Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 14: Thập Nhị Tầng Lâu Tải Cổ Thuyền (2)





***
Bọn Trác Vương Tôn mấy người vừa đặt chân lên con thuyền lớn kia, tiểu cô nương đã chạy tới, nộ khí bừng bừng nói: “Các người là ai, sao chẳng nói chẳng rằng gì mà đã lên thuyền của người ta vậy?”
Trác Vương Tôn mỉm cười: “Chúng ta là người muốn thuê thuyền ra biển.”
Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Muộn rồi!”
Trác Vương Tôn hỏi: “Tại sao lại muộn?”
“Muộn tức là đã có người thuê mất rồi.” Tiểu cô nương kia có chút đắc ý: “Nửa canh giờ trước, con thuyền này đã được một vị công tử thuê trọn rồi.”
Đường Tụ Nhi đứng bên cạnh cướp lời: “Một mình y thuê cả con thuyền lớn thế này ư?”
Tiểu cô nương đảo mắt qua nhìn nàng, nói: “Người ta có tiền, không được à?”
Đường Tụ Nhi hừ một tiếng: “Chúng ta cũng muốn ra biển, y trả các ngươi bao nhiêu tiền, chúng ta sẽ trả gấp đôi.”
Tiểu cô nương kia chun chun mũi, nói:“Ta sợ.”
Đường Tụ Nhi ngạc nhiên: “Sợ cái gì? Sợ chúng ta không có tiền chắc?”
Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta sợ các ngươi đánh không lại y.”
Đường Tụ Nhi bật cười, quay đầu lại nói: “Biểu ca, tiểu cô nương này cũng thật lý thú. Chúng ta nhiều người như vậy mà nó còn sợ không đánh lại một người nữa.”
Tiểu cô nương nói: “Có gì kì quái đâu? Chỉ sợ dưới gầm trời này đã không còn ai đánh lại y nữa rồi.”
Đường Tụ Nhi bĩu môi: “Khẩu khí lớn nhỉ, chẳng lẽ chủ thuyền của ngươi là võ lâm minh chủ à?”
Tiểu cô nương lắc đầu: “Không phải.”
Đường Tụ Nhi lại cười lạnh: “Không phải y thì lẽ nào là Trác Vương Tôn? – Là ta nói đến Hoa Âm các chủ Trác Vương Tôn?”
Tiểu cô nương lườm nàng một cái: “Sao mà ngươi ngu vậy, con thuyền này là của Dương minh chủ thuê chứ không phải của Dương minh chủ, nó là đồ cổ mà chủ nhân nhà ta vừa mua được đấy.”
Đường Tụ Nhi đã sớm bừng bừng lửa giận, thấy tiểu cô nương nhoẻn cười xinh xắn, gương mặt ngây thơ tinh nghịch thì cũng không tiện phát tác, đành hậm hực truy vấn thêm một câu: “Đồ cổ gì chứ?”
Tiểu cô nương liền đáp: “Con thuyền này chính là thuyền của Tam Bảo thái giám trăm năm trước đã bảy lần đến Tây Dương, không phải đồ cổ thì là cái gì? Có điều nhìn mặt của cô chỉ e cũng không biết là nó cổ ở chỗ nào đâu. Con thuyền này sau khi từ An Tức trở về lần cuối cùng vẫn được Tư Lễ giám bảo quản, gần đây có người đề nghị sửa nó thành khách thuyền, lặp lại hành trình từ Lưu gia cảng đến An Tức, trùng hiện lại quốc uy thuở trước. Đương kim Vạn tuế gia nhất thời hứng chí lên liền hạ chỉ điều con thuyền này từ Tư Lễ giám, chuyển tới Giang Tô. Dọc đường lại phát hiện ra vì để quá lâu không dùng, nên con thuyền đã tàn tạ nát bươm, đến được Lưu gia cảng thì đã chẳng hơn được một khúc gỗ mục là bao nhiêu. Muốn ra biển được thì phải tu sửa, nhưng món tiền này cả Tư Lễ giám lẫn huyện nha Lưu gia cảng đều không muốn bỏ ra. Vừa hay đúng lúc đó lại có người nói kế hoạch này không thực tế, chỉ tốn công của, nếu hoàng thượng cứ tiếp tục kiên trì, mười mấy vị văn thần sẽ tuẫn thân để can gián, vậy là một trường thịnh hội liền xẹp như bong bóng xì hơi. Tư Lễ giám và huyện nha Lưu gia cảng đều đang không biết đẩy củ khoai nóng này đi thế nào, thì chủ nhân nhà ta đã bỏ tiền vàng ra mua con thuyền này về, rồi lại tốn gấp mười lần tiền ấy mới tu sửa để có thể ra biển được đó.”
