Lại qua thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đến Đoan ngọ.
Tuy là hai nước khác nhau nhưng khi xưa cũng có chút cội nguồn nên ngày tết là hoàn toàn nhất trí.
Tất nhiên ngày đó Âm Cố sẽ không đến hiệu thuốc, nàng đã quét vôi lại bức tường vào lúc sáng sớm. Xương bồ cũng đã được trồng. Ly Ly tự dưng tỉnh không chịu ngủ tiếp, làm như vừa có phát hiện mới rướn người lấy mà không với tới, nó gấp đến độ mặt đỏ rần, làm cho hai người lớn đang dựa vào nhau cười đến run người. Cười đủ, Hỉ Mi mới lấy túi hương đeo cho nó. Đúng là đồ của trẻ con, các mặt đều thêu cát vật, đủ màu, lại còn có hoa nhỏ xinh, tinh xảo, Âm Cố xem mà ngây người.
"Nếu rảnh thì làm cho ta luôn nhé?" Âm Cố ngồi trước mặt Ly Ly nhìn nửa ngày mới lên tiếng.
"Được thôi." Hỉ Mi có chút nhăn nhó, "Ta thấy mấy tú phẩm ở nhà nàng rồi, ta làm không giỏi bằng họ đâu, xấu không được chê đó."
Âm Cố đứng dậy ung dung nói: "Chỉ cần nàng làm ta đều thích."
Hỉ Mi lúng túng, nhìn Ly Ly. Cũng may Ly Ly đang thưởng thức cái túi, mà nó có nghe cũng không hiểu, Hỉ Mi liếc Âm Cố. Bình thường Âm Cố rất nghiêm túc, nhưng mà chẳng biết tại sao ngẫu nhiên sẽ buông lời khiến người ta ngượng ngùng. Mỗi khi nàng nghĩ đối phương đang đùa, song lại thấy đối phương nghiêm trang lại khiến nàng khó mà nói cái gì.
Hỉ Mi quay vào nhà lấy bàn cúng. Trước kia ở Đê Hạ mấy cái này là mẹ nàng làm; gả cho Khánh Đăng Khoa, chủ nhà không phải nàng. Hiện tại ngay cái sân nho nhỏ này lại được hưởng cái tết đúng quy trình làm nàng rất thỏa mãn; có khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Âm Cố dẫn Ly Ly chơi, suýt nữa nàng xúc động mà muốn khóc.
Âm Cố chưa bao giờ nuông chiều Ly Ly, ít khi thấy nàng ôm nó, mà Hỉ Mi cũng không trách Âm Cố. Đứa nhỏ này là nàng kiên quyết muốn giữ lại chính là vì muốn thực hiện mong ước được làm mẫu thân của nàng mà thôi, nói đến, nàng cũng là thật ích kỷ. Âm Cố không nói hai lời chấp nhận đứa bé này, mặc dù lúc trước nàng chắc chắn cam đoan trước mặt La Tú và Ngô Đệ làm cho Âm Cố chấp nhận đứa bé, nhưng lúc đó cũng không phải nàng không có lo lắng. Sự tồn tại của Ly Ly chính là nhắc nhở sự tồn tại của gia đình nhỏ này, không ngồi kiệu hoa; không hỉ nhạc; không bái thiên địa; không đãi khách, nàng cùng Âm Cố cứ như vậy mà sinh sống ở một nơi lạ lẫm do Cố gia chuẩn bị cho.
Thật tốt.
Hỉ Mi không dám đốt pháo, nên mặc cho Âm Cố đốt ở ngoài cửa; Hỉ Mi ôm Ly Ly che tai nó lại, con người nho nhỏ mềm mại nằm trong lòng nàng; hoàn toàn ỷ lại nàng làm cho nàng rất thỏa mãn. Tất nhiên điểm tâm hôm nay vô cùng phong phú. Lúc sáng nghe nói có gánh hát đến, các nàng liền đóng cửa đi ra ngoài dạo, chơi suốt một ngày mới trở về nhà.
Khi về nhà, đi qua nhà Phương tẩu, toàn gia lại bị ngăn cản.
Phương tẩu muốn nói lại thôi, hơn nửa ngày mới dậm chân nói: "Các muội từ từ nào." Dứt lời chạy trở về cầm cái gì đó đi ra.
Âm Cố nhìn thấy thì nhíu mày, Hỉ Mi thì tò mò đi qua, cười nói:
"Đây không phải là Thái cực đồ sao?"
