Hồ Ly Của Hắn

Chương 3:




19
Lục Bộ Cô không làm loạn nữa.
Hình như tâm trạng hắn không tốt lắm, ỉu xìu như bánh đa thiu.
Kết quả của chuyện này chính là…
Hắn ra tay còn ghê hơn ta.
Ta cứ tưởng hắn là công tử bột chỉ biết khua chân múa tay mà không ngờ cũng lợi hại phết, ra chiêu vừa nhanh vừa chuẩn, nhìn cái biết ngay hay tung hoành chốn giang hồ.
Ta mừng lắm.
Còn hai ngày nữa Linh Hồ Thưởng sẽ kết thúc, trăng treo cao vút ở chân trời. Ta âm thầm tính toán, năm nay lại xếp nhất nữa rồi.
Nhưng có vẻ Lục Bộ Cô không hân hoan gì mấy.
Hắn nằm trên tán cây, cặp chân dài buông thõng đung đưa.
Ta không thèm để ý đến hắn, dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Gió lay cỏ động rì rào, có Lục Bộ Cô gác đêm rồi nên ta thả lỏng cảnh giác. Mùi hoa thơm mát len lỏi qua khứu giác, ta ngáp một cái chìm vào giấc ngủ say sưa.
Ta không lường được có câu nói gọi là ‘giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng’.
Cảm giác ấm áp trên môi khiến ta nhất thời không kịp phản ứng.
Ta choàng tỉnh.
Đôi mắt của Lục Bộ Cô đang ở ngay đối diện, bình thản quan sát ta.
Có những yêu hồ hình như trời sinh đã tự mang khả năng mê hoặc kẻ khác.
Hắn trộm hôn ta.
Ta hoảng hồn, vội vàng đánh trả. Hai ta lăn trên cỏ mấy vòng.
Hắn nhe răng với ta: "Cùng là hồ ly với nhau, nhất thiết phải xung đột như thế ư?"
Hắn không suy suyển, ánh mắt rõ là khiêu khích.
"Lục Bộ Cô, ta đã nói với ngươi là ta có người thích rồi."
Ta nghiến răng trèo trẹo.
"Vậy thì có sao?"
"Hắn là đạo sĩ, chuyên trừ yêu đó."
Ta quyết định chơi lớn, tung ra át chủ bài.
"Đạo sĩ?"
Khi hắn nghe vậy thì mắt lóe sáng sau đó bật cười.
Càng cười càng càn rỡ.
Đôi tay đặt bên hông ta thoáng gồng, ta bị kéo lại sát hắn.
Mắt hắn cong cong như cánh hoa đào.
"Thích đạo sĩ ư?"
20
Ta đập vào ngực hắn bùm bụp đẩy hắn dịch ra, hắn làm theo răm rắp, chắp tay sau lưng đứng cạnh ta.
Kì thực vừa buột miệng nói câu kia, ta đã hối hận rồi.
Rõ ràng không phải ta thích hắn.
Là yêu hồ mà lại đi thương thầm một đạo sĩ, chẳng phải sẽ thành trò cười cho cả dòng tộc hay sao?
"Không phải… không thích hắn."
"Hử?"
Trong đêm tối vắng lặng, có lẽ lời ta vang lên quá đột ngột nên hết sức chói tai.
Lục Bộ Cô xích lại gần ta.
Hắn cười.
"Đúng nhỉ, làm gì có con hồ ly ngốc nghếch nào lại đi thích một tên đạo sĩ quèn?"
21
Sau khi Linh Hồ Thưởng bế mạc, ta không còn dính dáng gì đến Lục Bộ Cô nữa.
Nghe nói hắn cực kỳ phóng túng, có lẽ hắn thích ta cũng chỉ là xúc động nhất thời mà thôi. Ta mà rảnh hơi đi tìm hiểu ý tứ trong lời nói của hắn đêm đó thì chẳng bằng dùng tâm sức ấy mà quên cái câu "Ta thích một đạo sĩ." kia đi còn hơn.
Ta lại đến nhân gian tu luyện và trải nghiệm, cũng từng nghĩ tới việc chọn mục tiêu kế tiếp để học kỹ năng mê hoặc nhưng cuối cùng vẫn không hành động.
Ngày nọ, trời mưa, ta bắt gặp Tiểu Thanh đang vội vội vàng vàng đi trên đường.
"Ngươi đi đâu đấy?" Ta hỏi cô nàng.
Cô nàng cầm một chiếc ô trúc, úp úp mở mở tới gần ta.
"Ngươi còn nhớ Cố Văn Tinh không?"
Tự dưng nghe thấy cái tên này, lòng ta vẫn xao động.
"N… nhớ, làm sao?"
"Hắn bị người của Thanh Nhai Tông chặn ở chùa Linh Ẩn!"
"..."
Tiểu Thanh biết ta không mấy mặn mà với việc hóng hớt mấy chuyện náo nhiệt kiểu này nên định đi tiếp, ta vội giữ ống tay áo của cô nàng.
