Cố Thiên Hòa nói thuyền mới đi có hai ngày thì có thể đi đến đâu, là lời nói thật, lại cũng không phải là thật.
Ngày Hỉ Mi rời đi Ly Thương nổi gió to, gió này là gió còn thừa từ trên biển thổi tới lại còn mang theo vị mặn nồng đậm quét hết thành nhỏ này. Mà gió rất nhanh đã đổi hướng, ngày đó rời bến lại giúp không ít.
Hỉ Mi ôm đứa nhỏ, nhìn chằm chằm La Tú. Khi nắng ban mai còn chưa chiếu xuống thì nàng đã bước lên một con thuyền lớn chưa thấy bao giờ. Trên thuyền lặng yên không một tiếng động, giống như chỉ có vài người các nàng. Đưa các nàng lên thuyền chính là Cố Phi, nhưng rất nhanh hắn đã biến mất trong bóng đêm. Chỉ chốc lát sau nghe được một vài tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt", thuyền lớn như cự thú đột nhiên thức tỉnh, lay mình vài cái, chậm rãi rời bến tàu.
Các nàng được đưa vào trong khoang thuyền, bởi vì có cả cầu thang cho nên đánh giá thuyền này rất lớn. Trong khoang thuyền rất xa hoa, bài trí cũng đẹp. Nếu bị chuốc thuốc mê ngủ ở đây đại khái cũng không biết có gì khác nhau so với trên bờ.
Hài tử Hỉ Mi ôm đột nhiên khóc lên, nàng cũng không biết nó muốn gì. Mà La Tú chỉ lạnh lùng ngồi ở đầu giường cười, không hề có ý giúp đỡ.
Cũng may chỉ chốc lát sau, có người đẩy cửa tiến vào. Hỉ Mi nương theo ánh nến mà nhìn. Đó là một phụ nhân thô y, ngực to như núi, thập phần lưu loát bế đứa nhỏ, vén áo lên đút sữa.
Cái này không chỉ khiến Hỉ Mi nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả La Tú cũng há hốc mồm, nhất thời không biết nói sao.
Phụ nhân kia vừa nhẹ nhàng vỗ đứa nhỏ, vừa ngẩng đầu lên cười nói: "Bẩm phu nhân, ta là nhũ mẫu, họ Đỗ."
Hỉ Mi sững sờ nhìn nhũ mẫu, nét mặt từ ái mờ nhạt dưới ánh nến. Nữ nhân luôn có một loại bản năng, khi ôm đứa nhỏ vào trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra chút tình cảm. Huống chi nếu chăm sóc tốt đứa nhỏ này, sau khi lên bờ bà sẽ được trả công, mấy đứa nhỏ của bà có thể sống tốt lên cho nên bà mới lên thuyền đến.
Chẳng qua Đỗ thị không ngờ thuyền thoải mái đến thế này, nên cũng không dễ dàng đi xuống. Bên trong lại không ai nói chuyện, chỉ có tiếng đứa bé mút mùi ngon, thỉnh thoảng còn nhấp miệng nhỏ nhắn. Đột nhiên bên ngoài khoang thuyền có người nhẹ nhàng ho khan một tiếng, một giọng trầm cung kính hỏi:
"Xin hỏi Việt tiểu thư đã nghỉ ngơi chưa?"
Đỗ thị kỳ quái nhìn thoáng qua hai nữ nhân xinh đẹp chưa hề nói câu nào ngồi đối diện. Ban đầu bà tưởng rằng người búi tóc khoanh tay ngồi chính là phu nhân, mà người vừa rồi ôm đứa nhỏ chính là đại a đầu. Lại không nghĩ rằng người ở phía ngoài vừa nói, đại a đầu đứng lên, mà vị phu nhân kia hừ lạnh một tiếng, bĩu môi. Cũng không biết đứa nhỏ trong tay đã có răng, cắn bà bà đau cúi đầu nhìn xuống. Hiện tại xem ra hai người này có chút quỷ dị, cứ theo nguyên tắc lấy tiền làm việc, bà quyết định tuyệt không nói nhiều không quản nhiều.
Hỉ Mi xoay người ra khoang thuyền. Bên ngoài khoang thuyền, một nam tử trẻ tuổi khoanh tay đứng, cầm theo đèn lồng, ánh đèn chiếu lên mặt nghiêng của hắn trong anh tuấn.
