Hổ Tế

Chương 1927:




“Dương Tiêu, cậu còn mặt mũi trở về?” Dương Bân Hàn cười khinh thường.
Dương Tiêu nhìn Dương Bân Hàn không sợ hãi, Dương Tiêu cười chế nhạo: “Không ngờ nhà họ Dương ở Đề Đô lại nhanh chóng tìm được người chống lưng lớn như vậy, anh khẳng định đùi người này rất dày?
Nếu tôi đoán đúng, người này tên là Lucifer đúng không?”
Nghe thầy Dương Tiêu thốt ra chính xác tên của Lucifer, cả bà cụ và Dương Bân Hàn đều lộ vẻ kinh ngạc.
Hiền nhiên, bọn họ không ngờ Dương Tiệu lại ¡ đoán được người đang âm thằm hỗ trợ nhà họ Dương ở Đề Đô.
“Cậu nói linh tịnh gì vậy? Lucifer gì, chưa nghe thấy bao giò!” Dương Bân Hàn tránh ánh mắt hét lên.
Dương Tiêu giễu cọt: “Đừng giả vờ nữa, anh không phải là diễn viên, còn giả vò cái nỗi gì? Nêu Lucifer khôn ở đây, anh có tin tôi giết anh như mổ gà giệt chó không?”
Nói xong, Dương Tiêu đi về phía Dương Bân Hàn.
“Bà nội cứu cháu, bà nội cứu cháu!”
Nhìn thây Dương Tiêu làm thật, Dương Bân Hàn hoàn toàn kinh hãi.
Anh ta biết Dương Tiêu không đùa, sở dĩ anh ta dám xuất hiện ở trước mặt Dương Tiêu là vì có Lucifer âm thâm hỗ trợ, nều không có Lucifer hỗ trợ, Dương Bân Hàn đã sớm bị doạ chết khiếp tránh Dương Tiêu như chó nhà có tang rôi.
Trong chuyền đi đến thành phó Trung Nguyên trước đó, anh ta đã suýt bị Dương Tiêu đá chết tại sân bay, sự việc này khiến Dương Bân Hàn vẫn thấy sợ hãi.
Anh ta không muốn chết, cũng sợ chết.
Anh ta là cậu chủ lớn của nhà họ Dương ở Đề Đô, trong tương lai anh ta sẽ kế thừa nhà họ Dương ở Đề Đô.
Quyền lực, tiền bạc, địa vị, sắc đẹp, HHh: ta không muốn thiếu thứ gì, sông sung sướng, khi chết cũng chăng còn gì.
“Đủ rồi!” Lúc Dương Tiêu đến gần Dương Bân Hàn, bà cụ tức giận quát.
Bà ta đứng dậy trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Nghiệp chướng, cậu muôn làm gì? Dương Bân Hàn là ai?
Đây là anh cả, anh trai cùng cha khác mẹ với cậu, cậu muôn giệt anh trai mình? Nghiệp chướng, rốt cuộc những năm qua cậu đã trải qua những gì, lại có thê vô tình vô nghĩa, không nghĩ tới tình anh em!”
“Tôi vô tình vô nghĩa? So với bà, tôi đâu được như bà, bà cụ?” Dương Tiêu chế nhạo.
Anh nhìn bà cụ với ánh mắt rực lửa: “Trong mắt bà chỉ có quyên lợi. Sở dĩ bà gọi tôi về Đề Đô là đề tôi làm con rối của bà trắn áp Dương Bân Hàn, không phải sao?”
“Bây giờ tôi và bà không cùng phe, bà sợ hãi, bà chột dạ, cho nên đã liên minh với Dương Bân Hàn muốn giết tôi, đúng không?”
“Bồ tôi là con ruột của bà không hả?
Bà đã từng nghĩ đến tình cảm máu mủ chưa? Bồ tôi bị người xấu sát hại, bà không những không điều tra, mà còn ngang nhiên vút di hài bồ tôi trong phòng củi. Vừa nãy tôi đi mua nghĩa trang bà lại còn không Đồng ý, cảm giác trả thù người khác rất sảng khoái đúng không?”
“Cậu… cậu…” Bị Dương Tiêu nhắm liên tiếp, bà cụ chỉ vào Dương Tiêu như phải chịu một đòn nặng.
Đây đều là sự thật, sự thật nói ra từ miệng Dương Tiêu, nhưng lại tràn đây châm chọc mỉa mai.
Tinht Đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Bân Hàn nhận được một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn có bốn chữ: Hủy bỏ ám sát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.