Không kịp nghe bố nói tỉ mỉ, Thư Sướng lập tức bắt taxi chạy thẳng tới
bệnh viện. Vào phòng bệnh, thấy Thư Thần đang ngồi trên giường gặm bánh
bao, miệng nhai nhồm nhoàm, mặt mày hớn hở không khác gì mọi ngày, trái
tim cô mới thả lỏng ra, toàn thân mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế.
"Bố, sao bố lại nói nghe đáng sợ như vậy?" Cô dở khóc dở cười hỏi Thư Tổ Khang.
Thư Tổ Khang cười khổ, "Đó là vì con không thấy tình hình lúc đó. Xướng Xướng, trán con làm sao thế kia?"
Thư Sướng chột dạ che miếng băng gạc trên trán, cười ha ha mấy tiếng,
"Còn không phải bị bố dọa sợ quá, vội vàng chạy đến nên bị va chảy máu
đầu chứ sao".
"Thần Thần xoa cho". Thư Thần đưa bàn tay đầy dầu mỡ ra ấn thẳng vào chỗ đau.
"A!" Thư Sướng đau đến nhe răng nhếch miệng. Ngẩng đầu lên, cô phát hiện mặt Thư Thần rất đỏ, tơ máu hiện đầy trong mắt, lòng bàn tay rất nóng,
nhưng tinh thần anh lại rất tốt.
Cô lại quay đầu nhìn bố, Thư Tổ Khang như một cái cây bị sương muối, cả người đều ảm đạm hẳn xuống.
Thư Tổ Khang không nghĩ nhiều về câu trả lời của Thư Sướng, có lẽ là
cũng không còn sức lực mà suy nghĩ. Ông nhìn con trai, thở dài nói,
"Đúng là thần kì, mấy ngày hôm trước Thần Thần thức dậy bước xuống
giường chân còn run lên, thế mà hôm nay lại có sức sống như vậy".
Sau đó Thư Sướng mới biết đây không phải thần kì, tất cả đều có báo hiệu trước.
"Đó là bởi vì con là phương thuốc tốt nhất của Thần Thần", Thư Sướng khoác lác, cô nói chuyện đã tìm được nguồn thận với bố.
Thư Tổ Khang vô cùng vui vẻ, vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Vu Phân.
Thư Thần ăn rất tốt, hết cả hai cái bánh bao mà vẫn la hét đòi ăn tiếp.
Thư Sướng lắc đầu với anh, "Lát nữa Xướng Xướng dẫn anh ra ngoài ăn thứ
khác".
Phẫu thuật thay thận là một đại phẫu không những cực kì phức tạp mà còn
tốn rất nhiều thời gian. Sau khi phẫu thuật Thư Thần sẽ phải ở trong
phòng vô khuẩn vài ngày để theo dõi xem có phản ứng đào thải hay không.
Nếu không có thì trong một thời gian rất lâu Thư Thần vẫn chỉ có thể
dùng thức ăn lỏng, không ăn được các loại đồ ăn thông thường. Thư Sướng
thầm nghĩ lát nữa phải dẫn Thư Thần về nhà tắm rửa, đi cắt tóc, sau đó
ăn một bữa thật ngon.
Trong lòng cô còn có lo lắng không dám nói ra. Bất cứ phẫu thuật gì thì
tỷ lệ thành công đều chỉ có 50%, cô hy vọng Thư Thần sẽ may mắn.
Trong ba năm làm việc ở tòa soạn báo, Thư Sướng không hề nghỉ phép năm.
Trước và sau khi Thư Thần phẫu thuật đều có rất nhiều chuyện phải quan
tâm, Thư Sướng quyết định phải nghỉ một đợt thật dài.
Bác sĩ Ngô đã gọi điện thoại cho trợ lí sắp xếp kiểm tra toàn diện cho Thư Thần trong ngày hôm nay.
Y tá dẫn Thư Thần đi rồi, Thư Sướng bảo Thư Tổ Khang về nhà nghỉ ngơi
trước, sau đó cô gọi điện thoại cho Phòng nhân sự tòa soạn nói chuyện
nghỉ phép, khi hết phép cô sẽ nộp đơn xin nghỉ sau.