"Ngươi là..." Hỉ Mi nhíu mày nhìn hắn.
"Ta gọi là Ngô Đệ, chủ thuyền này." Nam tử tên Ngô Đệ đột nhiên xuất hiện hơi khom người. "Ta có chút chuyện muốn nói với Việt tiểu thư, mời!"
Hỉ Mi không dịch bước, cảnh giác nhìn Ngô Đệ: "Có chuyện gì nói tại đây đi."
Ngô Đệ mỉm cười, đi vài bước ra bên ngoài: "Có thể, chỉ có điều xin bước ra đây một chút."
Hỉ Mi đi theo vài bước, sau đó trước mắt tối sầm, hắn đám tắt đèn!
"Trên thuyền nhiều gỗ, hạn chế để lửa." Tiếng Ngô Đệ trong bóng đêm nhẹ nhàng đưa tới.
"Ngươi có lời gì, nói đi." Hỉ Mi cứng ngắc nói. Hiện tại trong lòng nàng vẫn là một mảnh lộn xộn. Sáng sớm bảo nàng rời đi Âm Cố đã tiêu phí phần lớn khí lực của nàng, lại bị mấy tỷ đệ Cố gia xem náo nhiệt chọc tức, rồi tới thuyền tối om, lại không biết từ đâu ra xuất hiện nhũ mẫu... Vô căn cứ như thế khiến Hỉ Mi tức giận không chỗ phát tiết, còn trong lòng thì hoài nghi. Nhưng không đợi nàng nghĩ được nhiều, người tên Ngô Đệ - chủ thuyền xuất hiện.
"Nhũ mẫu là phu nhân tự mình chọn lựa, nghe nói đứa bé rất gầy sợ không chịu được những ngày trên biển cho nên mới hao chút tâm tư."
Nhãn tình Hỉ Mi sáng lên. Thì ra là thế, khó trách nàng còn đang kỳ quái vì sao phải đưa nhũ mẫu lên thuyền.
"Hành trình lần này khá xa, chỉ là tuyệt sẽ không thất lễ với tiểu thư, điểm này xin tiểu thư yên tâm."
"Thuyền này sẽ đi đâu?" Hỉ Mi hỏi. Lúc này nàng mới nhớ tới, vì đánh cuộc với Cố Phi mà ngay cả đích đến cũng không biết, thật sự quá hồ đồ!
"Đến đó tiểu thư sẽ biết." Ngô Đệ cười. "Về sau nếu có chuyện gì, tiểu thư cứ trực tiếp tìm ta. Chuyện gì... Cũng có thể..."
Lời này có chút cổ quái, nhưng Hỉ Mi nhất thời nghĩ không ra. Trong khoang thuyền, dường như đứa nhỏ đã no, "Khanh khách" cười rộ lên làm cho nàng không khỏi quay đầu lại nhìn vài lần.
"Tiểu thư, đi thôi." Ngô Đệ duỗi tay ra đỡ tay Hỉ Mi, đẩy nàng đi vài bước vừa đúng trước cửa khoang thuyền.
Hỉ Mi hơi giật mình. Chẳng lẽ chủ thuyền chưa từng nghe qua nam nữ thụ thụ bất thân, sao dám tùy ý động thủ? Nhưng hắn làm lại tự nhiên cực kỳ, đẩy rồi thôi, sau đó giọng nói biến mất ở phía sau.
"Việt tiểu thư, ngày mai gặp."
Vào khoang thuyền, đứa bé kia đã tỉnh. Đỗ thị biết xem mắt, đưa nó vào lòng Hỉ Mi, lại nói: "Nếu ngài không quen, có thể để ta dỗ nó ngủ."
"Không sao." Hỉ Mi cẩn thận ôm đứa nhỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nó thỏa mãn nàng cũng cảm thấy chút bình thản, "Ta làm được rồi."
Đỗ thị lui ra ngoài.
La Tú tới ngồi, thấp giọng cười quyến rũ nói: "Ta thấy đấy là một mỹ nam tử đấy."
Hỉ Mi kỳ quái nhìn La Tú: "Ngươi thích hắn?"
