Ta còn đang suy nghĩ về câu nói này của Thượng Quan Bùi, đã thấy Tống Mật
Gia bưng chén rượu đầy đi tới trước mặt: “Lúc trước có chút hiểu lầm với nương nương, đã đắc tội rồi. Khi đó vì chủ nhân, vi thần cũng là vạn
bất đắc dĩ. Hiện tại cùng Hoàng thượng hợp tác, hi vọng nương nương đại
nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Tiểu nữ tử lớn lên bên bên cạnh vi thần
được nuông chiều từ nhỏ tới lớn, rất nhiều chuyện không hiểu được, sau
này ở trong cung, mong Hoàng hậu nương nương quan tâm”. Nói xong quỳ rạp xuống lạy, một mực cung kính dập đầu, xong mới đứng dậy uống cạn chén
rượu, nhìn tình thế này so với vừa rồi bái kiến Thượng Quan Bùi còn
thành tâm hơn không ít. “Sau này đều là cùng hầu hạ Hoàng thượng, bổn
cung đương nhiên sẽ chăm sóc thật tốt cho Thần Phu nhân. Tấn Nam công
không cần lo lắng. Đến lúc đó, Tấn Nam công cũng có thể thường xuyên tới kinh thành, tiến cung thăm Thần Phu nhân. Rời xa quê hương mấy ngàn
dặm, bổn cung sợ Thần Phu nhân sẽ nhớ nhà, nếu sinh bệnh sẽ không hay”,
ta cười híp mắt giơ chung trà lên, nhẹ nhàng nói.
“Hoàng thượng, khi thần thiếp ở Bắc cương, luôn luôn nghe nói Hoàng hậu nương
nương là đệ nhất mỹ nữ Thiên triều, không chỉ có cầm kỳ thư họa không
chỗ nào không tinh thông, còn giỏi ca múa, so với nữ tử trên phố còn hơn một bậc. Không biết ngày hôm nay ở bữa tiệc này có thể chứng kiến phong thái của Hoàng hậu nương nương, cho thần thiếp được mở rộng tầm mắt hay không?”, Tạp Na Nhi Gia hờn dỗi đưa ra yêu cầu này. Tiếng Hán của nàng
vô cùng lưu loát, tuy rằng vẫn pha lẫn chút giọng địa phương, nhưng nghe vào lại không cảm thấy kỳ quái, mà ngược lại có chút êm tai.
Câu này vừa nói ra, ta cũng cảm giác được ý tứ “người tới không thiện”. So
sánh ta – đường đường một vị Hoàng hậu với một vũ nữ trên phố đã là đại
bất kính, lại còn muốn để cho ta biểu diễn trước mặt mọi người, không
phải là muốn khiến ta lúng túng sao? Ỷ vào nàng là người mới, có Hoàng
thượng làm chỗ dựa, nên không thể chờ đợi ra oai với ta sao? Nhìn thấy
trong đôi mắt to của nàng vụt qua một tia sáng hồn nhiên, ta không biết
nàng là đang diễn trò hay vẫn là ngu ngốc không hiểu thế sự. Ta nhìn
tướng lĩnh ngồi bên dưới, hoặc là chờ mong, hoặc mang vẻ mặt xem kịch
vui. Vừa suy nghĩ nên ứng đối như thế nào mới không làm phật ý vị tân
phi tử này, lại không khiến bản thân chịu ủy khuất, Thượng Quan Bùi đã
mở miệng trước: “Ái phi, kĩ thuật múa của Hoàng hậu nương nương, trẫm
cũng nghe nói như tiên nữ hạ phàm vô cùng đặc sắc, nhưng cho tới giờ
trẫm vẫn không có cơ hội tận mắt chứng kiến, thật đáng tiếc”, hắn vừa
nói vừa quay đầu liếc nhìn ta một chút, nhưng ta chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn lại quay đầu đi chỗ khác: “Chỉ là hiện tại Hoàng hậu đang mang long tử, thân thể khó chịu, đợi sau đi, ngày sau còn dài”, Thượng Quan Bùi đưa
tay vuốt sợi tóc rối trên cổ Tạp Na Nhi Gia, trong mắt ngập tràn ôn nhu. Vì Thượng Quan Bùi quay nghiêng, ta chỉ thấy được bóng lưng hắn, mà
dung nhan Tạp Na Nhi Gia lại hoàn toàn rơi vào trong mắt ta. Ta rõ ràng
nhìn thấy khi Thượng Quan Bùi đưa tay lên, trên mặt nàng nổi lên một
tầng đỏ ửng, xấu hổ cười lại gần Thượng Quan Bùi, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, kĩ thuật múa của thần thiếp tuy không thể nói như tiên nữ hạ
phàm, thế nhưng chỉ cần Hoàng thượng đồng ý, thần thiếp bất cứ lúc nào
cũng có thể vì Hoàng thượng hiến vũ”, nói xong, đưa mắt nhìn thẳng vào
mắt Thượng Quan Bùi. Từ chỗ ta nhìn sang, chỉ thấy một đôi mắt màu xanh
lục tựa như bị vây trong một tầng vải mỏng, mông lung mê say lòng người.