"Đưa ta đi cùng...!"
Ta ngẩng đầu, yên lặng nhìn Tiểu Thanh.
Chuyện Cố Văn Tinh tiết lộ bí kíp ngàn năm của Thanh Nhai Tông ra ngoài là sự thật, vì hắn mà giới võ lâm rung chuyển cũng là sự thật.
Lúc ta đến, nhìn lướt một cái là thấy ngay Cố Văn Tinh đang bị dồn trên đài cao.
Hắn chẳng tỏ vẻ gì, như thể người tiết lộ bí kíp của môn phái cho cả thiên hạ không phải hắn, người bị dồn trên đài cao không phải hắn, người bị bao vây công kích cũng không phải hắn.
Thiếu niên cười khẽ với ta dưới ánh trăng mấy tháng trước vẫn thế, khóe miệng luôn treo ý cười khiến người ta không thể nhìn thấu.
"Cố Văn Tinh! Ngươi tiết lộ bí kíp của Thanh Nhai Tông, còn cấu kết với đám chó săn trên giang hồ, hại... hại môn phái của chúng ta suýt sụp đổ!!"
Người cầm đầu hét to, Tiểu Thanh kéo ta nhón chân lên. Ta cũng muốn xem rõ chút, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt hắn.
Không không, nhiều người như vậy, sao hắn có thể thấy ta được. Hắn chỉ nhìn bao quát cả đám đông thôi.
Ánh mắt của Cố Văn Tinh như là hồ nước, một hồ nước tinh khiết và thanh tịnh nhất ta từng thấy.
Thanh kiếm mỏng đâm xuyên qua vai Cố Văn Tinh.
Hành động này làm đám đông xôn xao. Kẻ ra tay thuộc Vận Kiếm Phái, Tiểu Thanh khẽ thì thầm với ta rằng lúc trước người này có ân oán với Cố Văn Tinh.
Có người đi đầu mở đường, càng ngày càng nhiều người công kích hắn.
Cố Văn Tinh không hề tránh.
Ta trơ mắt nhìn máu tóe ra, kiếm sắc chọc thủng bụng hắn.
Rốt cuộc hắn đang làm cái gì vậy? Sao lại không tránh? Không phải hắn chạy trốn rất xuất sắc hay sao?
Hắn tìm thấy ta giữa đám người dễ như không.
Sau đó Cố Văn Tinh chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Lúc dẫm lên biển người tha hắn đi ta còn chưa cả kịp nhận ra bản thân mình đang làm gì.
Gió vùn vụt quất bên tai ta, hắn để yên cho bản thể hồ ly của ta ngậm trong miệng. Ta nghe tiếng bọn họ chửi rủa:
"Là yêu hồ!!"
"Quả nhiên Cố Văn Tinh có vấn đề!! Hắn cấu kết với lũ yêu quái!!"
"Kẻ mang tai họa! Mọi người thấy chưa! Các ngươi nghĩ một người phe chính nghĩa liệu có giao du với yêu quái không?!"
"..."
Mưa bắt đầu nặng hạt, ta buông hắn xuống nền một tòa miếu đổ nát.
Hắn dựa vào tường, máu loang lổ thấm ướt trang phục, vẫn đang nhìn ta chăm chăm không hề chớp mắt. Con ngươi như ngọc lưu ly trong vắt được nước mưa gột rửa.
Thoáng chốc ta bỗng thấy may mà đám người kia không chạm vào đôi mắt này…
Đẹp như vậy mà hỏng mất thì tiếc biết bao.
"Một......"
Hắn đột nhiên giơ tay, chỉ vào ta.
"Hai......"
"Ba......"
"..."
"... Tám. Chín."
"Nàng có chín cái đuôi nè, bé hồ ly."
Lúc nào rồi hắn còn có tâm trạng ở đó mà đếm đuôi ta?
Ta nhăn mũi, hóa thành hình người và ngồi xuống trước mặt hắn.
"Ngươi sao rồi?"
"Chưa chết được."
Hắn thờ ơ sờ lên những vết thương máu thịt be bét, ta nhìn mà còn sót thay. Ta vừa vươn tay ngăn không cho hắn chọc vào miệng vết thương nữa thì mắt chúng ta đối diện nhau.
Đôi con ngươi trong suốt không khác gì loại ngọc lưu ly thượng hạng nhất thế gian.
Ta không biết mình đang lo lắng vớ vẩn cái gì.
Đầu hắn hơi nghiêng, lúc hắn nói trong giọng có ý cười.
"Ta không sao."
Ta rụt tay về, đầu óc cứ bồng bềnh như trên mây. Ta quay ra nhìn mưa ngoài cửa sổ.
"Ừm, ta đi đây, ngươi... bảo trọng."
Ta nghĩ mình nên rời đi cho thật dứt khoát nhưng hắn đã túm lấy cổ tay ta trước khi ta kịp đứng dậy. Tay hắn lạnh buốt.
