở hổn hển tiếp tục nói. "Ngày hôm qua đông người lắm. Cô không biết đâu, so với Khánh gia còn xa xỉ hơn nhiều. Có cả nhà còn mang theo giường nữa, nghe nói là loại gỗ tốt nhất, làm hao phí biết bao nhiêu thời gian của người khác. Đủ loại luôn. Khánh gia chúng ta không tính là gì so với bọn họ cả." Hỉ Mi đột nhiên thở dài, "Đáng tiếc, cũng không có bao nhiêu người thật tâm thả diều, làm bay loạn xà ngầu."
"Vương Di Nguyệt đâu?"
"Nàng, " Hỉ Mi vừa nghe đến tên của nàng liền hơi đổi sắc mặt. "Ta nghĩ... Ta ở cái nhà này thật giống như là dư thừa."
Âm Cố chờ Hỉ Mi nói tiếp.
"Công công và bà bà sẽ trở về thôn, có lẽ sẽ ở đó một thời gian. Bà bà đi, toàn bộ gia sự ở đây tạm giao cho Vương Di Nguyệt, nói là ta có thai không tiện vất vả..." Hỉ Mi hơi cười khổ. "Cô cho ta biết bao nhiêu chủ ý, kết quả bà bà vẫn là đứng ở bên nàng ta, ta có biện pháp nào đâu." Nàng đứng lên nhìn ngoài cửa sổ. "Nếu như không lập gia đình sớm như vậy thì tốt rồi."
"Sớm hay muộn có gì khác nhau?" Âm Cố hỏi.
Hỉ Mi kinh ngạc xuất thần một lát, đột nhiên tìm được một lý do: "Ta có cái khúc mắc còn chưa có câu trả lời nha..."