Hiệp Định Tình Yêu Của Luật Sư Cố

Chương 3:




Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Kết thúc phiên tòa, Trĩ Ngôn cầm lấy túi của mình rời khỏi tòa án, ngày hôm nay đi cùng cô lên tòa án là một luật sư thực tập tên là Lâm Dương.
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
Lâm Dương xách một túi tài liệu lớn đi theo đuôi phía sau Trĩ Ngôn, "Chị Ngôn, nhìn dáng dấp của chị lúc nãy ở tòa án thật oai phong lẫm liệt, không thể tin được đây là lần đầu tiên chị lên tòa."
"Đây không phải là lần đầu tiên chị đến tòa."
"Sai rồi, đây là lần đầu tiên chị ra tòa sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, haha." Lâm Dương nói, "Mặc dù phí đại diện của chúng ta cho những vụ án này không nhiều lắm, thế nhưng trận này đánh thật là quá sung sướng, vừa rồi chúng ta vừa mới cứu oan được một người, thật đáng để được ghi vào sổ sách."
Trĩ Ngôn nghe Lâm Dương thổi kèn khoe khoang, đến cửa tòa án, rất đông phóng viên báo đài chạy tới, các phóng viên truyền thông đã nhận được tin tức rằng vụ án đã được đảo ngược tại tòa.
Mặc dù không có bản án nào được tuyên trước tòa, nhưng tình hình hiện tại đang rất thuận lợi cho Trương Hàng, rất có thể anh ta sẽ được tuyên trắng án.
Phóng viên vây quanh Trĩ Ngôn và hỏi: "Luật sư Trĩ, cô có nghĩ rằng vụ án của Trương Hàng sẽ được trắng án trong vụ lần này không?".
Trĩ Ngôn nói: "Tôi đã cố gắng hết sức. Phán quyết là việc của tòa. Mọi người hãy chờ kết quả phán quyết của tòa".
Một người khác hỏi: "Luật sư Trĩ, tại sao cô cho rằng Trương Hàng bị oan? Xin hỏi trước khi cô nhận vụ này, làm thế nào mà cô chắc chắn việc anh ta làm là việc chính nghĩa?".
"Khi thụ lý vụ án, tôi lúc đầu cũng không xác định được, nhưng bất kỳ vụ án nào cũng sẽ được dựa trên chứng cứ để xác định rằng bị cáo có vô tội hay không, tôi luôn tin vào chứng cứ nên tôi quyết định bảo vệ thân chủ mình tới cùng."
"Cô có gì muốn nói về vụ án này không?"
Trĩ Ngôn nói: "Tôi tin vào luật pháp và công lý. Tôi hy vọng rằng những người có hành động dũng cảm có thể được khen thưởng và được xã hội công nhận, hơn là dùng một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim của họ."
Sau khi Trĩ Ngôn kết thúc cuộc phỏng vấn, cô đi về phía bãi đậu xe.
"Xin chào, cô Trĩ." Truyền đến là giọng nam dễ nghe.
Trĩ Ngôn nhìn sang bên phải, sau đó cô hơi sửng sốt, rất ngạc nhiên.
Người vừa gọi cho cô là Cố Vũ Khiêm, được gọi là Kim Bài Luật Sư của Nam Thành. Anh ấy mặc một bộ vest kiểu Pháp được cắt may khéo léo, tôn lên dáng người cao như một tác phẩm nghệ thuật. Các đường nét trên khuôn mặt anh ấy rất tinh xảo, làn da thậm chí còn đẹp hơn so với con gái nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên Trĩ Ngôn nhìn thấy anh ấy, cô đã nghe anh biện luận ở tòa, nhìn từ xa cô cảm thấy thật bội phục khả năng ứng biến của anh ấy.
Đây là lần đầu tiên hai người đứng ở cự ly gần đến như vậy.
Anh thậm chí còn biết tên của mình?
Điều này làm cô ngạc nhiên.
Trĩ Ngôn hỏi, "Luật sư Cố vừa chào tôi?"