Lúc này Ngao Quảng cũng chống quải trượng lên thuyền, nói: “Con thuyền này năm xưa được gọi là “Đại Uy Thiên Triều hiệu”, đã từng ban bố quốc uy đi khắp bốn biển, mang về vô số châu báu dị bảo, tuy nói là giờ đây nó đã thành vật vô dụng, song nếu có người muốn mua, Tư Lễ giám và huyện nha cũng sẽ đòi một khoản lớn, chủ nhân của vị cô nương này không ngờ nói mua là mua ngay, lại còn bỏ tiền sửa chữa để ra biển… Hắc hắc, xem ra người có tiền càng lúc càng nhiều rồi.”
Tiểu cô nương kia liền nói: “Biết được thì tốt, nói thực cho các vị biết, con thuyền này chủ nhân thích cho ai thuê thì cho, nếu có người nhà quê ngỡ rằng cầm vài đồng tiền đến là có thể đi khắp mọi nơi, xỉa ra ba văn tiền rồi nói “Ta có tiền” thì quả thực là đã tìm nhầm chỗ rồi đó.”
Đường Tụ Nhi tức giận quát lên: “Ta thấy ngươi đang cố ý trả treo thì mới đúng, cho ai thuê mà chẳng là thuê, chẳng lẽ bạc của Dương minh chủ sáng hơn bạc của chúng ta chắc?”
Tiểu cô nương cười cười nói: “Vậy thì cũng không phải, chỉ là chủ nhân nhà ta lại cứ thích cho bậc cao thủ võ công cái thế thuê thuyền cơ. Nếu các vị không phục, hoàn toàn có thể tìm Dương minh chủ mà so tài cao thấp, đừng nói là có thể thắng được một chiêu nửa thức, cho dù có thể cùng Dương minh chủ Doãn Lữ bất phân thì chủ nhân nhà ta cũng nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh.”
Đường Tụ Nhi gắt giọng: “Cái gì mà cưỡi lừa với cả uống lừa, chủ nhân nhà ngươi thật lắm chuyện hết sức.”(1)
Tiểu cô nương kia vỗ tay cười cười nói: “Ta biết ngay là sẽ có ngươi mắc bẫy mà, quả nhiên vị đại cô nương lắm tiền này đã chìa ngay cái xấu ra… Bá trọng chi gian kiến Doãn Lữ(2), đương nhiên là muốn nói công phu tương đương với Dương minh chủ rồi. Cái gì mà uống lừa với cưỡi lừa chứ, cái đó để lại cho cô nương làm đi.”
Đường Tụ Nhi tức đến trắng bệch cả mặt, nhưng không nói được gì, chỉ biết quay đầu lại nhìn Tạ Sam hét lên: “Huynh ở bên cạnh người ta làm gì? Còn không mau đứng xa ra!”
Tạ Sam đã có kinh nghiệm một lần, vội vàng lủi thủi đứng qua một bên. Đường Tụ Nhi còn đang trợn mắt trừng trừng nhìn tiểu cô nương lanh lợi kia thì Trác Vương Tôn đã cười cười bảo: “Tại ha cũng luôn mong mỏi có được cơ hội này, chỉ là giờ thì hơi sớm một chút mà thôi.”
Tiểu cô nương “hứ” một tiếng: “Đã không có tiền còn thích làm bộ anh hùng nữa!” Nói xong lại chỉ tay vào Trác Vương Tôn nói: “Thật không tài nào hiểu nổi, rõ ràng vị công tử này đã có thuyền, sao các người không tìm y mà cứ tìm ta vậy?”
Trác Vương Tôn cười nhẹ: “Con thuyền ấy ta không ngồi được.”
Tiểu cô nương hỏi: “Sao lại không ngồi được?”
Trác Vương Tôn đáp: “Bởi vì nó sắp chìm rồi.”
Tiểu cô nương ngạc nhiên quay sang nhìn con thuyền bên cạnh: “Đang yên đang lành sao lại chìm?”
Trác Vương Tôn khẽ cười: “Bởi vì ta bảo nó chìm.”
