Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 108: Kiểm chứng nghi ngờ




"Đình Vũ? Sao con lại đến vậy? Xuất viện rồi?"
Trương Phượng Lan nhìn thấy Chu Đình Vũ ngoài cửa thì rất bất ngờ, lập tức vứt khăn lau trong tay đón cô vào nhà.
"Chú con vẫn chưa về nhà, con vào nhà ngồi đi."
Chu Đình Vũ đưa hoa quả và bình giữ ấm cho Trương Phượng Lan, cười nhạt nói: "Dì, con tới trả bình giữ ấm ạ, muốn cảm ơn canh lần trước của dì."
"Đã nói là để ba con tiện đường đem qua là được rồi mà, con còn muốn tự mình tới, mệt lắm." Trương Phượng Lan vừa giận vừa kéo tay Chu Đình Vũ qua, "Để dì nhìn xem, vết thương của con thế nào rồi, sao vẫn còn dọa người vậy chứ."
Chu Đình Vũ ngại ngùng rút tay về, kéo tay áo xuống giấu vết thương đi, lắc đầu nói: "Không có gì đâu ạ, qua một thời gian nữa mấy vết bầm sẽ nhạt đi."
"Chân kia thì sao, chân còn đau không, không phải nói đụng mạnh lắm sao?"
"Không đau ạ, chỉ là bị thương ngoài da thôi dì."
"Vậy thì tốt vậy thì tốt. Con ngồi đi, dì rót cốc nước cho con."
Chu Đình Vũ ngồi trên ghế sô pha, nhìn quanh bốn phía, trong nhà dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, thật sự có thể dùng câu không chút hạt bụi để hình dung. Vừa rồi sau khi mới vào cửa còn thấy Trương Phượng Lan cầm khăn lau trong tay, bên trên nó tỏa ra mùi nước khử trùng nồng nặc. Tuy rằng lúc trước có tới nhà Hàn Linh Hi, trong nhà cũng ngăn nắp sạch sẽ, nhưng rõ ràng bầu không khí không giống như trước.
Ánh mắt cô nhìn về phía phòng ngủ của Hàn Linh Hi, cánh cửa ấy đóng chặt.
"Đây, Đình Vũ, cẩn thận coi chừng nóng."
Trương Phượng Lan để nước nóng tới trước mặt Chu Đình Vũ, cười khanh khách ngồi xuống bên cạnh cô, "Thân thể con vừa đỡ hơn chút, nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào, ngàn vạn lần đừng sốt ruột đi làm lại tốn sức mình."
"Dì, dì yên tâm đi ạ, con biết chừng mực. Có phải con tới làm phiền dì làm việc không?"
"À, không sao, dì ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, nên quét dọn hết các phòng một chút, nhìn vậy thoải mái hơn, tiện thể đợi chú con tan làm luôn."
Chu Đình Vũ nhìn chăm chú vào mắt Trương Phượng Lan, làm như vô ý nói: "Hôm nay lúc con đi dạo ngoài đường, có thấy một người rất giống Linh Hi. Không biết cậu ấy có nhà không ạ?"
"Hả? Không phải đâu, Đình Vũ, chắc con nhìn lầm rồi." Trương Phượng Lan lắc đầu khẳng định chắc chắn, "Bây giờ Nhiễm Nhiễm đang ở nước ngoài mà, ra ngoài nhiều ngày rồi, sao con lại thấy nó bên ngoài được."
"Đi cùng với Lý Kha ạ?"
"Ừ."
Trương Phượng Lan có vẻ hơi xấu hổ, vẫn gật đầu một cái xác nhận, giải thích: "Đúng rồi, hai đứa nó đi cùng nhau, thật ra chủ yếu là đi bàn chuyện làm ăn nên đi gấp quá, nên mới không có cơ hội đi thăm con."
Chu Đình Vũ hiểu ý của Trương Phượng Lan, cô cũng rất cảm kích quan tâm của bà. Chỉ là sáng nay lúc thấy dáng người ở cửa hàng tiện lợi ấy vẫn cứ xoay quanh trong đầu không tan, hiện ra trước mắt một lần lại một lần, đúng là giống Hàn Linh Hi.
Cho nên mới mang hoài nghi tự mình đến nhà Hàn Linh Hi để tìm kết quả, nhưng mà có trưởng bối ở đây dù sao cũng không thể dùng suy nghĩ đơn giản của mình làm liều phán xét bọn họ có giấu giếm mình hay không, hay là làm chuyện bất lịch sự trước mặt trưởng bối được.
Trương Phượng Lan nhìn chằm chằm Chu Đình Vũ tâm sự nặng nề vẻ mặt lộ ra áy náy, lập tức khôi phục tự nhiên, hòa nhã hỏi: "Chuyện đó, Đình Đình, tâm trạng của con gần đây sao rồi?"