Thượng Quan Bùi tựa như cũng lạc lối trong cái nhìn ôn nhu đó, qua hồi lâu mới phản ứng lại được: “Trẫm nghe nói kĩ thuật múa của ái phi vô cùng tuyệt vời, không bằng nhân cơ hội này ở đây múa một khúc, để trẫm được mở
mang kiến thức một chút”. Chỉ thấy Tạp Na Nhi Gia vỗ tay một cái, dàn
nhạc bên cạnh lập tức tấu lên làn điệu vui vẻ mang phong cách vùng biên
cương phía Bắc. Dáng người cao lớn của Tạp Na Nhi Gia giống như hồ điệp
xinh đẹp lượn vòng tới giữa lều vải. Theo nhạc khúc, váy cùng ống tay áo tung bay, sóng mắt lưu động, trong ánh mắt mang theo sự nhiệt tình, đẹp tựa như một con bươm bướm vừa phá kén mà ra, trên cánh còn đọng lại vài giọt sương sớm, làm nổi bật dung nhan kiều mị, khiến người xem hoa mắt
chóng mặt. Nhịp điệu càng lúc càng nhanh, thân hình của nàng cũng ngày
càng chuyển động mạnh mẽ, tựa như hóa thành một đám mây mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên bầu trời.
Ta nhìn lướt qua chỗ ngồi của mọi người, ngoại trừ Tống Mật Gia không che
giấu nổi sự đắc ý, cười lên thành tiếng, thì những người còn lại đều
kinh sợ với sắc đẹp cùng kĩ thuật múa của Tạp Na Nhi Gia, há hốc miệng
ngây ra như phỗng. Thượng Quan Bùi bên cạnh hiển nhiên cũng vô cùng say
sưa, chén rượu trong tay tựa như bị cố định, tĩnh lặng giữa không trung. Không khí xung quanh tựa hồ cũng ngưng đọng lại. Chỉ thấy Tạp Na Nhi
Gia xoay tròn không ngừng, mái tóc búi lại cũng bung ra, như dải lụa rực rỡ tung bay. Một khúc kết thúc, Tạp Na Nhi Gia vừa vặn đứng ngay trước
mặt Thượng Quan Bùi, hạ người chậm rãi rót đầy cái chén trong tay hắn,
sau đó từ từ đứng lên, uống cạn rượu bên trong. Không biết do tửu lượng
nàng không tốt, hay là bởi vì một khúc nhiệt vũ vừa rồi, gương mặt đỏ
bừng, mồ hôi lấp lánh như ánh trân châu. Tất cả mọi người đều ngơ ngác
nhìn mỹ nhân áo đỏ trước mắt, sau đó đột nhiên phản ứng lại, tiếng vỗ
tay khen hay không dứt, náo nhiệt tựa như muốn lật tung lều vải.
Thượng Quan Bùi cũng dùng sức vỗ tay, sau đó tự mình đỡ Tạp Na Nhi Gia dậy,
đưa nàng về chỗ ngồi. Cho tới khi ngồi xuống, bàn tay Thượng Quan Bùi
vẫn chưa từng rời khỏi bàn tay ngọc của Tạp Na Nhi Gia. Người trong lều
đều hưng phấn bán luận về đoạn vũ đạo lộng lẫy vừa rồi cùng mỹ nhân như
tiên tử hạ phàm. Hoàng hậu ta dường như đã biến thành người trong suốt,
không có ai quan tâm ta còn đang ở bên trong lều cỏ. Trong lều đốt lửa,
vốn là rất ấm áp, hiện tại tiếng người huyên náo, bầu không khí náo
nhiệt, trán của ta đã đầy mồ hôi, cả người cảm thấy oi bức khó chịu. Ta
kéo kéo cổ áo, thở từng tiếng khó nhọc, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt, cả người đều choáng váng. Nhìn khắp bốn phía, không có ai chú ý tới ta,
đây chính là thời cơ tốt nhất thỉnh Thượng Quan Bùi cho ta lui xuống.
Đang suy nghĩ, Thượng Quan Bùi bỗng nhìn về phía ta. Ta nghĩ lúc này mặt của ta nhất định đỏ bừng bất thường, khiến Thượng Quan Bùi nghi hoặc hỏi:
“Hoàng hậu không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?”, nói xong liền
đưa tay lên định sờ trán ta. Ta theo bản năng ngửa người ra phía sau,
đột nhiên ý thức được hành động này rõ ràng là vô lễ, cả người liền cứng lại ở đó, cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên trên mặt, nóng bức tới cực điểm, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Thượng Quan Bùi cũng
có chút lúng túng, thu tay về, người cũng hơi dịch chuyển về phía sau.