"Hừ, " La Tú chỉ đứa bé, hỏi, "Hắn nói gì với ngươi?"
"Ngươi đã nhìn thấy rồi lại không nghe được sao?" Hỉ Mi lại hỏi, xoay người đi, cũng không để ý đến La Tú.
La Tú cắn răng. Phòng của nàng vốn là ở cách vách, nhưng vào đây rồi ít nhất cũng phải lôi kéo đệm lưng cho nên mới ở trong phòng Hỉ Mi không đi. Không ngờ nàng có thu hoạch. Ít nhất nhũ mẫu xuất hiện khiến nàng kinh nghi. Nàng luôn tưởng rằng Cố gia hận không thể cách Hỉ Mi càng xa càng tốt, tự nhiên sẽ không có thái độ tốt với Hỉ Mi, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.
Đây rốt cuộc là vì sao, La Tú nhất thời không hiểu được. Nhưng mà tính nhẫn nại của nàng vô cùng tốt. Hỉ Mi không thấy, nhưng nàng mơ hồ cảm giác thuyền này rất lớn, và cũng không có đi đường ngắn. Chỉ sợ có khi chỉ có thời gian mới làm nàng hiểu được. Trong lòng có lý do, lại có chút chuyện để làm, La Tú cũng thả lỏng. Nàng đứng dậy duỗi lưng, sau đó đẩy cửa đi ra.
Ôm đứa nhỏ qua loa ngủ một lát, rất nhanh Hỉ Mi đã tỉnh lại. Chỉ là sau khi tỉnh lại nàng thấy không khoẻ, đầu choáng đến lợi hại, cả người lảo đảo. Nàng vỗ mặt, không khỏi cười nhạo chính mình. Xem đi, mới ly khai Âm Cố có một lát mà bắt đầu không khoẻ. Quay đầu lại nhìn trên giường, vừa thấy vật nhỏ đang ngủ say, trong lòng Hỉ Mi không khỏi co lại. Nàng, muốn giữ đứa bé này. Nhưng không biết khi Âm Cố tìm thấy nàng có thích hay không...
Loạng choạng đi ra khoang thuyền, chỉ là một lối đi nhỏ, Hỉ Mi nhìn xuống lại không khỏi ngây người.
Dưới bong thuyền rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, nàng ở dưới khoang thuyền vậy mà cũng không cảm giác được. Không biết phòng bếp ở đâu, hiện tại cả thuyền đều có mùi đồ ăn. Không ít hán tử mình trần đang lau boong tàu, sạch sẽ bóng loáng.
Hỉ Mi giữ chặt dây thừng không biết có tác dụng gì ở bên cạnh, mê man đi được vài bước lại quay đầu, lúc này mới chậm chạp phát hiện mình đã lên một con thuyền rất lớn. Ít nhất, nàng chưa từng thấy qua con thuyền nào lớn hơn thế này. Chỗ nàng ở là một phòng, mà trên thuyền có một tiểu mộc lâu hai tầng, nàng ở gian chính giữa lầu hai.
Hỉ Mi ngửa đầu lên, nhìn đến trắng toát một mảnh. Không biết đã giương buồm lên khi nào, nó đang phình lên, góp sức đẩy thuyền đi về phía trước. Phóng mắt nhìn lại, bốn phía không có cái gì ngoại trừ nước, vẫn là nước.
"Thuyền to thật đấy."
Bên cạnh có người nói chuyện, Hỉ Mi không cần quay đầu cũng biết là ai.
Chỉ thấy La Tú dựa vào lan can, vừa xếp tóc mai bay loạn, vừa thở dài: "Cố gia vì tiễn ngươi đi thật đúng là hao tâm tổn phí."
Hỉ Mi có chút buồn bực, mà trong lòng cũng sợ La Tú nói đúng chân tướng.
Về phần vì sao muốn tiễn nàng đi đúng là nguyên nhân nàng buồn bực. Chẳng lẽ, nàng thật sự không thích hợp với Âm Cố, không được lòng người?
"Việt tiểu thư!" Dưới boong tàu có người ngẩng đầu lên kêu lên.
Là chủ thuyền Ngô Đệ, hắn mặc trường sam trắng, khoác áo khoác cùng màu, tươi cười sáng lạn, sáng còn hơn ánh nắng chiếu ngược trên mặt biển.