Hắn không nói lời nào, cứ thế nắm tay ta không buông.
"Cố Văn Tinh, ta..."
Ta thở dài, quay đầu yên lặng nhìn hắn.
Quả này mình tiêu đời, thích hắn thật rồi, ta nghĩ.
Đột nhiên hắn kéo ta vào lòng.
Vẫn may cơ thể hắn còn ấm lắm.
Mùi mưa ẩm tràn vào xoang mũi, đi cùng vị máu tanh nồng. Các giác quan của ta tựa như bị phóng đại vô hạn, trong tiếng mưa rơi sàn sạt ta vẫn nghe rõ mồn một nhịp thở của Cố Văn Tinh.
"Ta cố ý đó."
Hắn chợt nói rất khẽ.
"Ta cố ý để đám người kia bao vây công kích ta đó. Nàng đã tới cứu ta rồi thì đừng hòng ta buông tay để nàng rời đi."
"Nhưng ngươi là đạo sĩ."
Ta cố rụt tay về nhưng không thoát khỏi tay hắn được.
"Có gì liên quan?"
Hơi thở nóng rực của hắn phả trên cổ ta, bàn tay vòng quanh hông ta cũng không yên phận.
"Cố Văn Tinh!"
"Đây."
Tiếng nói thều thào vọng ra từ cổ họng, lúc này ta mới phát hiện hắn gác cằm trên vai mình. Ta sờ lên trán hắn, quả nhiên sốt cao rồi.
Hô hấp của hắn nhẹ dần, trọng lượng cả người đè lên ta, khi ấy ta mới nhận ra hắn gắng gượng gồng nãy giờ.
Ta nhẹ nhàng đẩy nhưng hắn không tỉnh.
Ta nhìn chằm chằm đôi tai hơi hồng của hắn, thật ra xét theo tiêu chuẩn của yêu hồ thì gương mặt này của Cố Văn Tinh rõ ràng không thể tính là đẹp đến ngây ngất, nhưng hết lần này tới lần khác khiến cho ta thầm thương trộm nhớ.
Đúng vậy, ta vẫn luôn nhớ về hắn, từ đêm trăng hôm nọ đến tận ngày mưa hôm nay.
22
Khi Cố Văn Tinh tỉnh lại thì màn đêm đã lặng lẽ buông xuống. Mưa vẫn đang rơi.
Hắn ho khan hai tiếng, cách đống lửa đang reo tích tách yên tĩnh nhìn ta.
"Cố Văn Tinh, tại sao ngươi lại phải tiết lộ bí kíp của Thanh Nhai Tông ra ngoài?"
Lần này là ta mở miệng trước.
Hình như hắn rất có hứng thú với vấn đề này, chống đất ngồi dậy. Lúc ngẩng đầu cằm hắn tạo thành một độ cong rất đẹp.
"Nếu nàng có một bản bí kíp tuyệt thế nhưng cả thiên hạ ai cũng biết nàng có bí kíp thì sẽ ra sao?"
Hắn lười biếng lại ung dung, còn mang chút vẻ ngạo mạn.
"Toàn giới võ lâm sẽ nghĩ cách uy hiếp, dụ dỗ, bắt nàng giao bí kíp ra, đúng chưa?"
Hắn bật cười một tiếng.
"Nếu nàng không đủ mạnh để áp chế tất cả bọn họ thì không bằng tự mình tung bí kíp ra cho mọi người thấy hết đi."
"..."
"Cố Văn Tinh, Lục Cửu Bá chết rồi. Hắn tu luyện bí kíp ngươi tiết lộ sau đó tẩu hoả nhập ma."
Ta nhìn thẳng mắt hắn, chậm rãi nói.
Lục Cửu Bá là thủ lĩnh của một trong những thế lực xấu xa trên giang hồ, đốt nhà giết người cướp của… việc ác gì cũng làm.
Biết tin hắn chết, đột nhiên ta nảy ra một suy nghĩ.
Có lẽ, Cố Văn Tinh đang bảo vệ Thanh Nhai Tông.
"Có phải ngươi biết Lục Cửu Bá chuẩn bị tập kết huynh đệ đến cướp trắng bí kíp của Thanh Nhai Tông nên mới dứt khoát truyền bí kíp ra ngoài không?"
"Nếu đánh thật thì giờ Thanh Nhai Tông không chỉ đơn giản là tụt địa vị trên giang hồ đâu nhỉ..."
Hắn im lặng một hồi lâu.
Ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn lung linh huyền ảo. Tự nhiên hắn cười cong cả mắt, không biết là thấy buồn cười thật hay mang ý giễu cợt.
"Trong mắt nàng ta tốt như vậy thật à?"
"..."
Xem ra hắn không định thừa nhận.
Ta nhếch môi nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay không có trăng.
Cố Văn Tinh cố ý gây tiếng động, giọng nói hơi cộc cằn không giống mọi khi.
"Nàng nhìn trời làm gì, nhìn ta đây này."