Thư Thần kiểm tra đến trưa mới xong, Thư Sướng dẫn anh đến ăn tại một quán ăn Thái Lan.
Mặc dù quán ăn chỉ là loại quán ven đường nhưng đồ ăn rất ngon, phục vụ
cũng tương đối chu đáo. Nhân viên phục vụ là một người đàn ông đứng
tuổi, mặc một chiếc sơ mi trắng như tuyết có thắt nơ đen, nụ cười lúc
nào cũng ung dung chất phác. Giữa mỗi chiếc bàn ăn đều đặt một con chim
thiên đường bằng sứ, âm nhạc trong quán luôn luôn chỉ có tiếng đàn piano gột rửa tâm linh.
Thư Sướng rất ít khi đến quán ăn như vậy, nguyên nhân là cô không chịu
nổi cái giá cắt cổ ở đây. Có một luật sư cô từng phỏng vấn mời cô đến
đây ăn một lần, ăn xong cô mới biết giá cả đắt đỏ thế nào. Đương nhiên
cũng không phải vô duyên vô cớ, món cua om cà phê và salad hải sản ở
quán này vừa chua vừa cay, cực kì ngon miệng. Cô nghĩ một ngày nào đó
nhận được tiền thưởng mình nhất định phải dẫn Thư Thần đến đây ăn một
bữa.
Thư Thần thay bộ đồ bệnh nhân ra, mặc một chiếc áo phông màu lam, quần
thể thao màu xám, anh ngồi rất ngoan ngoãn, không ngừng nuốt nước miếng
nhìn người phục vụ bưng đĩa.
Thư Sướng nhìn mà cười thầm.
Bữa cơm trưa nay Thư Thần ăn rất vui vẻ, đã rất lâu anh không ăn được
nhiều như vậy. Thư Sướng chỉ động mấy đũa, còn lại toàn bộ bị anh ăn
sạch sẽ, hai mắt sung sướng khép lại chỉ còn một khe nhỏ.
Có thể các nhân viên trong quán chưa từng thấy một người đàn ông hơn ba
mươi tuổi lại có vẻ mặt ngây thơ của một cậu bé như vậy bao giờ nên sau
khi ăn xong lại đưa lên một đĩa đào, Thư Thần tiếp tục ăn hết bay, lúc
đứng dậy anh xoa bụng ợ một tiếng.
Thư Sướng sợ anh ăn no quá nên dẫn anh đi dọc đường cho tiêu cơm. Đến
lúc mệt, thấy ven đường có một cửa hiệu cắt tóc, hai người đi vào.
Giữa trưa, cửa hiệu cắt tóc chỉ có một cô gái đang ngái ngủ. Thấy có
người mở cửa, cô gái đứng dậy nghênh đón. Thấy Thư Sướng quan tâm rửa
mặt, chỉnh lại quần áo cho Thư Thần, cô gái không khỏi tò mò hỏi, "Anh
ấy là?"
"Tôi là Thần Thần, cô ấy là Xướng Xướng". Thư Thần giành trước trả lời, vẻ mặt tự hào.
"Là anh trai tôi. Cảm phiền cô cắt tóc giúp anh ấy". Thư Sướng cười nói.
Cô gái rất vui khi thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Thư Thần. Không biết là
vì nụ cười của cô gái rất đáng yêu hay vì tư thế cắt tóc của cô gái rất
đẹp mà Thư Thần cứ nhìn người ta chằm chằm không hề chớp mắt.
Thư Sướng ngồi nhìn rồi thở dài một hơi. Có lẽ cả đời này Thư Thần cũng sẽ không cảm nhận được tình yêu là cảm giác gì.
Từ cửa hiệu cắt tóc đi ra đã là ba giờ chiều, Thư Sướng dẫn Thư Thần đến công viên, trong công viên có mấy đứa trẻ đang chơi bóng, đứa nào mặt
mũi cũng đỏ bừng.
Mặc dù Thư Thần không hiểu gì nhưng anh vẫn là một người mê bóng rổ.
Kênh thể thao chiếu giải NBA , anh có thể ngồi lì trước TV mấy tiếng.
Nhưng anh lại là một người hâm mộ không có lập trường, bên nào ghi điểm
anh cũng hưng phấn hò hét vui mừng rồi chạy vòng vòng trong phòng.
