Ngày ở vùng núi đến rất sớm. Bùi Địch Văn cảm thấy hình như mới chỉ vừa
chợp mắt đã bị nắng sớm ngoài cửa sổ chiếu vào phòng đánh thức. Rất lạ
là khi mở mắt ra anh không hề có cảm giác mệt mỏi, thậm chí còn nhận ra
khóe miệng mình vẫn còn nụ cười.
Anh chớp chớp mắt, nhanh chóng nhớ ra đây là đâu. Nụ cười trên môi càng
rõ hơn, anh duỗi tay muốn kéo người bên gối vào trong lòng vuốt ve nhưng lại chỉ thấy trống không.
Thư Sướng đâu?
Anh bật dậy ra mở cửa, bên góc tường ngoài sân, Thư Sướng đang cầm một
chiếc cốc sứ màu trắng đánh răng. Nhà bà lão không xây nhà vệ sinh
riêng, rửa ráy đều dùng nước ngay trong sân. Thư Sướng ngẩng đầu uống
một ngụm nước rồi súc miệng ục ục, một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô,
chân râu trên cằm cọ cọ vào bên má trắng muốt của cô, "Sao không đợi anh cùng dậy?"
Mặt Thư Sướng từ từ đỏ lên, cô lấy khăn mặt lau miệng, nhỏ giọng nói, "Đột nhiên em nhớ tới một việc".
"Việc gì?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, do dự chốc lát rồi nói, "Em đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp, mấy hôm nay đang là thời kì nguy hiểm của
em".
"Xin lỗi", Bùi Địch Văn không khỏi có chút áy náy, "Việc này phải do anh nghĩ đến trước mới đúng, anh..."
"Em biết là lúc đó không cầm lòng được", cô đỏ mặt giải vây cho anh.
Anh dịu dàng hôn lên má cô, "Thích em bé không?"
Cô gật đầu. Thích, nhưng bây giờ không phải lúc. Yêu nhau rất đơn giản,
kết hôn lại phức tạp. Anh và cô vừa mới mắt đầu, không được đột nhiên
xảy ra một bất ngờ giống như Đàm Tiểu Khả và Dương Phàm mà phải vội vàng làm đám cưới. Cô nhớ tiếng khóc của Dương Phàm trong điện thoại, khi đó Dương Phàm không muốn vậy nhưng lại không thể làm gì khác.
Đối với cô và Bùi Địch Văn, kết hôn vẫn là chuyện quá xa xôi không được
nghĩ tới vội, bây giờ cứ tập trung vào yêu đương trước đã!
Gần Thạch Trấn có một tòa miếu thờ, còn xây một cái hồ chứa nước nhỏ. Ăn sáng xong, hai người mang máy ảnh đến miếu thờ và hồ chứa nước dạo, sau đó lại đi leo núi. Bữa trưa chỉ ăn đồ ăn nhẹ trên núi, ăn xong hai
người dựa lưng vào nhau ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi.
Có thể là vì đã rất lâu không được thả lỏng như vậy, hơn nữa còn có Bùi
Địch Văn bên người nên mỗi tế bào trong toàn cơ thể Thư Sướng đều như
đang vui sướng hò reo, mỗi sợi dây thần kinh đều giãn ra. Cô vừa nói
được vài câu với anh ta thì hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mặt trời đã ngả về tây, từng tia sáng nhu hòa lách qua khe hở giữa những chiếc lá cây chiếu loang lổ trên mặt đất,
chim trong rừng ríu rít bay tới bay lui, cách đó không xa nước suối chảy róc rách. Cô ngủ trong lòng Bùi Địch Văn, anh đang mỉm cười nhìn cô.
"Dậy rồi à?" Anh khẽ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
Đôi tay mạnh mẽ, nụ cười tươi sáng dưới ánh mặt trời.
Cô chớp chớp mắt, "Địch Văn, ở đây thêm vài ngày nữa thì có khi em sẽ không muốn quay về mất".
