Phạn Thiên bảo quyền!
Ai nấy đều ngẩn người.
Bộ kỳ thư này vốn chỉ là vật trong truyền thuyết, tương truyền rằng từ thời viễn cổ nó đã được giấu trong Lạc Thắng Luân cung trên đỉnh núi tuyết cao ngất, do Tứ Đại Thánh Thú canh giữ.
Lạc Thắng Luân cung nằm trên ngọn thần sơn Cương Nhân Ba Tề, là thánh địa chung của Phật giáo, Ấn Độ giáo, Bà La Môn giáo. Trăm ngàn năm nay, những kẻ liều chết tìm kiếm thật nhiều không kể xiết, nhưng lại chưa thấy một người thực sự trông thấy tòa thần cùng này.
Còn về Phạn Thiên bảo quyển bên trong lại càng hư vô huyền diệu, thậm chí là trên đó ghi lại điều gì – bí kíp võ công, bản đồ bảo tàng hay chỉ là một quyến kinh thư, cũng không ai biết được.
Trác Vương Tôn cười cười nói: “Tại hạ vốn chỉ là đoán bừa, thật không ngờ tiền bối lại thẳng thắn như vậy.”
Cơ Vân Thường lạnh lùng: Người đầu tiên quyết ý đi tìm Phạn Thiên bảo quyền không phải ta, là Doãn Ngân Ba.”
Trác Vương Tôn gật đầu: “Doãn nguyệt chủ cả đời hiếu võ đến si cuồng, là bậc kỳ tài khoáng thế, không ai địch nổi, tự nhiên cũng khó tránh khỏi việc coi nhạt chuyện trần tục, mà theo đuổi những vật siêu phàm.”
Cơ Vân Thường nói: “Doãn Ngấn Ba đích thực là vậy. Bà ta tốn mười năm tìm kiếm bảo quyền, lại tốn mười năm nữa để lĩnh hội hàm nghĩa của bảo quyền. Tâm huyết nửa đời, trí tuệ tuyệt thế đều tiêu hao ở đây. Nghe nói để hiểu quyển sách này, bà ta đã ngồi một mình trên đỉnh núi tuyết, không ngủ không nghỉ, thương tâm thổ huyết, cũng không tiếc dung nhan già nua, mà đầu xanh biến thành bạc trắng. Cuối cùng dem võ học khoáng thế trong bảo quyền chỉnh lý rồi viết lại bằng tiếng Hán, sau đó cười dài một tiếng, nhắm mắt từ biệt cõi đời này.”
Trác Vương Tôn thở dài một tiếng: “Doãn nguyệt chủ tài cao hiếm gặp, cô đơn lẻ bóng thiên hạ, vạn vật này ngoại trừ võ đạo ra, thật hiếm có thứ gì khiến người để tâm nữa, cũng có thể coi là người tử vì đạo rồi.”
Cơ Vân Thường trầm mặc một thoáng, cơ hồ như lòng chợt trào dâng cảm xúc gì đó. Hồi lâu sau, bà ta mới chầm chậm nói: “Ta khác với Doãn Ngấn Ba. Mục đích ta tìm kiếm bảo điển chỉ có một, chính là luyện thành võ công trên đó, hoành tảo thiên hạ, không còn địch thủ.”
Trác Vương Tôn thong thả cười cười: “Năm xưa khi Cơ tiền bối còn ở Hoa Âm các, cho dù không phải thiên hạ đệ nhất cao thủ, thì cũng đâu có khác là mấy.”
Cơ Vân Thường cười gằn một tiếng: “Trên thế giới này, ý nghĩa của Thiên hạ đệ nhị, chính là còn có một người có thể giết ngươi bất cứ lúc nào. Trong mắt của y, ngươi và sâu kiến vẫn không khác biệt chút nào hết.”
Trác Vương Tôn thở dài: “Tiền bối đã cố chấp như vậy, ắt hẳn mười mấy năm nay đã luyện thành võ công trong Phạn Thiên bảo quyển, đạt thành sở nguyện rồi?”