Trên tường trong phòng anh cũng dán ảnh mấy siêu sao bóng rổ NBA, anh
thích mặc đồ thể thao rộng rãi, Vu Phân cũng mua cho anh một quả bóng
rổ.
Lũ trẻ trong ngõ thường trêu anh, cố ý đứng trước cổng hò hét đập bóng.
Vừa nghe thấy tiếng bóng, Thư Thần đã có thể ngốc nghếch chạy theo phía
sau.
Từ sau khi bị ốm, đã lâu lắm anh không được xem bóng rổ.
Nhìn lũ trẻ vui đùa ầm ĩ, hai mắt Thư Thần sáng lên, anh chạy tới xem, mặt liên lục quay trái quay phải theo hướng bóng.
Thư Sướng tới ngồi xuống chiếc ghế đá dưới một bóng cây cách Thư Thần
không xa lắm, cô đưa tay chống cằm, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Đúng lúc này điện thoại của Bùi Địch Văn gọi tới.
Nhìn thấy điện thoại di động chỉ còn một vạch pin, hôm nay lại không mang pin dự phòng theo, Thư Sướng thầm kêu khổ.
"Vì sao lại xin nghỉ phép lúc này?" Giọng anh tràn ngập nghi vấn và bất mãn.
Các nhân viên trong tòa soạn cực kì coi trọng việc riêng tư của từng
người, rất ít khi có người trao đổi chuyện nhà với nhau. Thư Sướng tránh nặng tìm nhẹ, dịu dàng trả lời, "Đi công tác Quảng Đông về vẫn rất mệt, em muốn xin nghỉ phép mấy ngày để nghỉ ngơi cho khỏe".
"Công việc anh giao cho em nặng đến mức khiến em không thở nổi à?"
"Không, không", Thư Sướng vội phủ nhận, nghe thấy tiếng điện thoại báo
sắp tắt máy, cô cắn cắn môi, "Tổng biên tập Bùi, xin lỗi, điện thoại của em sắp hết pin rồi..."
"Bây giờ em đang ở chỗ nào?"
"Em đang ở công viên". Thư Sướng hơi chột dạ.
"Công viên nào?"
"Ơ, công viên giữa phố đối diện với quảng trường nhân dân". Không lẽ
Tổng biên tập Bùi định đến kiểm tra xem mình có nói thật không?
Bùi Địch Văn chưa kịp nói tiếp thì điện thoại của cô đã tự tắt máy.
Thư Sướng cất điện thoại vào túi, nhìn thấy Thư Thần đã được lũ trẻ cho
nhập cuộc cùng chơi, anh vui vẻ đến mức đứng cũng không vững.
"Thần Thần, không được chạy quá nhanh". Cô vẫy tay với Thư Thần, sợ anh chạy nhiều quá mất sức.
"Anh khỏe lắm". Thư Thần gồng tay lên như lực sĩ thể hình biểu diễn, bắp thịt chảy nhão rung rung, Thư Sướng cười đến chảy cả nước mắt.
Vẫn không yên tâm, cô chạy tới cho Thư Thần uống mấy ngụm nước, lại lau
mồ hôi trên trán giúp anh. Thư Thần sốt ruột đẩy cô ra rồi chạy tới chơi bóng tiếp.
Thư Sướng bật cười xoay người lại đi về chỗ gốc cây, vừa ngẩng đầu lên,
cô nhìn thấy một chiếc Continental Flying Spur bóng lộn làm người ta hoa mắt từ từ dừng lại bên đường, Bùi Địch Văn từ trên xe bước xuống, mặc
một bộ đồ cắt may rất cẩn thận.
Vừa thoáng nhìn anh đã phát hiện miếng băng gạc trên trán cô, lông mày
nhíu lại, "Đây là nguyên nhân thật sự khiến em phải nghỉ phép à?"
"Đây là một nguyên nhân", Thư Sướng tự nhiên chỉ chỉ chiếc ghế đá, "Một nguyên nhân khác là em muốn ở bên anh trai em".
Cô quay ra nhìn Thư Thần đang chơi cực kì thoải mái.
Bùi Địch Văn nhìn Thư Thần, vẻ mặt không hề tỏ ra bất ngờ, "Có thể giới thiệu cho anh được không?"
