Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 2: Phượng các long lâu liền trời cao




Hôm nay ta thức dậy từ rất sớm, ngay khi phương Đông vừa hiện ra một tia sáng màu trắng bạc, cung nữ đã hầu hạ ta rời giường chải đầu. Bởi vì qua hai canh giờ nữa sẽ bắt đầu nghi lễ đại hôn của ta và Thượng Quan Bùi. Hiện tại, ta còn ở trong điện Tử Dương. Điện Tử Dương theo lệ là nơi ở của trưởng công chúa chưa xuất giá. Nhưng tiên hoàng Thượng Quan Không chỉ có hai nhi tử, vì lẽ đó mà điện Tử Dương đã bỏ không rất nhiều năm. Mà hiện tại vì nghênh tiếp ta vào cung, điện Tử Dương được thu dọn rất sạch sẽ, tưởng chừng như mới ngày hôm qua còn có một vị công chúa mỹ lệ ở nơi này ngày hưu mộc, đêm thưởng trăng.
Chỉ là ta nghe chấp sự cô cô ở nơi này ngầm nói với nhũ mẫu của ta – Hứa cô cô, trưởng công chúa trước kia ở đây, bị phò mã gia trong đêm tân hôn ép chết. Bởi vì phò mã gia đã sớm có người trong lòng, mà hoàng thượng vì chuyện tình cảm của nữ nhi, lại hạ lệnh ban chết cho cô nương kia. Phò mã gia sau khi giết chết công chúa cũng không tiếp tục sống nữa, mà tới trước mộ người yêu tự sát. Mà hoàng hậu tiền nhiệm từng ở nơi này chờ đợi lễ đại hôn, chính là a tỷ của ta, nàng cũng là vì một tấm chân tình đi theo người nàng yêu. Trong lòng ta mơ hồ cảm nhận được một chút số mệnh bi ai, người bị ái tình thao túng trước sau đều không có được kết cục tốt. Ngày hôm nay, ta ở bên trong điện Tử Dương chờ đợi khoác lên người giá y, lại sẽ có ái tình như thế nào đây.
Theo quy định, tẩm cung của hoàng hậu là điện Chiêu Dương, cổ kính nhưng mang đầy ý nghĩa tốt đẹp, bởi vì vào thời Hán Thành Đế, một vị hoàng hậu tài sắc tuyệt thế, hưởng long ân sủng ái mà thanh danh lan xa, chính là người mà hậu thế đồn rằng thân mình nhẹ tựa chim yến, là vị mỹ nhân tuyệt thế Triệu Phi Yến. Từ đó, điện Chiêu Dương cũng trở thành biểu tượng của sự sủng ái, vinh quang cùng cao quý. Thái tổ Hoàng Đế của hoàng triều Thượng Quan cho phép tất cả hoàng hậu Tư Đồ gia đều ở trong điện Chiêu Dương, tâm tư báo ân của người cũng có thể nhìn thấy được chút ít. Tất cả thị nữ trong nhà của ta đều không được phép mang vào cung, ngoại trừ Hứa cô cô. Hứa cô cô là nhũ mẫu của ta, cũng là nhũ mẫu của a tỷ ta, là nhũ mẫu của hai đời hoàng hậu, biểu cô là thái hậu Hiếu Vân cố ý hạ chỉ để cho bà theo ta tiến cung hầu hạ. Kỳ thực ta nghĩ, biểu cô biết hành động theo cảm tính năm đó của mình giờ lại để cho biểu chất nữ mới chỉ mười sáu tuổi phải gánh chịu. Có thể đây là bà làm một chuyện cuối cùng vì biểu chất nữ là ta. Thái hậu Hiếu Vân tự yêu cầu chuyển tới ở trong hành cung điện Trường Dương, nơi đó rất gần với lăng mộ hoàng gia, bà cũng có thể cùng vong phu ngày ngày bầu bạn. Có điều, ta nghĩ, nguyên nhân trọng yếu hơn là bởi vì tỳ nữ chải đầu của biểu cô năm đó – Mạc Phu nhân, đã cùng nhi tử trở lại kinh thành, hơn nữa, ở trong cung đã dần dần thể hiện rõ bà ta mới là Thái hậu chân chính.