Cơ Vân Thường lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Bản gốc nguyên vẹn của kỳ thư này sớm đã bị thất lạc, nhưng phó bản mà Doãn Ngấn Ba chép lại thì văn ở trong tay ta, ta đã xem nó suốt mười năm đằng đẵng rồi. Võ công trong bảo quyền quả nhiên bác đại tinh thâm, khiến người ta phải thở dài thán phục, mỗi đường mỗi nét đều đã đạt tới cực điểm của võ học. Thế nhưng...”
Bà ta khẽ cười như thể tự giễu nhại chính mình: “Vì một nguyên nhân cực kỳ tức người, ta không thể tu luyện. Bởi thế, đối với một kẻ ham muốn được mạnh lên như ta đây mà nói, bộ bảo quyền này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Chỉ là nghĩ đến tâm huyết của Doãn Ngấn Ba, nhất thời không nỡ hủy nó đi mà thôi.”
Ánh mắt bà ta đột nhiên trở nên băng lãnh, nhìn thẳng vào Dương Dật Chi. Tuy cách đến hơn mười trượng và cả tấm mặt nạ dày nặng, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn như thế xuyên qua cốt tủy của y vậy.
Cơ Vân Thường cười hằn học: “Nhưng mười năm trước, bộ bảo quyền ấy đã bị tên nghiệt đồ này trộm đi, trốn đến Trung Nguyên. Vốn dĩ kẻ này cũng thuộc loại thiên tư hơn người, nếu thật có thể phấn đấu tịnh tiến, để bảo quyền phát huy tác dụng thì cũng không có gì là không được. Chỉ tiếc là hắn tu luyện mười năm, bỏ gốc cầu ngọn, chưa thể hiểu được huyền diệu bên trong, không sao phát huy được đến một phần mười uy lực. Bảo quyển trong tay hắn, thật đúng là minh châu rơi vào chỗ tối.”
Trác Vương Tôn lắc đầu: “Lời này của tiền bối hơi khắc nghiệt rồi. Với thành tựu kiếm thuật hiện nay của Dương minh chủ, nói một câu xuất thần nhập hóa cũng không có gì là quá đáng đâu.”
Cơ Vân Thường cười lạnh lẽo nói: “So với người thường, tự nhiên là hơn gấp trăm lần. Nhưng trên đỉnh Tung Sơn, trước mặt vạn người, hắn đã bại dưới Xuân Thủy kiếm pháp của ngươi. Sau lần đó, vẫn còn không biết điều mà bế quan tu luyện, ngược lại còn ra ngoài tái ngoại, lấy địch làm bạn. Càng xằng bậy hơn nữa là, đường đường một bậc võ lâm minh chủ, được xưng tụng Kiếm đạo quân tử, lại dẫn theo một đám người gọi là danh sĩ chính phái, khua chiêng gõ trống giáp vàng roi bạc, đánh nhau chém giết với lũ hoang nhân dị quốc, hoàn toàn không biết kẻ dùng kiếm là phải khí độ ung dung, phong thái nhàn nhã. Người như vậy, mà là môn hạ của Cơ Vân Thường ta, quả đúng là một nỗi sỉ nhục lớn trên đời.”
Tiểu Án lắc đầu nói: “Dương minh chủ làm vậy, là nghĩ cho chúng sinh ở Trung Nguyên, sao lại không phải là ung dung lỗi lạc.”
Cơ Vân Thường gằn giọng: “Chưa có sức cứu độ chúng sinh, mà đã vọng tưởng tế thế cứu đời, lại càng đáng chết. Huống hồ hắn biết rõ chuyến đi Cương Nhân Ba Tề này, bại nhiều thắng ít, vậy mà vẫn cứng đầu ứng chiến. Dọc đường còn đồng hành với kình địch, cũng không biết dùng mưu lược kế sách làm tiêu hao thực lực đối thủ. Con người như vậy, nếu để hắn lại bại trước mặt người trong thiên hạ lần nữa, chi bằng chết trong Mạn Đà La trận cho xong. Đến giờ, Cơ mỗ mới thật sự động đến sát niệm, bằng không hẳn làm sao mà sống được đến ngày hôm nay!”
