Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 220: Im lặng một lát




Im lặng một lát, Lâm Vũ cất điện thoại, đi tới bên cạnh Ninh Loạn. "Anh nói đi, tôi nên làm gì?”
Ninh Loạn cười nói: "Lão đại, đây là chuyện gia đình của anh, làm sao tôi có thể tham gia."
"Không sao, tôi cho phép." Lâm Vũ nói. "Chuyện này... Ninh Loạn do dự hồi lâu, nhưng cũng không đưa ra ý kiến gì. "ÁP
Đột nhiên, Ninh Loạn hét lên, nhắm mắt lại, nghiêng đầu, giả vờ bất tỉnh trước mặt Lâm Vũ.
Không thể không giả vờ! Chuyện này, ai gặp phải cũng khó có thể giải quyết được.
Giết cũng không được, không giết cũng không xong.
Thật khó xửi
"Tên khốn nạn này!" Lâm Vũ tức giận đá nhẹ anh ta một cái. Ninh Loạn vẫn bất động, nằm đó giả chết.
Hắn suýt nữa không nhịn được định đá thêm một cái nhưng nhìn dáng vẻ anh ta như vậy, hắn lại thôi.
Suy cho cùng chuyện này vẫn phụ thuộc vào hắn!
Trầm ngâm thở dài, Lâm Vũ ngước mắt nhìn mọi người: "Đưa đồng xu cho
tôi.
Nghe hắn nói vậy, mọi người không khỏi sửng sốt nhưng đều nhanh chóng phản ứng lại.
Lâm Vũ muốn đồng tiền xu để quyết định sống chết của họ.
Hắn không thể tự mình lựa chọn, chỉ có thể phó thác cho ý trời.
Lão Hầu mở mắt, tha thiết khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia, oan oan tương báo. đến khi nào mới kết thúc! Bọn họ đều là người thân của cậu, cậu không thể giết bọn họ!"
"khốn kiếp!"
Lâm Vũ lạnh lùng đáp: “Tôi có nhận chó hoang là người nhà thì cũng sế không nhận họ!”
Lão Hầu còn muốn nói thêm nhưng chiến đao Vô Phong đã kề trên cổ ông ta: "Nếu còn dám nói thêm một lời nữa, chết!"
"Cháu không cần phải do dự."
Nam Cung Bác đứng dậy, vừa bi thương vừa tức giận nói: “Cho dù cháu không giết ông, ông cũng sẽ không tha thứ cho mình! Ra tay đi, trả thù cho nhà cháu đi!”
Lâm Vũ hoàn toàn không để tâm, chỉ dùng ánh mắt sát khí nói với mọi người trong Nam Cung thế gia: "Không ai đưa đồng xu cho tôi sao? Muốn tôi đại khai sát giới sao?”
Trong phút chốc, sát khí bộc phát.
Dưới sự bao trùm của sát khí, mọi người đều run lên vì sợ hãi.
"Bà ngoại cho cháu!" Nhậm Đồng Hoa lau nước mắt, lấy từ trong người ra một đồng xu đưa cho hắn.
"Đừng ra vẻ nữa, Lâm Vũ tôi có cha, có mẹ, có ông nội, nhưng không có ông ngoại, bà ngoại, cũng không có bà nội!"
Lâm Vũ hừ lạnh, cầm lấy đồng xu.
Nhậm Đồng Hoa cười khổ, lắc đầu nói: "Cho dù cháu có nhận bọn ta hay. không, trong cơ thể cháu cũng có dòng máu của Nam Cung thế gia đang chảy!"
Lâm Vũ sững người. Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận.
Tên có thể thay đổi, ngay cả khuôn mặt cũng có thể thay đổi nhưng huyết thống thì không thể. Nếu có thể thay đổi thì hắn sẽ không còn do dự rồi.
Im lặng một lúc, Lâm Vũ quay người lại, cầm đồng xu trong tay, trầm giọng nói:
"Nếu là mặt hoa lật lên trên, giết Nam Cung Ngọc Thụ, Nam Cung Bác và Nam Cung Thuật! Những người còn lại sẽ phá hủy đan điền, cấm vận trong Nam Cung thế gia cả đời, không phép bước ra!
"Nếu như mặt chữ lật lên trên, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"
Vừa dứt lời, Lâm Vũ liền ném đồng xu lên không trung.
"Leng keng...' Đồng xu rơi xuống, lật liên tục.
"Nhất định là mặt chữ!"
"Chắc chắn là mặt chữ!"
Không ai dám tiến lên, chỉ có thể cầu nguyện từ xa. Cái giá phải trả của mặt hoa, họ không thể chịu đựng nổi.
Phá hủy đan điền, giam lỏng cả đời. Đây chẳng khác nào là sống không bằng chết.
Sau nhiều lần lật, cuối cùng đồng xu cũng dừng lại ở mép bậc thang. Nhậm Đồng Hoa vội vàng cúi đầu nhìn.
"Chữ, là chữ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.