*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Phiên ngoại 2: Trương Nguyên
*Ngôi thứ nhất kể là Trương Nguyên
"Con đi đâu vậy?" Mẹ tôi hỏi.
"Không ở đâu cả," Tôi đáp nhẹ, "Đi gặp bạn thôi."
"Bạn nào? Không phải hôm qua vừa đi chơi với Phi Tử đến nửa đêm sao?" Mẹ tôi lải nhải, "Ngày mai con lên tàu đó, sao hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi đi! Mẹ đã kiểm tra rồi, từ Phù Châu đến nơi dừng chân của tân binh phải đi tàu phải một ngày một đêm. Xuống tàu xong là ba tháng huấn luyện tân binh, có biết mệt mỏi thế nào không, con nghĩ con mình đồng da sắt à?? "
"Mẹ, con chỉ đi có một buổi, sẽ không tốn bao nhiêu sức lực đâu." Tôi sốt ruột ngồi xổm ở cửa thay giày, "Hơn nữa từ nhà chúng ta đến phía tây thành phố có bao xa đâu, vung chân một cái là đến."
"Con đi tây thành phố làm gì?" Mẹ tôi thuận miệng hỏi một câu, ngẩn người một lúc rồi mới nhận ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, "Nguyên Nhi, nói thật với mẹ, con lại đi gặp Quách Nhất Thần phải không??"
Tôi khựng tay lại, tôi không dám ngẩng đầu nhìn bà; "... Vâng."
Mẹ không nói gì, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Nguyên Nhi, không phải mẹ đã nói rồi sao, sau này con ít tiếp xúc với Quách Nhất Thần đi... Đứa nhỏ này có chút ác độc."
"Mẹ." Tôi nhìn bà ấy. "Lúc đó chỉ là bốc đồng mà thôi."
"Có bốc đồng cũng không thể dùng dao đâm ai đó. Đứa trẻ nào không được cha mẹ nuôi nấng." Mẹ tôi đi theo nói với tôi: "Quách Nhất Thần, đứa trẻ này mẹ nhìn nó lớn lên, mẹ không nói những điều vô căn cứ. Khi còn nhỏ con suốt ngày chơi với nó, bây giờ nó ngồi tù con vẫn dính lấy nó như thế này... "
"Dù thế nào cũng là bạn hơn mười năm. Ngày mai con đi rồi, hôm nay con đi gặp một chút thôi mà?" Tôi đổi giày, đứng lên nhìn mẹ, giọng không vui, "Chưa kể trong tù họ còn hướng đến cho tù nhân được một lần nữa làm người."
"Được rồi được rồi, muốn làm gì thì làm đi, dù sao ngày mai đi rồi, để mẹ xem con nhìn ra được cái gì." Mẹ tôi cằn nhằn. Tôi mở cửa định đi ra ngoài thì lại bị mẹ tôi gọi lại.
"Quay lại đây, nếu muốn đi thì mang theo cái này." Vừa quay đầu lại đã thấy bà bình tĩnh đưa cho tôi một hộp đồ.
"Cái gì vậy ạ?" Tôi muốn mở ra xem.
"Sủi cảo mới nấu sáng nay, vốn dĩ để dành cho bữa trưa." Mẹ tôi sốt ruột vẫy tay, "Đi đi, đứa nhỏ đáng thương kia đang một mình trong trại giam đó."
Tôi mở ra ngửi, vẫn còn chút hơi ấm buổi sáng. Tôi cảm kích nhìn mẹ một cái, rồi ra cửa rời đi.
Quách Nhất Thần từ nhỏ đã thích sủi cảo mẹ tôi làm, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, nếu hôm nay đi gặp em mà có mang cả sủi cảo, có lẽ em sẽ rất vui.
