Hỉ Mi đi theo Tương Kỳ đến nhà bếp, mới biết chẳng những nàng này có đôi tay khảy tỳ bà tuyệt đỉnh, mà còn có thể làm được một bàn thức ăn ngon. Tuy đã dùng cơm chiều, nhưng cơm tối chưa chuẩn bị. Và thế là hai người thỉnh giáo lẫn nhau. Nếm thử đồ ăn Hỉ Mi làm, Tương Kỳ không khỏi cảm thán Âm Cố có lộc ăn.
Trong khoảng thời gian đó, Tương Kỳ nghe Hỉ Mi kể lại vài chuyện lý thú ở thành An Chí. Ngay cả chuyện quả du cũng có nhắc đến. Hỉ Mi kể sinh động như thật, làm vài người làm việc trong bếp đều cười rộ lên.
Còn Tương Kỳ thì nghe ra ý khác. Nói vậy Hỉ Mi vẫn chưa yên tâm, nên mới kể mấy chuyện đó. Chẳng qua chỉ là để chứng minh cảm tình hai người bọn họ tốt ra sao mà thôi. Chỉ bằng vào việc nàng thường thường nhìn mình, rõ ràng là xem phản ứng mình như thế nào. Mà trông ta có vẻ dư thừa đến thế sao? Tương Kỳ nghĩ.
Tương Kỳ biết mặt mình không có dày bằng Tử Thương, nhưng nàng vẫn muốn thử. Nếu loại cảm tình này có kết quả không tồi, như vậy mình cũng có thể thử hạ tâm phòng bị, đi tìm người có thể ân ái đến bạc đầu.
Khi thức ăn đã chuẩn bị xong, có một người hầu già đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội kéo Tương Kỳ đi xem. Tương Kỳ xem xong cũng là mừng rỡ.
Khi đêm đến, bên ngoài yên tĩnh. Trong tây viện nho nhỏ đèn đuốc sáng trưng, có chút náo nhiệt. Đám người hầu cũng được phép mang thức ăn đi, cho nên an bài thỏa đáng tây viện xong đều bỏ chạy.
Khi Âm Cố bị gọi ra ăn khuya thì có hơi do dự một chút. Gần đây thật sự quá an nhàn, toàn là ở bên cạnh Hỉ Mi, lại không có thời gian luyện công. Chỉ sợ nếu bị người trà trộn vào thì đều có thể tránh được hai mắt của mình. Nhưng mà nghe tiếng Hỉ Mi ngày càng cao, có vẻ so nhiệt tình hơn ngày thường, dĩ nhiên Âm Cố sẽ nể mặt mà đi ra.
Còn có một nguyên nhân khác khiến Âm Cố muốn đi ra.
Trong viện có một mùi rượu nồng đậm nhuốm đầy không khí rất mê người, từng đợt nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ đưa vào trong phòng.
Âm Cố xuất môn vừa thấy Hỉ Mi đang quỳ trên tháp cầm bình rượu màu đất rót vào bát. Cái bát lớn hơn lòng bàn tay một chút, và mỏng. Rượu vào bát biến thành hoàng kim trong nháy mắt, xán xán sinh quang.
"Âm Cố, " Tương Kỳ ngoắc Âm Cố, "đêm hơi lạnh, lại đây uống chút rượu cho ấm thân."
Hỉ Mi ở bên cạnh cười nói: "Ấm gì, chỉ muốn uống thôi. Thật không ngờ phủ bên đó lại có ủ mấy bình rượu ngon, " nàng hít một hơi thật sâu, "nghe kỹ thì thấy có vài phần giống với hương vị cha ta làm. Trước kia ta và tỷ tỷ cũng trộm uống không ít. Bị mẹ cầm gậy đánh cũng có." Hỉ Mi thở dài, "Đáng tiếc..."
Âm Cố nhập tòa, sắc mặt phiền muộn nhìn Hỉ Mi, bưng rượu Hỉ Mi rót cho nàng uống, sau đó nhàn nhạt nói: "Rượu ngon."
Hỉ Mi sau khi nghe xong phấn chấn lại tinh thần: "Thiệt hả?" Dứt lời, nàng thật cẩn thận bưng bát lên uống một ngụm nhỏ, hơi thất thần.
Tương Kỳ ở bên cạnh nhẹ giọng mở miệng nói: "Rượu này vốn là phu nhân ủ lúc trước. Nhưng sau đó không ở đây, chôn đại mấy bình nên đã quên. Nếu không phải có lão bộc quét tước nhớ đến, sợ là chúng vẫn còn nằm dưới lòng đất."
