"Zoe, sao hôm nay chỉ có mình cậu thôi vậy?"
Alice nhìn thấy Khương Tử Doanh lẻ loi một mình xuất hiện ở sân Golf thì có chút bất ngờ, nháy mắt xảo quyệt hỏi: "Cô Chu xinh đẹp của cậu đâu rồi?"
"Em ấy về nước rồi."
Khương Tử Doanh nói hờ hững, nắm chặt gậy đánh golf trong tay. Lúc này cô gái ấy đã đến bệnh viện chưa?
"Cái gì, về nước?"
Alice không tin nổi, "Sao đột nhiên về nước rồi? Không phải tình cảm của hai người đang đi lên à? Mình còn tưởng sau đêm đó giữa hai người sẽ có một bước nhảy vọt chứ."
"Buổi tối đó chẳng xảy ra gì cả."
Ánh mắt Khương Tử Doanh mơ hồ, nhớ đến ngày hôm đó cô ta dẫn Chu Đình Vũ đi thăm bạn mình là Alice và Tess. Alice là người Anh, Tess thì là Hoa kiều, hai người đều là bạn bè nhiều năm mà Khương Tử Doanh quen biết, trong một lần gặp mặt thì trúng tiếng sét ái tình, kết bạn du lịch vòng quanh thế giới sau đó định cư ở đây rất nhiều năm, sau khi kết hôn còn mang thai song sinh, thoạt nhìn cuộc sống trải qua hạnh phúc lại ngọt ngào.
Đôi vợ vợ này vẫn rất quan tâm đến cuộc sống và tình cảm của bạn thân, lúc Khương Tử Doanh dẫn Chu Đình Vũ xuất hiện liếc mắt đã nhìn ra manh mối, lại cố hết sức muốn mai mối hai người. Các cô hẹn một đống bạn bè làm tiệc lều trong biệt thự, lôi kéo Khương Tử Doanh và Chu Đình Vũ uống nhiều rượu, sau đó đưa hai người say ngà ngà về khách sạn Khương Tử Doanh ở, còn giúp đỡ đốt nến thơm cắm hoa tươi.
Sau khi Chu Đình Vũ uống rượu thì khuôn mặt phiếm hồng, đôi mắt lộ ra một tia mê ly trong ánh nến. Trái tim Khương Tử Doanh nhộn nhạo, cầm tay Chu Đình Vũ, nhưng bị cô tránh đi.
Thấy rõ mình đang ở chỗ ở của Khương Tử Doanh, Chu Đình Vũ đứng dậy nói phải về nhà. Một cơn tức giận xông lên, Khương Tử Doanh đuổi theo nắm cổ tay cô, dùng sức giam Chu Đình Vũ trên tường, tầm mắt rơi vào đôi môi đỏ thắm tinh tế của đối phương.
Chu Đình Vũ yên lặng nhìn cô ta, giọng nói vẫn dịu dàng trước sau như một, nhưng lại tản ra hơi thở lạnh lùng.
Chị uống say rồi.
Đúng là chị say thật.
Ngón tay Khương Tử Doanh lướt qua sợi tóc và vai Chu Đình Vũ, chóng mặt muốn tùy bản thân làm liều một lần, đến cuối cùng là giang hai tay ôm lấy Chu Đình Vũ, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.
Lí trí cuối cùng lay động tâm tư và tình cảm, đã yêu đến hèn mọn, Khương Tử Doanh không muốn để mình lại lộ ra mặt đê tiện. Cô ta sợ Chu Đình Vũ sẽ hận cô ta.
Tình yêu chính là không hợp lý như thế, nhưng nếu bản thân đơn phương, cần gì làm phiền sang người khác?
Cô ta thẳng thắn tất cả với Chu Đình Vũ, nói với Chu Đình Vũ, thật xin lỗi, là chị phản bội niềm tin của em, em quay về đi, bây giờ chắc hẳn người đó đang rất cần em.
Biết cô sẽ lựa chọn như thế nào, chỉ là không nghĩ tới Chu Đình Vũ vội vã đến mức ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.
Nhớ lại như vậy, Khương Tử Doanh nói bổ sung: "Người trong lòng em ấy không phải mình."
Tính nhiều chuyện của Tess dập tắt ngay lập tức, chán nản ngoác miệng ra, "Cái gì thế, uổng công chúng ta suy nghĩ, thì ra hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình."
Alice nghiêng đầu không hiểu hỏi: "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình là gì?"
Từ lúc đến Trung Quốc một chuyến với Tess cô rất hứng thú với tiếng Trung, Tess còn có họ hàng ở trong nước, lúc còn nhỏ cũng có quay về sống, không biết viết chữ thế nào nhưng nói thì không có vấn đề. Alice thì không biết gì cả, giữ vững hứng thú, mấy năm nay giao tiếp bình thường không trở ngại gì, chỉ là vẫn bỏ lửng mấy câu thành ngữ ngạn ngữ còn có mấy loại tu từ làm đầu óc choáng váng đó.