Tạp Na Nhi Gia chú ý tới định động tĩnh bên này, liền tiến tới gần nhẹ
giọng nói: “Không khí bên trong lều cỏ không tốt, quá nóng bức. Nương
nương hôm nay thân thể khó chịu còn có thể tới tham gia tiệc rượu Hoàng
thượng cử hành cho thần thiếp, thần thiếp đã hết sức cảm động. Hoàng
thượng, nhìn dáng vẻ của nương nương hẳn là ngồi lâu mệt mỏi, vậy để
nương nương về lều của mình nghỉ ngơi một chút đi”.
Nghe thấy lời này, trong lòng ta nhất thời tràn ngập hảo cảm đối với vị Thần Phu nhân này, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Bùi, chờ hắn ra lệnh đặc xá.
Quả nhiên, “Hoàng hậu nên trở về cẩn thận nghỉ ngơi đi. Ngày hôm nay
Hoàng hậu một mình mạo hiểm đi đổi thuốc giải về, cũng là có công lớn,
lại đang mang thai. Thực sự là cực khổ rồi”. Ta vừa muốn đứng dậy tạ ân, Thượng Quan Bùi đã nắm tay ta đỡ dậy, “Mạc thành không thể so sánh với
kinh thành. Khi trời tối, bên ngoài khắp nơi đều là băng mỏng, vô cùng
trơn trượt. Để trẫm đưa Hoàng hậu trở về, thuận tiện thăm Tư Đồ Đại
Tướng quân một chút”. “Thần thiếp sao dám làm phiền Hoàng thượng? Huống
hồ ngày hôm nay là tiệc mừng tiến cung của Thần Phu nhân, sao có thể…”,
ta còn chưa nói hết câu, Thượng Quan Bùi đã đứng dậy. Mọi người thấy
Hoàng thượng, Hoàng hậu đều đứng lên, lập tức yên lặng trở lại. Thượng
Quan Bùi quay về những người bên dưới, lớn tiếng nói: “Các vị ái khanh,
tuy nói hôm nay là lễ nghi nạp phi của rẫm, nhưng dù sao đại chiến trước mặt, không thể quên đại sự giang sơn xã tắc. Hiện tại cũng đã muộn,
tiệc nên kết thúc ở đây đi, các vị khanh gia trở về nghỉ ngơi. Đợi tới
khi đánh thắng phản quân, trẫm và Hoàng hậu nhất định mở tiệc khoản đãi
các vị khanh gia tại điện Hi Dương”. Nói xong, Thượng Quan Bùi một tay
nắm lấy tay ta, tay còn lại đỡ eo ta, từ từ đi xuống, ở trước mặt mọi
người chậm rãi ra khỏi lều.
Ta thậm chí còn không kịp liếc nhìn sắc mặt Thần Phu nhân giờ khắc này.
Mọi người đồng loạt hô lên “Hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên
tuế”, rồi lần lượt rời đi. Bên ngoài lều, gió lạnh mang theo bầu không
khí trong lành phả vào mặt, cùng với khí thế ngất thời bên trong lều cỏ
tạo thành hai thế giới đối lập. Ta không nhịn được hít sâu vài hơi, bù
lại hô hấp ngột ngạt vừa rồi. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời vùng Bắc Trường Thành rất thấp, mặt trăng cũng có vẻ tròn trịa lạ kì, tựa một
chiếc mâm bạc treo trên bầu trời màu xanh lam như lông thiên nga giữa
màn đêm, cảm giác có thể đưa tay là chạm tới, khiến cho ta không nhịn
được muốn vươn tay lên.
Từ lều trại của Thượng Quan Bùi tới Tây doanh của nhị ca nhiều nhất là
thời gian uống cạn một tuần trà. Thượng Quan Bùi đỡ ta, đi rất chậm,
khiến ta đột nhiên có cảm giác, nơi này không phải là quân doanh, mà là
ngự hoa viên trong đêm. Vài nội thị lần lượt trước sau giơ đèn lồng soi
đường. Ánh trăng rất sáng, không cần tới đèn lồng cũng có thể thấy rõ
xung quanh, Thượng Quan Bùi dặn dò, để tùy tùng không đi theo quá sát.