"Vậy chúng ta ở lại đây luôn, anh nghiên cứu kiến trúc cổ, em đi làm một giáo viên tiểu học, sinh một đống trẻ con!"
"Được!" Cô cười, vòng tay ôm cổ anh, ngồi dậy hôn anh, hai người ôm nhau càng chặt hơn.
Lời này không có ai cho là thật nhưng lại rất thích nghe, rất động lòng. Rất lâu rất lâu sau, mỗi lần nhớ tới lúc này trong lòng Thư Sướng vẫn
luôn cảm thấy ấm áp, cô cho rằng đây là một hồi ức mà cô sẽ giữ mãi suốt đời.
Hai người ở lại Thạch Trấn tổng cộng bốn ngày, sống cuộc sống xa rời thế giới bên ngoài, còn tình yêu của Thư Sướng dành cho Bùi Địch Văn cũng
ngày càng đậm sâu. Đúng thế, nếu ngày mai chính là tận thế mà bỏ lỡ tình yêu của Bùi Địch Văn thì sao cô có thể nhắm mắt được trước khi thế giới hủy diệt?
Năm hai mươi sáu tuổi cô mới yêu anh, cuộc đời lại không hề lâu dài.
Lẳng lặng nghĩ lại, trong ba năm ở Hoa Đông buổi chiều, tất cả những gì
anh từng làm cho cô đều là tình yêu, nhưng anh lại chưa từng khiến cô
cảm thấy phiền phức. Trên đời này còn có ai có thể làm được như vậy vì
cô?
Hai người lại ngồi xe máy, lên xe lửa, nghe tiếng xình xịch xình xịch một đêm về tới Hàng Châu sau đó lên máy bay về Tân Giang.
Lúc đợi máy bay hai người cùng bật điện thoại lên xem có tin nhắn gì
quan trọng hay không. Tin nhắn tràn tới suýt nữa làm cho điện thoại di
động của Thư Sướng phát nổ, có của Thắng Nam, có của Tạ Lâm, còn có của
Thư Tổ Khang. Làm người ta bất ngờ là Ninh Trí đã gửi liền mười tin nhắn trong đêm cô vừa đến Thạch Trấn, gần như cứ mỗi nửa tiếng gửi một tin.
"Em ở đâu?" Đây là tin nhắn đầu tiên.
"Có phải em đang ở trên máy bay không? Lúc nào xuống máy bay thì báo cho anh nhé!" Đây là tin nhắn thứ hai.
"Nếu không muốn nói chuyện thì gửi tin nhắn là được. Anh ngủ rất muộn, bất cứ lúc nào gửi cũng được". Đây là tin nhắn thứ ba.
"Anh đi tắm đây, nhiều nhất là mười phút. Nếu không có người nghe máy
thì chờ một lát anh sẽ gọi lại cho em". Đây là tin nhắn thứ tư.
...
Tin nhắn cuối cùng là, "Thư Sướng, em vẫn làm mọi người hận nghiến răng nghiến lợi giống như khi còn bé".
Thư Sướng cầm điện thoại di động đứng trước bức tường kính rộng rãi nhìn bãi đậu máy bay, từng chiếc máy bay cất cánh hạ cánh, tinh thần cô hơi
phân tán.
Cô quay sang nhìn Bùi Địch Văn, anh đang gọi điện thoại, cau mày, hình như là nói tiếng Quảng Đông, cô nghe không hiểu.
Thời gian đến lúc lên máy bay không còn nhiều, cô gọi điện thoại cho Thư Tổ Khang.
"Xướng Xướng, con làm bố mẹ sợ quá. Mấy ngày nay con đi đâu, điện thoại
di động cũng không gọi được, con đã bảo hôm kia là về đến nhà mà?" Thư
Tổ Khang luôn nho nhã lần đầu tiên gầm lên với Thư Sướng.
Thư Sướng áy náy, "Con bị mấy đồng nghiệp kéo đến vùng núi chơi, ở đó sóng điện thoại yếu quá. Xin lỗi vì đã làm bố mẹ lo lắng".