Thư Sướng sửng sốt cười to, "Được, Thần Thần, lại đây!"
Thư Thần lưu luyến nhìn quả bóng nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy tới, “Xướng Xướng, anh không mệt".
"Đây là sếp của Xướng Xướng, rất tàn ác hung dữ, nếu Xướng Xướng phạm
sai lầm anh sẽ mắng Xướng Xướng. Nào, đến chào Tổng biên tập Bùi đi".
Vẻ mặt Thư Thần lập tức trở nên căng thẳng, "Xướng Xướng đừng sợ, Thần Thần bảo vệ em".
Bùi Địch Văn chớp mắt, quay lại nhìn Thư Sướng, khóe miệng co rúm, "Em đúng là thù dai".
"Bình thường thôi mà!" Thư Sướng không hề có ý bào chữa.
Bùi Địch Văn không nhìn cô nữa, anh quay sang nhìn Thư Thần, đưa tay ra, "Chào anh, tôi tên là Bùi Địch Văn".
"Xướng Xướng?" Thư Thần hơi sợ hãi nhìn chằm chằm bàn tay trắng trẻo cao quý của Bùi Địch Văn, đưa mắt nhìn Thư Sướng cầu cứu.
"Thần Thần, phải lễ độ, ngoan!" Thư Sướng cũng ngơ ngác, bởi vì Bùi Địch Văn tỏ ra tôn trọng Thư Thần như một người đàn ông tôn trọng một người
đàn ông.
Thư Thần do dự một lát rồi chùi tay lên áo phông, sau đó mới học Bùi Địch Văn đưa tay ra, Bùi Địch Văn nhẹ nhàng bắt tay anh.
"Chào anh, tôi tên là Thần Thần, cô ấy là Xướng Xướng".
"Rất vui được biết anh". Bùi Địch Văn nhướng mày.
"Rất vui được biết anh". Thư Thần nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn quả bóng trong tay bọn trẻ.
"Sau này cùng Thư Sướng đến tòa soạn chơi, chúng ta cùng uống... trà".
"Tôi không uống trà, tôi muốn uống nước ngọt". Thư Thần ngẩng đầu lên trịnh trọng tuyên bố.
"Tôi sẽ chuẩn bị trước". Bùi Địch Văn rút tay về, Thư Thần cười ngượng ngùng, rút tay về giấu sau lưng.
"Không được chạy nhanh quá, đi chơi đi!" Thư Sướng vuốt vuốt tóc Thư Thần.
Thư Thần cười chạy đi, mới chạy được một đoạn lại quay đầu cười ngây ngô nhìn Bùi Địch Văn.
"Anh ấy thật vui vẻ". Bùi Địch Văn cảm thán rồi cùng Thư Sướng ngồi xuống.
"Đúng vậy, thế giới của anh ấy rất đơn giản, không có gì có thể khiến
anh ấy tức giận mười giây đồng hồ". Thư Sướng đưa cho Bùi Địch Văn một
chai nước khoáng, lại lấy ra một quả đào mật.
Bùi Địch Văn cầm lấy chai nước, Thư Sướng ăn đào.
Gió chiều lách qua rặng cây sàn sạt, mang theo mùi bùn đất thoang thoảng.
"Nhận được bài viết của em chưa?" Chỉ khi nói chuyện công việc với Bùi
Địch Văn, Thư Sướng mới cảm thấy tự nhiên một chút, ngoài ra cô không
biết nên nói gì cho phải.
Bùi Địch Văn kéo cà vạt xuống, cởi hai chiếc cúc áo trên cùng ra, thoải
mái hít sâu, "Ờ, đã chuyển cho biên tập sắp chữ rồi, trang nhất ngày
mai. Vốn anh định để em viết tiếp mấy bài nữa nhưng em lại xin nghỉ phép mà không thông báo trước tiếng nào".
"Bài phỏng vấn này em làm giúp phóng viên Thôi, Tổng biên tập Bùi có thể bảo sư phụ em tiếp tục".
"Chuyện đó nói sau. Thực ra nếu em muốn nghỉ phép năm thì cũng nên nói
trước vài ngày. Em nghỉ đột ngột như vậy làm anh cho rằng em vẫn còn để ý đến chuyện chăm sóc đặc biệt gì gì đó".