Cố Vũ Khiêm đến bên Trĩ Ngôn, "Đúng vậy, cô Trĩ biết tôi họ Cố, có vẻ như không cần tôi giới thiệu."
Trĩ Ngôn cười nhẹ, "Luật sư Cố nổi tiếng như vậy đương nhiên trong giới luật sư tôi rất hâm mộ anh."
"Được cô Trĩ hâm mộ như vậy tôi thật hãnh diện, không biết tôi có thể mời cô một ly cà phê được chứ?".
Trĩ Ngôn có chút nịnh nọt, cô thực sự không nghĩ ra được lý do tại sao Cố Vũ Khiêm lại mời cô uống cà phê, cô ngập ngừng hỏi, "Không biết luật sư Cố có lý do gì để mời tôi uống cà phê nhỉ?"
"Tôi đã nghe cuộc tranh luận trước tòa của cô Trĩ vừa rồi, cảm thấy rất đặc sắc nên muốn cùng cô Trĩ làm quen một chút."
Luật sư nổi tiếng nhất Nam Thành muốn làm quen với mình, Trĩ Ngôn tự nhiên không cần biết phải phân biệt, "Đây là vinh hạnh của tôi, luật sư Cố muốn uống ở quán cà phê nào?".
"Tìm một quán gần đây đi."
"Được."
Cố Vũ Khiêm liếc nhìn Lâm Dương bên cạnh Trĩ Ngôn, ánh mắt của anh dường như muốn nói với Lâm Dương rằng anh có chuyện muốn nói với một mình Trĩ Ngôn, người ngoài nghe không tiện.
Nhưng Lâm Dương không nhìn ra ý của bọn họ, trong lòng vẫn còn cao hứng, được uống cà phê cùng vị luật sư nổi tiếng nhất Nam Thành như vật, quả thật là may mắn.
Trĩ Ngôn đối với Lâm Dương bên cạnh nói: "Tiểu Dương, em về trước đi, chị tự mình trở về sau."
Trái tim hưng phấn của Lâm Dương bị dội nước lạnh, cậu sờ mũi: "Được, chị Ngôn."
Trĩ Ngôn theo Cố Vũ Khiêm đến một quán cà phê gần tòa án ngồi xuống, bắt đầu gọi món.
Trĩ Ngôn ngồi đối diện với Cố Vũ Khiêm, người bên kia thực sự rất ưa nhìn và rất bắt mắt, thảo nào Tạ Ơn Nguyên ở trước mặt cô bày ra vẻ mặt thèm thuồng.
Có lẽ tại công ty luật Trăn Minh, anh cũng có khá nhiều em gái mê muội giống Tạ Ơn Nguyên.
Trĩ Ngôn có nghe qua ba vụ án mà anh tranh luận, mỗi lời nói của anh ấy nói ra đều làm cho người ta cảm thấy thán phục, cho dù trên tòa bị cáo hay nhân chứng kích động đến cỡ nào, anh ấy đều "tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến", thanh âm phát ra đều vô cùng bình tĩnh, mọi lời nói ra đều như dao sắc bén, không để cho luật sư đối phương cũng như công tố viên có cơ hội được phản bác.
Tại thời điểm này, Trĩ Ngôn cảm thấy mình theo không kịp.
"Tôi nghe nói rằng đây là lần đầu tiên cô Trĩ tham gia một vụ án hình sự." Cố Vũ Khiêm nói.
Đối mặt với Cố Vũ Khiêm, Trĩ Ngôn không cần che giấu, "Không sai."
"Tư duy và logic tranh luận rất rõ ràng, biết sử dụng tối đa chứng cứ có trong tay làm cho công tố viên tâm phục khẩu phục. Một số luật sư bào chữa hình sự hành nghề nhiều năm chưa chắc đã đạt được trạng thái như cô Trĩ ngày hôm nay. "
Trĩ Ngôn rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô ra tòa sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, không ngờ lại được Cố Vũ Khiêm - người được mệnh danh là kim bài luật sư khen ngợi, cô khiêm tốn nói: "Luật sư Cố quá khen".
