Cao Tư và Uông Lâm tách ra không có chút vui vẻ nào. Cao Tư nhìn đám đồng minh của mình tức giận bỏ đi, trong khi ông ta còn không có cả thời gian mà nổi cáu, nhanh chóng vận dụng tất cả các mối quan hệ cá nhân của mình để đảm bảo rằng cuộc tuyển cử sẽ diễn ra suôn sẻ theo hướng mà ông ta mong muốn.
Chờ cho đến khi mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, Cao Tư mới thư thả hơn một chút, và bắt đầu nhớ lại chuyện quá khứ.
Ông ta sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng khi cậu thanh niên người dính đầy máu đỏ xông thẳng vào văn phòng của Chủ tịch quốc hội.
Chủ tịch quốc hội lớn tuổi nhìn Lục Chính thời trẻ một cách đầy từ ái, hỏi hắn: "Sao đột nhiên là đến tìm ta? Cậu có ý kiến gì mới sao?"
Lục Chính giơ tay vẩy những giọt máu chưa khô lên bàn làm việc của ngài Chủ tịch quốc hội: "Ngài muốn giết tôi sao?"
Ngài Chur tịch quốc hội lắc đầu, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ hiền từ và trí tuệ, ông nói: "Ta là người nhìn cậu trưởng thành mà, sao làm thế được; và liên minh cũng không thể thiếu cậu."
"Các đồng đội của tôi đều đã chết, con mèo của tôi cũng chểt rồi, mà tôi, suýt chút nữa đến mạng cũng chẳng còn."
Biểu cảm của Lục Chính hơi hoảng hốt. Hắn giống như một sợi dây đàn đang được kéo căng hết cỡ, lại cũng giống như một mảnh thủy tinh dễ vỡ, như kiểu chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ để khiến hắn bị hiện thực tàn nhẫn cắn xé nuốt chửng.
"Ngài Chủ tịch quốc hội, ngài có thể nói cho tôi biết sao ngài lại phái người giết chết bọn họ không?"
"Tất cả là vì liên minh."
Vị Chủ tịch quốc hội lớn tuổi đích thân lấy ra một tập văn kiện rồi đưa nó cho Lục Chính.
"Đây là báo cáo mà quân đoàn 2 trình lên, cậu xem qua đi."
"Bọn họ đã âm thầm thành lập liên minh phản loạn, chờ bắt cậu làm con tin, ép buộc quốc hội sửa đổi 'Hiệp định số 1028'..."
"Bọn họ không muốn xuất ngũ và trở thành công cụ tình dục...."
Con trai à, ta điều cậu khỏi chiến trường, một mặt là để bảo vệ cậu, còn mặt khác, là do không muốn cậu phải tận mắt chứng kiến cảnh đổ máu đó..."
"Ta không ngờ là cậu sẽ lẻn chạy về nơi đó rồi lại để bị thương..."
"Lục Chính, cậu coi bọn họ như anh em, bọn họ chẳng qua lại lấy cậu ra làm bàn đạp, coi cậu như một công cụ để lợi dụng mà thôi..."
"Cậu hết lần này đến lần khác rút cạn tinh thần lực của bản thân để thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ, khiến cho bọn họ không còn tự nhận thức được vị trí của mình, ngày càng mưu cầu quyền lợi lớn hơn..."
"Con à, thực xin lỗi, vì liên minh, ta chỉ có thể làm vậy..."
"Sau lần này, ta sẽ đứng ra nhận mọi trách nhiệm và xin từ chức, trao vị trí trong nghị viện cho người xứng đáng hơn..."
Nước mắt của Lục Chính từng giọt lăn dài, rơi xuống những vết máu trên bàn.
Đó là lần đầu tiên Cao Tư nhìn thấy Lục Chính rơi lệ, và rất có khả năng đó cũng sẽ là lần cuối cùng.
Lục Chính không còn giống một hacker thiên tài, không còn giống một vị tướng quân bách chiến bách thắng, cũng không còn giống một nhà chính trị gia lỗi lạc. Cuối cùng, hắn lại giống như một đứa trẻ nhỏ bé và yếu ớt.
Vị Chủ tịch quốc hội lớn tuổi dịu dàng nhìn hắn, thuyết phục hắn: "Lục Chính, cậu muốn cái gì ta cũng có thể cho cậu, coi như là một loại đền bù vì tà đã không bảo vệ được cậu cho tốt."
Lục Chính lau nước mắt. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng nói: "Xin hãy để cho quân đoàn Champion biến mất khỏi tầm mắt của mọi người đi; đừng để cho người khác nhớ đến sự vinh quang của nó, cũng đừng để cho người khác biết đến sự hủy diệt của nó."
"Được, ta hứa với cậu."
- -
Cao Tư thoát khỏi dòng hồi ức, ông ta lại liên lạc riêng với Uông Lâm, cố gắng khuyên bảo bên kia đừng cố chọc giận Lục Chính, nhưng đối phương lựa chọn từ chối lời khuyên của ông.