La Tú chậc chậc hai tiếng, luyến tiếc dời ánh mắt. Nàng lẻ loi một mình đã lâu, từ khi tình nhân mất nàng cũng không tìm được nam nhân nào làm nàng động tâm. Mà bây giờ có một vị xuất hiện, nhưng trong mắt vị này tựa hồ không có nàng.
"Xuống dưới dùng điểm tâm đi." Ngô Đệ chắp tay nói.
Hỉ Mi gật đầu, quay trở về. Rồi lại có một phụ nhân đi tới cạnh cửa phòng nàng, khom người vấn an nàng: "Ta là Phùng thị, cũng giống như Đỗ thị là tới hầu hạ tiểu thiếu gia."
"Nó vẫn chưa tỉnh." Hỉ Mi vỗ trán thấp giọng nói.
"Ôi, ngài làm sao vậy?" Phùng thị sát vào Hỉ Mi, thấy sắc mặt nàng trắng bệch giống xiêm y của chủ thuyền anh tuấn ở dưới kia, không khỏi cười nói, "Chắc ngài say sóng rồi!"
"Cái gì... say sóng?" Hỉ Mi thì thào hỏi, đỡ cửa vào phòng.
Phùng thị kéo ghế ngồi vào bên giường, nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói có một số người sẽ say sóng khi lên thuyền, tựa như, à, tựa như phụ nhân mang thai, buồn nôn không ngừng. Ngài..." Phùng thị cẩn thận hỏi, "muốn nôn sao?"
Lời này không nói thì thôi, vừa nói Hỉ Mi cảm thấy cổ họng cuồn cuộn vị chua, nàng sợ tới mức mặt nàng biến thành màu xanh, chân cũng mềm đi.
"Sao lại thế này?" Ở dưới lầu không đợi không thấy người, Ngô Đệ đi lên, không khách khí đi vào thấy Hỉ Mi run rẫy, hắn đỡ lấy nàng, thân thiết hỏi: "Không khỏe sao?"
Phùng thị né người, lại không khỏi lén nhìn hai người: "Phu nhân này chỉ sợ là say sóng rồi."
Ngô Đệ nhíu mày, đỡ Hỉ Mi về giường: "Vậy cô đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi một chút."
"Say sóng?" La Tú cũng đi vào, có chút giật mình. Lại thập phần lo lắng dán gần Ngô Đệ ngồi xuống, thử hỏi: "Thuyền vẫn chưa đi xa mà, sao say sóng ngay được?"
Hỉ Mi chịu đựng không khoẻ, trong lòng kêu khổ thấu trời: "Chúng ta... Khi nào mới tới bờ?"
Hỏi vấn đề có hơi quá sớm. Thuyền này ước chừng chuẩn bị xuất hành hơn một năm. Ngô Đệ kéo chăn nhẹ nhàng đắp cho Hỉ Mi: "Nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa thích ứng không sao đâu."
"Đúng đó, " La Tú cũng kéo một góc chăn, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay Ngô Đệ, nàng hơi chọn mi thản nhiên cười, "tin tưởng chủ thuyền sẽ có biện pháp cho ngươi không say sóng, Hỉ Mi, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi."
Hỉ Mi ngay lúc đó, nhắm mắt rùng mình.
Phùng thị vừa trông trẻ, vừa khó hiểu ba người này... Rốt cuộc là có quan hệ gì? Khó trách lúc sáng, sắc mặt Đỗ thị cổ quái khi cho ăn sữa xong. Phùng thị nhéo nhẹ đứa trẻ, nó vừa khóc là ôm lên: "Ta cho đứa nhỏ ăn sữa, các vị cứ yên tâm đi."
Phùng thị vừa đi, Ngô Đệ đứng dậy, bộ dạng phục tùng nhìn La Tú: "Niếp phu nhân đã lo lắng Việt tiểu thư như thế, vậy chuyện chăm sóc giao cho cô." Ngô Đệ mỉm cười, mặt mày càng sáng ngời. "Việt tiểu thư là người quan trọng nhất trên thuyền này, cần phải cẩn thận một chút."