"Ai nói không phải đâu." Phương tẩu nói, "Ta đã nói lại những lời muội nói cho Chung gia, Chung công tử suy nghĩ gì đó rồi gọi người đưa đến cái này, dặn ta giao cho muội. Ta sợ hắn có ý gì khác, kiểu như cây dâu mắng cây hòe gì gì đó nhất thời không dám đưa cho muội, để ở nhà suy nghĩ hai ngày, nhưng mà ta thật sự không hiểu ý của hắn là gì, nên ta mới do dự nên đưa hay không." Phương tẩu thở dài, "Aiz, Chung công tử này thật là lạ, may cho muội là không thành đấy."
Âm Cố vừa nhìn đã biết, nàng híp mắt, nhưng mà không lên tiếng. Phương tẩu thấy Âm Cố không có vẻ như không vui, mà cũng không biết tại sao bà lại phải lo lắng sợ nàng mất hứng, nhưng rõ ràng Hỉ Mi cũng phải nhìn sắc mặt của nàng trước tiên. Quả nhiên cô nương này khá khó tính.
Hỉ Mi chỉ chỉ cái Thái cực đồ: "Nếu hắn đưa cho ta thì ta sẽ lấy. Đúng rồi, bánh ú ta vẫn còn một ít, Phương tẩu qua lấy đi. Mấy hôm nay có vẻ nóng, nếu hỏng hết thì uổng lắm."
Phương tẩu chợt cười: "Này... làm sao không biết xấu hổ chứ..."
"Tẩu qua lấy đi." Âm Cố mở miệng, gọi Ly Ly một tiếng rồi bước đi phía trước.
Phương tẩu theo ở phía sau thấy Ly Ly vội vàng đuổi theo Âm Cố, gấp đến độ chạy y như con cua gần như muốn bang ngang sang bên đường, bà liền vượt qua ôm nó vào lòng, nựng nựng khuôn mặt nhỏ sụ sữa của nó cười nói:
"Vừa nhìn là biết thông minh, sắp hai tuổi rồi phải không."
Hỉ Mi ngẩn ngơ, lời này là hỏi nàng. Ly Ly sinh ngày nào nàng căn bản không biết. Lúc ấy nàng không có hỏi Cố Phi, huống chi cái người ác độc đó khẳng định cũng sẽ không thèm nhớ đến. Theo như hai nhũ mẫu ở trên thuyền suy tính thì có lẽ là năm sáu tháng nữa mới đủ hai tuổi.
"Ơ... à đúng thế, đúng thế..." Hỉ Mi hàm hồ đáp, nhưng trong lòng có chút buồn. Tương lai Ly Ly sẽ hỏi ngày sinh tháng đẻ của nó, hỏi cha của nó là ai...
Đến nhà, Hỉ Mi dẫn Phương tẩu đi lấy bánh ú. Âm Cố thì cầm cái Thái cực đồ, thấy Ly Ly đòi lấy liền thuận tay đưa cho nó.
Khi Hỉ Mi đi ra thì nhìn thấy Ly Ly đang quăng ném cái Thái cực đồ đó xuống đất, cũng may đất mềm nên không bị bể.
"Rốt cục là có ý gì?" Hỉ Mi nhặt lên, hỏi.
Phương tẩu cũng tò mò, ai kêu trông Âm Cố có vẻ như đã hiểu.
"Thái cực đồ, cũng là âm dương đồ." Âm Cố từ từ nói, "Đó là ý của họ Chung đó."
"Âm dương đồ?" Phương tẩu tiếp nhận, "Ta cũng biết, nhưng có quan hệ gì với Hỉ Mi?"
Hỉ Mi lại như có điều suy nghĩ, sắc mặt cũng vừa hồng vừa trắng, có vẻ bất an.
"Ly Nhi mệt rồi, nàng đi dỗ nó ngủ đi." Âm Cố đỡ hông Hỉ Mi, thân mật ghé vào tóc mai Hỉ Mi nói.
Hỉ Mi chấn động, bất an nhìn Phương tẩu, sau đó ôm Ly Ly bước đi.
Phương tẩu nhìn mà ngây người.
Tuy bà có thể đoán được Âm Cố nhất định là gia chủ, lời nói sẽ có trọng lượng, nhưng hoàn toàn không nghĩ rằng hai người lại thân mật như thế này, không giống tỷ muội chút nào mà giống...
Phương tẩu không dám nghĩ, theo bản năng cảm giác Hỉ Mi rời đi Âm Cố sẽ rất nguy hiểm, vì thế phải nhanh chạy lấy người thôi. Mà vừa định mở miệng, Âm Cố đã giơ tay lên, khẽ mĩm cười nói:
"Phương tẩu, thư phòng, mời."
"Không được, không được, " Phương tẩu từ chối ngay, "Nhà ta có chút việc..."
Âm Cố lạnh lùng nhìn, Phương tẩu không nói được gì nữa, chỉ phải cúi đầu đi theo nàng vào thư phòng.
Không có trà ngon chiêu đãi, Âm Cố chỉ vào ghế cho Phương tẩu ngồi xuống, sau đó treo cái Thái cực đồ lên tường.