"Ta nhớ cha ta lúc trước cũng muốn ủ ' nữ nhi hồng', nào biết đâu rằng chúng ta nghe được mà tò mò, đào lên nếm thử. Có lẽ... có lẽ là nếm trải sớm đi, nên tỷ muội chúng ta... không giống những người khác." Hỉ Mi nói xong thật thở dài. Sau đó uống hết bát rượu. Khi nàng buông bát xuống hai mắt nàng tỏa sáng, thống khoái lớn tiếng nói: "Tối nay chúng ta không say không về!"
Nhìn Hỉ Mi khí khái, Âm Cố lại rót cho nàng một chén. Quả nhiên Hỉ Mi uống cạn.
Tương Kỳ không khỏi chép lưỡi, không ngờ Hỉ Mi biết uống rượu. Nàng vội gắp thức ăn cho Hỉ Mi, khuyên nhủ: "Uống chậm thôi, cẩn thận dạ dày."
"Tương Kỳ, cô cũng uống đi." Hỉ Mi đưa bát trước mặt Tương Kỳ. Tương Kỳ bất đắc dĩ, đành phải uống. Sau đó rót cho Âm Cố một chén.
Cứ như vậy, một vò rượu ba người uống rất nhanh. Vẻ mặt Tương Kỳ hơi phờ phạc, nhưng lại gõ đũa làm khúc nhạc, chỉ vào Âm Cố cười nói: "Có rượu mà không có vũ trợ hứng, thật không thú vị. Âm Cố, vũ kiếm đến đi."
Hỉ Mi trông cũng có vẻ có tửu lượng tốt, nàng đang dùng bữa, nghe vậy nhìn chằm chằm Âm Cố: "Kiếm gì kiếm gì?"
"Cô không biết sao, nàng rất lợi hại đấy!" Tương Kỳ khẽ kêu gào, vung đũa ra, nó thấp thoáng có bóng dáng mấy chiêu kiếm, lao thẳng mặt Âm Cố.
Âm Cố nhẹ nhàng bắt đôi đũa trên bàn, mở đũa ra, vừa vặn gắp được chiếc đũa của Tương Kỳ bay tới. Và vì hai người họ nên chiếc tháp rung rinh dữ dội. Đáng tiếc Tương Kỳ chỉ đi được vài đường nhỏ, nhưng đều toàn không vượt qua phân nửa cái tháp.
Hỉ Mi chống cằm nhìn hai người giành nhau chiếc đũa, trông cũng vui mắt, không khỏi vui vẻ theo. Thừa dịp hai người không rảnh, nàng lại uống thêm. Sắc mặt cũng đỏ bừng. Thêm mắt say lờ đờ mà nhập nhèm, trông thơ ngây hơn. Trái ngược với Tương Kỳ còn tỉnh một chút, chuyên tâm trên chiếc đũa, trán đổ mồ hôi cũng không có chú ý tới. Nhưng vai của nàng đã rất đau. Thế này Tương Kỳ mới không dám tiếp tục nữa, thả tay ra.
Âm Cố cũng ngừng lại. Chỉ tiếc cho chiếc đũa kia sớm đã chống đỡ không được, bị cắt thành mấy khúc rơi trên khắp nơi tháp.
Lúc này Tương Kỳ chỉ phải thở dài. Tay phải còn đang run, đành phải dùng tay trái rót rượu cho mình, nâng rượu với Âm Cố, một hơi cạn sạch.
Giao thủ quá ngắn, Hỉ Mi chưa xem đủ, vội đem chiếc đũa của mình đưa tới trước mặt Âm Cố:
"Ta còn này, tiếp tục nữa đi." Hỉ Mi nói.
Tương Kỳ u oán nhìn Hỉ Mi. Ngày mai khẳng định không thể đàn được tỳ bà, nếu cứ tiếp tục chỉ sợ cánh tay này sẽ bị phế đi mất.
Ngoài dự liệu, Âm Cố còn thật sự hỏi: "Muốn nhìn?"
Hỉ Mi cười gật đầu. Âm Cố hạ tháp, cũng không thèm mang hài, đi chân trần tìm cây gậy chống mái che nắng trong viện, gọt cho nó nhỏ lại, rồi bắt đầu múa.
Điệu múa này, dĩ nhiên không phải điệu múa như bao điệu múa bình thường khác trong tiếng nhạc. Mà là bộ chiêu pháp kiếm huyết. Cố gia không có sách võ tổ truyền, họ chỉ học những gì hữu dụng. Đương nhiên, trong bài học của Âm Cố cũng không có mục luyện cho con ma men xem.
Mặc dù là luyện kiếm, nhưng mỗi động tạc trở mình, mỗi động tác nhảy lên cũng hiển hiện dáng người mềm dẻo. Hơn nữa tóc nàng rối tung, y nhẹ như sa, tạo ra cảm giác phiêu dật khi tung vũ điệu. Hỉ Mi không ngừng vỗ tay bảo hay, nhìn xem như mê như say.