Cùng lúc đó, một đoạn tin tức khủng nhảy vào giữa chương trình theo dõi bầu cử quốc hội đang phát trực tiếp.
—— "Vi Trạch, bạn trai cũ của Lục Chính lên án hành vi bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của ứng cử viên này."
Trên màn ảnh, Vi Trạch khuôn mặt tiều tụy, không ngừng dùng mu bàn tay lau nước mắt của mình.
"Tôi và Chu Hành, bạn đời của Lục Chính đã từng là một đôi."
"Lục Chính lợi dụng quyền thế, ép cha mẹ tôi ký kết một hiệp định cưỡng chế, yêu cầu tôi phải sinh con cho hắn."
"Chu Hành vì cứu tôi, đã lựa chọn thay tôi thực hiện khế ước với Lục Chính."
"Lục Chính lúc ban đầu tìm chúng tôi chỉ bởi vì chúng tôi có mức độ gien tương hợp cao với hắn."
"Lục Chính gài bẫy chúng tôi, ép chúng tôi chia tay, buộc Chu Hành phải tiến hành cải tạo thân thể, sinh con cho hắn."
"Cái gì mà nhất kiến chung tình? Từ đầu tới đuôi là một kế hoạch ăn thịt người không nhả xương."
"Chu Hành? Chu Hành cái gì cũng không biết, cậu ta còn tưởng rằng tất cả chỉ là trùng hợp."
"Sao có thể là trùng hợp được, Lục Chính từ đầu tới đuôi, chỉ chú ý vào mức độ tương thích của gien."
"Lục Chính không yêu Chu Hành, hắn chỉ yêu quyền lực của hắn mà thôi."
......
Lục Chính xem được đoạn video này ở trên máy tính bảng của Chu Hành, điều này cũng có nghĩa là Chu Hành đã xem hết nội dung bên trong video.
Ngày tuyển cử đang tới gần, Sara dành phần lớn tinh lực của mình để trợ giúp Lục Chính, một phần nhỏ tinh lực dùng để chăm sóc Lục Chu, việc giám sát Chu Hành bị xem nhẹ, mà Chu Hành, lại vừa được học kỹ thuật bẻ khóa của Lục Chính gần đây.
Chu Hành thành công phá vỡ rào cản Sara thiết lập. Thật trùng hợp sao, cũng vì vậy mà anh thấy được thứ anh không nên thấy.
Anh đã quen Vi Trạch nhiều năm như vậy, nên chỉ cần nhìn một cái là có thể biết những lời Vi Trạch đang nói trên màn hình đều hoàn toàn là sự thật.
Vì mức độ gien tương hợp cao mà Lục Chính mới tìm hai người họ.
Mục tiêu ban đầu của Lục Chính là Vi Trạch, sau đó mới đổi thành anh.
Lục Chính đã dùng rất nhiều thủ đoạn để chia rẽ hai người họ.
Theo dòng suy nghĩ này, Chu Hành rốt cuộc đã hiểu tại sao anh lại cảm thấy một bác tài xế trong nhà thật quen mắt —— là người tài xế đã bao lần đến trường đưa đón Vi Trạch, còn từng gặp Chu Hành một lần rồi.
Chu Hành trước giờ đều từ chối không muốn suy nghĩ nhiều, anh đã biết Champion và Lục Chính đều là một người, vậy có nghĩa là hợp đồng cưỡng chế kia, lần gặp mặt tại studio vẽ hôm ấy, tất cả đều có thể là ngẫu nhiên, cũng có thể là cố ý.
Nếu anh không cứu Vi Trạch, có phải Lục Chính vẫn sẽ chọn Vi Trạch để sinh con không?
Mà lúc anh ký vào bản hợp đồng ấy, liệu Lục Chính có biết không?
Chu Hành của hiện tại đã không cần phải lảng tránh vấn đề này nữa. Vi Trạch đã cho anh đáp án, mà biểu cảm của Lục Chính lúc này cũng đã là bằng chứng chính xác nhất.
"Lục Chính."
"Ừm?"
"Lục Chính, nếu mức độ gien tương xứng của chúng ta không cao tới vậy, có phải hai ta sẽ không liên quan gì tới nhau không?"
Đây là một câu hỏi nguy hiểm. (Kiếp nạn thứ 82 của Lục Chính)
Lục Chính không ngờ vở hí kịch hắn tỉ mỉ nhập vai lại sẽ có ngày xuất hiện một sai lầm lớn như vậy.
Sau cuộc trao đổi lần trước, hắn đã quyết tâm sẽ giấu kín bí mật này.
Hắn cũng không muốn để cho Chu Hành của hắn phải đau lòng. Nhưng câu chuyện lại không nhưng hắn mong đợi.
"Ừ." Lục Chính không muốn phải lừa người hắn yêu nữa.