"Tẩu thật sự không hiểu sao?" Âm Cố nhẹ giọng hỏi.
Phương tẩu run lên, vội đáp: "Ta thật không biết." Dứt lời, bà ở trong lòng nói thầm: chắc cũng không phải chuyện gì tốt. Bằng không tại sao hai người đều thay đổi sắc mặt?
Âm Cố trầm ngâm một lát: "Nghe nói trượng phu tẩu đi đãi vàng?"
"... Đúng vậy." Phương tẩu cẩn thận đáp. Từ trước đến nay bà đã giao tiếp với nhiều người, người gì bà cũng từng thấy rồi nhưng mà chỉ có ở trước mặt Âm Cố thì lại có cảm giác khẩn trương. Không biết thần kinh Hỉ Mi làm bằng gì, dường như một chút cũng không sợ.
"Một năm có thể kiếm được bao nhiêu bạc?" Âm Cố lại hỏi.
Phương tẩu mỉm cười: "Thật sự... không được nhiều lắm."
Âm Cố gật đầu: "Đãi vàng quả thật khó có thể nuôi cả nhà. Nhưng mà làm người trông giữ bất quá có thể kiếm thêm được một ít."
Phương tẩu nghe mà mờ mịt, nhất thời không nói gì.
"Ta biết một người, có lẽ có thể giúp trượng phu tẩu, từ nay về sau sống khá hơn cũng là chuyện đơn giản." Âm Cố lại mỉm cười, "Nghe nói con dâu tẩu đến nay vẫn chưa sinh, chẳng phải tẩu còn vội vàng bái Quan Âm cầu tử sao?" Không đợi Phương tẩu nói chuyện, Âm Cố nói tiếp, "Ta chính là bà đỡ, những bệnh thuộc dạng như không thể sinh ta có thể xem một chút; nếu thấy thật sự không tốt, ta cũng có quen một người, thuốc của người ấy nhất định có thể để cho tẩu ẵm tôn tử như ý."
"Ngài nói đây đều là..." Phương tẩu kích động đứng lên, ngồi không yên, "Đều là sự thật?"
"Thật còn hơn vàng." Âm Cố lấy ra một thỏi vàng đặt lên bàn, "Cầm lấy đi mua xiêm y cho trượng phu tẩu, lại đi mời tiên sinh hoặc đưa con tẩu đến học đường... Mọi sự, luôn có hi vọng."
Thỏi vàng trên bàn tựa như mặt trời ban trưa, chói mắt giống nhau. Mà những chuyện Âm Cố nói trước đó cũng đã làm cho Phương tẩu không thể tin.
Chẳng lẽ đây Quan Âm trên trời biến thành đến thành toàn mong ước cho mình?
"Có điều..." Âm Cố ung dung chuyển đề tài. Phương tẩu như bị đóng băng, nhìn mãi thỏi vàng.
"Có điều số vàng còn thừa tẩu phải giúp ta làm những việc này. Tẩu và ta sẽ đi mua chút lễ vật tặng cho cả phố, sau đó thông báo với họ rằng đầu tháng sau nhà chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi hàng xóm, coi như là... tân gia nhà chúng ta đi."
Phương tẩu vội hỏi: "Tất nhiên còn thừa mà." Bà cẩn thận cầm thỏi vàng, run rẩy như cầm được trân bảo, sau đó trên mặt cười như hoa, "Phố chúng ta nổi danh hòa thuận, tất cả mọi người là một lòng, khi nhà ai bị ức hiếp thì mọi người đều đi ra bảo vệ cả. Trong nhà có chuyện gì thì mọi người cũng sẽ trợ giúp."
"Như thế rất tốt." Âm Cố gật đầu, "Nếu vàng không đủ, tẩu có thể lấy thêm ở chỗ ta, " Âm Cố liếc mắt, "nhưng nếu tẩu làm không tốt, mọi chuyện vừa nãy ta nói với tẩu chỉ là mây khói mà thôi."
Phương tẩu ngẩn người. Bà chợt hiểu ra Âm Cố đã buộc bà lại cùng với họ; bà cũng không hiểu vì sao luôn luôn không qua lại với hàng xóm như Âm Cố lại muốn mời mọi người đến dùng tiệc, nhưng bà mơ hồ biết Âm Cố cần bà làm những gì... Vàng nặng trịch trên tay, bà nghĩ Âm Cố có lẽ là thiên kim thật. Phương tẩu cắn nó, bà không quan tâm là bảo bà lên núi đao hay xuống biển lửa nữa, vì gia đình, cái gì bà cũng làm.