Tess vỗ vỗ mặt Alice giải thích: "Là người ta không có cảm giác này với Zoe, cục cưng à, hai chúng ta hiểu lầm rồi."
Cô cười hì hì kéo Khương Tử Doanh qua, nói nửa đùa nửa nghiêm túc: "Thật ra nếu cậu thật sự thích, có thể dùng nhiều thủ đoạn cứng rắn đoạt lại cô ấy mà, dựa vào bối cảnh nhà cậu, chỉ một cô gái thôi có là gì? Trước tiên cứ khóa cô ấy bên người, lại vun đắp tình cảm, lâu ngày cũng sẽ có tình cảm thôi."
Khương Tử Doanh trầm mặc một hồi, nói: "Tình yêu cần phải cướp đoạt không phải tình yêu."
- -----------------------------------------
Dung Tĩnh Hi đứng lên, cô gái đứng ở cửa mặc một áo sơ mi màu xám và quần dài màu trắng, trên ống quần dính chút bụi, dáng vẻ mệt mỏi sương gió. Không cần Hàn Linh Hi giới thiệu, cô cũng biết người xuất hiện là ai.
"Xin chào, tôi là chị họ của Hi nhi." Dung Tĩnh Hi liếc Hàn Linh Hi một cái, cười nhẹ với Chu Đình Vũ nói: "Tôi vẫn nên tránh đi một lát, chắc giữa hai người có lời muốn nói."
"Cảm ơn."
Chu Đình Vũ nói lời cảm ơn với Dung Tĩnh Hi, mắt vẫn nhìn Hàn Linh Hi như cũ. Nhưng mà Hàn Linh Hi lại quay mặt về phía cửa sổ, cố chấp không chịu quay đầu lại.
Cô không nhìn thấy động tác của Chu Đình Vũ, nhưng vẫn nghe được tiếng bước chân người nọ dần dần đi tới, cùng với tiếng hít thở đè nén của cô, còn ngửi được mùi hương quen thuộc thoang thoảng.
Hàn Linh Hi cảm giác được Chu Đình Vũ ngồi xuống ghế bên mép giường, sau đó nghe được cô nhẹ nhàng nói: "Linh Hi, cậu quay mặt lại nhìn mình một chút có được không?"
"... Mình... khó coi."
Hàn Linh Hi nói ra những lời này qua khẽ răng, nước mắt cũng trào ra.
Chu Đình Vũ vươn tay đặt trên vai cô, tiếp theo lại đỡ đầu cô. Hàn Linh Hi biết cho dù chỉ hơi dùng chút sức mình cũng không thể nào chống lại được. Cô nhanh chóng giơ cánh tay ghim kim tiêm lên che mắt Chu Đình Vũ, ngăn động tác của cô lại, nói với giọng cầu xin: "Đừng nhìn... xin cậu đừng nhìn, đừng nhìn mình..."
Cô thật sự không có can đảm đối mặt với đôi mắt kia.
Chu Đình Vũ thật sự không cử động nữa, yên tĩnh ngồi ở đó.
Nhưng mà Hàn Linh Hi cảm giác đôi mắt bị che trong lòng bàn tay có giọt nước ẩm ướt cực nóng. Một giọt, hai giọt, ngày càng nhiều. Chu Đình Vũ nắm tay Hàn Linh Hi, thân thể khẽ run, cắn chặt đôi môi phát ra tiếng nghẹn ngào không rõ ràng, kiềm nén rất khó khăn.
Lòng bàn tay không ngăn được nước mắt rơi mãi, chúng nó chảy xuống từ khe hở, chảy xuống từ cằm của Chu Đình Vũ, chảy xuống từ cổ tay của Hàn Linh Hi, rơi xuống sàn nhà và trên giường.
"Hàn Linh Hi, cậu chính là đồ khốn... mình thích cậu, nên có thể tùy ý cậu bắt nạt mình, nhưng mà ngay cả khi cậu bị bệnh cũng muốn gạt mình, còn để tất cả mọi người đều lừa mình! Cậu dựa vào gì mà cướp đi quyền lựa chọn của mình? Vì sao cậu không nghĩ đến cảm xúc của mình? Mình là bạn gái của cậu, nhưng dựa vào gì mà đến cả bị bệnh còn phải là người cuối cùng mới biết được..."
"Là ai nói, lúc chúng ta kết hôn phải cùng nhau mặc áo cưới, phải là cái kiểu lau sàn nhà, tốt nhất là có một chiếc xe tiếp khách sang trọng còn có màn bắn pháo hoa lớn nổ hai lần, khắp nơi đều có hoa hồng?"
"Là ai nói, mình rất keo kiệt, nếu như ngày kết hôn người đứng bên cạnh mình không phải cổ thì đợi đến lúc MC nói chú rể có thể hôn cô dâu, cổ sẽ xông lên xé rách miệng người đó, đưa mình đi trốn?"