"Tôi không bao giờ khen một người vượt quá khả năng của người đó." Khóe môi Cố Vũ Khiêm cong lên, "Tôi đang đánh giá năng lực của cô dựa vào khả năng tôi thấy hợp lý."
Trĩ Ngôn mỉm cười, "Cảm ơn."
Khi cà phê được bưng lên, cô cầm thìa khuấy đều trong cốc cà phê. Cô bắt đầu đoán được nguyên nhân thực sự khiến Cố Vũ Khiêm rủ cô đi uống cà phê, bên kia chủ yếu thụ lý các vụ án dân sự với án phí hàng chục triệu nhân dân tệ và luật sư cho các vụ án hình sự có án phí tới bảy con số, vụ án hôm nay có án phí không đáng để anh ta chú ý, dù sao thì mẹ của Trương Hàng cũng không thể chi trả chi phí quá lớn cho một luật sư, vậy mà hôm nay anh ta lại chạy đến để dự phiên toà, rốt cuộc là vì cái gì?
Hơn nữa, anh ta khen cô không một chút do dự.
Cô thực sự không thể hiểu mục đích của Cố Vũ Khiêm.
Trĩ Ngôn ngập ngừng hỏi, "Tôi nghĩ luật sư Cố đặc biệt mời tôi uống cà phê, chắc không đơn giản là chỉ làm quen đâu nhỉ?".
Cố Vũ Khiêm nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc cà phê xuống, nói: "Thật ra, không giấu gì cô Trĩ, tôi đang tìm một trợ lý luật sư có thể cùng tôi giải quyết các vụ án, vừa hay tôi lại thấy cô Trĩ đây phù hợp với các yêu cầu của tôi."
Đối với mục đích của Cố Vũ Khiêm, Trĩ Ngôn rất ngạc nhiên, "Được luật sư Cố đánh giá cao như vậy thật là vinh dự của tôi, nhưng hiện tại tôi tạm thời không có dự định thay đổi công việc trong tương lai."
Bị từ chối không chút do dự.
Cố Vũ Khiêm không ngờ đối phương lại từ chối thẳng thừng như vậy, dù sao trong từ điển của anh, từ chối luôn dành cho anh đối với người khác, mà không phải người khác cho anh, Cố Vũ Khiêm duy trì nụ cười của mình, "Cô Trĩ có thể nghiêm túc cân nhắc, các vụ án mà tôi thụ lý đều có giá không dưới bảy con số, nếu cô Trĩ tham gia vào đội của tôi, tôi chắc chắn cô sẽ nhận được tiền lương gấp đôi với số hiện tại,"
"Cảm ơn lòng tốt của luật sư Cố, nhưng thật sự tôi chưa có dự định đổi công việc."
"Không sao đâu." Cố Vũ Khiêm nói, "Tôi luôn hoan nghênh một luật sư xuất sắc như cô Trĩ đến bất cứ lúc nào."
Cố Vũ Khiêm lấy từ trong túi áo vest ra một tấm danh thiếp, "Đây là danh thiếp của tôi, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Trĩ Ngôn đưa tay ra lấy danh thiếp thì vô tình nhìn thấy bàn tay thon thả và cân đối của anh ấy, cả người của đối phương đều dễ nhìn như vậy, đổi lại người ngồi trước mặt anh ấy là một người đàn ông, cũng giống như Tạ Ơn Nguyên, chắc hẳn sẽ chết mê chết mệt.
Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng Cố Vũ Khiêm lại mở một chủ đề khác, "Cô Trĩ có muốn nói chuyện với tôi về vụ án vừa rồi không?"
"Anh muốn nói ở vấn đề nào?".
Cố Vũ Khiêm cho biết: "Trước phiên tòa đầu tiên của vụ án này, cả cảnh sát và công tố đều có một chuỗi bằng chứng đầy đủ. Làm thế nào mà cô tìm thấy bước đột phá?"
