Quán cà phê.
Trong tài liệu Khương Tử Doanh mang tới, không có dấu hiệu khác lạ nào.
Chu Đình Vũ mất mát, nhưng trái tim lại yên tâm hơn, ít nhất điều này chứng minh mình chỉ đa nghi, ít ra người mình lo lắng vẫn mạnh khỏe.
Cô bắt đầu suy nghĩ lại trạng thái tiêu cực mấy ngày nay, không phải mình quá để tâm đến tình yêu mong muốn, quá để ý cảm thụ của bản thân mà không để mắt đến cảm thụ của Hàn Linh Hi, ngược lại tạo cho cậu ấy áp lực thật lớn?
Hay là đó mới là nguyên nhân Hàn Linh Hi rời đi.
"Thứ chị tra được đều ở trong này." Khương Tử Doanh cầm ly cà phê, nhiệt độ hơi nóng dán vào da có chút đau. Tất nhiên tài liệu đã sửa đổi, trước khi tới nội tâm cô ta luôn tìm cách đấu tranh rối bời, cuối cùng vẫn lựa chọn giấu giếm sự thật với Chu Đình Vũ.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo kia, Khương Tử Doanh không có can đảm đối diện với cô. Rốt cuộc trong lòng vẫn cảm thấy thẹn.
"Nếu như em còn muốn biết chuyện khác, chị có thể kêu người đi điều tra thêm. Có lẽ, nhìn ra được những người bên cạnh Hàn Linh Hi và Lý Kha có khác thường gì đó."
"Không cần." Chu Đình Vũ lắc đầu, khép tài liệu lại. "Nếu chuyện này là em nhờ chị, tất nhiên em tin chị. Em cũng chỉ suy đoán, cậu ấy không có việc gì là tốt nhất, như vậy em yên tâm rồi, về phần rốt cuộc tình cảm của cậu ấy và Lý Kha như thế nào, đó là quyết định của cậu ấy, em sẽ tôn trọng."
Tin tưởng.
Đầu ngón tay Khương Tử Doanh run lên một cái, bên tai nóng lên. Cũng may lực chú ý của Chu Đình Vũ không ở trên mặt mình, nếu không nhất định sẽ nhìn ra được khác lạ, là vì Chu Đình Vũ tin tưởng mình mới đến nhờ mình làm chuyện này, mình lại lợi dụng sự tin tưởng của em ấy ngược lại để em ấy tin tuyên bố của mình là đúng, có phải đã phản bội tin tưởng của em ấy không? Nhưng mà trong nội tâm, Khương Tử Doanh vừa hy vọng Chu Đình Vũ vĩnh viễn không biết sự thật tàn khốc kia, vừa muốn thế giới của cô và Hàn Linh Hi tách biệt hoàn toàn, như vậy cô ta mới có khả năng làm phai nhạt đoạn tình cảm đó.
Cho dù không giấu được cả đời, nhưng theo thời gian lắng xuống, đả kích và thương tổn với Chu Đình Vũ nhất định ngày càng nhỏ. Tất nhiên mình có tư lợi, xét đến cùng cũng là vì tốt cho em ấy.
Tự an ủi mình như vậy, Khương Tử Doanh đè nén thấp thỏm và tội lỗi xuống đáy lòng, giữ tay Chu Đình Vũ.
"Chuyện tình cảm là khó nắm bắt nhất, ai cũng không muốn kết thúc tàn nhẫn, nhưng nó vẫn sẽ phát triển theo hướng xấu nhất. Có đôi khi cũng không hoàn toàn là vì tình cảm xảy ra vấn đề, chỉ là hiện thực tạo thành nhân tố khách quan, ý tưởng đối với cuộc sống của Linh Hi khác em, mới chọn rời xa em, đây không có nghĩa cô ấy không cần em. Đình Vũ, chị hy vọng em đừng vì chuyện này mà trở nên tiêu cực bi quan, dù sao tình cảm chỉ là một phần trong cuộc sống, mà con đường em phải đi còn rất dài."
Chu Đình Vũ cười nhạt, "Em hiểu."
Theo đuổi cuộc sống mình mong muốn không hề sai, không ai có nghĩa vụ nhất định phải bên cậu cả đời. Đây là lời Chu Đình Vũ từng nói với Hàn Linh Hi. Cậu ấy từ bỏ mình làm Chu Đình Vũ rất khó chịu, nhưng mà cô không muốn trách Hàn Linh Hi. Mặc dù phần tình cảm này đã kết thúc, trong lòng vẫn còn như xưa có vị trí của người ấy, vẫn sẽ lo nghĩ bận tâm vì cậu ấy như trước. So sánh với đau đớn, Chu Đình Vũ càng hy vọng Hàn Linh Hi có thể sống hạnh phúc, dù cho hạnh phúc đó không phải là mình cho.