Ta không ngờ Thượng Quan Bùi sẽ có hành động thân mật như vậy với ta. Hai
người sóng vai đi tới, đều im lặng không lên tiếng, chỉ có mỗi người thở ra từng luồng không khí ngưng tụ trắng xóa, lượn lờ trước mặt rồi tản
ra, khiến ta có một cảm giác không chân thực. “Hoàng hậu mệt nhọc mấy
ngày nay, cảm thấy vẫn còn ổn chứ?”, Thượng Quan Bùi đột nhiên mở miệng. Ta không phòng bị, người hơi run lên, bàn tay đỡ eo ta của Thượng Quan
Bùi không khỏi tăng thêm lực đạo, ôm ta vào trong ngực. Hai người đứng
trên con đường nhỏ, hai mặt nhìn nhau, nhất thời im lặng.
“Cho dù không ổn, cũng không đến mức như Đinh Phu nhân”, hắn nói ra câu này
khiến cho cả người ta phút chốc ướt đẫm mồ hôi. “Hoàng thượng”, ta nhẹ
nhàng kêu một tiếng, “Kỳ thực…”. “Xuỵt…”, hắn nhẹ nhàng ngắt lời ta,
“Trẫm không muốn nghe nàng giải thích. Mọi người đều không còn, nhiều
lời có ích gì? Đinh Phu nhân phái người ám sát Hoàng hậu, cho dù trẫm
khi đó có ở trong cung, tang vật cũng đã trong tay nàng, e rằng quyền
thế quân vương cũng không thể cứu được”. Hắn thở dài thườn thượt, để ta
nghe thấy lại có cảm giác lạnh lẽo bi ai không nói nên lời.
“Nàng ấy vẫn là người ngoan cố, không chịu nghe trẫm khuyên, nói nàng ấy đừng đấu với nàng, đừng tranh với nàng, nhưng là vẫn không khuyên được. Nàng cho rằng trẫm không biết trong lòng nàng ấy muốn gì? Trẫm kỳ thực đều
biết, thế nhưng nàng ấy là thê tử kết tóc của trẫm, có thể bắt nàng ấy
như thế nào? Địa vị nàng ấy trong lòng trẫm, không ai có thể thay đổi,
cũng không ai có thể thay thế được, thậm chí…”, nói tới đây, hắn ngừng
lại, tựa như trong lòng đang giãy giụa tự hỏi có nên nói tiếp hay không. Do dự một lát, hắn vẫn tiếp tục: “Thậm chí a tỷ của nàng cũng không thể thay thế được. Đinh Phu nhân cùng trẫm vượt qua tháng ngày gian nan,
trải qua rất nhiều khổ cực nàng không thể tưởng tượng được. Vì thế trẫm
vẫn nhường nhịn nàng ấy, sủng ái nàng ấy, bởi vì đây đều là trẫm nợ
nàng”, hắn thở dài một tiếng. “Nàng tuy là Hoàng hậu Tư Đồ gia, nhưng
càng là Hoàng hậu của trẫm, vì thế trẫm cho rằng nàng có thể hiểu hoàn
cảnh của trẫm. Thế nhưng… lẽ nào nàng không thể nể mặt trẫm, nhìn vào
tương lai của trẫm cùng Hoàng hậu, tha cho Đinh Phu nhân tội chết, cho
nàng một cơ hội sống sót?”. Tiếng của hắn càng lúc càng nhẹ, sau cùng
gần như biến thành nỉ non, như là cầu xin, càng như là lẩm bẩm.
Tha cho nàng? Cho nàng một cơ hội sống sót? Ta ngẫm nghĩ mấy câu nói cuối
cùng của hắn. Vậy ai tha cho Hứa cô cô, cho bà ấy một cơ hội sống sót?
Nghĩ tới đây, đau đớn trong lòng ta lại nổi lên, quật cường quay đầu đi, không nhìn tới vẻ mặt ai oán giờ khắc này của Thượng Quan Bùi. Thượng
Quan Bùi nắm lấy cằm ta, kéo gương mặt ta đối diện với hắn: “Đuổi tận
giết tuyệt như vậy, một này nào đó…”, hắn không nói nữa, ta nhìn thấy
sát khí từ trong mắt hắn, có điều chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, hắn lại
khôi phục sự bình tĩnh, không còn hùng hổ dọa người như vừa rồi.
Cằm của ta vẫn bị hắn nắm trong tay, tránh như thế nào cũng không thoát
khỏi sự khống chế của hắn. Bởi vì đau đớn, trên gương mặt ta dần lộ ra
vẻ thống khổ. Ta nhìn thấy con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại, trên
mặt không ngờ lại toát ra một chút đau lòng. Hắn chậm rãi thả tay ra.
“Đi thôi”, buông ra một câu như thế, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục đỡ ta hướng về phía Tây doanh. Đất trời bỗng chốc tối đi, ta ngẩng
đầu nhìn lên, không biết một áng mây từ nơi nào bay tới, che khuất ánh
trăng sáng trong.