Vụ án hôm nay được xét xử công khai, thu hút được nhiều sự chú ý của xã hội, việc thảo luận về quy trình xử lý vụ án với các đồng nghiệp là không vi phạm đạo đức nghề nghiệp của luật sư.
Trĩ Ngôn nói thật: "Cũng coi như là vận khí tốt. Khi tôi đến nhà của Hứa Mỹ Đình để tìm hiểu sự việc, mẹ chồng của Hứa Mỹ Đình nói rằng gia đình của họ hôm đó đều đi đến nhà người thân ăn tiệc mừng, nhưng tôi phát hiện rằng nhà của họ có lắp camera, mặc dù không đặt về hướng nhà của Ngô Thắng nhưng loại camera này có thể sử dụng ứng dụng trên điện thoại di động để nhận các cuộc gọi ở thời gian thực tế và có thể phát lại bất cứ lúc nào, vậy nên tôi ôm bụng cầu trời may mắn để gặp Hứa Mỹ Đình."
"Nói như vậy, bằng chứng ở phiên tòa thứ hai là do đích thân cô tìm kiếm?".
"Tôi đã đích thân đến rất nhiều nơi. Vì vụ án của Trương Hàng, trọng tâm của cuộc điều tra của Cục Công an là mối bất bình cá nhân giữa anh ta và Ngô Thắng, nên đương nhiên họ sẽ tìm kiếm bằng chứng có lợi cho việc trả thù của anh ta, mà quên đi rằng việc anh ta làm ra như vậy có chính nghĩa hay không. Tôi nghĩ nếu muốn giúp anh ta vô tội, chỉ có thể tìm bằng chứng chứng minh rằng Ngô Thắng là nguyên nhân xảy ra."
Cố Vũ Khiêm nhìn cô, "Nếu bằng chứng cô tìm được thực sự có thể chứng minh rằng Trương Hàng phạm tội giết người để trả thù thì sao?"
Trĩ Ngôn nói: "Vậy thì tôi sẽ chọn cách thuyết phục Trương Hàng chấp hành bản án, cư xử tốt trong tù và phấn đấu để được giảm án."
"Vậy nếu như cô tin chắc rằng hành động của anh ta là hành động chính nghĩa, nhưng lại không tìm ra được chứng cứ, lúc đó cô giải quyết như thế nào?".
Trĩ Ngôn suy nghĩ một lúc: "Dù rất hối hận nhưng tôi phải chấp nhận. Tôi chỉ là một luật sư, và tôi chỉ có trách nhiệm cố gắng hết sức để đấu tranh cho quyền và lợi ích của thân chủ, nhưng tôi cũng không phải là thánh nhân, không thể phổ độ hết chúng sinh."
Cố Vũ Khiêm cầm ly cà phê lên và nhấp một ngụm, gương mặt của anh tỏ ra thành ý, tựa hồ đối với câu trả lời của Trĩ Ngôn rất hài lòng, "Cô nhất định sẽ là một luật sư ưu tú."
Chỉ là anh cũng có chút hối hận, không ngờ bên kia lại từ chối hắn nhẹ nhàng như ném cành ô liu.
Rốt cuộc là vì cái gì? Hắn có hơi tò mò.
"Cảm ơn."
Cố Vũ Khiêm ánh mắt rơi vào cổ tay trái của cô, cô đang mặc một chiếc áo khoác dài tay, nhưng vẫn không giấu được chuỗi hạt trên tay. Phụ nữ hiện đại rất ít khi đeo chuỗi hạt phật thủ trên tay, dù sao thì cũng không vừa, trừ khi có ý nghĩa đặc biệt.
"Cô Trĩ tin vào Phật sao?"
Trĩ Ngôn trong tiềm thức chạm vào hạt châu trong tay, "Nói thế nào nhỉ, tin vào Phật giáo và thích một số quan điểm trong Phật giáo thực ra là hai chuyện khác nhau."
Cố Vũ Khiêm cười khúc khích, "Cô Trĩ thực sự rất thú vị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.