Lời còn chưa dứt, con thuyền đó đột nhiên rung mạnh, rồi bắt đầu chìm thật. Nhìn kĩ hơn chút, thì thấy thủy thủ trên thuyền có người cầm đục, có kẻ cầm rìu đang ra sức chặt phá đáy thuyền. Chỉ thấy bọt nước xung quanh òng ọc nổi lên, bao vây lấy cả con thuyền, chỉ một lát sau, quá nửa thuyền đã chìm xuống nước.
Tiểu cô nương kia kinh ngạc đến không nói ra lời, lẩm bẩm một mình: “Điên rồi, các ngươi điên hết rồi!”
Trác Vương Tôn lại hỏi: “Không biết kẻ điên có được thuê thuyền không vậy?”
Tiểu cô nương lui lại một bước, giẫm chân lên gắt giọng: “Chỉ có đồ điên mới chịu ngồi chung thuyền với kẻ điên như ngươi thôi!”
Lúc này trên mặt nước chợt vang lên một tiếng thở dài: “Nếu có thể cùng vị công tử này ra biển, thiên hạ thật không biết có bao nhiêu kẻ muốn mình bị điên nữa đó.”
Chúng nhân nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một người áo trắng như tuyết, lá thuyền nan dưới chân lướt đi như gió, gương mặt vô cùng nhàn nhã thoải mái, đây chính là đương kim võ lâm minh chủ Dương Dật Chi.
Trác Vương Tôn cười cười: “Thì ra là Dương minh chỉ, Úc mỗ là hạng thương nhân mạt hạng, lại được gặp bậc danh hiền chốn này, tự nhiên là phải nhượng bộ ba phần rồi.”
Dương Dật Chi cười thản nhiên nói: “Lui thêm ba bước nữa, chỉ sợ sẽ đến chỗ Hải Long Vương mất.”
Câu này một lời hai ý, cả hai cùng cười phá lên, rồi Dương Dật Chi nói: “Không ngờ nhiều ngày gặp lại, Úc huynh lại ưa những thứ tục lễ này.”
Trác Vương Tôn cười cười đáp: “Minh chủ là thế ngoại cao nhân, tự nhiên có thể phóng túng khoáng đạt. Tại hạ chỉ là người trong tục thế, nên ắt phải theo đúng quy củ.” Dương Dật Chi mỉm cười chắp tay, rồi hai người cùng bước vào trong khoang thuyền, những người khác cũng vội vàng theo sau.
Tiểu cô nương kia tức đến suýt nữa thì nói không ra lời, giẫm chân gắt gỏng: “Chậm đã! Dương minh chủ, cho dù đám người này là bằng hữu của ngài đi nữa thì muốn để bọn họ lên thuyền ít nhất cũng nên hỏi qua chủ nhân nhà tôi trước đã chứ!”
Dương Dật Chi dừng bước, nói: “Ba ngày nay tôn chủ nhân đều tránh mặt không gặp, đây đâu phải Dương mỗ cố ý vô lễ.”
Tiểu cô nương nhìn thẳng vào mắt Dương Dật Chi, nói từng chữ một: “Không phải tránh mặt không gặp, mà là không thể gặp.”
Dương Dật Chi nói: “Lẽ nào tôn chủ nhân có điều gì khó nói? Bất luận chuyện này có phải vì ta mà ra hay không, nếu Dương mỗ đã gặp phải, tất sẽ tận lực tương trợ đến cùng.”
Đường Tụ Nhi gật đầu thầm tán thưởng, từ lâu đã nghe võ lâm minh chủ kỳ này tuy còn trẻ, nhưng tác phong hành sự lại cô ngạo bất quần, vừa rồi thấy y lộ kiến bất bình, trượng nghĩa tương trợ, ngôn hành cử chỉ rất có phong phạm của bậc hiệp đạo minh chủ, trong lòng cũng không khỏi tăng thêm mấy phần hảo cảm.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài phảng phất như từ mặt biển trồi lên, chỉ là một tiếng thở dài khe khẽ, mà người ta có cảm giác như thiên địa vạn vật đều cùng cất lên tiếng thở nặng nề ấy vậy.
Chú thích:
1. Ở đây, tác giả dùng từ đồng âm. Doãn Lữ và uống lừa đều đọc là yinlu.
2. Câu thơ này nằm trong bài thơ thứ năm trong “Vịnh hoài cổ tích ngũ thủ” của Đỗ Phủ. Ý nói Gia Cát Lượng có tài kinh bang tế thế không thua gì Y Doãn đời Thương và Lữ Vọng (Khương Tử Nha) đời Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.