*** Tiểu Án quay đầu lại nhìn Trác Vương Tôn: “ Tử Thạch Cơ đành nhờ cậy tiên sinh vậy." Y hất tay một cái, thân thể Tử Thạch Cơ liền như không trọng lượng từ từ bay sang ngọn cây chỗ Trác Vương Tôn đứng cách đó mấy trượng. Chúng nhân chỉ thấy trước mắt ánh tím lấp loáng, thân hình Tiểu Án đã lao vút lên cao, lặng lẽ hạ xuống một cây lớn ở phía Đông. Đúng vào lúc đó, bầy ác thú bên dưới cùng rống lên, đất động núi sụp, tiếng động ầm ầm vang lên, cây cổ thụ nơi mấy người Tương Tư đứng đã bật cả rễ, đổ vật xuống. Trác Vương Tôn một tay đỡ Tử Thạch Cơ, một tay ôm Bộ Tiểu Loan, y phục khẽ phất nhẹ, thân hình đã bay xa hơn mười trượng. Tương Tư không kịp nghĩ ngợi, cũng tung người theo sau y. Sáng sớm đẫm sương cây cối trong rừng lại cao đến chọc trời, rêu mọc khắp nơi, Tương Tư mới đầu còn miễn cưỡng theo được, sau mấy lần chuyển thân đã thấy thể lực không theo được. Đành phải hạ thấp xuống, từ trên đỉnh các tán cây cao đổi thành lướt trên những dây mây bên dưới, từng bước đuổi theo. Những cây đại thụ sau lưng quá nửa là đã hơn trăm tuổi, cành lá lòa xòa, cộng với các dây mây chằng chịt, lúc đổ xuống mang theo sức mạnh khổng lồ, khiến những cây lớn xung quanh cũng đổ theo, không thể vãn hồi. Đám Không Đỗ Mẫu liền thừa thế xông lên, có con còn trèo lên cả các cành cây đã đổ xuống khoảng một phần hai, khi rơi xuống đất máu thịt bầy nhầy, vừa chạm vào mặt đất liền hồi sinh. Chỉ trong nháy mắt, chỉ một con Không Đỗ Mẫu không ngờ đã biến thành khắp cả rừng toàn Không Đỗ Mẫu, đâu đâu cũng thấy. Tiểu Án đứng trên cành cây, áo bào tím phần phật tung bay trong gió, ống tay khẽ phồng lên, bên trong lóe lên một tia sáng nhanh chóng cắt qua cổ tay một cái, một tia máu đỏ dị thường lập tức bắn vọt ra như pháo hoa. Y thõng tay một cái, máu liền bị ép rơi lả tả xuống bên dưới. Bọn Không Đỗ Mẫu đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn dài cổ ra ngửi ngửi khắp nơi, đột nhiên phát hiện mùi máu tanh, nhất thời cùng nhau rống vang, ào ạt tràn về phía Tiểu Án ẩn thân. Thân hình Tiểu Án như một con bướm khổng lồ từ từ lướt giữa rừng cây, dẫn dụ bầy quái thú về phía Đông, tạm thời hãm chân chúng lại. Tương Tư miễn cưỡng vịn vào dây mây, lao về phía Bắc, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài bị gió núi thổi bay, dính sát vào mặt, khiến nàng khó có thể mở nổi mắt. Đột nhiên tay nàng trượt một cái, dây mây đã bị một cành cây sắc nhọn cắt làm hai, không chịu nổi trọng lượng thân thể nàng rơi thõng xuống mặt đất ở dưới mấy trượng. Tương Tư kêu lên kinh hãi, đập vào mắt nàng là một mảng đen ngòm bên dưới, toàn bộ đều bị lũ dã thú chen chật cứng không còn chỗ nào để đặt chân. Bọn Không Đỗ Mẫu vươn tay lên gầm gừ, chỉ đợi người rơi xuống là cắn xé. Tương Tư nhắm nghiền mắt lại. Đột nhiên, cổ tay nàng bị ai nắm chặt, một luồng sức mạnh tựa như ánh sáng của mặt trăng trong hư không chiếu xuyên qua cơ thể, trọng lực trên người nàng lập tức tan biến, cả người như một đám sương mù, từ từ bay lên theo hướng lực đạo. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ là Dương Dật Chi. Y nắm chặt cổ tay nàng, thần sắc tuy vẫn bình thản như thường, nhưng trong đôi mắt trong suốt kia, lại không giấu nổi vẻ quan tâm và áy náy. Áy náy phảng phất như vì tự trách bản thân đã nổi giận với nàng, quan tâm là bởi vừa rồi y chỉ cần chậm một bước, sẽ khiến nàng rơi vào hiểm cảnh ngay. Thế nhưng, ánh mắt ấy chỉ khẽ lướt qua khuôn mặt nàng, rồi lại vội vã chuyển đi nơi khác. Tương Tư thẹn thùng đỏ mặt, thứ nhất là nghĩ đến chuyện hôm nay toàn bộ đều do nàng không biết mà nghịch chuyển An Tức trận, thật vô cùng hối hận. Thứ hai là tinh thần mệt mỏi quá độ, cũng không còn chút háo thắng trong lòng gì nữa, chỉ lặng yên bất động, để mặc y kéo đi trên ngọn