Tương Kỳ ngồi nhìn, cũng không biết có phải do say hay không mà trong lòng thấy ê ẩm. Sát kiếm chỉ vì tư tình nhi nữ mà bay lên múa một điệu, để được một tiếng khen hay của người trong lòng. Nếu không phải đã sâu đậm, thì sao có thể như thế?
Nhìn một hồi, Tương Kỳ ha hả cười hai tiếng, nàng cảm thấy buông lỏng, gục đầu ở trên bàn.
Trong nháy mắt Tương Kỳ gục xuống, Âm Cố dừng kiếm. Trong viện chợt im lặng. Hỉ Mi mê hoặc vì sao Âm Cố không múa nữa, nên mong chờ Âm Cố múa tiếp. Âm Cố đi qua, cách Tương Kỳ nâng Hỉ Mi lên, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn cho nàng.
"Khuya rồi, đi ngủ thôi."
Hỉ Mi chấn động, cả người cũng hơi mềm nhũn. Âm Cố bỏ khúc cây trên tay ra, ôm lấy Hỉ Mi. Con tim Hỉ Mi đang đập như ngừng lại, kinh hồn táng đảm sợ quấy rầy Tương Kỳ. Vừa định nhìn có quấy rầy Tương Kỳ hay không thì đã bị Âm Cố ôm vào trong ngực, đè đầu xuống, không cho Hỉ Mi dịch chuyển.
"Âm Cố..." Hỉ Mi nỉ non.
Cả hai người đều đầy mùi rượu, hô hấp đan vào nhau. Và dường như chúng trở thành hương vị hấp dẫn khác. Hỉ Mi níu chặt tay áo Âm Cố, đầu óc mơ hồ, không hiểu tại sao Âm Cố lại kích động như vậy.
Cứ như thế mà đứng ở tháp giữ một lúc lâu, Âm Cố nhẹ giọng nói: "Về phòng trước, ta đi gọi người đỡ nàng đi."
Hỉ Mi lên tiếng đáp như muỗi kêu, rồi mới loạng choạng trở về phòng. Đi tới cửa, nàng chần chờ quay lại nhìn. Chỉ thấy Âm Cố còn đứng đó nhìn nàng, Hỉ Mi hoảng lên, vội chạy vào phòng.
Hoặc là vì kích động, mà tiếng Hỉ Mi đóng cửa rất vang dội. Làm Tương Kỳ cả kinh mở mắt, từ từ ngồi dậy.
"Tỉnh?" Âm Cố khoanh tay hỏi.
"Ờ." Tương Kỳ xoa gáy của mình, ôn nhu cười.
Âm Cố trầm mặc một hồi.
Tương Kỳ nghĩ Âm Cố đã nhân nhượng đến mức này, cũng không ngoài ý muốn cười nói: "Tối này Tương Kỳ không đi nổi nữa rồi, qua bên kia ngủ vậy." Nàng đứng lên, bước chân ổn định, đi ra cổng.
Âm Cố ở phía sau thản nhiên nói theo: "Gọi người mang nước ấm đến đây."
"Đã biết." Tương Kỳ không quay đầu lại, khi nói chuyện đã đi ra cổng.
Nha hoàn đưa nước ấm đến bị mấy bình rượu không vươn vãi trong viện làm kinh sợ. Không khỏi bội phục ba vị cô nương có thể uống được nhiều như vậy. Hơn nữa vừa rồi Tương Kỳ cô nương nói chuyện vẫn còn ôn nhu, ngoại trừ có mùi rượu nhẹ ra cũng không biết là uống nhiều hay ít. Khi đến gần căn phòng, nha hoàn không dám tiến vào. Mùi rượu thật sự quá nồng. Đi ra lấy nước ấm - Âm Cố cô nương thoạt nhìn cũng coi như thanh tỉnh. Xem ra, là nhị tiểu thư uống nhiều nhất. Chỉ sợ đã say đến không biết gì đi.
So với suy nghĩ của nha hoàn - Hỉ Mi cũng không khác gì nhiều - nàng nghiêng ngả lảo đảo vào phòng, tìm ngay cái ghế gần nhất ngồi xuống, cuối đầu ngủ. Âm Cố chăm sóc Hỉ Mi rửa mặt, Hỉ Mi vẫn mê man. Mãi cho đến khi Âm Cố khẽ vân vê vành tai, Hỉ Mi mới mơ mơ hồ hồ tỉnh lại. Khi hoàn toàn thanh tỉnh, Âm Cố cũng đã túm nàng lên giường.
Tay Âm Cố dừng ở vạt áo Hỉ Mi. Hỉ Mi đè lại, mở to mắt.