Dựa theo quy củ của tổ tông, Mạc Phu nhân vĩnh viễn cũng không được trở thành Thái hậu chính thức, nhưng Thượng Quan Bùi lại hiếu thuận. Còn nghe nói vẻ bề ngoài tuấn mỹ của hắn cùng tính cách lãnh khốc đều nổi danh như nhau. Nhìn tỳ nữ trước đây của mình, từng có thời là tình địch, lại một lần nữa dùng tư tế của người chiến thắng xuất hiện trước mặt mình, bất kỳ hoàng hậu Tư Đồ gia kiêu ngạo nào đều không thể chịu đựng khuất nhục như vậy, cho nên Thái hậu Hiếu Vân tình nguyện nhắm mắt làm ngơ. Trong lòng ta đột nhiên có chút cảm thán, thì ra tiếp tục sống sót mới là tài sản lớn nhất. Khi đó ta không thể nào biết được, trong suốt những năm tháng sau này, ý niệm này vẫn luôn chống đỡ cho ta trong những ngày sống ở điện Chiêu Dương.
Ta nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần trong gương, gật đầu với cung nữ bên cạnh, tỏ ý hài lòng với kiểu trang điểm tân nương này. Từ ngày còn rất nhỏ ta đã biết, ta không có được dung mạo tuyệt thế như a tỷ, a tỷ ta đã từng nổi danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Tới tuổi cập kê, không biết có bao nhiêu nam tử si tình vì nàng mà mỗi tháng hai lần, chờ đợi trên đường vào miếu dâng hương, hi vọng có thể có cơn gió cuốn màn xe bay lên để len lén nhìn thấy phong thái tuyệt đại như vì sao tỏa sáng lung linh trên bầu trời cao xa của nàng. Sau đó, những nam tử này thậm chí xếp hàng ở trên đường từ trước một ngày khi xe ngựa đi qua, vị trí tốt còn được người ta bán với giá cắt cổ, chỉ vì một cơ hội có thể chứng kiến dung nhan mỹ nhân, mà kỳ thực, cơ hội như vậy đúng là nhỏ bé tới mức đáng thương.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, vị hôn phu tương lai của a tỷ ta là Hoàng thượng, vì lẽ đó, bọn họ dẫu ngóng trông, cũng không dám hy vọng xa vời. Mãi cho đến bốn năm trước, Hoàng Đế Bắc Triều vì tranh đoạt mỹ nhân, mà phát động chiến tranh với nước ta, chỉ vì một bức họa của a tỷ ta lưu lạc đến tay hắn, khiến hắn kinh động như gặp được thiên nhân. Có điều, Hoàng đế Bắc Triều không biết, a tỷ ta không chỉ có dung mạo thiên tiên, mà còn có một nhị ca thiện chiến. Kết cục hiển nhiên là có thể đoán được, lãnh thổ vùng biên giới nước ta lại mở rộng không ít, hàng năm lại thêm một quốc gia cống nạp. Bức họa kia sau đó qua tay nhiều người, cuối cùng được nhị ca mang về, phụ thân sau khi xem xong, chỉ bình luận một câu: “Vẫn không thể nào diễm lệ bằng Mẫn nhi.” Những năm tháng sau đó, những nam tử si tình kia vẫn như trước chờ đợi trên đường về chùa miếu, mãi tới tận khi a tỷ ta trở thành Hoàng hậu. Ta nghĩ, cho tới tận bây giờ, mỹ nhân tuy không còn nữa, nhưng truyền kỳ vẫn mãi trường tồn.