"Ta nhìn ngươi làm gì?"
"Ừ thì..." Ánh mắt hắn vẫn đượm ý cười, nửa như suy tư nửa như chứa quyến luyến vô bờ.
"Thật ra là ta muốn ngắm nàng... Bởi vì, sau này có lẽ sẽ rất khó gặp lại nữa."
Giọng nói đột ngột trầm xuống không kịp cho ta thời gian chuẩn bị, khiến tim ta đập lỡ nửa nhịp.
Đúng vậy, đạo sĩ và yêu quái ở bên nhau thì còn ra thể thống gì.
Tay ta lặng lẽ siết chặt.
Với cả, Cố Văn Tinh đúng là không có ràng buộc, nhưng ta không giống thế. Mẹ ta mà biết ta phải lòng nhân loại, lại còn là một đạo sĩ thì bà ấy không đánh gãy chân ta mới là lạ.
Cho nên ta chỉ đành giả ngu.
23
"Ngươi đừng nhìn ta, Cố Văn Tinh..."
Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng.
Chợt một trận gió to nổi lên dập tắt cả đống lửa.
Giây phút bóng tối hoàn toàn bao phủ, ta cảm giác có bàn tay nắm lấy tay mình.
Cố Văn Tinh nhẹ nhàng đè lên người ta.
"Thật sự không có cảm giác gì với ta sao?"
Mắt ta vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được bóng tối, giọng nói trầm khàn bên tai không ngừng từng bước xâm chiếm đầu óc.
Cảm nhận được hô hấp của hắn phả trên làn da, ta nghiêng mặt đi.
"Không có."
Hắn cười.
"Đồ lừa đảo."
......
Lại im lặng.
Sau khi đồng tử dần quen với bóng tối, ta mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ để đánh giá khuôn mặt hắn nhưng quá tù mù nên ta không thấy rõ cảm xúc trên đó.
Ngón trỏ của hắn trườn lên cổ tay ta, khẽ vuốt.
"Ta ‘ăn’ sạch nàng luôn ở đây có được không?"
"..."
Ta vừa nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ của Cố Văn Tinh, vừa châm chước xem nên mở miệng thế nào.
"Ta không thể theo chàng."
"Vì sao?"
"Bởi vì chàng là người, lại còn là đạo sĩ."
"Chuyện này rất quan trọng ư?"
Ta gật nhẹ, không biết hắn có nhìn thấy không. Tiếng mưa rơi rào rào, ta hy vọng mình không nghe rõ những lời nói càng lúc càng sát gần tai.
"Yểu Chước, nàng không thể ở bên ta mà không để ý chuyện ta là ai sao? Bất kể ta là người hay quỷ, nàng có thể chỉ thích chính bản thân ta được không?"
Hắn nỉ non bên tai ta, tóc cọ trên gò má, hơi ngứa.
Thì ra thứ Cố Văn Tinh bận tâm là điều này. Hắn muốn có ai đó thích hắn mà không màng các điều kiện bề ngoài.
"Thế nhưng, mẹ ta sẽ không đồng ý đâu."
Từ nhỏ mẹ đã dạy ta rằng yêu đương với nhân loại là một chuyện rất đáng xấu hổ.
"Sao mẹ vợ ta lại không đồng ý?"
"..." Gọi thuận miệng ghê vậy luôn?
Ta nghe tiếng cười khẽ của hắn vang lên bên tai. m thanh mang cảm giác thong dong trời sinh, như có ma lực khiến lòng ta cồn cào.
"Vậy đi gặp bà ấy đặt vấn đề thôi. Thuyết phục được mẹ là có thể cưới nàng, đúng không?"
Hắn đang chờ thái độ của ta, ta biết.
Bầu không khí tĩnh lặng, mặt ta ngượng đến đỏ bừng.
"... Ừ."
Hắn trượt xuống khỏi cơ thể ta.
Thế mà đúng là không chạm vào người ta thật.
"Sao nào?" Cố Văn Tinh híp mắt hỏi ta.
Sau khi mưa tạnh bà nguyệt lặng lẽ ló dạng. Dưới ánh trăng ta lại thấy vành tai hơi đỏ của hắn.
Ta ra sức ráng không để khóe miệng cong lên.
Hoá ra, có người cũng hết sức bối rối giống ta.
24
"Cố Văn Tinh, ngươi lẹ cái chân lên..."
Đến lúc vào lãnh địa của yêu hồ thật thì người trước mặt bắt đầu lề mà lề mề.
Hắn giơ giỏ đồ trong tay, quay sang hỏi ta.
"Liệu mẹ có thích không?"
Ta cười khẩy.
"Có thích hay không quan trọng à? Là tự chàng muốn tới mà giờ lại rén?"
Hắn sờ sờ mũi, trong mắt như lấp loé gì đó, cuối cùng bật cười.
"Rén thì cũng không đến mức... Chỉ là, rất lâu rồi chưa đến đây."
