Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 19:




Backstreet có thể coi là nơi sầm uất nhất ở thành phố Thâm Quyến, chỉ riêng khu vực này đã có tới năm sáu quán bar, quán bar lớn nhất và náo nhiệt nhất nằm ở khu vực trong cùng, đằng sau một phiến cửa.
Có thể coi đây là một quán bar nổi tiếng trên mạng, thường phải đặt chỗ trước nửa tháng, Hứa Tây mở cửa ra, cúi đầu đi vào một đoạn, vừa vào bên trong, tiếng nhạc trở nên đinh tai nhức óc, Hứa Tây nhíu mày, đi một vòng nhưng không thấy ai.
Hắn có chút thiếu kiên nhẫn, nói với người phía sau: "Nếu không chúng ta trở về đi?"
"Trở về? Không phải bằng hữu của cậu muốn hoan nghênh cậu trở về sao?"
"Người cũng không biết ở nơi nào?" Vừa nói xong lời này, có người hô tên Hứa Tây, ngẩng đầu liền nhìn thấy bốn năm người ngồi quanh một cái bàn tròn cách đó không xa, vẫy tay với hắn.
Hai mắt Hứa Tây sáng lên, kéo người phía sau đi tới, đến bên cạnh bàn tròn, Hứa Tây nở một nụ cười trên mặt, "Chỗ này cũng quá khó tìm."
Hắn ngồi xuống, dựa vào sô pha, thấy trên bàn có rượu, cũng mặc kệ là ai đã uống qua, cầm lên uống một hơi, "Khát chết tao."
"Mày nói xem khi nào mày mới có thể sửa được thói quen uống rượu như uống nước?" Bạn bè của Hứa Tây nhìn thấy Hứa Tây vẫn như vậy, không khỏi lắc đầu, Hứa Tây bật cười, lại nghe người hỏi: "Hứa Tây, lần này từ Anh trở về, mày còn đi nữa không?"
"Tao không đi nữa, kiên định ở trong nước, bất quá tao phải tìm việc trước." Hứa Tây uống thêm một ngụm rượu nữa, còn nửa ly, người ngồi bên cạnh cầm lấy ly rượu trong tay hắn. Bạn của Hứa Tây không khỏi tò mò nhìn nam nhân luôn trầm mặc kể từ lúc bước vào, liếc nhìn Hứa Tây, sau đó liếc nhìn nam nhân kia và hỏi: "Hứa Tây, sao mày không giới thiệu một chút về người bằng hữu này?"
Hứa Tây nghe xong, chậm rì rì quay đầu, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên nâng tay lên, quàng lên cổ nam nhân kia, Hứa Tây cười ha hả nói: "Đây là bạn trai tao, Từ Dư."
Từ Dư sửng sốt, nhưng không có tránh đi, trầm mặc hai giây, chậm rãi nói: "Xin chào, tôi là Từ Dư."
"Bạn trai? Mẹ kiếp, Hứa Tây, mày đi Anh quốc một chuyến, thật đúng là lợi hại a!"
May mắn thay, bạn bè của Hứa Tây không kì thị đồng tính, khi họ nghe nói rằng hắn là người đồng tính, cũng chỉ trêu ghẹo vài câu, chủ đề lại chuyển tới trên người Từ Dư, hỏi cậu làm thế nào quen biết Hứa Tây.
Từ Dư suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng tôi học cùng trường, cậu ta là tiền bối."
Những gì Từ Dư nói thật sự đơn giản, Hứa Tây liền bổ sung cho cậu vài câu.
Hứa Tây học khoa hài kịch, trường họ chú trọng văn hóa, Từ Dư học dàn dựng âm nhạc, từ nhỏ đã thích chơi ghita và viết nhạc, học tốt các khóa nghiệp vụ. Trong thời gian du học, cậu cũng viết mấy ca khúc cho một số công ty âm nhạc.
