Trong phòng bệnh của Tạ Lâm đặt đầy các loại hoa tươi, nếu không phải
hoa của các khách hàng tương đối quen thuộc thì cũng là của bạn khác
giới qua lại mật thiết. Trước giường đặt một lẵng hoa hồng màu phấn, Tạ
Lâm nằm giữa vòng vây làm bằng hoa tươi, chân cố định bằng nẹp gỗ quấn
băng vải, vẻ mặt không hề có sức sống không khác gì một con cá chết.
Thư Sướng đến thăm Tạ Lâm chỉ mua hai hộp sushi hải sản. Cô không hiểu
tại sao trong phòng bệnh nhất định phải bày đầy hoa tươi, lẽ nào là
trong giai đoạn yếu ớt, tính mạng phải hấp thụ sức sống của hoa tươi để
khỏe mạnh trở lại?
Đây đã là buổi tối ngày thứ ba từ lúc Tạ Lâm bị ngã, người nên đến đều
đã đến, phòng bệnh vắng vẻ, không có người ngoài nào khác.
Lẽ ra Tạ Lâm bị ngã như vậy cũng chỉ cần châm cứu rồi dùng rượu thuốc
xoa bóp cho lưu thông máu là có thể khôi phục sức sống của cơ bắp chứ
không cần phải nằm viện, tuy nhiên đó là với điều kiện có một người ngày ngày đưa chị ta tới bệnh viện.
Đàn ông có thể cùng phụ nữ uống rượu, tán tỉnh đến bình minh nhưng chưa
chắc đã bằng lòng rót nước pha trà cho phụ nữ lúc đau ốm lấy một giờ.
Loại việc này là nghĩa vụ của một người chồng, không ai dám cướp đoạt.
Không còn cách nào khác, Tạ Lâm đành phải vào nằm viện, đám y tá vụng
trộm bàn tán cho rằng chị ta lập dị, nhiều tiền không có chỗ tiêu, ánh
mắt nhìn chị ta không giấu được vẻ khinh khỉnh.
Tạ Lâm cực kì tủi thân, vừa nhìn thấy Thư Sướng, chị ta lập tức nổi cơn tam bành.
"Em về đi, chị không muốn nhìn thấy em". Chị ta quay mặt vào phía trong. Chị em thân thiết mà bây giờ mới đến à, càng nghĩ càng thấy giận.
Thư Sướng đặt hộp sushi xuống, tự kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh,
"Được rồi, chị cứ nhắm mắt lại, em ngồi nghỉ một lát rồi đi". Cô ngồi
lật cuốn tạp chí thời trang mua ngoài cổng viện.
"Này, thái độ của em kiểu gì đấy, coi bệnh viện là cửa hàng bách hóa à?" Tạ Lâm gian nan ngồi dậy, mặt cũng đỏ lên, "Còn cả hộp sushi kia nữa,
muộn thế này ăn sao được? Em muốn làm chị béo chết à?"
"Ơ, thế để em béo giúp chị". Thư Sướng mở hộp sushi ra lấy một miếng từ từ đưa vào miệng.
Tạ Lâm trợn mắt, "Đã vào đến phòng này thì chính là của chị, không có sự cho phép của chị thì bất kì ai cũng không được động vào!"
"Đúng là nữ thổ phỉ!" Thư Sướng thả miếng sushi vào trong hộp rồi cười
xòa, "Sao, nằm viện nên rối loạn nội tiết tố à? Nhân tiện bảo thầy thuốc kê đơn điều trị luôn thể đi!"
"Thư Sướng..." Tạ Lâm quơ lấy lẵng hoa bên giường ném về phía Thư Sướng.
Thư Sướng bắt gọn, cúi đầu xuống hít hít, "Thơm quá, ai mang đến đấy? Sư phụ em à?"
Sắc mặt Tạ Lâm Tạ Lâm đột nhiên đại biến, chị ta chỉ mũi Thư Sướng kêu
lên, "Nếu em còn dám nhắc tới lão ta thì sẽ biết tay chị".
Thư Sướng làm động tác đầu hàng, che miệng, liên tục gật đầu.
Trong phòng bệnh lập tức trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng Tạ Lâm thở phì phò.
"Tức giận thật à?" Thư Sướng hỏi hết sức thận trọng.
"Đều tại em hết!" Tạ Lâm hờn hỗi như một cô bé.
"Ờ, tại em không tốt! Nếu chị cảm thấy em không đủ thành ý thì em cũng đi mua cho chị một lẵng hoa?"
"Lắm chuyện!" Tạ Lâm lườm cô rồi nằm xuống ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Thư Sướng ngoan ngoãn đứng lên đặt lẵng hoa lại vị trí cũ, sau đó rót cho chị ta một cốc nước rồi chen lên giường ôm lấy chị ta.