Câu sau hắn nói rất khẽ, ta còn tưởng mình nghe nhầm.
Nơi này là địa bàn chân chính của yêu quái, kể cả Cố Văn Tinh có lợi hại đến mấy cũng không thể nào từng bén mảng đến đây được.
Ta đẩy cửa, tính ra thì ta chưa trở về nhà từ hồi Linh Hồ Thưởng.
Mẹ ngày nào cũng trông mong ta học được kỹ năng mê hoặc, biết ta còn bị một nhân loại hớp hồn ngược lại thì có lẽ sẽ tức đến phun cả lít máu mất.
Quả nhiên, thấy Cố Văn Tinh một cái là sắc mặt bà ấy đã sai sai rồi.
"Tiểu Chước, giới thiệu chút đi. Vị này là...?"
"Đây là..."
Ta còn chưa nói xong thì Cố Văn Tinh đã vượt lên trước một bước, nói:
"Thưa phu nhân, con muốn xin cưới Tiểu Chước."
Chén trà vỡ thành vô số mảnh nhỏ trong chớp mắt, bay về phía Cố Văn Tinh.
Mà hắn như kiểu phản ứng chậm một nhịp, khiến mảnh vỡ xoẹt qua mặt để lại một vết cắt rướm máu.
"Đến từ đâu thì cút về chỗ ấy đi."
Mẹ ta nhếch môi, chắc giận thật rồi.
Cố Văn Tinh quẹt ngang giọt máu ứa trên mặt, dửng dưng híp mắt cười rộ lên.
Mẹ ta tốt xấu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm lâu năm trong giới yêu hồ thế mà khí thế của Cố Văn Tinh không thua kém bà ấy chút nào.
"Con sẽ đối xử thật tốt với nàng ấy."
"Thằng nhãi ranh nhân loại kia, ngươi có biết đây là lãnh địa của tộc hồ ly không? Ta chỉ cần hô một tiếng là hồ ly xung quanh làm gỏi ngươi liền."
"Mẹ! Đừng."
Ta đứng ngồi không yên, giật giật tay áo Cố Văn Tinh. Ta hiểu mẹ ta lắm, bà ấy nói được là tuyệt đối có thể làm được.
Yêu hồ trời sinh đã mang lòng thù địch với nhân loại, cho rằng nhân loại là giống thấp hèn, chỉ xứng đáng bị mê hoặc, phải ngoan ngoãn cống nạp tinh khí cho mình.
"Ha, khôn ngoan cấu kết với người ngoài đấy phỏng? Tiểu Chước, từ nhỏ đến lớn con chưa từng khiến ta phải phiền lòng mà giờ lại cam chịu rơi vào tay một gã người thường đấy à? Càng lớn càng hồ đồ!"
"..."
Ta rũ mắt, bàn tay níu áo Cố Văn Tinh siết chặt thêm một chút.
"Cơ thể con người yếu đuối tránh không nổi thiên tai nhân họa, linh hồn còn ti tiện vô liêm sỉ. Con cứ chờ mà xem! Chưa được dăm ba năm, kẻ đang đứng cạnh con sẽ thay lòng đổi dạ ngay. Thứ hắn yêu chính là vẻ bề ngoài của con!"
"Chàng không phải loại người đó!"
Ta bỗng ngẩng đầu trừng mắt với bà ấy.
"Ha, thế đến cùng ai mới là yêu hồ? Con bị mê hoặc rồi đấy à?"
"Không phải! Sao mẹ lại không nhận thấy là con thích Cố Văn Tinh nhỉ? Bất kể chàng là người thường hay là thứ gì, con cũng thích!"
Chắc mẹ thấy ta nực cười lắm nên khinh miệt liếc chúng ta một cái.
"Có thế nào ta cũng sẽ không đồng ý."
"Ai cần mẹ đồng ý!!!"
Ngay tức khắc, ta bùng nổ.
Tất cả cảm xúc tích lũy từ trước đến nay được dịp trào ra một thể, đến chính ta cũng thấy bất ngờ.
Giữa ta và mẹ có lẽ cần một ngòi nổ như vậy để ta thổ lộ hết bao tủi hờn dồn nén trong lòng bấy lâu nay.
"Cho tới tận bây giờ đều là... tự mẹ muốn xen vào chuyện của con. Từ bé con đã phải gánh kỳ vọng của mẹ trên vai, nào là tu luyện thuật pháp cho tử tế, nào là phải đạt được vị trí thứ nhất. Mẹ không cho con chơi với các bạn hồ ly khác con cũng nghe lời, mẹ bảo con tranh đua chút con cũng tranh đua đến cùng vì mẹ, rồi mẹ nghĩ con biết mê hoặc nhân loại con cũng cố học cho bằng được..."
Kể đến cuối cùng, ta nghẹn ngào.
Chắc mẹ không ngờ ta sẽ phản ứng mãnh liệt như thế nên có hơi sững sờ kinh ngạc.
"Tiểu Chước..."