Thư Tổ Khang thở dài nặng nề, "Sao con lại làm mọi người bận tâm như
vậy? Điện thoại di động không có sóng thì dùng máy bàn gọi cho bố nói
một tiếng không được à?"
Thư Sướng chỉ còn nước cúi đầu nhận tội, không lẽ lại nói mình thấy sắc quên luôn bố mẹ?
"Không có việc gì là được rồi. Tối hôm đó Thắng Nam và Tổng giám đốc
Ninh còn tới nhà chờ con về đón gió tẩy trần, kết quả là gần như cả đêm
đó mọi người đều không ngủ được".
"Tổng giám đốc Ninh?" Tại sao anh ta lại biết cô đi công tác?
Loa trong sân bay bắt đầu thông báo mời hành khách đi Tân Giang lên máy bay, Thư Sướng đành phải vội vã tắt điện thoại.
"Không có chuyện gì chứ?" Bùi Địch Văn thấy cô vẫn cau mày.
Cô cười mơ hồ, "Bố mẹ em cho rằng em bị bắt cóc nên hơi lo lắng thôi".
"Tổng giám đốc Ninh là ai?" Hai người vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn, đột nhiên Bùi Địch Văn hỏi.
"Anh nghe trộm em nói chuyện điện thoại?" Thư Sướng nghiêng đầu trợn mắt nhìn.
"Anh nghe quang minh chính đại mà. Là một người đàn ông à?"
Thư Sướng nheo mắt, "Đừng nói với em rằng anh đang rất căng thẳng".
Bùi Địch Văn nhún vai, "Ba năm nay anh cho rằng em vẫn đang chăm chú làm việc, bận rộn không có thời gian bận tâm chuyện khác, không ngờ em đã
yêu, còn suýt nữa kết hôn. Thư Sướng, em không biết chứ, khi nghe em kể
vể quá khứ của em anh đã sợ toát hết mồ hôi. Không có ai là vạn năng cả, bao giờ cũng có những chuyện không thể đề phòng được. May mà anh còn
kịp bắt được em. Anh không muốn giữa chúng ta lại xảy ra bất cứ bất ngờ
nào nữa".
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Bùi Địch Văn, Thư Sướng chỉ cảm thấy lâng lâng, ngay cả máy bay cất cánh cô cũng không hề biết.
"Địch Văn, Tổng giám đốc Ninh là một người bạn của Thắng Nam. Nhà em có
tiếp xúc với anh ta là vì cái chết của Thần Thần. Hôm đó xe công ty họ
đụng vào Thần Thần, khi đó anh ta cũng ngồi trong xe. Đây là một người
không hề có liên quan gì với em. Em không thể nói bây giờ mình đã quên
sạch mối tình trước kia, nếu nói vậy thì sẽ là nói dối, nhưng em sẽ
không muốn nhớ lại nữa". Cô kéo tay anh tới đặt lên ngực trái mình, vẻ
mặt trịnh trọng, "Từ giờ khắc này, nơi này chỉ có mình anh".
"Cô bé ngốc, nghiêm túc như vậy làm gì!" Bùi Địch Văn cười, nắm bàn tay
cô, nắm không chặt lắm nhưng cô lại cảm thấy khe hở giữa các ngón tay
anh hơi ra mồ hôi. Tay cô trong tay anh, hơi dính, hơi nóng, hơi hạnh
phúc.
Xuống máy bay, hai người đi taxi về Tân Giang. Đã là hoàng hôn, Bùi Địch Văn nói không cần đến tòa soạn báo nữa mà về thẳng nhà luôn. Anh đưa cô về nhà trước, đến đầu ngõ, cô bảo anh không cần xuống xe. Anh kéo cô
lại, "Em có cầm chìa khóa đấy không?"
Cô ngẩn ra, đột nhiên hiểu ra anh hỏi là chìa khóa Khế Viên, cho rằng anh muốn lấy lại nên cô vội mở túi xách.
Anh đè tay cô lại, "Đây là của em mà. Bao giờ em về?"
Cô xấu hổ cúi xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của anh, chỉ gật đầu.