Tôi nhớ lúc cả hai chúng tôi còn rất nhỏ, ngay cả Phi Tử và mẹ cậu ấy cũng chưa chuyển đến nhà ngang; một lần nhà tôi làm sủi cảo, Quách Nhất Thần nghe mùi mò đến. Nhà bếp và nhà vệ sinh trong nhà ngang được sử dụng chung, gia đình tôi hay dọn mâm cơm trên lối đi nhỏ. Lúc đó tôi và Quách Nhất Thần còn chưa biết nhau, tôi đang giúp mẹ bưng bát, quay lại thì thấy một đứa trẻ đang ngồi bên cạnh bàn ăn nhoẻn nụ cười, đôi mắt thật sự rất bình yên. Tôi còn nhớ khi ấy em đội một chiếc mũ hình đầu hổ đeo một chiếc chuông nhỏ trên trán, đáng yêu như một thiên thần, ấn ấn mặt bàn nhìn tôi ngớ ngẩn.
Khi ấy tôi cầm chồng bát đứng sững ở đó, không biết phải làm thế nào. Một lúc sau, mẹ tôi bước ra, bà bật cười khi nhìn thấy Quách Nhất Thần, "Đây không phải là đứa trẻ nhà họ Quách sao? Tại sao con lại chạy vào nhà chúng ta?" Lúc đó, mẹ tôi cũng thấy Quách Nhất Thần dễ thương, nên để em vào nhà ăn sủi cảo. Quách Nhất Thần lúc nhỏ xinh đẹp đáng yêu hơn tôi nhiều, mẹ tôi rất thích, bà gắp vài cái sủi cảo to vào bát cho em. Lúc đó tôi rất bực mình, mẹ nói với tôi: "Con là anh cả thì nên để cho em nhỏ chứ."
Quách Nhất Thần nghe thấy thế, miệng ngọt ngào quay sang tôi gọi anh ơi anh à, gọi đến tôi thấy thoải mái cả người, cũng bất giác mà gắp sủi cảo vào bát của em. Tiểu Quách Nhất Thần vui vẻ cầm cái bát, kể từ đó em trở thành khách quen trên bàn ăn của chúng tôi.
Gió thổi hơi lạnh. Tôi thắt chặt khăn quàng cổ, thấy mẹ không mang hộp cơm cách nhiệt cho mình, tôi hơi buồn bực, nghĩ nghĩ một lúc đành ôm hộp cơm vào lòng. Ngày mùa đông ôm một khối lớn như vậy có hơi kỳ quái, tôi đành phải chắp hai tay lại khom lưng như một ông già rồi bước đi tiếp.
Quách Nhất Thần bị giam tại trại tạm giam phía tây thành phố, lúc đó em bị kết án hơn một năm vì tội đánh trọng thương, lẽ ra em phải đi tù, nhưng thi hành án chưa tới một năm thì tiếp tục bị giam trong Trại tạm giam. Tôi vẫn luôn lo lắng, bởi vì so với nhà tù, trại giam thực sự quá tối tăm và hỗn loạn, Quách Nhất Thần đúng là không đơn giản, nhưng nơi đó đối với em nhất định là một thảm họa.
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đến gặp em là khi em vừa bị bỏ tù. Trước đó Phi Tử cũng đã đến thăm. Khi đó tôi đang bị thương nặng, bị giữ trong bệnh viện một thời gian dài mới được cho ra. Điều đầu tiên tôi làm khi ra khỏi bệnh viện là đến trại tạm giam để gặp em. Tôi đợi nửa tiếng thì cảnh sát tòa án đi ra, nói với tôi tù nhân không muốn gặp, tôi lo lắng quá nên cự cãi với cảnh sát, người đó bị tôi chọc xù lông, nói tù nhân không muốn gặp cậu chứ có phải chúng tôi không cho cậu gặp đâu, cái cậu này thật là!
Lần đầu không gặp được, nên lại chịu đựng đến lần thăm hỏi thứ hai, tôi xách túi lớn túi nhỏ đi gặp. Lần này tam thôi tứ thỉnh, cuối cùng em cũng chịu ra. Vừa bước ra, tôi đã thấy mắt em sưng húp, qua cổ áo tôi có thể nhìn thấy những vết xanh tím trên cổ và xương quai xanh, khi nhìn thấy tôi, em run lên mấy cái, nắm lấy tay tôi mà khóc nấc lên.
Tôi nhìn em khóc đến đau lòng, nắm tay em hỏi bị làm sao, có chuyện gì.
"Họ đánh cậu à?" Tôi không kìm được mà chạm vào cổ em.
Quách Nhất Thần giấu diếm: "Không có."