Bà ấy mở miệng, khí thế dịu đi chút.
Ta không muốn nghe nữa, kéo tay Cố Văn Tinh đi ra ngoài.
25
Mặt trời đỏ rực dần chìm xuống đường chân trời. Bất giác ta đã dẫn Cố Văn Tinh đến nơi ta hay đến hồi bé. Khi còn nhỏ có ấm ức gì ta thích âm thầm khóc ở chỗ này.
Quạ đen kêu quang quác, mặt đất lác đác vài nhánh cây khô.
Hắn để yên mặc ta kéo đi.
Hình như hắn vẫn luôn im lặng, cụp mắt nhìn ta. Ráng chiều đỏ rực phản chiếu trong ánh mắt của hắn, tựa như một nguồn sáng bất tận.
Lòng ta bỗng dấy lên một xíu hối hận.
Đáng lẽ không nên cứ vậy ra ngoài, bỏ mặc mẹ ở nhà.
Ta thút thít khóc nấc lên, nhưng cũng không muốn trở về.
Tứ bề im ắng tịch liêu, Cố Văn Tinh nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu ta.
"Xấu hổ quá đi nè."
Giọng hắn vừa thủ thỉ lại êm tai, giống mây bồng bềnh phiêu lãng phía chân trời.
"Lớn từng này rồi còn khóc nhè."
"..."
Muốn đánh hắn ghê.
"Chẳng lẽ chàng chưa cãi nhau với gia đình bao giờ?"
Ta trừng hắn bằng đôi mắt đỏ hoe. Hắn tự nhiên mà ngồi xuống cạnh ta, vơ một nhánh cây trên đất, ánh mắt xa xăm lại hững hờ.
"Ta ấy à... Lúc còn rất nhỏ đã trốn nhà đi lang thang, cha ta không thèm để mắt đến ta nữa."
Hình như đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nhắc đến người nhà.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó á?"
Hắn hơi nhếch mép nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm và nghiêm túc.
"Sau đó ta tự sinh tự diệt thôi. Cho nên, có mẹ quan tâm nàng cũng rất tốt, không phải sao?"
Gió đêm nay bỗng khô nóng oi ả hơn mọi khi.
Ta cảm thấy mình nhìn không thấu người trước mặt, chắc hẳn là bởi bản chất bên trong của hắn chính là cô độc.
Cố Văn Tinh tựa như bóng tối vô tận, thâm sâu nhưng cũng... hấp dẫn khó cưỡng.
Ta cười.
"Chàng không sợ ta thật sự về nhà nghe lời mẹ, không theo chàng nữa à?"
Hắn hơi hé mắt suy tư, có vẻ chưa kịp phản ứng.
"Vậy nàng đừng về."
Sau đó hắn nắm lấy cổ tay ta.
26
Về sau, ta nên duyên với Cố Văn Tinh.
Đương nhiên không có ai chúc phúc, hôm lễ thành thân diễn ra trời còn đổ mưa to.
Ta và mẹ cũng không thật sự từ mặt nhau, dù bà ấy không ưa Cố Văn Tinh cho lắm thì mỗi dịp lễ tết ta vẫn sẽ về nhà thăm bà ấy một chút.
Rồi chúng ta có con.
Chính là lứa hồ ly thuần chủng kia khiến ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cho nên ta ngâm mình trong quán trà ba ngày liền không thèm về.
Ta mặc kệ hắn có đi tìm ta hay không.
"Tiểu Chước, ngươi vừa mới sinh xong, cứ thế này không ổn đâu…"
Tiểu Thanh cụp ô ngồi xuống cạnh ta, giơ ngón tay chọc chọc ta mấy cái.
Ta nằm sấp, hừ hừ hai tiếng.
"Ta phải bỏ hắn."
"... Khoan khoan, mặc dù ta mừng là ngươi đã hết nghĩ quẩn, biết quay lại đường ngay lẽ phải nhưng hai ngươi đến con cũng có với nhau rồi, bây giờ mà bỏ..."
Nhưng mà, Cố Văn Tinh thật sự làm ta tức muốn chết.
Hắn là hồ ly! Hắn! Là! Hồ! Ly!!!
Hắn! Chưa! Từng! Nói! Với! Ta! Mình! Là! Hồ! Ly!
Cho nên đáng lẽ hồi đó ta không cần phải đối đầu với mẹ ta, cũng không cần phải cứu hắn lúc ở chùa Linh Ẩn. Tính về quá khứ thêm chút nữa thì chuyện ta gặp hắn cũng là sai lầm!
Ta lấy hắn, có con rồi mới biết hắn là yêu hồ. Hắn còn thích vuốt đuôi ta, nhưng ta chưa từng sờ lông hắn bao giờ!
Quả thực là bụng dạ Cố Văn Tinh quá sức khó lường.
Ta còn đang đau lòng thì linh thư* của Tiểu Thanh vang lên.
