Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 79: Phá Bích Thập Niên Sinh Tử Xứ (3)




Tỳ Lưu Bác Xoa cười lạnh lùng: “Có thể thoát thân khỏi thòng lọng của bản tọa, cũng tạm coi là có mấy phần bản lĩnh. Chỉ tiếc rằng lại quá tự ngỡ mình thông minh. Ngươi tưởng bản tọa thật không biết người cố tình dập tắt mồi lửa trước để dụ ta xuất thủ hay sao?”
Dương Dật Chi không trả lời. Tỳ Lưu Bắc Xoa lại gằn giọng nói: “Trên đời này bán tọa hận nhất là những kẻ tự cho mình là thông minh!”
Y ngưng lại giây lát, rồi lại nói tiếp: “Chỉ vì thời thiếu niên, ta từng bị một con tiện nhân lừa gạt, bất hạnh hơn nữa là, không ngờ ả cũng như ngươi, cũng là họ Dương! Hắc hắc, ngươi có biết kết cục của ả thế nào không?”
Dương Dật Chi vẫn không trả lời.
Tỳ Lưu Bác Xoa lại cười khan hai tiếng, lạnh lùng nói: “Ta xõa tóc ả ra, rồi dùng chính mái tóc đó thắt cổ ả đến chết, treo ngược lên xà nhà bảy ngày bảy đêm! Ả tưởng rằng ta là tên ngốc, không ngờ rằng kẻ thông minh lại bị chính sự thông minh làm hại. Ngươi xem, ả cuối cùng bị chính tóc của mình thắt cổ chết, chẳng phải giống hệt như con tằm, tự nhả kén bọc mình đó hay sao?”
Y lại cười lên một tràng quái dị, giọng nói khàn hẳn di: “Giờ đây người chẳng phải cũng thế rồi sao? Trò vặt vãnh ấy, mà cũng muốn qua mặt được ta sao? Giờ mồi lửa tắt mất, ta xem phong nguyệt chi kiếm của người từ đâu mà ra xuất được.”
Vừa dứt lời, y liền vẩy mạnh tay một cái, sợi thòng lọng đảo một vòng trên không trung lại bắn vọt về phía Dương Dật Chi.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, người kia đã lại đánh ra mười chiêu. So với Tỳ Lưu Ly, tốc độ xuất chiêu của y không phải nhanh, nhưng Dương Dật Chi lại không tài nào nhìn thấu được phương hướng tấn công của đối thủ.
Bởi vì mỗi một chiêu của y cơ hồ đều có thể đột ngột biến hóa mười mấy lần, mỗi kiểu biến hóa đều hết sức quái đản ly kỳ, tựa như độc xà, âm hiểm vô cùng, không thể dò doán.
Dương Dật Chi dường như không thể hoàn thủ, chỉ biết từng bước từng bước giật lùi, đồng thời lòng cũng trầm xuống từng chút một.
Mất máu, mệt mỏi, sức mạnh tiêu hao, khiến mỗi lần y lách người né tránh đều có cảm giác lực bất tòng tâm, tuy vẫn miễn cưỡng né được sự truy kích của đối phương, nhưng y biết rõ, thân pháp của mình trong mắt Tỳ Lưu Bác Xoa giờ đâu đâu cũng là sơ hở.
Nếu lúc này Tỳ Lưu Bác Xoa tung một đòn chí mạng, khả năng y không chết thật sự là nhỏ vô cùng nhỏ.
Nhưng Tỳ Lưu Bác Xoa lại cứ khăng khăng muốn đợi. Chỉ vì y cực kỳ căm hận người đời, trước khi giết ai đều phải dày vò đối phương một trận. Y biết rằng trong hoàn cảnh này, cứ kéo dài thêm một phút, cảm giác đau đớn mà Dương Dật Chi phải chịu đựng sẽ tăng thêm một phần, đồng thời cảm giác sướng khoái trong lòng y cũng sẽ tăng thêm một phần.
Nếu không chơi đến lúc thỏa mãn, y nhất quyết sẽ không xuất ra sát chiêu chí mạng. Lại qua thêm hai mươi chiều nữa, y phục Dương Dật Chi giờ đã bị máu tươi và mồ hôi làm ướt sũng, cả bước chân cũng bắt đầu rối loạn.
Tỳ Lưu Bác Xoa cười gằn nói: “Bị thương bởi kiếm khí của Tỳ Lưu Ly, vết thương sẽ càng ngày càng sâu, đau tới xương tủy, đến lúc ấy, chỉ sợ tay của ngươi không phải dùng để cầm kiếm, mà là cào cấu loạn xạ trước ngực, móc hét tim gan của mình ra đó!”
Dương Dật Chi chỉ lùi lại mà không nói gì, Tỳ Lưu Bác Xoa bắt đầu hết kiên nhẫn, y hét lên: “Đủ rồi! Ngươi còn không hoàn thủ, thì vĩnh viễn không còn cơ hội nữa đâu.”
Đương nhiên Dương Dật Chi biết đối phương nói thật, thực ra, cho dù bây giờ y xuất thủ, cũng vẫn không có cơ hội gi cả.
Trong chớp mắt, thòng lọng trong tay Tỳ Lưu Bác Xoa dã cuộn tròn lại như con rắn rình mồi, nhoáng một cái đã biến hóa bảy lần.
Dương Dật Chi lại lùi thêm bảy bước. Đến bước thứ bảy, dưới chân y đột nhiên có tiếng động lạo xạo.