"Anh ấy cần một người phụ nữ an phận thủ thường, nấu cơm nóng hổi rồi
ngồi bên cửa sổ chờ anh ấy về, sinh con đẻ cái cho anh ấy, cùng nhau
nuôi dạy con cái, yên bình như vậy đến già. Xướng Xướng, em nói chị đã
đến tuổi này, đã như thế này rồi, còn có thể cho anh ấy những thứ anh ấy cần không?"
Tạ Lâm đắng chát nhìn Thư Sướng.
Thư Sướng chưa thấy Tạ Lâm tỏ ra bất lực như vậy bao giờ, đây cũng là
lần đầu tiên cô nghe Tạ Lâm nhắc tới tuổi tác của mình với giọng thê
lương như vậy.
Có phải đã vô số đêm chị ta cũng từng băn khoăn tự hỏi chính mình như vậy hay không?
"Nếu được trở lại bằng tuổi em bây giờ thì chị tuyệt đối sẽ không pham
sai lầm như vậy, chị sẽ..." Tạ Lâm cắn môi, nghẹn ngào không nói tiếp
được nữa.
"Chị biết anh ấy là một người đàn ông tốt, chị nên quý trọng. Nhưng chị có thứ gì để quý trọng anh ấy chứ?"
Thư Sướng không biết nên trả lời thế nào, đành phải ôm chặt Tạ Lâm, nhẹ nhàng vỗ lưng chị ta.
Có người một khi đã để lỡ thì sẽ lỡ cả đời.
Cô nhớ tới một bài thơ tên là "Quản chế thanh xuân" của Phương Văn Sơn:
Anh dùng ngôi thứ nhất, ghi lại những yêu thương và hờn dỗi
Vào trong kịch bản của đôi ta
Anh dùng ngôi thứ hai, nghẹn ngào thất thanh trong vở kịch
Nói chia tay người anh yêu nhất
Anh dùng ngôi thứ ba, miêu tả thanh xuân chưa kịp nghỉ ngơi
Đã vội vã rời xa...
Giữa Tạ Lâm và sư phụ từng xảy ra chuyện gì khi cả hai người vẫn còn
thanh xuân, cô không đoán được, nhưng nhìn hai người như bây giờ, rõ
ràng trong lòng vẫn còn tình yêu nhưng lại không thể đến với nhau, thật
sự làm mọi người tiếc nuối.
Không biết nên nói rằng đây là lỗi của ai?
"Được rồi, đừng có mang cái bộ mặt đáng ghét ấy ra nữa. Còn hai ngày là
chị có thể xuất viện rồi, ôi, đau chân chết đi được!" Tạ Lâm đột nhiên
lại giống như biến thành một người khác, thu lại tất cả phiền muộn, lại
trở thành một kiều nữ vô cùng quyến rũ.
"Chị vừa liên lạc được với mấy khách hàng lớn, lần này chắc chắn có thể
nhận được hoa hồng rất cao. Chị muốn đi Maldives nghỉ dăm ngày, em đi
cùng chị nhé!"
"Em không phải người có tiền, trừ phi chị bỏ tiền mời em đi cùng".
"Tại sao chị phải mời? Em có phải mẹ chị đâu?"
"Thì em là em gái chị".
"Chị không có đứa em gái lòng lang dạ sói như em. A, em có biết trước lúc em đến chị đã nhìn thấy ai không?"
"Lưu Đức Hoa à?"
"Đồ điên, là Tổng giám đốc Ninh! Người lần trước bị em làm tức giận chạy mất ấy!"
"A, anh ta cũng ngã bị thương à?"
"Phỉ phui cái mồm, không phải không phải, hình như anh ta đưa bạn đến
khám bệnh. Nếu chị trẻ hơn mười tuổi thì dù thế nào cũng phải theo đuổi
được một người đàn ông như vậy, chỉ có em mới không biết đấy là bảo
bối".
"Em biết chứ, có điều em không dám chiếm làm của riêng".
"Chắc chắn em sẽ trở thành một bà cô già!"
"Tốt, tiện thể làm bạn với chị luôn".
"Em đúng là đồ ma quỷ đáng ghét". Tạ Lâm đưa tay đẩy Thư Sướng, Thư
Sướng né tránh, chị ta lại cuộn cuốn tạp chí của Thư Sướng lại rồi đập
về phía Thư Sướng.
Hai người đang ầm ĩ thì có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh.
Hai người dùng nhìn ra ngoài cửa, gương mặt Tạ Lâm cứng đờ, Thư Sướng xấu hổ đứng dậy.
"Tổng biên tập Bùi, sao anh lại đến đây?" Tạ Lâm sợ hãi khi thấy lãnh đạo quá quan tâm.