Về đến nhà, chỉ có một mình Vu Phân ở nhà. Đầu tiên bà chất vấn Thư
Sướng một phen theo kiểu oanh tạc, đến tận lúc Thư Sướng trả lời khiến
bà hài lòng, bà mới cho Thư Sướng dọn cơm tối ra.
"Bố con đâu?" Thư Sướng hỏi.
"Đi xem địa điểm rồi".
"Xem địa điểm làm gì?"
"Mấy bác sĩ già về hưu muốn cùng mở một phòng khám bệnh, mời bố con đến
chuyên chữa bỏng. Hôm nay mấy người hẹn nhau đi xem nên mở phòng khám ở
địa điểm nào".
Một dự cảm kì lạ đột nhiên dâng lên trong lòng Thư Sướng, "Họ đi tìm Tổng giám đốc Ninh để nhờ giúp đỡ à?"
Vu Phân sửng sốt, "Sao con biết?"
Thư Sướng sốt ruột, "Thế có đúng không?"
"Buổi tối hôm đó Thắng Nam và Tổng giám đốc Ninh mua thức ăn đến nhà
mình nói là đón gió giúp con. Bố con tán gẫu với cậu ta và có nhắc đến
việc này, cậu ta rất nhiệt tình nói mình biết rất nhiều công ty môi giới nhà đất nên sẽ nhờ người hỏi giúp bố con. Không ngờ cậu ta nhớ việc này thật, hôm nay cậu ta gọi điện thoại tới".
"Mẹ, anh ta đã làm đủ nhiều cho nhà mình rồi, chúng ta không thể tham
lam vô độ, bám lấy người ta mãi được. Tìm địa điểm thì có gì to tát, con có thể nhờ phóng viên nhà đất trong tòa soạn hỏi thăm cho. Sau này
không được gặp lại anh ta nữa".
Vu Phân đột nhiên cười thần bí.
"Xướng Xướng, mẹ với bố đã ngồi phân tích xem tại sao Tổng giám đốc Ninh lại tốt với nhà chúng ta như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, còn không phải cậu
ta hơi thích con sao!"
"Mẹ", Thư Sướng nhìn Vu Phân không biết nên khóc hay cười, "Mẹ đừng nói linh tinh, làm gì có chuyện ấy!"
"Mẹ cảm thấy có đấy, cậu ta rất thích nghe mẹ với bố con kể chuyện của
con, mẹ cũng bóng gió một câu là con và bạn trai cũ đã chia tay rồi. A,
cậu ta còn hỏi mượn album của con và Thần Thần trước kia để xem nữa! Nếu cậu ta có ý này thật thì mẹ với bố con đều thấy rất vừa lòng. Cậu ta
tốt hơn cái thằng Dương Phàm không có lương tâm kia quá nhiều".
Thư Sướng vừa cầm đũa lên lại đặt xuống, không còn cảm thấy muốn ăn chút nào nữa, "Mẹ, bất kể anh ta có ý này hay không thì con cũng không thấy
hứng thú với anh ta". Cô nói rất kiên quyết.
Đúng lúc này Tạ Lâm gọi điện thoại tới rủ cô ra ngoài ăn cơm, cô bỏ chạy như được đại xá.
Tạ Lâm hẹn Thư Sướng ở quán lẩu.
"Thần sắc tốt đấy!" Tạ Lâm nhìn thoáng qua Thư Sướng rồi nói uể oải.
Nồi lẩu đặt giữa chị ta và Thư Sướng sôi sùng sục không ngừng, hơi nóng
như sương trắng tụ lại rồi tan ra trước mắt hai người, từng đĩa thức ăn
sạch sẽ chỉnh tề màu sắc khác nhau được đổ vào, trở thành một nồi lẩu
thập cẩm màu sắc xám xịt, tiếng huyên náo xung quanh át cả tiếng sôi của nồi lẩu.
Thư Sướng gắp một miếng bánh mật, thổi nguội cho vào miệng rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm với vẻ mặt buồn bã, "Không phải là chị bị cuộc điện thoại
đêm đó của em làm thành thế này đấy chứ?"