Từ trước đến nay La Tú luôn luôn tin tưởng mỹ mạo của mình, nhưng thấy trong mắt Ngô Đệ có cười liền biết mình quá mức nóng vội. Bất quá nàng cũng vẫn ôn nhu cười đáp: "Chủ thuyền yên tâm, việc ngài giao, Tú nhi sẽ làm."
Ngô Đệ gật đầu, đi mất.
Hỉ Mi mở mắt, không khỏi khinh thường nhìn La Tú.
La Tú chọn mi, càng ôn nhu đáng thương: "Không biết thuyền này phải đi bao xa, bao lâu. Trên thuyền cả trai lẫn gái phần lớn đều tịch mịch, có chút phóng đãng thì sao. Bằng không ngươi cho là Ngô Đệ trẻ tuổi như vậy làm sao có thể lên được vị trí chủ thuyền? Ngoại trừ có bản lĩnh, chỉ sợ cũng có liên quan đến khuôn mặt đi!"
"Không biết thẹn!" Hỉ Mi hừ nói, xoay người không để ý tới La Tú.
"Ngươi!" La Tú giận dữ, lật Hỉ Mi lại, "Ngươi tốt hơn ta chỗ nào? Ta coi trọng Ngô Đệ, cũng là nam nữ hoan ái thiên kinh địa nghĩa bình thường. Còn ngươi? Câu dẫn đường đường Tam tiểu thư Cố gia, yêu thương không ngừng không thấy đáng thẹn à?"
"Ngươi nói bậy!" Hỉ Mi cũng bị chọc giận, xốc chăn vỗ giường.
Từ khi nàng và Âm Cố ở cùng nhau, trước sau gì cũng có rất nhiều người biết quan hệ của các nàng. Nhưng mà chưa từng có người nào lộ ra ghét bỏ. Ngay cả Cố gia, tuy rằng người ta mọi cách khó xử nàng, nhưng cũng không bởi vì nàng là nữ nhân. Cho nên, đây là lần đầu tiên có người nhắm thẳng vào quan hệ của nàng và Âm Cố. Còn sử dụng phương thức ác độc. Hỉ Mi bị tức đến đỏ mặt, nào tái nhợt như say sóng khi nãy.
"Ta và Âm Cố dù gì cũng còn đoan chính, đi ra cũng không hề dọa ai, làm sao giống ngươi không có một chút lễ nghi liêm sỉ. Rõ ràng là Niếp phu nhân, lại còn câu tam đáp tứ nam nhân khác, hơn nữa còn là nam nhân mới quen biết!"
Bất tri bất giác, bộ dáng Hỉ Mi ba phần giống như phụ nhân đanh đá bên đường mắng chửi người. Chỉ là đối với nàng mà nói, thắng trận này mới quan trọng, còn dùng từ gì để mắng thì không cần để ý.
Quả nhiên, La Tú bị mắng đến xanh trắng, nàng đan tay vào nhau, quên luôn mình hay dùng thủ đoạn nhu nhược, miệng cũng không tốt: "Hay! Ngươi có biết vì sao ta mang họ Niếp lại không nơi nương tựa?" La Tú chỉ mặt Hỉ Mi nói, "Không phải là do Âm Cố tốt lành của người giết phu quân ta, bức ta đến bước đường này?"
Hỉ Mi ngây ngẩn cả người, nàng mở miệng lại nói không ra lời.
"Sao vậy? Choáng váng?" La Tú hừ lạnh nói, "Ngươi rốt cuộc còn không biết Cố Âm Âm tàn nhẫn như thế nào đấy à. Ngươi đi lần này chỉ sợ nàng ở Cố gia lật tung trời rồi, vì ngươi, vì một nữ nhân mà đấu với cả gia tộc, ta xem nàng ta cũng không còn thanh danh gì tốt đâu!"
Hỉ Mi im lặng, nàng ngơ ngác ngồi bó gối, trong bụng vẫn đang sôi trào, nhưng nàng vẫn chưa ăn cái gì, lại cảm thấy cũng không nôn nổi nữa.
La Tú sảng khoái nhìn Hỉ Mi ảm đạm, cảm thấy tức giận vài năm đọng lại bị tiêu giảm đi rất nhiều. Đúng, chính là như vậy! Giết người có nghĩa lý gì? Tra tấn người là thống khoái nhất!