Dương Dật Chi điềm đạm nói: “Tiền bối muốn lấy mạng ta thì cứ động thủ. Chỉ là Dương mỗ đã không còn là người trong Mạn Đà La giáo, tốt nhất đừng gọi ta là nghiệt đồ nữa.”
Cơ Vân Thường chậm rãi nói: “Ngươi thừa nhận đã bội phản bản giáo, vậy thì giờ để ta thanh lý môn hộ.”
Bà ta nói câu này hết sức tự nhiên, hoàn toàn không nghe ra ý dọa dẫm đe nẹt, nhưng khí lạnh âm u đã từ đầu bên kia bàn đá tràn tới.
Trác Vương Tôn chợt quát lên: “Chậm đã!”
Cơ Vân Thường chầm chậm nói: “Lẽ nào ngươi cũng có ý muốn nhúng tay vào chuyện của bản môn?”
Trác Vương Tôn cười cười: “Tiền bối muốn thay Mạn Đà La giáo thanh lý phản đồ, Trác mỗ đương nhiên không tiện nhúng tay, nhưng chuyện Trác mỗ thanh lý phản đồ của Hoa Âm các thì quả là không thể không làm.”
Ánh mắt Cơ Vân Thường chăm chăm nhìn Trác Vương Tôn một lúc, đột nhiên bật cười thành tiếng, nói: “Ngươi đang nói ta? Hoa Âm các chủ quả nhiên là vô cùng tự tin!”
Bà ta lướt ánh mắt một vòng trên mặt chúng nhân, nói: “Ta và ba người các ngươi đều có quan hệ rất sâu xa, chỉ riêng võ công trong thiên hạ hiện nay, các ngươi cũng có thể xếp vào hàng siêu quần bạt tụy rồi. Chắc là những kẻ có thể qua được mười chiêu của bất cứ ai trong ba ngươi cũng đã thuộc loại cao thủ hiếm hoi trên giang hồ rồi. Nhưng...”
Bà ta khẽ mỉm cười: “Nếu ba người liên thủ đánh với ta một trận, tự hỏi mình xem liệu có được mấy phần thắng đây?”
Trác Vương Tôn chầm chậm nói: “Chưa thấy thực lực chân chính của tiến bối, không dám nói bừa.”
Bà ta gật gật đầu, hướng ánh mắt về phía Tiếu Án. Chỉ nghe Tiểu Án nói: “Ta chỉ muốn biết ta và tiền bối có quan hệ gì? Còn chiêu vừa nãy của Mạn Đà La rốt cuộc từ đâu mà biết được?”
Cơ Vân Thường tựa như không nghe thấy, lại hỏi tiếp: “Dật Chi, còn ngươi?”
Dương Dật Chi do dự giây lát, đoạn chậm rãi đáp: “Nếu không tính sự tiến bộ của tiền bối mười năm nay, chúng ta chắc là có bốn phần mười khả năng thắng trận.”
Cơ Vân Thường cười phá lên: “Bốn phần mười? Xem ra người làm Võ lâm minh chủ mấy năm cũng không uổng đâu, cũng được thêm mấy phần cuồng ngạo đó. Bằng một câu này, ta cho mấy người các ngươi một cơ hội liên thủ.”
Trác Vương Tôn lắc đầu: “Không cần.”
Cơ Vân Thường cười lạnh: “Trác Vương Tôn, có lẽ cả đời người chưa bao giờ thất bại, nhưng nếu ta nói trong mười chiêu có thể đánh bại được ngươi, liệu ngươi có tin không?”
Trác Vương Tôn thản nhiên đáp: “Tin hay không tin cũng được, chuyện của Hoa Âm các cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài nhúng tay vào.”
Cơ Vân Thường gật gật đầu: “Nếu dã như vậy, các ngươi đều theo ta ra hậu điện cả đi.”
Giữa đại diện thình lình vắt ngang một đường rãnh!