"Thật sự không muốn đi dự lễ cùng tôi sao?"
Lục Chính lại hỏi người hắn yêu một lần nữa.
"Em còn chưa sẵn sàng đối mặt với giới truyền thông, cho em thêm chút thời gian chuẩn bị tinh thần đã."
"Tôi có thể chuẩn bị cho em một chiếc mặt nạ... Như vậy cũng tiện cho việc sau này em trở lại trường."
Chu Hành lắc lắc đầu, nói: "Để em nghĩ lại chút đã."
Lục Chính cũng không miễn cưỡng, hắn cúi đầu hôn lên mặt Chu Hành, sau đó xoay người đi đến nơi chiến trường thuộc về hắn.
Có lẽ bởi vì tối qua quậy đến tanh bành khói lửa, buổi lễ bàn giao ngày hôm nay diễn ra vô cùng thuận lợi. Lục Chính hôm nay đeo một đôi găng tay trắng, tiếp nhận dải băng tượng trưng cho vị trí Chủ tịch quốc hội từ tay Cao Tư, thậm chí còn cười cảm ơn.
Cao Tư bước chân lảo đảo, gần như là được người đỡ xuống bậc thang.
Đứng ở giữa đám đông, Lục Chính đọc bài diễn thuyết nhậm chức một cách rất quy củ trước tất cả các nghị sĩ, phóng viên truyền thông và một số đại biểu dân chúng, nhưng suy nghĩ của hắn lại quay về đêm mưa vài năm trước, cái đêm mà hắn bị bắt phải trưởng thành.
Rất lâu trước đây, Lục Chính là một người vô cùng tốt bụng. Hắn sẵn sàng tin tưởng các chính khách của liên minh, và cũng nguyện ý làm hết sức mình để giúp cho liên minh ngày càng tốt đẹp.
Hắn cũng vì chuyện này mà nỗ lực, bất kể là sửa BUG của chương trình đầu não, bỏ văn từ võ ra sức chém giết nơi chiến trường, hay là lựa chọn thúc đẩy dự luật sinh sản của nam giới. Mỗi một chuyện hắn làm gần như tất cả đều là vì liên minh.
Hắn đã từng thực sự tin rằng liên minh sẽ ngày càng tốt đẹp, cho đến khi hắn trải qua biến cố đó.
Đó là một ngày rất bình thường, Lục Chính một mình lái chiếc trực thăng Vô địch rời khỏi doanh trại, chuẩn bị trở lại Khu an toàn để tiến hành báo cáo như thường lệ.
Chỉ là chưa đầy 2 tiếng sau khi phi cơ cất cánh, Lục Chính đột nhiên phát hiện ra rằng con mèo cưng của mình đã tự trốn khỏi túi đựng mèo, ở lại trong doanh trại.
Lục Chính cực kỳ bất lực, hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc vội vã quay lại để đón con mèo.
Nhưng thời điểm hắn quay lại doanh trại, mọi thứ xung quanh đều im ắng tĩnh lặng, không người nghêng đón, toàn bộ doanh trại chìm trong một sự im lặng chết chóc.
Lục Chính tiên sinh trẻ tuổi gọi tên những người đồng đội của mình, thậm chí còn mở cả kênh liên lạc khẩn cấp của quân khu để tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài.
Thế nhưng, hắn không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào, kể cả từ đồng đội, hay từ đồng minh của hắn.
Lục Chính rút khẩu súng ống ra, thận trọng lẻn về phía trước, thẳng cho đến khi hắn giẫm phải một mảnh đất màu đỏ nâu sẫm.
Không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Lục Chính hốc mắt đỏ hoe, từ giáo trường tìm đến phòng huấn luyện, sau đó lại tìm đến phòng họp, nhà ăn, ký túc xá... hắn không tìm được bóng dáng của bất kỳ ai, chỉ tìm thấy vô số vết máu lẻ tẻ.