Ở dưới bóng của a tỷ, ta xưa nay không có cảm giác mình là một mỹ nhân, người trong nhà nhìn quen dung mạo của a tỷ, đối với dung mạo của ta cũng không mấy để ý. Mãi cho đến khi, người tới cầu thân bắt đầu đạp đổ ngưỡng cửa nhà ta, ta mới ý thức được, thì ra ngoài dòng họ Tư Đồ gia dưới một người, trên vạn người, bọn họ còn coi trọng một vài thứ khác. Theo năm tháng dần dần lớn lên, ta càng ngày càng giống a tỷ. Một khoảng thời gian dài sau khi a tỷ tuẫn tình, mẫu thân vô cùng đau đớn, đến nỗi tinh thần cũng không còn tỉnh táo. Bà thường nhìn nhầm ta thành a tỷ, lôi kéo tay ta không chịu thả ra. Tới khi ấy, ý thức về dung mạo mỹ lệ của chính mình rốt cục mới bắt đầu bén rễ trong lòng ta.
“Giờ lành đã tới. Từ Đồ tiểu thư, mời người đi theo chúng ta.” Quan chủ trì Hồng Bác là một thọ tinh lão đầu, khuôn mặt không lớn, nhưng âm thanh lại cực kỳ vang dội. Ta đứng lên, sức ép nặng nề của trang sức trên người khiến ta đột nhiên cảm thấy choáng váng, nếu không phải Hứa cô cô đỡ ta, chỉ e vừa rồi ta đã phải bêu xấu trước mặt mọi người. Từ hàng quý phụ hậu cung ăn mặc hoa lệ bên trái bỗng truyền tới một tiếng “hừ” lạnh. Ta liếc mắt đảo qua, tất cả các nữ tử đều cúi đầu. Ta là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, ngoại trừ Hoàng thượng, không ai được phép nhìn thẳng vào ta. Thế nhưng có một nữ tử vẫn nhìn thẳng về phía ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run. Nàng ta là một nữ tử diễm lệ, dáng vẻ cùng lắm chỉ mới ngoài hai mươi, đầu mày đuôi mắt đều không hề che giấu sự khinh mạn và ương ngạnh không tương xứng với tuổi tác của nàng.
Chúng ta cứ như vậy, mặt đối mặt cách một hàng người, tim ta đập loạn xạ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một. Chỉ ngần ấy thời gian đối diện, ta có thể nhìn ra, dáng vẻ của nàng lại càng thêm khiêu khích. Nàng ta mặc váy màu hồng, trên có đường viền màu vàng sáng lộ rõ. Màu vàng sáng là màu sắc chí cao vô thượng, ngoại trừ hoàng thượng và ta, bất kỳ người nào dám mặc, đều là tội mưu phản. Mà hiện tại, ta chỉ cách thân phận hoàng hậu một bước, nhưng váy cũng chỉ có độc một màu tím nhạt. Chỉ sau khi nghi thức đại hôn hoàn tất, ta mới có thể dùng y phục màu vàng sáng thay cho màu tím nhạt.
Ta xoay người đi, quan lễ nghi phía trước đang đi về hướng điện Triêu Dương. Đó là nơi thiên tử ở, là nơi vị hôn phu tương lai chờ ta, hắn là hoàng thượng, vì thế ta không thể tới trễ. Nên đối với đối thủ như vậy, ta không có nhiều thời gian. Nghĩ tới đây, gương mặt ta tràn đầy ý cười. Khi ta bước ra khỏi điện Tử Dương, đập vào mắt là cảnh tượng văn võ bá quan nằm rạp trên mặt đất hô vạn tuế. Mặt trời ban mai tỏa ánh hào quan vàng óng phủ lên toàn thân ta, ta hít vào không khí lành lạnh buổi sớm, trong đầu là một ý niệm diệu kỳ. Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, ta chính là vị hoàng hậu Tư Đồ gia thứ mười lăm. Mà ta, cũng sẽ giống như các nữ tử truyền kỳ của Tư Đồ gia đời trước, dùng thủ đoạn của chính mình —- thống lĩnh hậu cung.