cây. Không lâu sau, tiếng dã thú sau lưng nhỏ dần, hai người đã ở ngoài nửa dặm, cây cối trước mắt thưa thớt hơn lúc này rất nhiều. Gió nói khẽ thổi qua, mây trắng gợn sóng như lúc tụ lúc tan, sương mù chướng khí từ từ tan đi, rừng núi xung quanh đều được phủ trong ánh sáng vàng, rặng núi xa xa ấn hiện trong biển mây. Tương Tư thấy lồng ngực tức nghẹn, một luồng khí mục rữa khiến người ta muốn nôn mửa đột nhiên bốc lên. Nàng cúi đầu nhìn thử, không ngờ giữa rừng già lại có một đầm lầy to lớn đến vậy. Chỉ thấy chu vi khu đầm này phải rộng tới mười khoảnh, quá nứa ẩn khuất trong bãi cỏ và lau sậy, mặt nước phủ một làn sương mờ mịt, che khuất cả mặt đầm, chỉ để lại một vài khe nhỏ. Có thể thấy nước trong đầm màu xanh đen, cỏ rác trôi nổi khắp nơi, muỗi bọ vo ve, không ngừng có những bong bóng to như miệng bát nổi, phát ra những tiếng lục bục. Mặt nước còn bay lờ lững một đám khí màu hồng sậm, chướng khí tanh hôi ộc vào bàng tận mũi. Trác Vương Tôn dắt Bộ Tiểu Loan, đứng bên bờ đầm. Từ trên cao nhìn ra, bên cạnh y đã chất một đống cành gãy lá khô cao ngang đầu người, tựa như hai bức tường gỗ, ở giữa để trống cao ngang một khoảng rộng làm lối vào. Nhìn ra phía xa, hầu như tất cả cây cối ở góc đầm hướng về phía rừng cây đều đã bị nhổ sạch, để lộ ra mặt đất đen đúa ẩm ướt. Dương Dật Chi kéo Tương Tư tung người nhảy xuống, sau đó nhẹ nhàng buông nàng ra, thong thả bước lên khom tay với Trác Vương Tôn: “Không ngờ chỉ đến chậm có giây lát, Trác tiên sinh đã gần như làm xong mọi việc rồi.” Trác Vương Tôn mỉm cười: “Tại hạ nhanh chân đến trước chiếm mất nửa phần việc nhẹ, còn lại đành tốn công minh chủ rồi.” Dương Dương Dật Chi bước lên một bước, rút ra một cành cây nhìn lên vết chém, mỉm cười nói: “Đám thảo mộc vô tình này mà cũng khiến được Trác tiên sinh sử dụng đến Xuân Thủy kiếm pháp, coi như là đã may mắn vạn phần rồi.” Trác Vương Ton thản nhiên mỉm cười: “Tình thế nguy cấp, đành để Dương minh chủ chẽ cười rồi." Tương Tư đại khái cũng đoán ra được bọn họ muốn dùng lửa để tru sát đám Không Đỗ Mẫu. Nàng đang định hỏi tại sao không đắp tường đất bên bờ đầm, mà lại xây ở hai bên rừng cách bờ đầm tới mấy trượng. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, khu rừng đối diện dã lờ mờ vang lại tiếng dã thú gầm rống, cơ hồ như càng lúc càng gần. Chỉ nghe trong rừng vang tiếng ầm ầm, lại có mấy chục cây cổ thụ bị đổ sập xuống đất. Rừng cây xanh ngắt không lọt nổi một tia sáng thoáng hiện ra một khe hở, chỉ thấy một bóng tím bay về phía trước, lúc dừng lúc đi, linh hoạt xuyên qua rừng cây, sau lưng có vô số bóng đen của đám Không Đỗ Mẫu, giống như bị chọc tức đến phát điên phát cuồng, vừa gầm gào hò hét sải chân vươn tay, nhanh chóng tiến về phía Phù Dung trạch. Trác Vương Tôn cười cười nói: “Hinh Minh điện hạ đến thật vừa đúng lúc. Dương Dật Chi nhướng mày nhìn vào dầm nước: “Trong ký ức của tại hạ, giữa đầm có một hòn đảo nhỏ, cách chỗ này đại khái chừng nửa dặm, với khinh công của Trác tiên sinh, dẫn theo Tử Thạch Cơ tiểu thư và Tiểu Loan đạp nước qua đó, chắc tuyệt đối không phải là chuyện khó.” Nói tới đây, y ngoảnh đầu lại nhìn Tương Tư, “Nhưng Tương Tư cô nương chỉ sợ là không đủ sức. Chi bằng để tại hạ đưa Tiểu Loan một đoạn, Trác tiên sinh có thể chuyên tâm chiếu cố cho Tương Tư và Tử Thạch Cơ tiểu thư.” Sắc mặt Tương Tư không khỏi ửng hồng. Trác Vương Tôn cười điềm đạm: “Dương minh chủ quang minh lỗi lạc, hà tất phải câu nệ tiểu tiết làm gì? Tương Tư hôm nay dã hai lần được minh chủ ra tay cứu giúp, chi bằng để nàng ấy nhớ ân tình này đến cùng đi.” Trong lúc hai người nói chuyện, khu rừng đối diện dã tung bay các cành vụn lá tươi, tiếng gào rú vang trời, bụi dất tung bay mù mịt. Bóng tím kia dừng lại trên một cây lớn ven rừng.