(*một quyển sách có thể dùng để liên lạc bằng giọng nói)
Giọng nói lành lạnh truyền ra từ bên trong lập tức khiến tai ta dỏng lên nghe ngóng.
"Ngươi tìm được nàng rồi à?"
Ta quen cái giọng này đến không thể quen hơn được nữa.
"Đúng vậy, thấy rồi, ở..."
"Được, ta biết rồi."
Giọng nói phía bên kia vẫn bình thản như cũ, hoàn toàn không có vẻ gì của người gấp gáp tìm thê tử bỏ đi ba ngày trời. Cuối cùng ta không nhịn được, đoạt lấy linh thư.
"Cố! Văn! Tinh!"
"Hử?"
m cuối của hắn hơi móc lên, vừa khàn khàn lại êm tai.
Ta há mồm không nói được gì, hắn hỏi ngược lại ta trước.
"Khi nào nàng về nhà?"
"Không về."
"Không về á?"
Trong tiếng nói xen lẫn ý cười.
"Đúng vậy, Cố Văn Tinh ngươi thích làm gì thì làm đi!"
Ta rống lên rồi đóng sập linh thư lại.
"Bà chủ, cho ít rượu đế!" Ta vươn tay gọi bồi bàn.
Có câu gọi là ‘hôm nay có rượu hôm nay say*’. Rượu đúng là một thứ tốt, nó có thể khiến người ta quên phiền não nơi trần thế, quẳng hết những nỗi khó chịu và bất mãn đi.
(*Trích bài thơ Tự khiển - La Ẩn)
"Tiểu Chước, ngươi uống từ từ thôi."
Không biết qua bao lâu, tiếng khuyên nhủ của Tiểu Thanh cũng xa dần. Tầm mắt ta mơ mơ hồ hồ, ánh nến tỏa ra chói mắt. Suy nghĩ của ta lúc thì nhảy đến bàn tay trắng nõn như ngọc của người nào đó dưới ánh trăng, lúc thì nhảy đến khoé miệng hơi cong của hắn.
Vì sao uống say rồi còn cứ nhớ đến hắn?
Nghĩ đi nghĩ lại, người kia sao lại xuất hiện trước mặt ta thật thế này?
Cảm giác lạnh buốt áp vào mặt ta xua tan cơn say một chút. Những cái bóng chồng trước mặt dần dần sát nhập vào nhau, ta thấy một đôi con ngươi lúc nào cũng bình thản.
Hắn bẹo má ta.
"Say rồi à?"
"Cố Văn Tinh, ngươi buông ra." Ta cau mày.
Hắn làm theo, nhưng sau đó lại cầm cổ tay ta đưa đến miệng mình, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay ta.
"..."
"Có phải cái này của ngươi…" Ta chỉ chỉ đầu, mơ màng: "... không hoạt động không?"
Hắn bật cười rồi thản nhiên kệ ta tự rót đầy chén, chống cằm nhìn ta uống cạn. Áo đạo sĩ màu trắng càng tôn lên vẻ đẹp xuất trần của hắn, nịnh mắt muốn chết.
Rượu bắt đầu ngấm, ta mê man rơi vào cặp mắt chứa cả dải ngân hà kia, định bụng phải xem cho thật kỹ.
Lông mi của hắn rất dài. Đại sảnh quán trà huyên náo tiếng người đến người đi. Ánh nến phản chiếu trong mắt hắn như các vì sao đang trôi nổi.
"Cố Văn Tinh, ngươi đúng là yêu quái. Chỉ có ánh sao trong mắt yêu quái mới có thể chuyển động thôi."
Ta nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, lung tung nói bừa.
Hắn cười, mắt cong cong.
Sau đó hắn bế bổng ta lên bằng một tay. Ta thấy trời đất như quay cuồng, ồn ào đòi xuống, hắn lại bóp eo ta một cái.
"Đừng nhúc nhích."
"Ta không sợ ngươi đâu nhé." Ta hừ hừ hai tiếng.
"A Chước, bình rượu này bị nàng uống cạn rồi, về nhà với ta thôi."
Hắn khẽ nói.
27
Trăng sáng sao thưa.
Cố Văn Tinh cõng ta đi trên đường, ta ngứa tay buồn bực gẩy gẩy tóc con của hắn. Mùi hương trên người hắn luôn có thể khiến ta yên tâm.
"Tại sao chàng lại lừa ta?" Ta hỏi hắn.
"Hử?"
"Đừng có mà giả ngu!"
Hắn không trả lời, đây là lần đầu tiên hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi của ta. Ở góc này ta không sao mà thấy được mắt hắn, nếu không thì ta chắc chắn có thể soi được thông tin gì đó.
Hắn chỉ cười.
Giữa hè đồng ruộng trải đầy ánh trăng, tiếng ve kêu rả rích vang vọng.
Ta thấy bực tức khó chịu.
Lúc sắp đến cửa nhà thì ta nhảy xuống khỏi lưng hắn.
Hắn quay người cụp mắt nhìn ta, ánh sao lấp lánh rơi vào mắt hắn. Ta xị mặt đẩy hắn một cái.