Hứa Tây phải mất sáu năm mới vào đại học, Từ Dư dành năm năm để học nghiên cứu sinh, Hứa Tây vỗ vai Từ Dư nói: "Cậu ấy giỏi thật. Tao không làm được, không làm được luận văn, không thi đậu, kéo dài hết hai năm, trường mới cho tao tốt nghiệp."
Mọi người nghe Hứa Tây tự giễu, liền cười ha ha, lại nhìn về phía Từ Dư ở bên cạnh, dưới ánh đèn yếu ớt, nửa khuôn mặt cậu ẩn hiện trong bóng tối, nhưng lại rõ ràng ý cười, môi mỏng khẽ nhếch, đuôi mắt dường như có một tia tình tố, vừa thấy chính là con người đa tình.
Sau khi uống xong, cả người đều rời rạc, Từ Dư lười biếng dựa vào ghế sô pha, Hứa Tây cùng bạn bè của hắn uống rượu vui vẻ, tâm tư Từ Dư lại không ở nơi này.
Mọi người đều uống quá nhiều, cuối cùng Từ Dư là người tỉnh táo nhất, đỡ Hứa Tây đi ra ngoài, vừa ra tới cửa liền dừng, cậu bắt một chiếc xe, đẩy mạnh Hứa Tây vào, còn mình thì đứng ở ngoài xe, Hứa Tây híp mắt nhìn cậu, Từ Dư cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi tại sao nói với họ tôi là bạn trai cậu?"
Hứa Tây không trả lời, Từ Dư lại hỏi: "Trong đó có người cậu thích phải không?"
Hứa Tây mím môi, Từ Dư thở dài: "Tôi cũng về đây, cậu trở về nghỉ ngơi thật tốt."
Từ Dư nói xong, liền đóng cửa lại, đi tới ghế lái, gõ nhẹ vào cửa sổ nói với lái xe, "Đưa cậu ta đến chung cư Bắc Thúy."
Từ Dư nhìn chiếc taxi lái vào trong bóng đêm, cậu xoay người đi về phía bên kia.
Từ Dư vừa đi được hai bước, điện thoại di động vang lên, vừa kết nối liền nghe được trong điện thoại có người gọi tên cậu, Lý Nhiên, hắn gọi tới rủ cậu đi uống rượu.
Cậu từ Anh trở về, trong vòng mấy ngày, đã phải ra ra vào vào các quán rượu, đêm nay còn đi hai lần, Từ Dư hỏi Lý Nhiên bọn họ đang ở đâu?
Lý Nhiên báo một cái địa chỉ, Từ Dư nói cậu sẽ đến trong mười phút nữa.
Khi Từ Dư đến, Lý Nhiên và những người khác đã uống rượu, khi Lý Nhiên nhìn thấy Từ Dư, cả người liền ngốc ba giây, sau đó hắn rót rượu vào ly, cầm ly rượu trong tay đi đến trước mặt Từ Dư. Một ly rượu được đẩy cho Từ Dư, "Từ Dư, tên hỗn đản ngươi rốt cuộc cũng chịu trở lại."
Từ Dư cầm lấy cái ly, uống cạn rượu trong đó, Lý Nhiên muốn rót cho cậu thêm một ly nữa, Từ Dư nói: "Mày cũng uống một ly đi, hai ngày này tao toàn uống rượu, mày rót cho tao nữa, tao nôn mửa mất."
Lý Nhiên rốt cuộc là một người bạn tốt, nghe thấy lời của Từ Dư, hắn thật sự không có rót xuống, kéo Từ Dư ngồi lên sô pha, mấy người khác chơi chung trước kia cũng tụm lại.
Hai người ngồi xuống, Lý Nhiên đưa mắt nhìn Từ Dư, đã năm năm không gặp, người này đã trưởng thành rất nhều, dung mạo càng ngày càng giống người, được bọc trong nhiều lớp vải bên ngoài, cất giấu bao cảm xúc trong lòng.
