Hổ Tế

Chương 1956:




Khương Hiến như thể bị chó cắn tức giận hỏi: “Dương Tiêu, mẹ kiếp tôi cảnh cáo anh bót ngậm máu phun người, tôi và anh Thâm có quan hệ tốt như thế, sao tôi có thể đánh anh Thâm được?”
“Ở đây, anh và anh Thâm đứng gần nhau nhất không phải anh đánh thì còn có thể là ai?” Dương Tiêu vặn lại.
Ánh mắt Tống Thâm nhìn Khương Hiên càng ngày càng ảm đạm. Đúng vậy, Khương Hiên là người đứng gần anh ta nhật. Mặc dù anh ta không nhìn thầy là ai đánh, nhưng Khương Hiến có hiềm nghi lớn nhát.
“Chó mái! Chó má nhà mày! Sao có thể là tôi được?” Khương Hiền bị doạ sợ chết khiếp.
Không lâu sau, khóe miệng Tống Thâm chảy ra một vệt máu, cái tát này đánh không nhẹ.
Khương Hiến nhanh chóng lấy khăn giây từ trong túi ra, đưa cho Tông Thâm: “Anh Thâm, không phải tôi làm, anh Thâm, anh phải tin tôi. Anh Thâm, miệng anh đang chảy máu.
Anh Thâm tôi lau giúp cho anh!”
Bóp!!I Ngay khi tay phải của Khương Hiến áp sát má Tống Thâm, thi Hiến bắt ngờ vung tay tát vào mặt Tông Thâm.
Phụt!
Cái tát này chứa đựng sức mạnh to lớn, đánh đến mức khí huyết Tống Thâm dâng trào, một chiếo răng văng ra ngoài.
Nhìn thấy rõ, lần này Tống Thâm đã nhìn thây rõ ràng, là tên Giải trai Khương Hiến làm.
Dương Tiêu rất ngạc nhiên nói: “VãiI Vừa nãy còn đánh lén, nhưng lần này lại quang minh chính đại như vậy.
Anh Thầm, anh thầy rồi đó, anh chàng Khương Hiện này láo Xược, hoàn toàn không đề anh vào mắt, chuyện này sao có thể nhịn được?
Đánh anh ta, nhất định phải đánh anh ta thật mạnh!”
“Mẹ kiếp! Chuyện… chuyện này là sao?” Khương Hiến hoàn toàn chết lặng ngay tại chỗ.
Anh ta không hề đánh Tống Thâm, vừa nãy anh ta chỉ định cm vết máu trên khóe miệng Tống Thâm, ai ngờ ngay lúc anh ta áp sát vào má Tống Thâm, một lực mạnh khống chế tay phải của anh ta, rồi tát mạnh vào mặt Tổng Thâm.
Xong rồi! Lần này xong đời rồi!
Đây thực sự là bùn vàng rơi trúng đũng quần, không phải cứt cũng thành cút.
Phụt!
Tống Thâm nhỗ ra một ngụm máu, anh ta lau khóe miệng vẻ mặt dữ tợn nói: “Khương Hiện cậu Khương, lần này cậu còn có thể giải thích gì? Mẹ kiếp, tôi có lòng tốt tới giúp cậu, cậu lại dám chơi tôi, cậy mình là cậu chủ nhà họ Khương, đừng tưởng tôi không dám động vào cậu!”
Tức giận! Tống Thâm đã hoàn toàn tức giận!
Bây giờ anh ta là ô ông lớn số một ở Đề Đô, không biết cỏ bao nhiêu người gặp anh ta còn phải kính nễ.
Lúc này Khương Hiền tát anh ta hai bạt tai, khiến ai cũng không chấp nhận được.
“Đúng vậy, đánh anh ta, nhất định phải đánh tên này một trận thật manihi’ Dương Tiêu lòng đầy căm phẫn, như thê anh đã gặp phải oan ức rất lớn.
Khương Hiến sợ tới mức rùng mình: “Anh Thâm, anh Thâm, thật sự không phải tôi, thật sự không phải tôi, anh phải tin tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.