Chu Hành nói lời xin lỗi xong, cả hai người đều im lặng suốt quãng đường về. Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự vốn đã quen thuộc. Chu Hành xuống xe trước, đứng chờ bên cạnh xe. Đợi vài giây, Lục Chính mới hơi quay đầu qua nói: "Chân tôi tê rần rồi, không xuống xe được."
Những lời này như thổi bay mọi sự phiền muộn và căng thẳng của Chu Hành. Anh cúi người bế Lục Chính ra khỏi xe, quen cửa quen nẻo đi vào căn biệt thự, lên tiếng gọi: "Sara. thuốc của Lục Chính tiên sinh đã được nấu xong chưa?"
"Rất vui được gặp lại ngài, Chu Hành tiên sinh. Thuốc của Lục Chính tiên sinh đã sắp xong rồi, tôi sẽ chuyển nó đến đây ngay."
"Cảm ơn cậu, Sara."
Chu Hành đã rất quen thuộc với nhà Lục Chính rồi. Anh trực tiếp ôm người vào phòng ngủ chính, ngạc nhiên phát hiện ra nội thất trong phòng đã thay đổi — Phòng ngủ không còn tràn ngập màu đỏ nữa, thay thế nó là một màu trắng muốt.
Anh đặt Lục Chính lên giữa tấm khăn trải giường màu trắng, cúi người xuống giúp hắn cởi khuy áo.
Nửa dưới khuôn mặt lộ ra ngoài lớp mặt nạ của Lục Chính tái nhợt. Hắn cố tình không chịu phối hợp. Chu Hành đành phải nhỏ giọng hỏi: "Anh thấy không thoải mái sao? Có muốn em gọi bác sĩ không?"
"Không cần phải gọi bác sĩ," Lục Chính nhắm hai mắt lại, "Cũng đừng chạm vào tôi. Em cứ để kệ tôi một mình một lát đi."
Chu Hành nửa quỳ nửa ngồi ở bên cạnh Lục Chính. Anh phát hiện tiếng hít thở của mình trong căn phòng trống trải này nghe thật rõ ràng. Lục Chính lúc này đang nằm bên cạnh anh, nhưng anh lại không cảm nhận được rõ hơi thở của người bên cạnh.
"Thuốc đã được nấu xong rồi. Chu Hành tiên sinh, phiền ngài cho Lục tiên sinh uống thuốc."
Sara chỉ huy cánh tay robot bưng một chén thuốc đen nhánh như mực tới, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
Chu Hành gật nhẹ, ôn nhu dỗ dành Lục Chính: "Đến giờ uống thuốc rồi."
Lục Chính yếu ớt đáp: "Không uống."
"Em đút cho anh uống, được không?" Chu Hành bưng chén thuốc lên, bắt đầu dùng thìa khuấy khuấy chén thuốc.
"Em định dùng gì để đút cho tôi?" Lục Chính bĩu môi.
Chu Hành vốn định trả lời là dùng thìa. Nhưng nhìn đôi môi trắng bệch của Lục Chính, anh lại đổi đáp án: "Dùng miệng."
Lục Chính mở mắt ra yếu ớt nhìn anh, ngoài miệng lại nói: "Em không cần phải đút cho tôi đâu."
Chu Hành nghe ra được ẩn ý trong lời hắn nói. Anh cầm chén uống một ngụm thuốc lớn, lại cúi người xuống chủ động hôn lên đôi môi mềm mại của Lục Chính.
Một chén thuốc lớn phải hôn đến bảy tám lần mới xong. Cuối cùng quần áo của hai người đều lỏng lẻo rối tung rối mù. Chu Hành đè lên người Lục Chính, hơi thở dồn dập nóng bỏng, hồi lâu cũng không muốn đứng lên.
Tay Lục Chính nắm lấy tấm ga trải giường nhăn nhúm, nhàn nhạt hỏi: "Em muốn giậu đổ bìm leo sao?"
Chu Hành cố gắng di chuyển cơ thể của mình, lặng thinh nằm xuống bên cạnh hắn.
Lục Chính dời tay đặt lên bụng dưới của đối phương, hỏi: "Em hiện tại là đang mê tình loạn ý, hay là đang thấy sắc nổi lòng tham?"
Chu Hành mím chặt môi. Anh sợ bản thân sẽ buột miệng nói ra câu 'Em thích anh.'