Bùi Địch Văn mỉm cười giơ bàn tay bị bỏng lên lắc lư với người nào đó, "Tôi tiện đường đi qua. Cô thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"
Sắc mặt Tạ Lâm lộ vẻ thất vọng, thì ra không phải cố ý đến thăm mình,
"Tôi đỡ hơn nhiều rồi". Gã Tổng biên tập này thật là bủn xỉn, dù có nhân tiện ghé qua thì ít nhất cũng phải mua một lẵng hoa chứ.
"Ờ, không cần đi làm vội, đợi bao giờ khỏi hẳn đi làm cũng được".
"Cảm ơn Tổng biên tập Bùi".
Bùi Địch Văn gật đầu nhưng lại không đi mà liếc nhìn Thư Sướng.
Thư Sướng nhếch môi, "Tạ Lâm, em... em về đây, có thời gian em lại đến thăm chị".
"Được rồi!" Tạ Lâm nhìn Thư Sướng rồi lại nhìn Bùi Địch Văn, cảm thấy
hai người này có vẻ kì lạ, hình như hẹn gặp nhau ở chỗ mình.
Thư Sướng vừa nhấc chân Bùi Địch Văn cũng xoay người ra ngoài.
"Em bảo chỉ ở đó nửa tiếng mà, nhìn xem, đã bốn mươi lăm phút rồi!" Bước xuống cầu thang, Bùi Địch Văn chờ Thư Sướng đến gần rồi nói nhỏ.
"Mải nói chuyện nên quên mất. Anh đói chưa?"
"Đói rồi!"
"Biết thế chỉ mang một hộp sushi đi, để lại một hộp trên xe cho anh ăn!"
"Anh không muốn ăn một mình!" Trên cầu thang có rất nhiều người lên
xuống, Bùi Địch Văn kéo Thư Sướng dịch sang một bên, tay phải khẽ vòng
qua eo cô.
Thư Sướng xấu hổ cả hai tai cũng nóng ran.
***
Tối qua cô bôi thuốc cho Bùi Địch Văn, chỉ một đêm đã có hiệu quả, những chỗ phồng trên tay Bùi Địch Văn đã biến mất khá nhiều, bàn tay không
còn đau như trước mà chỉ còn hơi bất tiện. Thư Sướng đã mang mỡ chuột và thuốc mỡ đến tòa soạn định hết giờ làm sẽ lên bôi giúp anh.
Còn chưa hết giờ, điện thoại nội bộ trong phòng làm việc đã vang lên, Trưởng phòng nghe máy rồi gọi Thư Sướng đến nghe.
"Đến phòng đợi em hay anh xuống thẳng bãi đỗ xe luôn?" Đó là Bùi Địch Văn.
Thư Sướng cầm điện thoại, nhìn thấy Trưởng phòng và các đồng nghiệp khác đều dỏng tai, thỉnh thoảng liếc mình, cô vội vàng trả lời, "Được rồi,
em lên ngay đây!"
"Bản thảo hôm nay có vấn đề gì à?" Trưởng phòng hỏi cô với giọng căng thẳng.
Thư Sướng toát mồ hôi, "Có chút vấn đề nhỏ, em lên xem xem".
Trưởng phòng nhìn cô thông cảm.
Cặp tài liệu của Bùi Địch Văn đã thu xếp xong, ngoài ra còn có một chiếc ba lô, anh đứng chờ trước cửa kính.
"Sao phải lên trên này làm gì?" Nhìn thấy Thư Sướng, anh hỏi.
Thư Sướng mở túi lấy thuốc ra, "Em mang đến đây rồi, bây giờ bôi cho anh luôn".
"Không về nhà em à?"
"Không cần".
Bùi Địch Văn hơi nhíu mày, "Ngày mai phó Tổng biên tập tờ Nhật báo
Phương Nam sẽ đến đây, sợ là mùi thuốc trong phòng này chưa chắc đã tan
kịp. Cứ về nhà em đi, hay là đến Khế Viên?"
Thư Sướng ngẩn ra, "Nhưng... nhưng em muốn đến bệnh viện thăm Tạ Lâm".
"Được, anh với em cùng đi". Bùi Địch Văn rất dễ tính.
Thư Sướng nào dám đi cùng anh, cặp mắt lửa ngươi vàng của Tạ Lâm chắc
chắn sẽ có thể nhìn ra vấn đề ngay. Không biết làm sao, cô đành phải dặn ngài Tổng biên tập ngồi chờ trong xe trong lúc mình lên thăm Tạ Lâm,
sau đó hai người sẽ cùng về nhà cô để bôi thuốc và nấu cơm cho anh.
Đúng là làm người tốt không dễ, đã làm là không thoát ra được.
