Nghe Sara kể xong, phản ứng đầu tiên của Chu Hành là: "Đây là sự thật sao?" Anh không thể liên kết Lục Chính của hiện tại với Lục Chính trong lời kể của Sara.
Lục Chính là một bạo quân thông minh, một chính khách khôn khéo. Chu Hành không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng hắn bảo vệ người khác, cũng không thể tưởng tượng một Lục Chính mặc người xâu xé.
"Khi đó ngài ấy cũng tầm tuổi ngài." Sara chỉ giải thích một câu này.
Chu Hành năm nay mười chín tuổi. Nếu là tầm tuổi anh, vậy thì là khoảng hai mươi?
Lục Chính tiên sinh năm hai mươi tuổi là như thế nào?
Chu Hành tưởng tượng không ra, nhưng anh vậy mà lại vẫn có chút loáng thoáng tin lời Sara.
Mang trong mình một cảm xúc vi diệu, Chu Hành lại nhìn Lục Chính. Thật khó để anh có thể đóng băng tim mình —— có lẽ anh trước giờ đều không thể làm vậy.
Sara cẩn thận đưa Lục Chính đến phòng trị liệu. Chu Hành suy nghĩ một hồi xong cũng đi theo. Hạ sốt thì không khó, nhưng giai đoạn tiếp đó thì hơi máu me.
Sara khuyên mãi, cuối cùng vẫn phải "mời" Chu Hành đi ra ngoài.
Chu Hành ngồi ở phòng chờ ngoài của phòng trị liệu. Anh có chút nôn nóng. Mà khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết qua vách tường, chút nôn nóng này vọt tới một đỉnh điểm không thể tưởng nổi.
—— Đó quả thật là giọng của Lục Chính. Lục Chính đang kêu gào thảm thiết.
Chu Hành do dự trong chốc lát, sau đó tới bên cạnh cửa. Nhưng trên cửa cũng không có cửa sổ. Sara thậm chí còn thật cẩn thận mà khóa cửa lại, đảm bảo Chu Hành không thể vào trong.
"Sara?"
"Chu Hành tiên sinh, mời ngài mau chóng rời khỏi đây."
"Cho tôi vào."
"Xin thứ lỗi, tôi không có quyền hạn này."
"Tôi muốn thấy Lục Chính."
"Ngài ấy đang tiến hành trị liệu."
"Anh ấy nghe như đang đau lắm."
"Ngài yên tâm, ngài ấy hoàn toàn có thể chịu đựng được mức độ trị liệu này." Sara bỗng dừng lại, sau đó nó chọn thành thật trả lời, "Chu tiên sinh, Lục Chính tiên sinh kêu gào thảm thiết chẳng qua là vì có ngài ở ngoài cửa mà thôi. Ngài có thể coi như đây là đang bán thảm đi."
Chu Hành vì lời vạch trần này của Sara mà có chút trầm mặc. Anh lại hỏi: "Lục Chính rốt cuộc đau đến mức nào."
"Không tới mức chết người."
"Anh ấy rốt cuộc đau đến mức nào?"
"Ngài ấy quen rồi."
"Không ai có thể đau quen cả."
"Ngài ấy đã ngừng kêu rồi."
"Cậu vừa nhắc nhở anh ấy rằng tôi đang ở bên ngoài rất lo lắng cho anh ấy, phải không?"
Sara không trả lời ngay.
"Không cần phải đi dò hỏi xem có thể trả lời không. Tôi biết cậu nhắc anh ấy rồi."
"......"
Chu Hành tựa trán lên cửa. Anh nâng tay lên sờ bụng, như là đang tự cho mình một ám hiệu.
"Lục Chính không muốn cho tôi vào, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Được. Tôi nghe lời anh ấy. Lúc nào trị liệu xong, cậu nhớ báo tôi một tiếng."
"Vâng." Sara chạy một hồi, lại nhắc anh một câu, "Ngài không cần phải quá lo lắng. Đây chỉ là trị liệu thông thường mà thôi."
"Trừ phi tôi không yêu anh ấy, tôi không thể không lo được."
Chu Hành đấm lên ván cửa, như thể đang hành hung chính tình nhân của mình.
"Ngài còn yêu ngài ấy sao?"
Chu Hành không trả lời câu hỏi này. Anh bình ổn lại tâm trạng, rồi về lại trên tầng để nghỉ ngơi —— Anh không thể quá kích động được. Anh vẫn còn đang mang thai.
Sara vẫn quan sát Chu Hành, mãi cho đến khi đối phương uống dịch dinh dưỡng, thông báo tắt nhạc rồi chui vào chăn nằm.
Chủ nhân của nó đã tới giai đoạn trị liệu thứ ba. Ống thủy tinh trong suốt dần dần tràn đầy máu, thỉnh thoảng chủ nhân của nó sẽ phát ra một tiếng kêu đau nhè nhẹ, rất nhỏ, giống như động vật hấp hối.
Nhưng không ai hiểu hơn Sara chủ nhân của nó mạnh mẽ đến cỡ nào. Nó không chút ngạc nhiên khi mọi chỉ số sức khỏe của chủ nhẫn vẫn ổn định rồi hạ xuống phạm vi trung bình của người thường.
Vẫn là gương mặt tái nhợt và đôi môi xám xịt, nhưng đôi mắt của hắn lại thật sắc bén, khiến ai cũng không thể dùng hai chữ "nhỏ yếu" cho hắn.