Khi ta tiến vào điện Triêu Dương, phải dùng một chiếc khăn vuông đỏ nhung tơ che trên đầu. Ta theo chỉ dẫn của hỉ nương nhẹ nhàng bước từng bước, một đôi giày ống nhung đen từ từ dừng lại trước mặt ta. Mặt nhung đen phản xạ ánh sáng dìu dịu, phía trên thêu một con rồng màu vàng rực rỡ rất sống động đang bay lên trời, truy đuổi ánh mặt trời chói mắt. Nghi thức đại hôn được tiến hành trước mặt tất cả các trọng thần triều đình và thành viên hoàng thất. Ta biết, phụ thân cùng huynh trưởng đang đứng ở hàng đầu tiên nhìn theo ta, vì thế ta cũng không cảm thấy quá hồi hộp. Toàn bộ nghe thức cũng không phiền phức như ta nghĩ, rất nhanh, khuôn mặt của ta chậm rãi lộ ra. Cung điện do mấy chục viên dạ minh châu khổng lồ soi sáng, phảng phất như đứng giữa ánh mặt trời ban trưa rực rỡ. Ánh mắt của ta theo đôi giày đen chầm chậm đi lên phía trên, hai chân thon dài, thân thể cường tráng, lồng ngực rắn chắc, đôi vai rộng, cuối cùng ánh mắt của ta dừng lại trên gương mặt hắn. Thì ra, lời đồn đại hắn tuấn mỹ kinh thế cũng không phải khoa trương, câu nói vẫn khiến cho ta cảm thấy là phóng đại quá mức “Nữ có Tư Đồ Mẫn, nam có Thượng Quan Bùi” hóa ra lại là trần thuật một sự thực mà thôi. Khi ta nhìn kỹ hắn, đồng thời hắn cũng nhìn lại ta. Trên mặt hắn không nhìn ra được chút niềm vui tân hôn, nơi khóe mắt hiện ra một tia xem thường cùng thương hại nhàn nhạt. Hắn thương hại ta? Tại sao? Tư Đồ Gia ta có điều gì khiến hắn phải thương hại, là vì cuộc sống đã định sẵn sau này của ta?
Không kịp suy nghĩ kĩ, hắn đã nâng tay ta đi về phía long ỷ phượng tòa, nói là nâng, chi bằng nói là kéo lại càng thỏa đáng. Chỉ cảm thấy cổ tay nóng rát đau đớn, nhưng ta vẫn phải tận lực duy trì hình tượng mẫu nghi thiên hạ hòa nhã. Tới khi ngồi vào chỗ của mình, hắn lại nhìn ta, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, hiệp thứ nhất, hắn đã phải liếc nhìn ta.
“Chúng phi tần tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Quan chủ trì lại một lần nữa âm thanh vang dội. Ta biết, nghi thức sắc phong phi tử đã tiến hành hôm qua, vì thế ngày hôm nay, bọn họ có thể lấy thân phận phi tần tới bái kiến ta, dùng lễ ba quỳ chín lạy đối với ta. Năm nữ tử từ bên cạnh điện khoan thai bước tới, không ngoài dự liệu của ta, đào y nữ tử kia cũng ở trong đó, nàng xếp ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng lại nhìn lên đài, ánh mắt đảo quanh ta và Hoàng thượng. Quan chủ trì nêu phong hào cùng tên của bọn họ, để bọn họ rời khỏi hàng, hành lễ ba quỳ chín lạy với ta. Hành lễ xong, tức là biểu thị tán thành địa vị làm chủ hậu cung của ta, đối với ta phải thần phục không thể nghi ngờ.
