Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 168: Bề ngoài trông có vẻ hào sảngvô tư




Thành cổ Thượng Dương.
Mặc dù mang tên là thành cổ nhưng hầu như không có dấu vết nào của thành cổ.
Khi Lâm Vũ bước ra khỏi sân bay, Bạch Diệu Thủ đã chờ để đón hắn từ rất lâu.
Dưới sự căn dặn của hắn, cuối cùng Bạch Diệu Thủ cũng không gây ra động tĩnh lớn.
“Anh có ấn tượng như thế nào về Tiền Vạn Kim?" Lâm Vũ lên xe, hỏi Bạch Diệu Thủ.
Anh ta trả lời: "Bề ngoài trông có vẻ hào sảngvô tư, nhưng thực tế chắc chắn là một nhân vật đáng gờm, là loại giả lợn ăn thịt hổ điển hình."
Lâm Vũ sờ sờ mũi, cười nói: "Đánh giá này không thấp."
"Quả thực không thấp, có lẽ ông ta cũng xứng đáng."
Bạch Diệu Thủ gật đầu, xấu hổ nói: “Nếu không phải mọi người nhận được †in tức từ Khương gia thì thuộc hạ cũng không biết Thượng Dương còn ẩn giấu
nhân vật như vậy, thậm chí còn không biết sự tồn tại của sơn Quy Hư. Đây là do thuộc hạ thất trách."
Quân đoàn Thanh Long cai quản sáu tỉnh phía đông. Thành cổ Thượng Dương chỉ cách nơi ở của anh ta ba đến bốn trăm km.
Bạch Diệu Thủ có rất nhiều tai mắt nhưng trước đó anh ta chưa từng nghe đến cái tên sơn trang Quy Hư, điều này khiến anh ta cảm thấy xấu hổ.
"Không sao."
Lâm Vũ nhẹ nhàng xua tay, hỏi: “Tiền Vạn Kim có sở thích gì?”
“Tiền bạc!"
Bạch Diệu Thủ cau mày, trầm giọng nói: "Đúng như tên gọi của ông ta, thứ ông ta yêu thích nhất là tiền. Sơn trang Quy Hư nguy nga tráng lệ, có lẽ còn xa xỉ hơn cả các vị hoàng đế thời cổ đại."
"Ha ha, sở thích này... có chút kỳ lạ." Lâm Vũ cười ngạc nhiên.
Không phải là hẳn chưa từng gặp người thích tiền bạc. Thậm chí đã chứng kiến rất nhiều người mất mạng vì tiền.
Nhưng linh được bán ở sơn trang Quy Hư có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm triệu, đáng lẽ Tiền Vạn Kim phải cực kỳ giàu mới đúng!
Giàu đến mức độ đó mà vẫn yêu tiền như vậy thì đây là lần đầu tiên hắn thấy. Ông ta cần nhiều tiền như vậy liệu có phải để dùng vào mục đích đen tối gì không?
Bạch Diệu Thủ nghe ra ý trong lời nói của hẳn, lập tức trả lời: "Thuộc hạ cũng đã điều tra những khoản tiền mà ông ta tiêu nhưng tạm thời vẫn chưa phát hiện ra điều gì khả nghỉ."
"Tuy anh có nhiều tai mắt nhưng không phải chuyện gì cũng có thể điều tra được!" Lâm Vũ khẽ mỉm cười: "Tìm một chỗ uống vài ly trước đã, ngày mai tôi sẽ đích thân đến sơn trang Quy Hư! Lần trước các anh đến Giang Bắc vì quá bận rộn nên tôi cũng không thể mời mọi người uống rượu.”
"Được!" Bạch Diệu Thủ lập tức đồng ý.
Điều không thiếu nhất ở thành cổ Thượng Dương là các quán rượu đủ quy mô lớn nhỏ.
Khu vực thành cổ ở phía đông tuy tồi tàn nhưng lại đầy rẫy các quán rượu. Bạch Diệu Thủ hiểu Lâm Vũ, anh ta không đưa hắn đến những nhà hàng cao cấp, xoa hoa mà chỉ đưa hắn đến một quán rượu nhỏ ở vị trí cao trong khu thành cổ.
Vị trí của quán rượu hơi chếch một chút, trang trí rất cũ, nhưng được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ.
Có điều, địa hình ở đây cao hơn và có thể nhìn xuống hầu hết thành cổ Thượng Dương.
"Tiểu Bạch, cháu lại dẫn bạn bè đến ủng hộ cô à?"
Khi hai người đến cửa quán rượu, một bác gái trung niên với làn da cháy nắng đã bước tới chào đón họ nồng nhiệt.
"Dạ" Bạch Diệu Thủ mỉm cười, giới thiệu Lâm Vũ với bà ấy.
Sau khi bà ấy chào hỏi Lâm Vũ một cách nồng nhiệt liền đón họ vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.