Thư Sướng đỏ mặt, cúi đầu nhìn một đám thực vật không biết tên có hoa nhỏ màu tím dưới chân, "Đâu có, em... có việc thật".
"Chỉ cần là phóng viên hay biên tập có thành tích công tác xuất sắc thì
anh đều chăm sóc đặc biệt, đây là việc tối thiểu nhất một Tổng biên tập
phải làm. Nếu như đánh đồng, bình quân chủ nghĩa thì chẳng phải là quá
bất công với một số người làm việc chăm chỉ hay sao? Em cố gắng thế nào
mọi người đều nhìn thấy cả, em làm công việc của phóng viên chủ chốt
nhưng lại không được nhận lương phóng viên chủ chốt, anh đối xử với em
không hề coi như đặc biệt".
"Đúng rồi, em cũng cảm thấy anh rất chèn ép em, quát mắng cay nghiệt,
không hề nể nang gì, không biết tại sao trong mắt người khác lại là chăm sóc đặc biệt được nhỉ?" Thư Sướng tủi thân gật gật đầu, không nhịn được cảm thán.
Không ai tiếp lời cô.
Thư Sướng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Bùi Địch Văn, cô lập tức nhắm mắt lại, đúng là đầu óc có vấn đề rồi, có than thở cũng chỉ để trong lòng, sao tự nhiên lại nói ra miệng chứ?
"Tổng biên tập Bùi, ý em là..." Cô vội vàng tìm cách giải thích nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được lời nào hợp lí.
"Xem ra em đúng là một người thù dai, sau này anh phải cẩn thận mới
được. Thư Sướng, anh sẽ vẫn giữ lại chế độ chăm sóc đặc biệt đối với em, chỉ cần em cố gắng thêm chút nữa là sẽ nhận được".
"Tiền lương sẽ cao lắm à?" Cô cười ngượng ngùng.
"Hôm nào cuốn sách của em chính thức xuất bản thì anh sẽ nói với em".
Ánh mắt Bùi Địch Văn đột nhiên trở nên sâu không lường được.
Thư Sướng cắn môi, trong lòng cảm thấy lo lắng mà không biết vì sao.
"Ba năm còn đợi được, chẳng lẽ không đợi được thêm mấy ngày?" Bùi Địch Văn lại nói.
Thư Sướng dạ một tiếng, thực ra trong lòng hoàn toàn không hiểu ý Bùi Địch Văn là gì.
Bùi Địch Văn cười cười, hai người lại trò chuyện một hồi.
Buổi chiều dần qua, bóng đêm từ từ lan rộng.
Thư Thần chơi say mê, cởi cả áo phông ra, từ đầu đến chân ướt đẫm mồ hôi.
"Buổi tối có người bạn đến bàn chuyện làm ăn, anh đã nhận lời đi cùng
anh ấy, nếu không anh phải mời Thư Thần đi uống nước ngọt mới đúng". Bùi Địch Văn đứng dậy, giọng nói tỏ ra hơi nuối tiếc.
"Thư Thần nói đùa thôi mà". Thư Sướng đứng lên theo, có thể là vì ngồi
quá lâu nên hai chân tê dại, cô đứng không vững, cả người ngã sang một
bên.
Bùi Địch Văn đỡ cô lại, cô ngã vào lòng anh theo quán tính. Thư Sướng
ngẩng đầu lên, gương mặt hai người cách nhau quá gần, hơi thở nóng hổi
quyện vào nhau rồi lại từ từ tản ra.
Thấy cô xấu hổ, Bùi Địch Văn cười cười đỡ cô đứng dậy.
Chân cô vẫn chưa hết tê, cô không đứng nổi, không thể không bám lấy vai
anh. Môi anh lơ đãng chạm vào trán cô, cảm giác ấm nóng khiến cô kinh
ngạc hoảng hốt ngửa đầu về sau, môi anh thuận thế trượt xuống môi cô,
anh nóng bỏng, còn cô rùng mình. Thư Sướng còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã hôn lên môi cô.
Môi cô vẫn còn vị ngọt của đào mật, vốn chỉ định hôn nhẹ nhưng cảm nhận
được vị ngọt này anh lại không khỏi chuyển thành hôn sâu. Thư Sướng kinh ngạc trừng mắt, đột nhiên giãy ra khỏi anh, "Không..."