Mặc kệ kết cục với Hàn Linh Hi ra sao, cuộc sống của cô vẫn cần tiếp tục, tình yêu đẹp không nên để người ta cam chịu trì trệ không tiến lên, mà là cần phải cho cô động lực để kiên trì làm cho bản thân tốt hơn.
Chu Đình Vũ quyết định chấp nhận đề nghị của Khương Tử Doanh, chấp nhận công việc mới, mượn đợt tập huấn này ra nước ngoài giải sầu, đi cố gắng suy nghĩ cẩn thận về tình cảm này nên đi theo con đường nào.
Cô nhắn lại với Hàn Linh Hi trên Wechat, trò chuyện bình thản nhẹ nhàng như những người bạn cũ. Trong tin nhắn Chu Đình Vũ nói với Hàn Linh Hi phỏng vấn công ty thành công, bản thân sẽ xuất ngoài ngay lập tức bắt đầu cuộc sống mới. Cô còn trêu chọc với Hàn Linh Hi nói sẽ cố gắng làm việc, nếu như có một ngày nào đó Hàn Linh Hi đổi ý, bất cứ lúc nào cô cũng có thể lấy trạng thái tốt nhất chào đón.
Hàn Linh Hi ngồi trên giường, đỏ mắt lướt thư Chu Đình Vũ gửi tới. Dù cho mình vô tình tổn thương trái tim Chu Đình Vũ, cô gái ấy vẫn dịu dàng như trước.
Chu Đình Vũ hy vọng trước lúc rời đi, có thể lấy thân phận bạn bè gặp Hàn Linh Hi một lần.
Từ sau khi bản thân cạo tóc, có một đoạn thời gian rất lâu Hàn Linh Hi không dám soi gương, không dám lật xem ảnh chụp trước kia, càng chưa nói đến bảo cô lấy tấm thân bệnh tật này đi hù dọa Chu Đình Vũ. Nhưng có lẽ đây là cơ hội cuối cùng cô có thể nhìn thấy Chu Đình Vũ.
Chuyện sáu tháng sau có thể thay đổi rất nhiều, có lẽ từ nay về sau là hai cuộc đời không chút liên hệ nào.
Chia tay làm Chu Đình Vũ bị đả kích nặng nề, làm sao Hàn Linh Hi có thể mạnh mẽ xé đi một phần quan trọng nhất trong lòng, cho dù cảnh cáo bản thân nếu đã lựa chọn thì phải kiên trì tới cùng, rồi lại luôn không nhẫn tâm được nhớ đến lúc cùng Chu Đình Vũ bên nhau. Cô căm ghét loại tâm trạng mâu thuẫn này vô cùng.
Có đôi khi Hàn Linh Hi cũng sẽ oán giận số phận vì sao hết lần này đến lần khác lại sắp xếp cho mình gặp phải hoàn cảnh xui xẻo như vậy, nhưng cuộc sống vốn có rất nhiều ngoài ý muốn, vốn không hề có nguyên tắc và quy luật nào. Giống như cô và Chu Đình Vũ đã quen biết từ lâu, song song với quỹ đạo trong cuộc sống của mình hơn nhiều năm, lại có một ngày vô tình giao nhau gặp lại, hiểu nhau và yêu nhau.
Ban đầu Hàn Linh Hi cảm thấy gặp lại Chu Đình Vũ là ngoài ý muốn, nhưng mà sau này mới phát hiện đó là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời mình. Nếu như có thể, cũng muốn khỏe mạnh sống với cậu ấy cả đời, không có gì khác với những người mênh mông trong biển người ấy, cho đến lúc chết khiến các cô xa nhau, chỉ là không nghĩ tới chia lìa này đến quá sớm.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô lấy can đảm trả lời tin nhắn cho Chu Đình Vũ, nói ngày ra nước ngoài sẽ đi tiễn cô.
Lâm Ngọc Chi ngồi trên giường lật album ảnh, bên cạnh còn bày vài tấm, đó là thứ bà tìm được trong tủ.
Đều là hình cũ rất nhiều năm trước, Lâm Ngọc Chi không đưa cho ai, giữ làm bảo bối dùng túi ny lon bọc lại cất trong ngăn kéo đã rất lâu.
Mở tấm ảnh lúc còn trẻ bà và Chu An nép vào nhau, ôm Chu Đình Vũ trong tay mỉm cười với ống kính. Ngày đó là ngày đầy tháng của con gái.
Dường như chỉ mới thoáng qua mới đây mà thôi, đứa bé trong hình như cây nhỏ không ngừng cao lên, mà bà và Chu An từ đứng trước mặt Chu Đình Vũ tay nắm tay dạy cho cô bước đi chạy nhảy, đến dần dần không đuổi kịp bước chân của cô. Tất cả đều đang thay đổi không ngừng, con gái lớn lên, bọn họ già đi, ngay cả những bức ảnh chụp trong nhà cũ cũng không còn, chỉ có ký ức dừng lại trong mốc thời gian dưới góc phải tấm ảnh ngày hôm đó.