Sau đó có tiếng đá vụn rơi xuống - dường như y đã lại bước lên bờ vực.
Thân thể Dương Dật Chi không tự chủ được lảo đảo một chút, đúng lúc ấy, trên gương mặt Tỳ Lưu Bác Xoa nở ra một nụ cười âm hiểm, chiêu cuối cùng đã đánh ra.
Sợi thòng lọng rung lên trong bóng tối, tựa như một con rắn đỏ đang nhe cặp răng dữ tợn, mang theo khí lạnh đến ghê người, bổ nhào chụp thẳng xuống đầu Dương Dật Chi!
Tỳ Lưu Bác Xoa đã không nhịn được mà cười lên thành tiếng, y cơ hồ đã nghe thấy tiếng xương cốt đối phương bị thòng lọng thít chặt kêu lên răng rắc.
Nhưng rồi nụ cười của y đột nhiên đờ ra, bởi vì khi sợi thòng lọng bắn tới trước mặt Dương Dật Chi, trước mắt lại đột nhiên lóe lên một ánh lửa!
Ánh lửa tuy yếu ớt, nhưng ở trong tay Dương Dật Chi, lại dường như có sức mạnh vô cùng vô tận.
Nét mặt Tỳ Lưu Bác Xoa lúc này, phảng phất như bị chính sợi thòng lọng của mình thít chặt yết hầu vậy, tay không khỏi lệch đi một chút.
Phong nguyệt chi kiếm của Dương Dật Chi đã quét thẳng tới trước mặt y!
Trong bóng đêm tối tăm, một tiếng vỡ tan làm cả địa cung chấn động rung rinh nhè nhẹ, ánh lửa yếu ớt cũng từ từ tối dần rồi lụi đi trong chấn động.
Tỳ Lưu Bác Xoa lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trông thấy dung mạo của đối thủ.
Tóc Dương Dật Chỉ xõa ra dính bết đầy máu, trên mặt có một vệt máu dài chảy từ trán xuống khóe môi.
Y không đưa tay lên quệt di, cũng không còn khí lực mà quệt đi nữa.
Tỳ Lưu Bác Xoa ngã xuống một tảng đá bên bờ vực, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống lẩm bẩm nói: “Không thể nào...”
Dương Dật Chi từ từ để hơi thở của mình trở lại bình thường, sau đó ném mồi lửa đã lụi trong tay đi.
Giọng nói khàn khàn của Tỳ Lưu Bác Xoa vẫn đầy vẻ kinh hãi: “Ngươi lấy đâu ra mồi lửa thứ hai?”
Dương Dật Chi điềm đạm đáp: “Vẫn chỉ có một cái.”
Tỷ Lưu Bác Xoa ngạc nhiên thốt: “Vậy vừa rồi...”
Dương Dật Chi vẫn thản nhiên đáp: “Vừa rồi ta ném ra, chẳng qua chỉ là một viên đá nhỏ nhặt dưới đất lên thôi.”
Tỳ Lưu Bác Xoa lập tức không nói được tiếng nào, trong bóng tối mịt mù đó, y làm sao ngờ được, ở khoảnh khắc sinh tử, mà Dương Dật Chi lại vẫn chỉ ném ra một mẩu đá nhỏ.
Lại càng không thể ngờ rằng tâm tư của gã thanh niên đang bị thương nặng này lại cẩn mật đến trình độ đó, cả đời y hận nhất chính là bị người khác gạt, thật chẳng ngờ đến cuối cùng lại vẫn bị người ta dùng một trò vặt vãnh để gạt mất cả tính mạng.
Dương Dật Chi thở dài một tiếng nói: “Một chiêu vừa rồi của ta chẳng qua chỉ là miễn cưỡng xuất thủ, với thực lực của ngươi, chỉ cần sáu thành công lực, ta đã chắc chắn thất bại. Nhưng mà, kiếm ý của ta còn chưa dứt, tâm ngươi đã loạn rồi.”
Thực sự là vừa rồi Dương Dật Chi chẳng khác gì cây cung kéo căng hết cỡ, Tỳ Lưu Bác Xoa chi cần tùy tiện đánh một đòn cũng đủ khiến y ngã xuống.
Ánh lửa yếu ớt nhỏ nhoi vừa rồi cũng tuyệt đối không thể làm y lập tức khôi phục nội lực cho dù có mở cả địa cung này ra, để ánh mặt trời rực rỡ lên chiếu xuống cũng không đủ!
Thế nhưng một tia lửa lóe lên cũng đủ làm loạn tâm trí của Tỳ Lưu Bác Xoa rồi!
Mà trong những trận đấu thế này, kẻ nào rối loạn, kẻ ấy là kẻ bại.
Tỳ Lưu Bác Xoa lại trầm mặc giây lát, cuối cùng thở dài một tiếng nói khẽ: “Đáng lẽ ta nên xuất thủ từ sớm...”
Nếu y có thể bỏ qua mối hận trong lòng, hạ sát thủ sớm hơn một chút, Dương Dật Chi có lẽ sẽ không đợi được cơ hội này. Nhưng vì muốn thưởng thức nỗi đau khổ của đối thủ, mà đưa kẻ khác vào tuyệt địa. Đối với bản thân y, cũng là một trò đùa với tính mạng.
Chỉ đáng tiếc là tuy cuối cùng Tỳ Lưu Bác Xoa cũng hiểu được đạo lý này, song đã không còn cơ hội để sửa đổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.