"Cô uống quá nhiều rượu, phải tản bớt nhiệt khí." Âm Cố khẻ dỗ dành.
Hỉ Mi hơi khẩn trương, nhìn Âm Cố nhìn xuống từ phía trên, có vẻ áp bách. Tay Hỉ Mi không có lực bằng Âm Cố, nàng chỉ phải buông tay mình ra.
Dưới lớp xiêm y là làn da mềm mại màu đỏ, như nơi nơi đều có mùi rượu. Nhìn qua sẽ nghĩ ngay đó là "Nữ nhi hồng" ngon nhất trên đời. Âm Cố cúi xuống, cũng không có hành động gì khác, chỉ là nhẹ nhàng cọ mũi Hỉ Mi đáng thương. Hô hấp của Âm Cố rất nhẹ, nhưng Hỉ Mi cũng bị nàng làm cho ngẫu nhiên quên phải hô hấp. Từ từ, Hỉ Mi cũng cảm giác mình thật đã say. Ánh mắt ôn nhu của Âm Cố, như chỉ ôn nhu với mình; cử chỉ vô cùng thân thiết của Âm Cố, cũng chỉ vô cùng thân thiết mình. Trong lòng Hỉ Mi chợt mềm nhũn ra, có gì đó đang rục rịch. Nhưng từ trước đến nay Âm Cố đều chủ động mà lần này lại không, ngược lại làm Hỉ Mi thấy mất mác.
Không rõ muốn cái gì, nhưng biết phải làm sao mới hết...
Hỉ Mi nhút nhát nâng cằm, môi chạm vào môi Âm Cố. Mềm mại, ấm áp, quả nhiên so với đụng vào chóp mũi làm cho lòng người an tâm hơn.
Âm Cố hơi nheo mắt, tự nhiên sẽ không cự tuyệt Hỉ Mi. Nàng thuận theo tiếp quản quyền chủ động. Từ nay về sau Hỉ Mi không còn đường lui nữa rồi.
Bôi thuốc gì gì, không ai nhớ tới nữa.
Vô luận tay Âm Cố lưu luyến trước bụng Hỉ Mi như thế nào, Hỉ Mi cũng chỉ có nhẹ nhàng thở dốc. Nơi xấu hổ khi bị lộ ra ngoài từ từ cũng bị lộ ra. Nhưng cũng không phải lần đầu tiên Âm Cố nhìn thấy, mà cũng không phải lần thứ hai. Lại bởi vì chính Hỉ Mi chủ động đưa qua, cho nên cũng không có nhiều xấu hổ.
Hoặc phần lớn nguyên nhân là ở chỗ, Âm Cố cũng giống như nàng.
Hỉ Mi không thừa nhận mình có động thủ, mà chỉ đổ thừa dây lưng Âm Cố quá lỏng, nàng chỉ tùy ý đụng tới là xả ra. Thế cho nên vạt áo Âm Cố cũng rơi xuống. Mà Âm Cố lợi hại hơn Hỉ Mi, không có thẹn thùng gì. Cho nên khiến Hỉ Mi cũng cố lấy chút dũng khí đối mặt với đối phương.
Không thường xuyên nhìn mình ở trong gương, hơn nữa cũng chưa bao giờ dùng gương đồng to cho nên nhìn không tới toàn cảnh. Ngay từ đầu, Hỉ Mi nhìn cơ thể của Âm Cố vẫn chưa có nhiều cảm thụ lắm. Đều là nữ tử như nhau thì có chỗ nào khác. Nhưng không đúng. Âm Cố cao hơn Hỉ Mi, từ đầu đến đuôi đều có thể bao trùm bao lấy toàn người Hỉ Mi, không có kẻ hở. Hai người dán vào nhau, bởi vì là giống nhau nên càng thêm ngượng ngùng. Khi quấn quýt lẫn nhau càng thêm khẩn trương đến tột đỉnh.
Đôi tay Âm Cố đã lần mò hết Hỉ Mi, nàng bắt đầu động người, tay thì tự nhiên dời đến nơi nào đó. Hỉ Mi hơi co lại, hai tay bắt lấy cổ Âm Cố, đôi mắt như nước ánh lên lưu quang.
"Âm Cố..."
Âm Cố cúi đầu nghe mật ngữ, thuận tiện hôn đôi môi Hỉ Mi vẫn tràn đầy mùi rượu. Vì thế, Hỉ Mi thấy tóc hai người đan vào nhau, giống như chủ nhân cũng thân mật khăng khít - giống như kết tóc. Hỉ Mi ngây ngốc, hai chân khẽ buông lỏng, cái gì cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Mùi rượu tản ra trong đêm, mà thấu đến tận xương tủy không chỉ có mùi rượu.