Lục Chính không đợi đáp án, cũng không hỏi gì thêm, Hắn dừng lại một chút rồi mới cao giọng gọi: "Sara!"
"Vâng, tiên sinh."
"Mang máy tính làm việc của ta tới đây."
"Sức khỏe của ngài hiện giờ không thích hợp để làm việc."
"Mang máy tính đến đây."
"Ngài nên tranh thủ nghỉ dưỡng."
"Mang đến đây."
"Sức khỏe của ngài......"
"Sara Smith."
Vòng tay của Lục Chính chớp sáng một cái.
"Vâng thưa tiên sinh."
Cánh tay robot nhanh chóng mang máy tính đến đây. Lục Chính chống người lên. Chu Hành giúp hắn điều chỉnh lại tấm đệm phía sau lưng để hắn có thể tựa vào thoải mái hơn.
"Anh nhất định phải làm việc sao?"
"Bên Viện khoa học giục gấp lắm rồi."
Sara điều khiển bệ nâng tự động, điều chỉnh máy tính xách tay ở vị trí phù hợp rồi pha một cốc dung dịch dinh dưỡng có vị như cà phê.
Tay Lục Chính chăm chỉ gõ bàn phím, tức khắc nhập vào trạng thái làm việc, suốt hai tiếng đồng hồ hắn không làm gì khác mà chỉ ngồi gõ bàn phím.
Chu Hành cũng ngồi ở bên cạnh hắn. Anh yên tĩnh ngồi, chăm chú nhìn Lục Chính làm việc. Đây là lần đầu tiên anh ngồi bên cạnh nhìn Lục Chính làm việc. Lúc đầu anh còn có chút tò mò, nhưng sau đấy lại cảm thấy xót xa — Lục Chính rõ ràng là đang cố gắng gượng để hoàn thành công việc. Cứ mỗi một phần công việc nào đấy được hoàn thiện, anh lại thấy sắc mặt của hắn tái đi một chút.
Lục Chính làm xong những việc quan trọng, dừng việc gõ bàn phím. Ánh mắt hắn dịch từ màn hình máy tính về tới mặt Chu Hành, nói với anh: "Em có thể tự ra ngoài chơi, không cần phải ở bên tôi mãi như vậy đâu."
"Em có thể hỗ trợ anh việc gì không? Những việc không phải bảo mật, những việc mà em có thể làm ấy."
Lục Chính im lặng một lúc. Hắn đưa máy tính đến trước mặt Chu Hành: "Nghe chỉ đạo của tôi, làm việc theo chỉ đạo của tôi. Tôi sẽ trả lương cho em. Chút nữa em ký thêm một phần thỏa thuận bảo mật là được."
"Em không cần tiền lương...." Chu Hành chỉ muốn giúp đỡ hắn một chút thôi.
"Lên giường là lên giường, công việc là công việc, việc nào ra việc đó. Tôi không có thói quen bóc lột bạn nhỏ." Lục Chính nhắm mắt lại, "Người mà tôi tin tưởng không nhiều lắm, nếu em sẵn sàng giúp tôi thì thật tốt."
Chu Hành nắm bắt được trọng điểm: "Anh tin tưởng em sao?"
"Mở bốn năm cái biểu tượng phía dưới bên trái ra, thời gian có chút gấp."
Chu Hành không còn cách nào khác ngoài từ bỏ việc đặt câu hỏi mà làm theo lời chỉ dẫn của Lục Chính.
"Lát nữa tôi sẽ đọc cho em một chuỗi kí tự, tuyệt đối không được nhập sai, nếu không nghe kịp thì nhanh chóng báo lại cho tôi."
"Được."
Lục Chính nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện ra ba màn hình trong suốt. Các ký tự trên đó không ngừng thay đổi và di chuyển — đây là khả năng di truyền bẩm sinh của hắn. Nhờ vào khả năng này, thời thiếu niên hắn đã có thể tham gia nghiên cứu ở Viện khoa học. Thời khắc đỉnh điểm nhất, hắn có thể mở ra mười hai màn hình trong suốt cùng một lúc, hỗ trợ độc lập luồng dữ liệu của một nửa đầu não.
—— Hắn là người được sinh ra để nghiên cứu.