"Không đánh vậy những vết thương này là thế nào?!" Tôi tức giận.
"... Trong tù mấy chuyện đó.... đều bình thường," Em lẩm bẩm giải thích vài câu.
"Cái gì bình thường? Không có quản giáo sao? Bọn họ đánh cậu cậu không biết phản ảnh lên trên sao? Chỉ biết cắn răng chịu à?" Tôi đau khổ nhìn em, "Nhìn cậu bây giờ thành cái gì này! Còn gần một năm nữa đấy! "
Ánh mắt Quách Nhất Thần mờ mịt đi một chút: "Tớ biết." Em ngẩn người. "Nhưng có nói cũng không có tác dụng... Dù có nói ban đêm họ đánh càng nhiều hơn."
Trái tim tôi như bị ai đó nắm chặt, tôi không kiềm được sờ lên đầu em, thấy trên đỉnh đầu cũng có vết thương đóng vảy.
"Thỉnh thoảng cũng nên phản kháng một chút. Đừng lúc nào cũng bị bắt nạt." Tôi nhìn em.
"Ừm." Giọng em hơi lạc đi, một lúc lâu sau lại trào ra nước mắt, "Trương Nguyên, tớ nhớ cậu."
"... Đừng nói với tớ như vậy." Tôi không thể chịu đựng được khi em như thế, thật sự có thể khiến cả trái tim tôi tan nát. Tôi biết em không có ý gì khác, nhưng mà tôi lại có.
"Tớ rất nhớ cậu, rất muốn đi ra ngoài..." Em nức nở, đưa tay dán lên trán tôi khóc.
"Được rồi, đừng khóc. Khóc như vậy lúc về mấy tên tù nhân kia lại muốn đánh." Tôi dỗ dành em.
Em ít khóc hơn, cuối cùng em nắm lấy tôi đặt lên trán em, im lặng.
"Được rồi, sắp đến giờ rồi." Tôi vuốt ve trán em, em không nhịn được ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lộ rõ vẻ không đành lòng. Tim tôi quặn thắt, tôi nắm lấy tay em hôn thật mạnh.
Em ngay lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng không nói gì.
"Tớ đi đây." Tôi đột ngột đứng dậy, bỏ đi như thể chạy trốn.
-
"Nửa giờ." Cảnh sát tòa án lại nói cho tôi biết thời gian thăm hỏi rồi dẫn tôi vào phòng thăm.
Quách Nhất Thần đã ngồi đó đợi tôi trong phòng, tóc húi cua, mặc một chiếc áo khoác độn bông màu xanh xám, trông khá có sức sống.
"Trương Nguyên." Em mỉm cười nhìn tôi, "Sao cậu không đi cùng Phi Tử? Lần trước Phi Tử đã đến thăm tớ đấy."
"Dạo này tớ với Phi Tử không trùng thời gian nghỉ ngơi nào cả." Tôi vừa nói vừa lấy hộp cơm trong lồng ngực ra, "Mẹ tớ biết tớ đi gặp cậu nên bảo tớ mang theo."
Quách Nhất Thần nghiêng người nhìn tôi nhấc nắp ra, lập tức bật cười: "Bác gái thật tốt bụng."
"Trời hơi lạnh, nhưng tớ luôn ôm trong người nên chắc không sao đâu. Cậu ăn ngay đi." Tôi đẩy hộp cơm qua, lấy đôi đũa nhựa trên miệng hộp đưa cho em.
"Nhìn xem, cậu không mang theo chút giấm xì dầu nào." Em cắn đũa lườm tôi một cái.
"Cậu thật kén chọn." Tôi mỉm cười nhìn em.
"Được rồi, tớ sẽ ăn, đều là nhờ tay nghề khéo léo của mẹ cậu đấy." em cắn một phát hơn nửa cái sủi cảo, "Cần tây và thịt bò, rất ngon." Vừa nhai nhai, đột nhiên em nhìn tôi, "À, tớ nghe thấy Phi Tử nói cậu muốn tham gia quân ngũ? "
"Đúng vậy, bộ đội vũ trang." Tôi gật đầu.
"Ồ, khi nào cậu đi?" Em vừa ăn vừa hỏi.