Tạ Lâm cúi đầu ăn mì, "Chị không ngu ngốc như vậy".
"Thế vì sao?" Thư Sướng uống một ngụm nước đào ép, ngọt, lạnh buốt, rất ngon miệng.
"Thầy em có niềm vui mới rồi". Tạ Lâm ủ ê.
Thư Sướng bật cười thành tiếng, "Vậy niềm vui cũ của thầy em là ai?"
"Xướng Xướng, đừng nói đùa với chị, trong lòng chị đang rất khó chịu.
Lần này anh ấy rất nghiêm túc, đối phương là một phụ nữ đã li hôn, ba
mươi tuổi, công tác ở Phòng y tế thành phố, ngoại hình xinh xắn. Bây giờ ngày nào anh ấy cũng đưa đón cô ta đi làm". Tạ Lâm nói, một giọt nước
mắt rơi tách vào trong cốc.
Thư Sướng thu nụ cười lại, "Tạ Lâm, không có ai vĩnh viễn chờ đợi ở một
chỗ cả. Thầy em đợi chị nhiều năm như vậy, vẫn cô đơn một mình, còn chị
thì ngày nào cũng oanh oanh yến yến, chị có nghĩ tới cảm giác của thầy
em không? Thầy thất vọng hết lần này tới lần khác, bây giờ rốt cục thoát ra được để bắt đầu cuộc sống mới, chị nên chúc phúc cho thầy".
Tạ Lâm che miệng, khịt mũi thật mạnh, "Chị không muốn cản trở hạnh phúc
của anh ấy, chẳng qua... chỉ hơi mất mát thôi. Sau này ngay cả nghĩ đến
anh ấy chị cũng không xứng. Thật ra, bất kể ngủ bên người đàn ông nào
thì chị cũng đều coi người đó như là anh ấy".
Thư Sướng nghe mà trái tim đau xót, "Đã yêu như vậy thì lúc trước tại sao lại chia tay?"
Khóe miệng Tạ Lâm lộ ra nụ cười đắng chát, "Chị không thể sinh con, bẩm sinh. Người nhà anh ấy ép..."
Một chuyện không có gì mới nhưng khi nghe thấy vẫn làm người ta thổn
thức. Hiện thực như vậy không phải dựa vào ý chí của bản thân là có thể
vượt qua được. Thảo nào mấy năm nay Tạ Lâm vẫn chìm đắm trong trụy lạc,
không lấy được người mình yêu thì còn có gì phải gìn giữ nữa? Thảo nào
mấy năm nay Thôi Kiện vẫn rầu rĩ không vui, không thể làm chủ cuộc đời
của mình, hết thảy còn có ý nghĩa gì?
"Thôi không nói nữa, đã là chuyện ngày xửa ngày xưa rồi. Bây giờ mẹ anh
ấy vui vẻ lắm, tìm được một nàng dâu làm ở Phòng y tế thành phố, không
khác gì sau này sinh em bé ở viện nhà mình". Tạ Lâm cầm lấy cái muôi
thủng tiếp tục chăm chú vớt thức ăn trong nồi lẩu, dường như chưa hề nói những lời vừa rồi.
Sau đó chị ta gọi rượu, uống hơi say.
Thư Sướng lái xe cho chị ta. Thời gian không còn sớm, đèn đường đứng cô
đơn giữa ánh đèn, ánh đèn màu vàng cam mang theo hơi ấm chiếu bóng dáng
hai người trải dài phía trước.
Lúc lên cầu thang Thư Sướng phát hiện Tạ Lâm chỉ đi một đôi sandal,
không đi tất dù đêm nay đã là một đêm cuối thu se lạnh. Tiếng sandal
bước trên cầu thang phát ra tiếng động rất nhỏ, Tạ Lâm đưa tay bật đèn,
dưới ánh đèn cầu thang màu vàng tối có thể thấy hàng lông mi chị ta mệt
mỏi rũ xuống.