“Nữ nhi của Binh bộ Thượng thư tiền nhiệm Đinh Thiệu Phu, Đinh Thải Chi, sắc phong làm Đinh Phu nhân. Tiểu muội của Tiết độ sứ Tương Dương, Tống Phiêu Doanh, sắc phong làm Tống Chiêu nghi. Nữ nhi của Ngự Sử Lưỡng Giang Quách Chính Thanh, Quách Hà, sắc phong làm Quách Tiệp dư. Nữ nhi của Diêm đạo sử Giang Bắc Trương Kế Khải, Trương Tuệ Nương, sắc phong làm Trương Dung hoa.” Ta gật đầu ra hiệu nhận lễ bái của bọn họ, đồng thời phất tay cho cung nữ bên cạnh khen thưởng. “Nữ nhi của Thái thú Bảo Định phủ Nguyên Hỉ, Nguyên Lệ Như, sắc phong làm Nguyên Mỹ nhân.” Đào y nữ tử kia chậm rãi bước tới, đang định quỳ xuống, bỗng nghe thấy nam nhân bên cạnh ta đột nhiên mở miệng nói: “Nguyên Mỹ nhân đang mang long thai, vậy miễn quỳ đi. Hoàng hậu hẳn là sẽ không để tâm chứ.” Hắn hời hợt nói ra câu này, nhưng ánh mắt lại không nhìn về phía ta, chỉ chăm chú nhìn vào nữ tử đang đắc ý trước mặt.
Quan chủ trì cảm thấy không thích hợp, định nói điều gì đó, nhưng ta lại giành trước: “Nếu Nguyên Mỹ nhân mang long thai, vậy thì miễn quỳ đi.” Lời vừa nói ra, ta chợt cảm thấy bên cạnh có một đôi mắt tuyệt đẹp sâu thẳm liếc nhìn ta. Trên gương mặt của đào y nữ tử trong nháy mắt tràn đầy kiêu ngạo, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp quyến rũ của nàng ta chợt trở nên vặn vẹo. Nàng nhấc váy muốn đi về hướng Thiên điện. Ánh mắt của ta di chuyển theo bóng dáng nàng, đột nhiên nhìn thấy phụ thân cùng huynh trưởng đứng ở hàng đầu. Bọn họ đều có chút lo lắng nhìn về phía ta, không biết ta định ra oai phủ đầu với nữ nhân kia như thế nào.
“Nguyên Mỹ nhân, xin dừng bước” thanh âm của ta vẫn như trước, không nóng, không lạnh. Mẫu thân từng nói tính cách của ta và a tỷ rất khác nhau, a tỷ tựa như nước, ôn nhu điềm tĩnh, mà ta giống như núi, cứng cỏi ngoan cường. Mẫu thân nhìn người luôn luôn rất chuẩn. Nguyên Mỹ nhân giật mình, quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt thỉnh thoảng chuyển qua người Hoàng thượng tìm kiếm đáp án.
Ta không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Tư Đồ gia chúng ta từ ngày Thái tổ Hoàng Đế khai triều đã có mười lăm vị hoàng hậu. Ngay từ lúc đầu, Tư Đồ gia đã đặc biệt tìm kiếm trí giả có thể biên soạn ra “Đế nữ kinh”, dùng làm tài liệu học tập cho nữ tử Tư Đồ gia sau này. Trong đó có nói, hoàng hậu muốn thống lĩnh hậu cung, đứng mũi chịu sào, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt Tổ luật. Chỉ có như vậy, quốc mới có thể xưng quốc, gia mới có thể là gia. Bậc Đế Vương mới có thể làm gương sáng cho vạn chúng, quốc gia mới có thể an lành, chính khí mới có thể kéo dài.” Ta quay đầu nhìn vị phu quân của mình: “Hoàng thượng, Tân đế đăng cơ, không phải muốn quốc cùng gia hưng thịnh sao?” Hắn gật đầu, đối với những lời lẽ đường hoàng như vậy, hắn chỉ có thể gật đầu. “Quan chủ trì!” Âm thanh của ta đột nhiên nâng cao, người cũng từ trên ghế phượng đứng lên. Áo bào rộng phát ra tiếng loạt xoạt. “Nói cho Nguyên Mỹ nhân biết, ngoại trừ Đế Hậu, những người khác dám mặc màu vàng sáng, nên xử trí thế nào?”
Hồng Bác bước lên trước một bước, âm thanh to rõ ràng vang vọng trên điện Triêu Dương, tám chữ ngắn ngủi, đã khiến cho Nguyên Mỹ nhân tê liệt: “Mưu phản tội chết, chém đầu toàn gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.