Lục Chính bước xuống từ trên đài trị liệu. Cơ bắp của hắn có một lớp mồ hôi mỏng phủ lên, xinh đẹp lại gợi cảm.
Sara đưa chiếc khăn tắm màu trắng qua cánh tay robot, công tư phân minh nói: "Chu tiên sinh hiện đang nghỉ ngơi trong phòng."
"Hôm nay ngươi có vẻ lắm mồm lắm miệng thật đấy." Lục Chính nhắc nhở.
"Tôi chỉ là đang giúp đỡ những kẻ bất lương thôi."
"Ồ"
"Hỗ trợ bán thảm."
"Ta không cần bán thảm."
"Vậy sao ngài phải kêu gào thảm thiết tới vậy?"
"Đau chứ sao."
"Trước kia ngài cũng đâu kêu đau."
"Vì trước kia sẽ không có ai quan tâm, cũng sẽ không có ai đau lòng." Lục Chính lấy khăn lau mặt, không kiềm chế nổi mà cong khóe miệng lên, "Giờ có Chu Hành rồi, những cái đau ngày trước có thể nhẫn nhịn, giờ dường như cũng nhịn không nổi."
"......" Sara không hiểu thế nào là ăn cơm chó, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc nó đưa ra một kết luận rằng Lục Chính chính là đang ỷ vào việc có người yêu hắn mà làm càn kêu đau.
Nó không thể không chuyển đề tài, dò hỏi: "Ngài muốn ở lại sao?"
"Không, tạm thời cứ rời đi theo kế hoạch."
"Tôi không hiểu ý ngài lắm."
"Lúc ta đau ốm, Chu Hành sẽ yêu ta nhiều hơn là hận. Nhưng giờ ta khỏe rồi, Chu Hành sẽ lại hận ta nhiều hơn là yêu."
"Sara, chúng ta cần chút khoảng cách."
"Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không được gặp ta, em ấy sẽ từ từ nhớ lại những điểm tốt của ta mà bỏ qua những tật xấu."
"Mà ta bệnh nặng mới khỏi, nên em ấy sẽ rất thương xót ta. Cái dạng thương xót này sẽ thúc đẩy em ấy tới tìm ta."
"Sara, em ấy yêu ta."
"......"
Sara không còn lời nào để nói. Nó không nhịn được mà có có chút đồng cảm với Chu Hành. Đồng cảm với thanh niên trẻ tuổi bị chủ nhân của nó tính kế từ đầu đến chân.
"Báo cho em ấy ta đã tỉnh rồi đi."
"Không phải ngài phải đi sao?"
"Ta luyến tiếc em ấy, muốn gặp một cái rồi mới đi."
"......"
Sara bỗng thấy chút ít bộ dáng khi còn trẻ của Lục Chính, cũng hoạt bát phóng túng, không chút sợ hãi nào như vậy.
"Ta rất thích em ấy, Sara."
"Ngài ấy cũng rất thích ngài, thưa tiên sinh."
Lục Chính cười thành tiếng. Hắn thay một bộ quần áo, đi ra khỏi phòng, lại phát hiện Chu Hành của hắn đã đang ngồi trên sô pha chờ hắn rồi.
"Em không cần phải lo. Tôi khỏe rồi nên giờ sẽ đi. Em cần gì thì cứ nói với Sara là được."
Chu Hành cụp mắt, đè nén xúc động muốn níu đối phương lại. Anh hỏi: "Anh đói bụng không?"
"Cũng bình thường."
"Vậy nghỉ lại một lát đi. Tôi đi nấu bát mì, anh ăn xong rồi hẵng đi."
"Có phiền em quá không?"
"Không phiền. Một lát là xong."
Lời vừa dứt, Chu Hành đã đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía phòng bếp, như không muốn cho Lục Chính có cơ hội từ chối lần nữa.
Chu Hành nhanh chóng nấu hai bát mì. Hai người ngồi vào bàn ăn, ăn một bữa thoải mái hiếm có.
Lục Chính ăn xong rồi mà Chu Hành mới ăn hết một nửa. Anh đặt bát xuống, tỏ vẻ đã no, sau đó lại hỏi Lục Chính: "Đồ đạc đã chuẩn bị hết chưa?"
"Cũng không cần chuẩn bị gì nhiều. Đồ dùng thường ngày bên kia cũng có đủ rồi."
Chu Hành gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy khi nào anh về?"
"Bốn ngày nữa em kiểm tra sức khoẻ, tôi sẽ phải về đây."
Chu Hành mím môi dưới, tỏ vẻ không vui. Hai người trò chuyện một lúc, xe của Lục Chính đã dừng ở cửa —— hắn không thể không rời đi.
Chu Hành đưa Lục Chính đến hiên nhà, nhịn không được dặn dò: "Nhớ chăm sóc sức khỏe cẩn thận. Để ý làm việc và nghỉ ngơi cho hợp lý."
"Ừ, tôi nhất định sẽ làm theo. Em cũng thế, nhớ phải chăm sóc tốt cho chính mình."
Lục Chính nói lời tạm biệt xong, xoay người định đi thì lại phát hiện áo mình bị căng ra —— Chu Hành vươn tay, nắm chặt góc áo hắn.
Lục Chính đứng im tại chỗ, trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm Chu Hành, cũng không nói gì cả.
Chu Hành phồng má, anh vừa bực vừa vội, vừa thương vừa giận, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Anh đưa em đi, hay là anh ở lại?"
"...... Không hận tôi sao?"
"Hận, nhưng vẫn là yêu anh hơn."