Vốn không muốn làm bầu không khí quá nặng nề, nhưng Chu Đình Vũ càng muốn cười càng muốn khóc, đến khi khóc không thành tiếng, cổ họng đau rát, chất vấn cô: "Cậu là chúa bịa đặt sao? Đã nói như thế mà không giữ lời sao? Cậu là loại gì vậy?"
Hàn Linh Hi bị nước mắt của cô làm đau đớn, nước mắt cũng rơi xuống ào ào, nghẹn ngào nói tiếng xin lỗi: "Thật xin lỗi..."
"Ai muốn cậu xin lỗi... cậu có quyền gì làm như vậy..."
Chu Đình Vũ cầm tay cô nức nở đợi cho hô hấp từ từ bình thường lại mới lấy ra, trong hai mắt đỏ ngầu viết đầy khổ sở. Cho dù lúc trên đường đến tưởng tượng rất nhiều lần, lúc thấy mặt Hàn Linh Hi thì lòng cô vẫn không kiềm chế được đau đớn.
Đầu ngón tay run run vươn ra, nhẹ nhàng xoa mặt cô, cẩn thận, như là sợ mình sơ ý một chút thì cô sẽ bể nát. Hiện ra làn da trắng, đôi môi tái nhợt, gò má gầy gò, khác rất nhiều so với người ấy trong trí nhớ.
Nước mắt lại chảy xuống một lần nữa, Chu Đình Vũ thì thào: "Là mình không tốt... Cậu bị bệnh vậy mà mình lại không phát hiện ra, dù sau này trong lòng có nghi ngờ vẫn bị cậu lừa... Mình không nên vô tâm như thế..."
"Không liên quan đến cậu, là mình lợi dụng sự tin tưởng của cậu."
Hàn Linh Hi ngân ngấn nước mắt, khóe miệng tràn ra nụ cười: "Vậy, cậu muốn thấy đã thấy rồi, bây giờ có thể đi được chưa?"
Chu Đình Vũ ngây người, đỏ mắt hỏi: "Ý cậu là gì?"
"Cậu muốn thấy mình thì thấy rồi, bây giờ mình chính là bộ dáng như quỷ, không tóc, không có chút huyết sắc, xấu xí tiều tụy, nằm trên giường không làm được gì, chật vật như vậy còn chưa nhìn đủ sao?"
Trong ấn tượng của cô là bộ dáng quần áo ngăn nắp sạch sẽ xinh đẹp dịu dàng, nhưng bản thân chỉ có thể yếu ớt ở trong phòng bệnh, càng nhìn cô Hàn Linh Hi càng cảm thấy không còn mặt mũi.
"Linh Hi..."
"Cho dù cậu trở về, cho dù cậu biết, quyết định của mình vẫn sẽ không thay đổi." Hàn Linh Hi lau khô nước mắt, tâm trạng có chút kích động, mặt lại tái nhợt hơn, "Cậu có thể đi ra."
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, Chu Đình Vũ nhìn vào mắt Hàn Linh Hi, đau lòng nói: "Cậu nhất định phải dùng thái độ như vậy nói chuyện với mình sao?"
"Đi ra ngoài, mình không muốn cậu thấy mình, mình cũng không muốn nhìn thấy cậu..."
"Hàn Linh Hi!"
"Mình nói cậu đi ra ngoài!"
Hàn Linh Hi cố gắng bật người ngồi dậy đẩy cô, làm động tới kim châm bên tay kia, máu chảy ra chảy xuống giường. Trương Phượng Lan nghe thấy tiếng động đẩy cửa đi vào, vội chạy đến đè Hàn Linh Hi lại, "Nhiễm Nhiễm, con làm gì vậy?!"
"Kêu cậu ấy đi ra ngoài, con không muốn nhìn thấy cậu ấy!" Hàn Linh Hi vừa nói vừa đẩy Chu Đình Vũ, nói với tiếng khóc nức nở: "Cậu đi ra ngoài!"
"Được được được, con đừng kích động, nằm xuống đi, mẹ bảo Đình Đình ra ngoài trước."
Để xoa dịu tâm trạng của con gái, Trương Phượng Lan không thể làm gì khác hơn là kéo Chu Đình Vũ ra một bên khuyên, "Đình Đình, con cũng biết tính con bé nhà dì rồi, đột nhiên con xuất hiện nó không chuẩn bị tâm lý gì, khó tránh khỏi tâm trạng kích động, con đi ra ngoài trước, để dì nói chuyện với nó được không?"
Chu Đình Vũ quay đầu lại nhìn Hàn Linh Hi, người đó đã giấu mặt trong chăn, còn chẳng để lại cho cô cái liếc mắt.
"Vâng, con đi ra ngoài trước."
Nước mắt nhẫn nhịn lại chực chờ rơi, Chu Đình Vũ cúi đầu nói: "Mình đợi bên ngoài, đợi đến lúc cậu muốn thấy mình mình đều có thể gặp cậu bất cứ lúc nào."
Hàn Linh Hi không trả lời, giấu trong chăn cắn mu bàn tay khóc như đà điểu.
***