"Con vẫn tốt, chỉ là lâu rồi không có tin tức về Linh Hi nên có chút lo lắng cho cậu ấy."
"Thật ra nó không sao đâu, ngược lại dì lại không yên tâm về con đó." Trương Phượng Lan than thở, "Con bé nhà dì quen tùy hứng, có một số việc quyết định mà không bàn bạc với bọn dì một tiếng, Đình Đình, hy vọng những hành động lúc trước của nó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của con, dù sao ngày còn dài, điều kiện của con không tệ, có thể gặp được người động lòng sớm thôi."
"Dì, con hiểu, dì không cần nói nữa đâu."
Nếu như quyết định chia tay đúng là Hàn Linh Hi chọn, tất nhiên Trương Phượng Lan không thể nào lay động cậu ấy, giống như cô lựa chọn Hàn Linh Hi, dù mẹ có phản đối thế nào đi nữa cũng không có cách nào lay động mình.
Vừa khéo Hàn Tục trở về, nhìn thấy Chu Đình Vũ cũng rất bất ngờ, "Đình Đình, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy, vết thương khỏi chưa?"
"Chào chú ạ, con gần khỏe hẳn rồi ạ."
Chu Đình Vũ cảm giác mình không cần phải ở lại thêm nữa, "Không còn sớm, con về đây ạ."
"Ừm, được được, vậy rảnh thì con tới chơi nữa nha."
Hàn Tục đứng phía sau Trương Phượng Lan, nhìn bà tiễn Chu Đình Vũ sau đó đóng cửa lại mới hỏi: "Đình Đình tới tìm Nhiễm Nhiễm à?"
"Nếu không thì còn gì?" Trương Phượng Lan không đành lòng, "Đứa bé này, cũng thật có lòng."
Hàn Tục thở dài, "Nếu không nói thật với nó đi? Tôi thấy nó thật sự rất khó chịu với lại Ngọc Chi cũng đang hiểu lầm."
"Thôi được rồi." Trương Phượng Lan lắc đầu, "Tính con gái ông đâu phải ông không biết."
"Nhiễm Nhiễm vẫn chưa về à?"
"Sao chưa về? Nó ở trong phòng đó."
Hàn Linh Hi đội tóc giả về nhà thật sự dọa chết Trương Phượng Lan, lo lắng hỏi sao cô lại đi cắt tóc.
Nét cười trên mặt con gái xán lạn hơn bao giờ hết, thờ ơ nói như vậy dễ xử lý hơn, sau này còn có thể đổi kiểu tóc thường xuyên. Trương Phượng Lan vừa chua xót vừa đau lòng, nhìn cặp mắt đỏ kia rõ ràng là khóc ở ngoài rồi mới về nhà.
Nếu không phải Hàn Linh Hi hỏi chuyện Chu Đình Vũ bị thương, Trương Phượng Lan cũng sẽ không biết hôm các cô đối mặt trên đường, cũng sẽ không biết chuẩn bị lời thoại sẵn sớm. Nhưng mà con gái nói bọn họ làm theo, trong lòng càng lúc càng không thoải mái. Rốt cuộc kiểu ngày nói một đằng làm một nẻo này phải tiếp tục đến khi nào?
"Gần đây lại thay đổi thời tiết, không khí bên ngoài không tốt, đừng để Nhiễm Nhiễm ra ngoài nữa."
"Biết rồi."
Lúc Chu Đình Vũ gọi điện tới, Khương Tử Doanh đang mở một cuộc họp video, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, mới thấy cuộc gọi nhỡ của Chu Đình Vũ, cô ta gọi lại ngay lập tức.
"Đình Vũ, có chuyện gì không?"
"Bây giờ chị có rảnh không? Có phải đang bận không? Em có chuyện muốn làm phiền chị."
Khương Tử Doanh nhướng mày, đây là lần đầu tiên Chu Đình Vũ xin cô ta giúp đỡ, đây có thể ví với hiện tượng mặt trời mọc đằng tây hiếm thấy. Khóe miệng bất giác vẽ ra một đường cung, giọng nói của cô ta càng dịu dàng hơn, mang theo vài phần trêu ghẹo: "Em nói có gì phiền hay không phiền, hiếm khi em mới mở miệng nhờ, đừng nói một việc, một trăm việc cũng có thể."
"Thật ra em, muốn nhờ chị tra giúp em lịch sử xuất nhập cảnh gần đây của Linh Hi và Lý Kha, còn có lịch sử tất cả kiểm tra sức khỏe của Linh Hi nữa."
Chu Đình Vũ có chút do dự, cô sợ Khương Tử Doanh sẽ cảm thấy kinh ngạc với yêu cầu kỳ quái của mình. Nhưng mà từ ngày mình nhìn thấy bóng lưng giống với Hàn Linh Hi trên đường ngày hôm đó, và bầu không khí kỳ lạ trong nhà Hàn Linh Hi, thì luôn cảm thấy bất an, đến cả cô cũng không thể nói rõ là thế nào.