***
"Tối nay chúng ta có ăn cháo như hôm qua không?" Bùi Địch Văn hỏi.
Thư Sướng lấy điện thoại di động ra xem giờ, bây giờ đã hơn bảy giờ tối, "Bây giờ về mới nấu thì muộn quá, chúng ta đến quán cháo ăn đi! Bây giờ tay anh còn chưa bôi thuốc, người ta sẽ không sẽ không đuổi chúng ta ra đâu. Đến cửa hàng cháo Hai Tư Giờ ở trung tâm thành phố được không?"
"Không sao đâu, muộn mấy anh cũng chờ được, chúng ta về nhà ăn".
Thư Sướng thầm nghĩ, lẽ nào ngài Tổng biên tập này ăn cháo thành nghiện rồi?
"Tổng biên tập Bùi?" Một người đẹp đang từng bước đi lên cầu thang ngạc nhiên gọi một tiếng.
Thư Sướng nhìn một lát rồi nhớ ra, người đẹp này là Kiều Kiều ở đài
truyền hình từng đến mời Bùi Địch Văn lên truyền hình nhưng không may
lại bị từ chối.
"Chào tiểu thư Kiều". Bùi Địch Văn nhã nhặn cười trả lời rồi hỏi xã giao, "Cô không được khỏe à?"
Hàng lông mi rất dài của Kiều Kiều chớp chớp, "Ôi, đã lớn như vậy rồi mà còn mọc một cái răng khôn, vốn định cố chịu nhưng đau quá không chịu
được. Chuyên gia trang điểm nói hai má em bên to bên nhỏ rõ ràng nên em
chỉ có thể đến đây nhổ. Còn anh?" Ánh mắt cô ta chuyển sang người Thư
Sướng.
Thư Sướng tránh sang bên cạnh một bước để tỏ rõ lập trường.
"Tôi cũng không chịu được nữa". Bùi Địch Văn giơ tay trái lên.
"May mà trời đã bắt đầu lạnh rồi, nếu không bị bỏng thì rất phiền phức.
Tổng biên tập Bùi, chuyện lên chương trình anh đã suy nghĩ xong chưa?"
Kiều mỹ nhân đúng là yêu nghề.
"Tôi vẫn đang suy nghĩ. Tạm biệt cô!" Bùi Địch Văn gật đầu một cách lịch thiệp rồi đưa tay phải tới cầm tay Thư Sướng, "Xướng Xướng, đi thôi!"
Trước khi đi, Thư Sướng không quên cười vội vàng với Kiều Kiều.
"Lần sau không được gọi em là Xướng Xướng ở nơi công cộng, người khác sẽ hiểu lầm". Lúc khởi động xe, Thư Sướng lầu bầu một câu.
"Sao người khác lại hiểu lầm? Trên mặt em đã ghi rõ: Tôi và người này
không có quan hệ gì, người nào có mắt là đều nhìn thấy rõ ràng mà". Bùi
Địch Văn nói.
Thư Sướng nghẹn lời, chăm chú nhìn về phía trước.
Trên đường về, đi qua một quán cháo sáng sủa sạch sẽ, khách cũng không
đông, cô chợt thay đổi ý định. Bây giờ về mới nấu cơm, ăn xong, bôi
thuốc rồi đưa Tổng biên tập về Khế Viên thì cũng phải đến nửa đêm. Chẳng thà giải quyết bữa tối ở quán cháo này luôn, sau đó lên xe bôi thuốc
rồi đưa thẳng anh về nhà là sẽ tiết kiệm được hai đến ba tiếng.
"Tổng biên tập Bùi, em hay ăn cháo ở quán này, ngon lắm, cháo được ninh nhừ rất dễ ăn".
"Răng anh vẫn còn rất tốt, không nhừ anh cũng nhai được". Bùi Địch Văn không nhường nửa bước.
"Tay chân em chậm chạp, nấu nướng còn lâu mới xong, em sợ anh đói quá lại đau dạ dày".
"Không sao, anh có thể chịu được".
Thư Sướng quay ra cửa sổ xe thở dài một hơi, ngài Tổng biên tập Bùi này đúng là không biết thông cảm cho người khác.
"Nhưng bây giờ thật sự đã muộn lắm rồi". Cô cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề: Hôm nay tôi không muốn nấu cơm!
"Muộn thì anh không về Khế Viên nữa, ở nhờ nhà em một đêm được chứ? Em
cũng đỡ phải đưa đón cho phiền phức". Thực ra Bùi Địch Văn rất biết suy
nghĩ cho người khác.
"Anh chắc nhà em?" Thư Sướng trượt tròn mắt nhìn Bùi Địch Văn.
"Phòng của Thư Thần vẫn để trống mà, anh ngủ ở đó là được". Bùi Địch Văn không hề khó tính chút nào.