Cố Văn Tinh kệ ta đẩy mình lùi về sau. Cửa nhà có một ao nước nhỏ, ánh trăng phản chiếu trên những gợn sóng lăn tăn.
"Chàng thật sự tưởng ta chẳng biết gì à, Lục Bộ Cô?"
Ta lại đẩy hắn, hắn lặng lẽ mở mắt, cứ thế ngã xuống ao.
Tiếng động rất lớn vang lên, nước bắn lên tung tóe, bọt sóng dập dờn dưới ánh trăng.
Mặt nước lặng dần, hắn vuốt mặt, lúc chống tay ngoi lên bờ nhìn ta thì đã đổi sang khuôn mặt lâu rồi không xuất hiện.
Nước chảy qua trán hắn. Đôi môi mỏng ửng đỏ, lúc nhếch lên thì vừa bắt mắt vừa rung động lòng người.
"Nàng phát hiện khi nào?"
Cố Văn Tinh… À không, phải gọi là Lục Bộ Cô mới đúng. Lục Bộ Cô dứt khoát ngồi luôn bên mép ao. Những giọt nước trượt theo đường cong của khuôn mặt, nhỏ xuống khỏi cằm, quyến rũ chết đi được.
Ta ngồi xổm trước mặt hắn.
"Chàng nghĩ ta khờ thật đấy à?"
Ở quán trà uống liền ba ngày trời, ta đã hoàn toàn thông suốt rồi.
Lục Bộ Cô và Cố Văn Tinh... rõ là có quá nhiều điểm tương đồng.
Lúc trước dẫn Cố Văn Tinh đến địa bàn của tộc yêu hồ hắn không thấy lạ lẫm mảy may. Nhớ đến trước nữa, khi mới gặp Lục Bộ Cô cũng tỏ vẻ quen biết ta.
Hắn không hề có ý định giấu diếm điều gì, chỉ là chưa mở miệng nói chân tướng cho ta thôi.
"Vì sao chàng không nói cho ta chàng chính là Lục Bộ Cô?" Ta hỏi.
Hắn không lên tiếng.
Đột nhiên ta cảm thấy lạc lõng vô cớ, rõ ràng ở bên hắn lâu như vậy rồi mà ta vẫn không hiểu được hắn.
Ta đứng phắt dậy, không muốn để ý đến hắn nữa.
Hắn bắt lấy tay ta.
"Ta sợ."
Khi nói câu này, hắn tránh ánh mắt của ta.
Khuôn mặt của Lục Bộ Cô đẹp hơn Cố Văn Tinh nhiều, nhưng giọng nói lại chứa sự bối rối hiếm thấy.
"Nàng đã nói nàng không thích Lục Bộ Cô mà."
Hắn nắm tay ta, kéo ta lại gần.
"Nàng biết đấy, ta chưa từng là một kẻ dễ mến, bất kể lúc là Cố Văn Tinh hay Lục Bộ Cô."
Đuôi mắt của hắn thật ra hơi cong hất lên.
Ta nhẹ nhàng chạm tay miết theo độ cong ấy.
"Kẻ khác ghét ta ta mặc kệ, nhưng ta sợ nàng cũng không thích ta."
Giọng nói khàn khàn, vừa nghiêm túc vừa cố chấp.
"Nàng nói nàng thích đạo sĩ, vậy ta làm đạo sĩ."
"Làm cả đời cũng không sao."
"..."
"Chàng… có ngốc không vậy?"
Giật tay mãi mà không được, ta dứt khoát để yên cho hắn nắm luôn. Ánh nguyệt êm ái phủ trên mặt nước, hơi men chếnh choáng bị gió đêm thổi bay hết.
"Ngốc thật hả?"
Hắn cũng nói đùa.
"Nhưng mà, với ta thì chỉ cần có thể giữ nàng lại bên mình là được."
Hắn kéo một cái. Suýt thì ta bị kéo luôn xuống nước, chưa kịp phản ứng gì đã bị một nụ hôn dịu dàng chặn họng.
Mùa hạ gió mát trăng thanh, hắn thì thầm, môi vẫn chạm môi.
"Dùng thủ đoạn gì cũng được hết."
Đêm đó mặt trăng rất tròn.
Đến rất lâu sau đó, ta thỉnh thoảng vẫn nhớ tới có một đêm nọ, giai thoại bắt đầu bằng việc hai con hồ ly ngụy trang làm người gặp nhau, một con thì đang cố học cách sử dụng thuật mê hoặc còn một con thì vừa hay trở thành mục tiêu.
Bọn họ ai cũng nói Cố Văn Tinh là một người xấu, còn nói không việc xấu gì mà Lục Bộ Cô không làm nhưng bọn họ đâu biết hắn thật ra rất tốt.
Chỉ có mình ta biết.
Hắn là người của ta, cũng là hồ ly của ta.
Của riêng ta.
(HẾT)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.