Suy nghĩ kỹ một chút, thái độ của Hàn Linh Hi thay đổi với mình từ sau khi các cô làm kiểm tra sức khỏe, với lại bệnh viện kiểm tra kia còn là Đỗ Dật giúp hẹn trước. Chu Đình Vũ nghi ngờ có một số việc, có thể mình bị lừa, cô cần chứng cứ, người đáng tin lại có cách bên cạnh mình, có vẻ chỉ có một người.
Khương Tử Doanh thật sự kinh ngạc, thậm chí là sửng sốt. cô ta trầm mặc vài giây, mới hỏi: "Vì sao bỗng dưng muốn tra cái này?"
"Em cũng không giải thích rõ được, là muốn xác nhận một việc. Em nghĩ với thân phận và quan hệ giao tiếp của chị, hẳn là rất dễ biết được."
Khương Tử Doanh không hỏi nhiều nữa, đồng ý: "Được, chị hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho chị xử lý."
Vừa cúp điện thoại, trợ lý gõ cửa một cái đi vào, "Sếp, chuyện sếp bảo em tra có manh mối rồi."
Cô ta đưa xấp tài liệu cho Khương Tử Doanh. "Lý Kha này đúng là một công tử nhà giàu mà, hùn vốn với bạn bè mở công ty, cha anh ta rất nhiều vốn làm ăn, mẹ mất sớm, những tài liệu này rất kỹ. Còn có, gần đây anh ta và cô gái tên Hàn Linh Hi kia không có bất kỳ lịch sử xuất nhập cảnh gì, chỉ là, em lại tìm được một phần ghi chép báo cáo kiểm tra của Hàn Linh Hi, chuẩn đoán chính xác cô ấy bị bệnh bạch cầu cấp tính không liên quan tới lymphocytic. Mới vừa làm xong một đợt hóa trị liệu ở bệnh viện A dựa theo thời gian đăng ký nằm viện chắc là cô ấy vẫn luôn ở bệnh viện, làm sao có thể chạy đến Châu Âu xa vậy được."
Khương Tử Doanh kinh hãi vô cùng, tưởng mình nghe lầm, "Cái gì? Bệnh bạch cầu?"
Nhận lấy tài liệu trong tay trợ lý, cô ta lật đi lật lại ghi chép khám bệnh và giấy chuẩn bệnh, M5b. Thảo nào lúc Chu Đình Vũ bị thương không hề thấy cô gái kia lộ mặt, thì ra Hàn Linh Hi nằm viện. như vậy nguyên nhân thật sự cô ta rời khỏi Chu Đình Vũ không phải là vì thay lòng đổi dạ, mà là vì bị bệnh sao?
"Tỷ lệ chữa khỏi bệnh này lớn không?"
Trợ lý lắc đầu, "Rất khó nói."
Trong lòng rối như tơ vò, mỗi cảm giác đều nếm qua một lần. Khương Tử Doanh cầm báo cáo muốn gọi điện, lại do dự.
Nếu như Chu Đình Vũ biết được, em ấy sẽ ra sao? Chắc hẳn rằng dù cho tình trạng của Hàn Linh Hi càng tệ và nguy hiểm hơn, hẳn là vẫn lựa chọn quay lại bên cạnh cô ta, nhưng nếu như thật sự xuất hiện kết quả xấu nhất, Chu Đình Vũ có thể chấp nhận được đả kích mà kết quả xấu nhất mang đến không? Điều đó nhất định sẽ trở thành một nút thắt mãi mãi không gỡ được trong lòng em ấy, Khương Tử Doanh không hy vọng cuộc đời Chu Đình Vũ đắp lên bóng ma như vậy, dù cho chỉ là giả thiết.
Hàn Linh Hi đẩy Chu Đình Vũ ra, giấu giếm sự thật thật ra đã lựa chọn rồi, đó là lựa chọn của bản thân cô ta. Nên coi như mình không nói, cũng chỉ là tôn trọng lựa chọn ban đầu của Hàn Linh Hi mà thôi, không phải ác ý chia rẽ các cô.
Ngón tay cầm tài liệu dần dần cứng ngắc, sau một lúc lâu, Khương Tử Doanh chậm rãi lấy tay về.
Chu Đình Vũ chỉ nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ. Em ấy không biết mình đã sớm để ý.
Từ trước đến giờ tình yêu luôn ích kỷ, dù cho đối phương gặp phải tình cảnh rất đáng được đồng tình, nhưng vẫn sẽ làm cán cân thước đo trong lòng mình dao động không ngớt.
"Tôi biết rồi, cứ để tài liệu ở đây, em ra ngoài trước đi."
***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.