"......Ngày mai."
Em không khỏi sửng sốt một hồi, một hồi lâu sau mới nở nụ cười gượng: "Gấp như vậy sao?"
Tôi cũng không nói được lời nào. "Cậu không đợi tớ sao." Em cười một mình, "Tuần sau tớ ra tù rồi."
"Quân đội có quy định... Tớ không có cách nào." Tôi dịu dàng nhìn em.
"Được rồi, hôm nay chúng ta coi như đã mở tiệc tiễn nhau." Em vui vẻ, trong miệng vẫn còn nhai nửa cái sủi cảo. "Có điều hơi khó coi thôi."
"Cậu ăn chậm lại chút đi, xem bộ dạng cậu ăn kìa." Tôi vừa di chuyển hộp cơm vừa mắng, "Phun đầy nhân sủi cảo."
"Ừ." Em cố gắng nuốt nhanh cái sủi cảo xuống, nhìn tôi, "Vậy Trương Nguyên, thế có phải tớ sẽ không được gặp cậu thời gian dài không?
"Có lẽ là vậy, xin nghỉ phép trong quân đội cũng không dễ dàng." Tôi không dám nhìn em, "Còn cậu, ra tù rồi có tính toán gì không?"
"Tớ có bàn qua với mẹ rồi. Tớ nghĩ tớ phải đi buôn bán." Em cười khúc khích, "Cậu thấy đấy, tớ không có bằng cấp, không tay nghề, hồ sơ còn không được sạch..."
"Ai nói như vậy? Ra ngoài nếu chăm chỉ học tập một năm, tham gia thi đại học cũng còn có thể có cơ hội đỗ đại học mà."
"Aiz, chuyện này còn lâu mà, mai mốt nói sau." Em một hơi quét sạch hộp sủi cảo, thỏa mãn đặt đũa xuống bàn.
"Tớ cũng mang cho cậu vài bao thuốc đây. Một tuần đủ cho cậu hút rồi." Tôi lấy hộp thuốc trong túi ra đưa cho em. "Thuốc lá ngon. Bình thường tớ tiếc, luôn để dành lại cho cậu."
"Không sao, cậu giữ cho mình đi. Trong đây tớ cũng không thiếu thuốc lá." Em xua tay, "Hơn nữa, đi bộ đội cũng không được thuốc lá ngon".
"Lại còn thế nữa." Tôi cười mắng em, "Giờ cậu làm con dâu nhiều năm trở thành mẹ chồng rồi à?"
"Không, chỉ là thích nghi thôi." Em cười ngượng ngùng "Cũng dễ thôi. Tuần sau tớ ra, vài người bạn cùng phòng cũng đang nghĩ đến việc tổ chức một bữa tiệc chia tay."
"Dù quen như thế nào thì cũng không phải là nơi ở lâu dài." Tôi nhìn em.
"Ừ." Em nhìn lảng sang một bên.
"Tớ phải đi rồi."
"Nửa giờ rồi sao?" Em ngạc nhiên.
"Cậu cũng không cảm thấy đúng không? Thật sự là đã qua nửa giờ."
Em nhìn đồng hồ treo tường trong phòng thăm hỏi, không khỏi bật cười: "Thời gian ngồi với cậu trôi qua nhanh thật."
"Nếu cậu thực sự muốn gặp tớ..." Tôi thận trọng cười với em, "Ra ngoài có thể đến gần chỗ đóng quân của tớ, mỗi cuối tuần hẳn là tớ được vài ngày nghỉ ngắn."
"Ừ." Em cười gật đầu.
"Vậy tớ đi nhé."
"Ừm."
Tôi từ từ thu dọn hộp cơm trưa của mình, em ngồi trên ghế cũng giúp tôi thu dọn. Thỉnh thoảng đầu ngón tay chạm vào nhau, tôi nhịn không được dừng lại nhìn em.
"Có chuyện gì vậy?" Em ngước lên nhìn tôi, đôi mắt sạch sẽ.
"Không có gì," Tôi cúi đầu cười cười, "Tiện thể, tớ muốn đưa cho cậu một thứ."
"Cái gì thế?" Em đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt mong chờ.