Thượng Đế ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bùi Địch Văn cười nhạt, ánh mắt nhìn cô chiều chuộng.
"Em... đi xem Thư Thần thế nào". Thư Sướng vội vàng xoay người, "A..." Cô kêu lên thất thanh.
Không biết từ khi nào Thư Thần đã đứng bên cạnh trợn mắt hết nhìn cô lại nhìn Bùi Địch Văn, bàn tay còn sờ sờ môi mình.
Mặt Thư Sướng đỏ bừng như sắp chảy máu đến nơi rồi.
"Xướng Xướng, Bùi Địch Văn và em chơi trò hôn nhau". Thật là ngạc nhiên, Thư Thần có thể nhớ chính xác tên anh.
"Không phải, đó là trên mặt Xướng Xướng có vết bẩn, anh ấy... lau giúp Xướng Xướng".
Thư Thần chớp mắt nhìn mặt Thư Sướng rồi cười, "Bây giờ hết bẩn rồi".
"Chúng ta về thôi". Thư Sướng thật muốn đâm đầu chết quách cho xong, cô đỏ mặt tía tai kéo Thư Thần quay đầu đi về.
"Anh đưa hai người về". Bùi Địch Văn cười, đưa tay tóm lấy tay cô.
Cô giật tay lại như bị bỏng, trong đầu như có lửa, "Không, không cần, nhà em không xa".
"Vậy cũng được, ngày mai anh gọi điện thoại cho em, không cho phép không nghe máy, càng không cho phép nói hết pin". Bùi Địch Văn cười nói.
Thư Sướng cắm đầu đi thẳng không dám nói tiếng nào, không những đỏ mặt mà cả cổ cô cũng đỏ bừng.
Thì ra mắt quần chúng quả thật sáng như tuyết, chỉ có cô là người trong
cuộc u mê. Quả nhiên trên đời không có ai tốt vô duyên vô cớ, nhưng,
nhưng... Đột nhiên Thư Sướng nhớ ra Dương Phàm hẹn chiều nay đi làm thủ
tục li hôn.
Cô sững lại, điện thoại di động hết pin, Dương Phàm không liên lạc được
với cô, có thể anh ta lại cho rằng cô mượn cớ dây dưa không muốn li hôn
anh ta.
Thư Sướng sốt ruột dậm chân rồi vội vàng đi tiếp.
"Xướng Xướng, Thần Thần muốn uống nước ngọt". Đi qua một cửa hàng tạp
hoá, Thư Thần thấy tủ lạnh đựng đồ uống ngoài cửa liền lắc tay kéo cô
lại.
Thư Sướng dừng bước, "Được rồi, anh đứng yên ở đây để em đi mua". Cô buông tay Thư Thần ra rồi đi lên bậc thềm.
Một cửa hàng đồ điện bên kia phố hôm nay khai trương, bên ngoài có một
chiếc cổng vòm bơm hơi màu đỏ, trên cổng vòm có một tấm lụa viết chữ rất dài, bên cạnh là một con rối hơi đang hoa chân múa tay.
Thấy lạ, Thư Thần nhếch miệng cười đi sang bên kia đường.
Người bán hàng cầm chai nước ngọt đột nhiên che miệng nhìn ra đường với vẻ mặt hoảng sợ.
"Bao nhiêu tiền?" Thư Sướng lấy một nắm tiền lẻ trong túi ra hỏi.
Một tiếng phanh cháy đường xé rách trời chiều chập choạng.
Bàn tay Thư Sướng mềm nhũn, tiền lẻ rơi tung tóe như mưa, cô quay người lại một cách cứng nhắc.
Phía trước một chiếc xe Mercedes Benz màu đen, tay chân Thư Thần cũng co giật như con rối hơi bên kia đường, trên trán như có suối phun, máu
tươi phun mạnh ra bên ngoài.
Cô không cầm lòng được đưa tay bịt vết thương trên trán anh trai lại, cảm thấy cả người như bị xé rách.
Thì ra đây mới là kiếp nạn thực sự, hôm qua chỉ là khởi động, chỉ là điềm báo.