Tay hắn run run bật máy tính lên thử truy cập vào camera giám sát, nhưng tất cả video giám sát đều đã bị xóa sạch, không còn một dấu vết — chỉ có trung tâm đầu não mới có thể làm việc sạch sẽ đến mức độ này, mà cũng chỉ có số ít người có được cái quyền sử dụng trung tâm đầu não mà thôi.
Lục Chính lau sạch những giọt nước mắt còn vương trên mặt, hắn phóng túng mở rộng tinh thần lực của mình, từng bước từng bước đi qua mảnh đất mà vài giờ trước còn trần ngập tiếng cười.
Hắn phát hiện tung tích những người đồng đội cũ của mình trong hầm chứa đá dùng để đông lạnh thực phẩm dưới mặt đất.
Hắn loạng choạng bước xuống tầng hầm, mở hết cánh cửa băng lạnh lẽo này đến cánh cửa băng lạnh lẽo khác. Rồi sau đó, hắn nhìn thấy hình ảnh các đồng đội của mình toàn thân đầy máu, chết không nhắm mắt.
Trong liên minh, một quân đoàn tiêu chuẩn có mấy ngàn người, nhưng quân đoàn Champion chỉ là một tiểu đoàn, mà quốc hội lại luôn khống chế sự phát triển của nó, bởi vậy, tính cả nhân viên hậu cần, tổng cộng của có 532 người.
Dưới kho lạnh ấy Lục Chính tìm thấy 530 thi thể người, cùng với con mèo đen của hắn đã bị đông lạnh đến cứng đờ.
Đến khi tìm thấy thi thể cuối cùng, hắn đã sớm khóc không nổi nữa.
Doanh trại của quân đoàn Champion nằm ở ngoài Khu an toàn, chung quanh hoang tàn vắng vẻ. Lục Chính cũng không biết mình đã bò lên trực thăng và điều khiển nó về tới Khu an toàn như thế nào nữa.
Nhưng động cơ của trực thăng gặp trục trặc, lúc hạ cánh đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, hắn bị nhốt ở trong cabin, trong chốc lát không thể động đậy.
Bạn thân, và cũng là phụ tá của hắn mở cửa cabin từ bên ngoài, trên mặt là vẻ nhẹ nhõm không hề giả dối, cậu ta nói: "Thật may là cậu vẫn còn sống."
Lục Chính ôm chặt phụ tá của hắn, ôm lấy người duy nhất còn sót lại của quân đoàn Champion trừ hắn.
Hắn nói năng lộn xộn, lải nhải rất nhiều điều. Hắn nói hắn phải báo thù cho những người đồng đội của hắn, muốn cho người mưu hại bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.
Lục Chính rất lâu sau mới miễn cưỡng bình ổn lại cảm xúc. Hắn buông lỏng bả vai của người phụ tá ra, muốn đi về phía ô tô của hắn, nhưng từ ngực lại truyền đến một sự đau đớn kịch liệt.
Màu máu đỏ tươi nhiễm hồng bộ quân trang màu trắng. Hắn không thể tin nổi xoay người lại, nhìn phụ tá của mình, hắn hỏi người kia: "Cậu muốn giết tôi?"
"Champion, tôi sẽ không giết cậu, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác." Người nọ thậm chí còn cười, "Đừng sợ. Tôi sẽ đưa cậu đi, đến một nơi không ai có thể tìm được, sau đó chúng ta sẽ có thể bên nhau mãi mãi."
Lục Chính mất quá nhiều máu, hai mắt đã có chút mờ đi. Hắn lảo đảo rút súng ra, nhưng tay cầm súng còn đang run nhẹ —— ngay từ trong doanh trại, tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt. Mà giờ phút này, phương thức giết người truyền thống nhất lại khiến hắn do dự.
"Đoàng ——"
Một tiếng nổ đột ngột vang lên, khói dày đặc bao trùm lên ngọn lửa. Vô số linh kiện máy móc lao về phía bọn họ. Cơ thể của Lục Chính đã vượt qua lí trí. Hắn đẩy người phụ tá ra khỏi khu vực nguy hiểm, cứu lấy mạng anh ta.
"Chuyện này nói sau, hiện tại phải chạy đã."