"Có phải lúc đó anh coi em và Vi Trạch như hai món đồ chơi giải trí, thậm chí còn vui sướng khi nhìn người ta gặp hoạ không?"
"Ngay từ lúc đầu, đúng là như vậy."
"Vậy tại sao lại chọn em? Đừng nói vì anh vốn đã thích em từ lúc đấy. Em không tin."
"Tôi không thích những kẻ tham lam lại dối trá."
"Nhưng anh mới chính là kẻ tham lam lại dối trá." Giọng điệu của Chu Hành cũng không gay gắt, thậm chí còn chỉ như là đang nói chuyện phiếm, "Lục Chính, ngay từ đầu anh đã diễn kịch rồi."
"Đúng là vậy đấy. Chẳng nhẽ em lại không thích vai diễn của tôi sao?" Lục Chính cất đi vẻ nhẹ nhàng, lộ ra bản chất áp bức của hắn, "Chu Hành, là em phải lòng tôi trước."
"Anh là người chia rẽ em và Vi Trạch trước."
"Vậy em muốn như thế nào? Quay về với Vi Trạch, cùng nhau ôn lại chuyện xưa cũ rồi làm lành? Cậu ta bị người ta chơi nát từ lâu rồi... Ưm."
Chu Hành nâng tay bịt kín miệng Lục Chính. Động tác của anh cũng không quá mạnh bạo, thế nhưng lại khiến cho Lục Chính bình tĩnh lại.
"Em không quan tâm chúng ta bắt đầu do đâu. Hiện tại em đã không còn tình cảm gì với Vi Trạch từ lâu rồi. Người em yêu chỉ có anh. Chỉ có anh thôi, Lục Chính."
"Em chỉ hơi giận. Giận vì anh vẫn luôn lừa gạt em, coi em như trò đùa. Kể cả là quá khứ em từng thấy thật lãng mạn đó, cũng chỉ là bẫy rập của anh."
"Cũng có một chút tiếc nuối. Em của ngày xưa, thật sự đã từng nghĩ sẽ bên Vi Trạch cả đời."
"Nhưng có một việc em rất rõ. Anh chỉ là nhân tố bên ngoài. Người chân chính đưa ra đề nghị chia tay là em. Vi Trạch và em không thể cùng nhau bước tiếp nữa. Từ giây phút đầu tiên cậu ấy lựa chọn đi gặp anh, hai người bọn em đã không thể ở bên nhau rồi."
"Tuy rằng đầu óc em trì độn, nhưng em cũng có thể nhận ra những lời này của Vi Trạch sẽ gây bất lợi cho anh. Nếu cần thiết, em cũng có thể nhận phỏng vấn, nói với mọi người mọi thứ đều không phải là sự thật. Chúng ta yêu nhau, cũng vì tình yêu mà cưới, mà sinh Lục Chu."
"Lục Chu cho em một chút không gian, để em tiêu hoá một chút cảm xúc cần thiết."
"Đến hôm nay em mới phát hiện mình đã yêu phải người mình không nên yêu nhất."
"Nhưng em không hề hối hận, dù chỉ là một chút."
"Em không quan tâm chúng ta là tình cờ gặp nhau, hay là vì toan tính, hay là vì tình yêu, hay chỉ là vì mức độ gien tương xứng."
"Có thể gặp được anh, yêu anh, đã là chuyện đáng mừng rồi. Đã là điều hạnh phúc nhất trong đời em rồi."
"Đây là lời em muốn nói."
Ngón tay của Chu Hành bỗng cảm nhận được một chất lỏng ấm áp. Trái tim anh hẫng một nhịp. Anh vội buông bàn tay đang che môi Lục Chính.
Lục Chính ấy vậy mà đang khóc.
Hắn khóc trông thật đẹp. Vừa khóc còn vừa cười.
Hắn vừa nức nở vừa nói: "Chu Hành, em hôn hôn tôi đi."
Chu Hành nghi ngờ liệu đây có phải là khổ nhục kế của Lục Chính, cũng nghi ngờ đây là Lục Chính đang làm nũng.
Nhưng Chu Hành vẫn ghé lại gần, hôn lên mặt Lục Chính, lại không kiềm chế được bản thân mà ôm mặt Lục Chính, hôn rồi lại hôn.
"Đừng khóc nữa... Anh có phải con nít đâu."
"Nhưng mà, tôi còn có em."
"Ừm?"
"Nếu tôi khóc nhè, em sẽ thương tôi."
Bởi vì thương, em sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của tôi —— cho dù bản thân tôi cũng không cho rằng những mưu mô thủ đoạn đó là sai lầm.
Lục Chính nằm trong lòng Chu Hành, để đối phương nhè nhẹ vỗ lưng cho hắn.
Tên quái vật như hắn rốt cuộc cũng đã có một ánh dương, một sào huyệt yên bình, ấm áp.