"Ngọc Chi, em lấy hết mấy album ảnh này ra làm gì vậy?"
Chu An đi tới bên cạnh Lâm Ngọc Chi, thấy là ảnh chụp của Chu Đình Vũ, cười ha hả hỏi: "Sao vậy, con gái còn chưa đi em đã nhớ nó rồi à."
Lâm Ngọc Chi vuốt ve ảnh chụp, mất mát nói: "Em nhớ nó, nó cũng đâu có nhớ em. Lúc nhỏ dính em vậy mà, giờ ngay cả một câu em nói cũng không muốn nghe."
Chu Đình Vũ thay đổi công việc, còn muốn ra nước ngoài ở mấy tháng, quyết định này còn đến cuối cùng mới nói cho Lâm Ngọc Chi.
Tất nhiên Lâm Ngọc Chi không thể chấp nhận, năm đó đưa Chu Đình Vũ ra nước ngoài sinh hoạt kết quả con gái quay lại kết thúc tình cảm mười hai năm, sau đó lại chia tay với Hàn Linh Hi tiều tụy không ít, bà cho rằng dựa theo trạng thái tinh thần của con gái bây giờ, tất nhiên phải ở bên mình mới tốt nhất, như vậy còn có thể nắm bắt hướng đi của Chu Đình Vũ bất cứ lúc nào. Để nó tự đi ra nước ngoài xa lạ một lần nữa, ai biết sẽ làm ra chuyện gì nữa?
Nhưng mà suy nghĩ của Chu Đình Vũ rất kiên định, Lâm Ngọc Chi phản đối vốn vô hiệu.
Bà oán giận cũng vô cùng tổn thương, con gái đã rất khác so với trước đây. Nó không hề cần mình.
"Đừng nói như vậy, con gái phải độc lập, thật sự bên em cả đời, em mới càng phát sầu hơn đó."
Chu An xoa xoa vai vợ, "Ngọc Chi à, dù sao Đình Vũ cũng không phải đứa con báo hiếu, cách giáo dục kiểu đó đã không còn hợp nữa rồi."
"Sao, anh cũng cảm thấy em sai rồi?"
Chu An suy nghĩ một chút rồi nói, "Tình yêu cha mẹ với con cái có gì sai đâu, nếu muốn nói sai, chắc là cách biểu đạt tình yêu của chúng ta sai. Mấy năm nay, chúng ta lấy toàn bộ ước mơ gửi gắm lên người con gái, luôn hy vọng con bé có thể trở thành một người ưu tú như chúng ta muốn, con gái cũng rất hiểu chuyện, nhưng mà chúng ta lại không suy nghĩ đến rốt cuộc con bé có thích và mong muốn hay không. Đình Vũ đã trưởng thành, cuộc đời không giống với người khác, con cái không phải phiên bản tiếp theo của chúng ta, chúng ta không thể giao khuyết điểm cho nó hoàn thành được."
Lâm Ngọc Chi không bắt bẻ lại, mấy hôm nay bà cũng luôn suy nghĩ lời con gái nói ngày đó.
Từ ngày đứa nhỏ này ra đời, bà đã gửi gắm kỳ vọng cho con gái cao như vậy, rồi lo lắng cuộc sống đứa trẻ mỏng manh này, sợ nó bước đi khó khăn hơn người khác, sợ thân thể cô không khỏe bằng người khác, sợ cô sẽ gặp phải người không tốt gặp tổn thương, hoặc là học cái xấu. Lâm Ngọc Chi cố gắng hết sức giáo dục cô, dùng hết khả năng bảo vệ cô, lại không ngờ rằng có một ngày sự quan tâm và lo lắng của bản thân sẽ biến thành trở ngại và gánh nặng trên đường đời của con gái.
Bà quên mất bà cũng từng lớn lên như thế, từ lúc ban đầu nhát gan hèn yếu đến khi trưởng thành chững chạc, từ chuyện ban đầu ỷ lại đến lúc một mình chống đỡ, cuối cùng có một ngày sẽ rời xa cánh chim che chở của cha mẹ.
"Đình Đình nói không sai, cuộc sống mong muốn của mỗi người khác nhau, định nghĩa hạnh phúc cũng khác biệt. Chúng ta không thể bảo vệ con bé cả đời, dù sao nó cũng phải tự đối mặt, nên chấm dứt nỗi lo lắng mãi không kết thúc." Chu An nhìn vợ mình, "Còn chuyện lựa chọn của nó có chính xác hay không, cần tự nó đi chứng minh, dù sao cuộc đời của hai chúng ta cũng không hoàn toàn chính xác."
***