"Được."
Lục Chính và phụ tá kề vai sát cánh, quay lưng lại với nhau, nhanh chóng chạy trốn khỏi khu vực nguy hiểm, không biết ai đã cứu ai nhiều lần hơn.
Cuối cùng khi họ chạy trốn đến một khu vực tương đối an toàn, Lục Chính gục xuống đất, ngước nhìn bạn mình.
"Cậu rốt cuộc lên cơn điên gì vậy? Tôi không tin cậu sẽ phản bội tôi."
"Tại sao lại không tin?" Người nọ ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Tranh, cúi đầu nhìn chằm chằm
"Cậu muốn gì tôi đều cho cậu. Tôi cũng không phát hiện cậu quan tâm ai đặc biệt trừ tôi."
"Vậy nếu tôi nói, thứ tôi muốn là tình yêu của cậu thì sao?"
Lục Chính ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ tới người bạn đồng hành với hắn lại có suy nghĩ như vậy đối với mình.
"Cậu sẽ không cho. Cậu chỉ coi tôi là một người bạn tầm thường. Thế giới của cậu có quá nhiều chiến hữu, bạn bè, thậm chí còn giả bộ làm toàn bộ liên minh phát triển."
"Cậu sẽ vì lý do này mà phản bội tôi?"
"Tôi muốn mang cậu đi. Muốn cầm tù cậu. Khiến cậu cả đời chỉ có thể thấy tôi."
"......" Lục Chính ho khan kịch liệt, ho ra cả một ít máu, "Những người anh em đã ra đi..."
"Không phải do tôi giết. Nhưng tôi cũng đã sớm biết." Phụ tá liếm môi. "Đám người đó trước giờ vẫn thật chướng mắt. Chết thì cũng là chết rồi."
Lục Chính yên lặng giơ tay lên, lần này tay cầm súng không còn run nữa.
"Cậu muốn giết tôi?"
"Cậu thật sự đáng chết."
"Cậu không hạ thủ được." Phụ tá kiên định phán đoán, "Cậu vốn luôn mềm lòng như vậy. Vì chị gái mình mà ra vẻ sắc bén. Vì an nguy của liên minh mà ra tay giết địch. Vì lợi ích của người khác mà từ bỏ lợi ích của chính mình."
"Lục Chính, người tấn công là từ Quân đoàn thứ hai. Họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của Hội đồng Liên minh, nhưng gốc rễ thực sự nằm ở lòng tốt và sự yếu đuối của cậu."
"Bọn họ là vì cậu mà chết ——"
"Đoàng ——"
Tiếng súng vang lên, nhưng người bóp cò không phải Lục Chính mà là nạn nhân.
Máu đỏ nhuộm đỏ bộ quân phục trắng tinh như cũ, thậm chí còn bắn ra vài giọt, rơi xuống trên mặt Lục Chính.
"Lục Chính, tôi lựa chọn tự sát, làm như vậy, cậu vĩnh viễn sẽ không quên tôi."
- --
Lục Chính đọc xong câu cuối trong bài phát biểu, tiếng vỗ tay liền rộ lên. Mọi người đều có vẻ thật chân thành, hoan nghênh Lục Chính trở thành tân chủ tịch quốc hội.
Hắn đã vứt bỏ mọi thiện lương, mềm yếu, học được những mưu mô quỷ quyệt vô đạo đức. Hắn tạo ra một Sara luôn vì lợi ích hàng đầu của chủ nhân của nó. Hắn đổi lợi ích và quyền lực của mình để lấy phiếu bầu. Cuối cùng, hắn đã đẩy mình đến một vị trí đủ để khống chế toàn cục.
Hắn có thể minh oan cho quân đoàn Champion của hắn, hắn có thể dùng máu của kẻ thù để bày tỏ lòng kính trọng với những người đồng đội đã hy sinh nhiều năm, hắn có thể làm những thứ hắn đã từng muốn làm mà không thể.
Thế nhưng, chàng trai trẻ Lục Chính khi đó, đã chết từ lâu rồi.