Tôi mỉm cười với em, đưa tay vào trong túi áo khoác sờ soạng; tôi sờ sờ cuốn sổ lớn của mình ba lần mới lấy ra.
"Cậu đang ấp trứng đấy à?" Quách Nhất Thần cười túm lấy cuốn sổ trên tay tôi, nhìn vào bìa sổ chỉn chu, "Trương Nguyên, cậu thật keo kiệt. Đưa vở cho tớ trước khi đi. Bài tập về nhà tớ chép cho cậu lúc nhỏ còn không đủ sao."
"Về rồi xem." Tôi ngẩng đầu nhìn cảnh sát tòa án đã đứng bên cạnh thúc giục, "Vậy tớ đi."
"Hả." Quách Nhất Thần cất quyển sổ, nhìn tôi, đứng lên chuẩn bị đi theo cảnh sát trở về phòng giam, cuối cùng nhìn lại tôi nói: "Tớ ra tù rồi, cậu nhớ gọi điện về nhà tớ."
"Tớ biết." Tôi nhìn em dần dần biến mất khỏi tầm mắt, không biết lấy dũng khí từ đâu mà ra, hét lớn một tiếng sau lưng em: "Nhớ đọc bài thơ trong sổ!"
Quách Nhất Thần có vẻ muốn ngoái đầu lại, nhưng đã bị cảnh sát mang đi ngay.
Tôi chậm rãi đi ra khỏi trại tạm giam, không khỏi nhìn lại trạm gác cao ở góc đông bắc, trong lòng có chút cảm giác không rõ ràng. Hộp thuốc tôi định mang cho Quách Nhất Thần vẫn còn trong túi, to đến nỗi túi áo khoác của tôi căng phồng. Tôi rùng mình trong gió lạnh, lấy ra một điếu tự châm cho mình, thầm nghĩ nếu em hiểu được, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng tôi gặp được em.
Tôi luôn là một người thô kệch, thứ tâm tư tinh tế này là lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi dành cho một người.
Tôi nới lỏng khăn quàng cổ, nheo mắt nhìn bầu trời; lúc này, vầng trăng đã tỏa ánh sáng trắng xuyên qua những đám mây, sạch sẽ như nụ cười thuần khiết của em khi còn thơ ấu.
Tôi chợt muốn nhẩm bài thơ tôi chép cho em.
Khi tóc bạc, tuổi già, thừa giấc ngủ.
Bên lửa hồng, em mở sách này xem.
Và đọc chậm, vẻ mơ màng lắng dịu.
Trong mắt xưa sâu thẳm bóng u huyền.
Bao người yêu nhất thời, vui vẻ đẹp.
Họ si mê giả dối hoặc chân tình.
Riêng có kẻ - yêu hồn em lãng đãng.
Khuôn mặt buồn biến đổi nét hoa xinh.
Yêu dáng em cúi mình cời ngọn lửa.
Thoáng sầu tư, tim khẽ gọi xôn xao.
Khi tình xa, chớp cánh về ngọn núi.
Giấu mặt mình, lẩn khuất giữa ngàn sao.
W. B. YEATS (bản dịch thơ của Hoàng Nguyên Chương)
-
*) đây là bản gốc tiếng Anh của bài thơ
When you are old
When you are old and grey and full of sleep,
And nodding by the fire, take down this book,
And slowly read, and dream of the soft look
Your eyes had once, and of their shadows deep;
How many loved your moments of glad grace,
And loved your beauty with love false or true,
But one man loved the pilgrim Soul in you,
And loved the sorrows of your changing face;
And bending down beside the glowing bars,
Murmur, a little sadly, how Love fled
And paced upon the mountains overhead
And hid his face amid a crowd of stars.
--
Khóc 7749 dòng sông, dù biết trước là SE nhưng vẫn đau lòng quá....
Tự nhiên nhớ tới chú La bên "Tội Phạm":((( Trại tạm giam kinh khủng đến mức nào mà ai vào rồi ra cũng tha hóa rồi lên Vân Nam buôn mai thúy:((( Tuy đang tự KY nhưng không biết Quách Nhất Thần đã phải trải qua những gì trong trại tạm giam và nhà tù, hy vọng vẫn đỡ hơn chú La phần nào:(((
./.