Ban đầu tốc độ nói của Lục Chính không quá nhanh, nhưng sau khi Chu Hành bắt đầu quen thuộc thao tác rồi, tốc độ nói của hắn tăng lên một chút. Chu Hành vừa nghe vừa thao tác. Ngón tay của anh lướt nhanh trên bàn phím — anh không thể tưởng tượng nổi Lục Chính thông minh đến mức nào, Một Lục Chính có thể nhắm mắt mà vẫn có thể chỉ đạo anh hoàn thành mọi công việc.
Chu Hành nhìn những dòng số hiệu chạy trên màn hình, nhấn enter. Hệ thống bắt đầu tự động kiểm tra và vận hành. Đèn chỉ thị luôn báo xanh, không cần chỉnh sửa gì, cũng không có bất cứ lỗi gì.
"Em đã tham gia các khóa học liên quan đến máy tính chưa?"
"Em có học qua một chút."
"Sau này tôi sẽ dạy em cách viết số hiệu."
"...... Dạ?"
"Sinh con xong em sẽ không nghĩ đến việc cưới đối phương luôn chứ?"
"Tất nhiên là không rồi."
"Vậy em định đòi một khoản tiền trợ cấp kếch xù rồi sau đó miệng ăn núi lở?"
"Lục Chính ——"
"Tôi biết chuyên ngành của em là thiết kế cơ khí, nhưng ngành này của em học ít nhất cũng phải bảy tám năm. Bây giờ em học một ít kỹ năng từ chỗ tôi, ít nhất em có thể làm bán thời gian để kiếm thêm chút tiền, có thể nuôi sống chính mình."
Những lời này của Lục Chính vừa thẳng thắn lại vừa đầy sự quan tâm. Chu Hành không nghĩ ra lý do gì để từ chối, nhưng anh lại cũng không có mặt mũi nào để nhận sự giúp đỡ từ Lục Chính cả.
Anh còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ nào đủ thuyết phục thì đã nghe Lục Chính nói: "Bây giờ em cái gì cũng không biết, cũng không giúp được gì cho tôi. Tôi dạy cho em vài thứ, không cần phải suy nghĩ nhiều."
"Vâng." Chu Hành nhỏ giọng đồng ý. Anh quyết định sẽ chuẩn bị một món quà tặng cho Lục Chính, cảm ơn hắn đã luôn giúp đỡ và quan tâm mình.
"Em biết nấu ăn chứ?" Lục Chính lại hỏi, sau đó tự mình trả lời, "Tôi nhớ là em biết nấu ăn."
"Đúng vậy, em biết nấu."
"Hôm nay tôi không muốn ăn cơm Sara nấu. Em có thể làm cho tôi vài món không?"
"Có món gì anh không ăn được không?" Chu Hành cũng không có ý định từ chối yêu cầu này.
"Tôi không ăn hành, gừng, tỏi. Không ăn cần tây. Không ăn bơ...." Lục Chính nói một tràng dài. Cuối cùng Chu Hành phải bật phần ghi chú của vòng tay lên để ghi lại từng thứ một.
"Vậy thì ăn trứng xào cà chua, rau diếp xào, cá thu kho tộ, thịt luộc, canh thịt bò Tây Hồ nhé?"
"Nấu những món đó đi."
Chu Hành "Vâng" một tiếng, đi xuống bếp nấu cơm.
Giọng của Sara vang lên trong phòng: "Tiên sinh, ngài có cần hỗ trợ y tế khẩn cấp không?"
"Không cần, rõ ràng ngươi biết tình trạng sức khỏe của ta mà."
"Ngài quyết định sẽ tự mình dạy Chu Hành tiên sinh sao?"
"Em ấy là người của ta, tất nhiên là phải giúp ta làm việc."
"Dựa theo các mô hình dự đoán trước được lập ra, sau khi biết được chân tướng, xác suất cậu ấy hận ngài sẽ rất cao. Cũng có khả năng sẽ phản bội ngài."
"Sara," giọng nói của Lục Chính trở nên dịu dàng và dễ gần, nhưng Sara lại thu được một chuỗi cảnh báo điên cuồng từ hệ thống, "Mấy mô hình này cũng không đáng tin cậy. Hành vi của con người là do con tim điều khiển. Nắm giữ được trái tim con người đồng nghĩa với việc nắm giữ được quyền làm chủ."
"Chu Hành có thể sẽ hận ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho phép em ấy có khả năng phản bội ta."