Âm Cố thấy Phương tẩu ôm chặt vàng vẻ mặt sẵn sàng hy sinh, nhân tiện nói: "Tẩu yên tâm đi, mặc dù là muốn tẩu làm nhưng cũng chỉ động mồm động mép, làm đúng việc của tẩu thôi."
Phương tẩu nghe xong càng vui sướng, vội vàng tạ ơn rồi đi về.
Phương tẩu đi rồi, Âm Cố còn ngồi ở trong thư phòng, nhìn Thái cực đồ trên tường.
Chốc lát sau, Hỉ Mi đẩy cửa vào, không che dấu lo lắng nữa. Nàng đi đến trước Âm Cố, ngồi gối lên đầu gối Âm Cố, thấp giọng nói:
"Làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?" Âm Cố cúi đầu thưởng thức tua cây trâm trên đầu Hỉ Mi, cười nói.
"Vì sao gã họ Chung nhìn ra được?" Hỉ Mi lẩm bẩm nói.
Âm Cố thì có cái nhìn khác. Lúc nàng vừa nhìn thấy Thái Cực đồ trên tay Phương tẩu, trong đầu nàng hiện lên một ý niệm đó là họ Chung kia đã biết quan hệ của nàng và Hỉ Mi. Cái gọi là âm dương, cái gọi là nam nữ đơn giản là hắn đang nói luân lý thế đạo trên đời này nên giống với Thái Cực âm dương đồ này mới đúng. Nam dương nữ âm mới có thể hài hòa đầy đủ, mà cố tình nàng và Hỉ Mi đều là nữ âm. Đủ châm chọc.
Lẽ nào họ Chung muốn uy hiếp gì chăng?
Nhưng mà ngẫm lại, họ Chung đó chẳng qua chỉ gặp các nàng một lần nào có nhãn lực này. Hiệu thuốc của Diệp lão đầu nàng cũng không mở miệng gì nhiều, lão cũng chỉ ngờ ngợ; vừa rồi Phương tẩu do nàng cố ý mới có mơ hồ kỳ quái mà thôi. Cho nên, chắc chắn còn có một góc độ khác.
Mới vừa rồi nói chuyện với Phương tẩu, nàng chậm rãi thông suốt. Họ Chung đó chỉ là muốn mượn cái Thái cực âm dương đồ này đến nói cho Hỉ Mi rằng, nam nữ âm dương mới thành, ý là muốn nói về việc Hỉ Mi không chịu tái giá. Hẳn là ý này.
Âm Cố nói cho Hỉ Mi suy đoán của mình. Hỉ Mi từ từ cũng giãn mày ra, nàng vỗ ngực nói:
"Làm ta sợ muốn chết, họ Chung này thật đáng giận."
Âm Cố nâng Hỉ Mi lên ngồi trên đùi mình: "Nàng sợ à?"
Hỉ Mi lưỡng lự một lát, thành thật nói: "Vì không ngờ tới sẽ có người phát hiện, luống cuống một chút thôi."
"Không cần phải hoảng, " Âm Cố hôn má Hỉ Mi, "Ta chính là lên núi có thể đánh hổ, xuống biển có thể bắt cá lớn."
Hỉ Mi bị Âm Cố ghẹo như vậy không khỏi nở nụ cười, nàng ôm cổ Âm Cố: "Thật ra ta cũng muốn công khai, giống vị Thất vương gia kia vậy, công khai chuyện chúng ta, mặc kệ người ta nói. Ta... không sợ, " nàng hì hì cười nói, "dù sao nàng có thể đánh hổ có thể bắt cá lớn."
"Sẽ như nàng mong muốn." Âm Cố vừa dời đi hôn cổ Hỉ Mi, vừa thấp giọng đáp.
"Ngứa mà..." Hỉ Mi uốn éo thân mình, bỗng nàng nói, "Đúng rồi, chúng ta tìm một ngày tốt làm sanh thần cho Ly Ly đi."
Âm Cố thở dài: "Chọn Đoan ngọ luôn đi. Không phải họ Chung nói nhà chúng ta hữu âm vô dương sao, Ly Nhi không phải là nam hài tử à. Và đây cũng là ngày cực dương luôn. Ta thấy, đại danh nó cũng nên gọi là Ngọ Dương đi, Cố Ngọ Dương, thế nào?"
"Cố Ngọ Dương, rất dễ nghe đó." Hỉ Mi vui vẻ đọc theo, gật đầu đống ý nói, "Cứ lấy thế đi!"
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Hỉ Mi nằm ở trên giường mới phản ứng ra một vấn đề.
"Không đúng! Không đúng nha! Ly Ly phải theo họ của ta, gọi là Việt Ngọ Dương, Việt, Ngọ, Dương!"
Âm Cố bị Hỉ Mi làm ầm ĩ, liền trở mình đè nửa người nàng lên Hỉ Mi nhắm mắt ngủ tiếp...