Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 377: Thấy nước bắn tung tóe




"Tin hay không thì tuỳ." Hắn cười nhạt, không giải thích.
Tống Hư Cốc hừ lạnh, ánh mắt nóng rực nhìn Lâm Vũ: "Có phải mày cho rằng, có sự hỗ trợ của Vạn gia, mày có thể đấu với Tống gia sao?"
"Vạn gia?"
Mặt Lâm Vũ hơi co lại: "Vạn gia mà ông nói chính là Lạc Hà Vạn Thị sao?”
"Đừng giả vờ không biết ở đây nữa!"
Ông ta cười lạnh: "Mày cho rằng bọn tao không biết mối quan hệ giữa Thẩm gia và Vạn gia sao? Lão già Vạn Cửu Lĩnh đó đâu? Có phải cũng đã đến Lận An rồi
không?”
Nghe Tống Hư Gốc nói vậy, Lâm Vũ và Lạc Trường Phong lập tức nhìn nhau. Không hiểu sao chuyện này lại bị đổ lên đầu Vạn gia.
Tống gia thực sự cho rằng tất cả chuyện này đều do Vạn gia làm ư? Trí tưởng tượng này quá phong phú rồi.
Hai người nhìn nhau rồi cũng mỉm cười.
Lâm Vũ không nhịn được cười nhìn Tống Hư Cốc: "Đừng suy diễn lung tung nữa, chuyện nhỏ nhặt này không cần lôi kéo Vạn gia vào."
"Chuyện nhỏ nhặt?” 'Tống Hư Cốc kinh ngạc, sau đó cười lớn: "Mày cũng thật là ngông cuồng!
Sống đến từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tao gặp một người ngông cuồng như vậy!"
Dám nói đối phó với Tống gia chỉ là chuyện nhỏ, thật sự quá ngông cuồng.
Không chỉ Tống Hư Cốc mà người của Tống gia cũng bật cười theo.
Bây giờ họ đã biết, Lâm Vũ chính là một kẻ điên không sợ trời, không sợ đất!
Lâm Vũ mỉm cười, không để ý tới nụ cười chế giễu của bọn họ, nhìn về phía vệ sĩ của Tống gia: “Mặc dù đám các người đã phạm phải một số tội nối giáo cho. giặc, nhưng cũng may là không nghiêm trọng. Hôm nay tôi chỉ tìm người của Tống gia và đội Sói để tính sổ, sẽ truy cứu những việc các người đã phạm phải.
Tất cả hãy đi đi, sau này, hãy tự thu xếp ổn thoả.”
Lâm Vũ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt. Sau đó một tràng cười vang lên.
"Ha ha, ở Tống gia mà còn muốn ra lệnh cho vệ sĩ của Tống gia sao?" "Ai không biết còn thực sự nghĩ rằng hắn là nhân vật tâm cỡ nào đó!" "Sai rồi, hắn chỉ là một kẻ điên mà thôi!" Người của Tống gia phá lên cười.
Ngay cả các vệ sĩ cũng cười không ngừng, không hề coi trọng lời nói của Lâm Vũ.
"Keng!"
Thanh trường đao trên lưng Lạc Trường Phong đột nhiên được rút ra khỏi vỏ, khoảnh khắc đó, một cơn ớn lạnh bao trùm toàn bộ Tống gia.
Anh ta vung trường đao lên, một đạo kiếm quang chợt quét qua hòn non bộ trong hồ nước.
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi người giật mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, hòn non bộ cách đó hàng chục mét bỗng vỡ thành vô số mảnh, lần lượt rơi xuống hồ, nước bắn tung tóe.
Thấy nước bắn tung tóe, nụ cười trên mặt mọi người lập tức biến mất. Lạc Trường Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm đám vệ sĩ đang trợn tròn mắt: "Cho các người một phút để cút khỏi Tống gia, nếu không sẽ giống như hòn non bộ kia!"
Nghe anh ta nói vậy, tất cả vệ sĩ đều cảm thấy chấn động. Bây giờ họ có thể nhìn ra rằng đây chắc chắn là cao thủ trong cao thủ.
Tuy rằng bọn họ đều mang theo súng nhưng đối mặt cao thủ như vậy, ngay cả cơ hội rút súng cũng không có!
Tất nhiên họ không muốn chết một cách vô ích.
Nhưng họ cũng sợ, nếu như Tống gia không sụp đổ, bây giờ bọn họ rời đi, khi quay lại nhất định sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Tống gia.
Đến lúc đó, vẫn không có cách nào thoát khỏi cái chết!
Khi các vệ sĩ đang do dự có nên rời đi hay không, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi.
Hai chiếc ô tô dừng trước cửa Tống gia. Cửa xe mở ra, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi cùng hai người đàn ông cao lớn, khí thế oai phong bước vào Tống gia: "Ôi, mới sáng sớm mà đã náo nhiệt như vậy rồi sao?"
Thấy người tới, Tống Hư Cốc cũng không để ý tới Lâm Vũ nữa, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho mọi người trong Tống gia mau đứng dậy chào hỏi.
"Xin chào Ngũ thiếu!" Tống Hư Cốc cúi đầu, mỉm cười nịnh nọt.
"Xin chào Ngũ thiếu!"Mọi người trong Tống gia cũng cúi hành lễ, đồng thời chào hỏi Đằng Ngũ thiếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.