Lý Nhiên nhấp một ngụm rượu, nói với Từ Dư: "Còn nói là bạn tốt, trở về mấy ngày rồi, rốt cuộc cũng không tìm tao."
Từ Dư cười cười, đặc biệt không biết xấu hổ, nói: "Tao rất bận."
Lý Nhiên bĩu môi, lại hỏi: "Trở về rồi mày định làm cái gì? Mày nói mày ở nước ngoài học biên khúc, ở Trung Quốc có thể làm cái gì? Viết ca khúc cho ca sĩ? Mày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều, không ít, đủ sống." Từ Dư biếng nhác nói một câu, Lý Nhiên nhìn cậu, Từ Dư liền nói: "Mày muốn nói cái gì thì nói đi?"
Lý Nhiên thò lại gần, đè thấp âm thanh, "Tao đọc thấy trên báo, ba mày thật sự đoạn tuyệt quan hệ với mày sao?"
"Tất cả đều đăng trên báo, nói tao bất hiếu, quan hệ cha con chấm dứt tại đây." Từ Dư nhìn chả sao cả, Lý Nhiên cảm thấy thắt lòng.
"Tụi mày đang nói gì đấy? Đến đây hát hai bài đi." Bên cạnh có người đưa micro cho họ. Từ Dư liếc nhìn màn hình, bài hát mà mọi người chọn là Bằng hữu của Châu Hoa Kiện. Từ Dư có thể hát bài này, Lý Nhiên lôi kéo cậu hát cùng một bài, sau khi bài hát kết thúc, hộp đêm vang lên tiếng vỗ tay, hò hét yêu cầu họ hát một bài khác, Từ Dư đặt micro xuống và từ chối hát.
Những người này đều là bạn học trước đây, Lý Nhiên cũng thật vất vả mới đến được với bọn họ, xem như cũng là có tâm.
Mọi người quây quần bên nhau, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền ai đi đường nấy. Lý Nhiên bỏ tiền ra để vào một đại học hạng ba. Những người khác cũng tương tự, nếu không ra nước ngoài, đơn giản chỉ là bỏ tiền ra mua bằng tốt nghiệp.
Họ ghen tị nhìn Từ Dư, người đã bỏ dỡ giữa chừng năm thứ ba cao trung, "Tao nghe nói trường đại học của mày khá nổi tiếng, ít nhất không phải loại mà chúng ta bỏ tiền là có thể vào."
"Đúng vậy, Từ Dư cũng quá lợi hại, mày làm kiểm tra như thế nào? Nghe nói mày cũng đã học xong nghiên cứu sinh. Hiện tại tiếng Anh của mày có tốt không?"
"Cũng ổn đi."
Từ Dư đáp, vừa dứt lời, liền nghe thấy có người nói: "Mày còn nhớ chủ nhiệm lớp năm ba cao trung kia không?"
Từ Dư sửng sốt, vẻ mặt có chút buông lỏng, không nói lời nào, liền nghe thấy nam nhân đó tiếp tục nói: "Mày không nhớ sao? Chính là Chu Bùi. Chúng ta kêu thầy là Chu con thỏ."
Lý Nhiên sắc mặt thay đổi, Từ Dư hơi mím môi, nhẹ giọng nói: "Còn nhớ, thầy đã xảy ra chuyện gì?"
"Thầy đã bị đuổi khỏi trường. Không biết là ai đã tiết lộ rằng thầy là đồng tính luyến ái, còn có ảnh chụp được dán trên tấm áp phích trước cổng trường. Hiệu trưởng rất tức giận, quay đầu lại liền thông báo phê bình, sau đó để thầy đi."
Tay Từ Dư run rẩy, cậu hít vào một hơi, nghe thấy âm thanh chính mình phát run, cậu nói: "Đây là chuyện khi nào?"
"Lúc mày xuất ngoại không bao lâu, trước đó, thầy đã xin nghỉ dài hạn, sau khi trở về thì xảy ra chuyện này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.