Thư Sướng vội vã chạy tới bệnh viện, Vu Phân đã chụp X quang, bị gãy xương cánh tay. Bác sĩ đang bó bột cho bà rồi treo băng vải, nói người già xương giòn nên rất dễ gãy. Hôm nay Vu Phân chỉ bị thế này đã coi như rất may mắn rồi, một tháng sau đến tháo bột, ba tháng sau mới có thể khỏi hẳn.
Thư Sướng dìu Vu Phân lên xe hết sức thận trọng. Vu Phân đứng trước cửa xe, đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén chưa từng có, "Xướng Xướng, hôm con cưới nhất định phải có một đội xe thật dài, phải đỗ chật ngõ nhà chúng ta. Con phải mặc áo cưới sang trọng nhất, tổ chức tiệc cưới ở khách sạn tốt nhất Tân Giang. Một buổi tối phải thay sáu bộ quần áo, mời tất cả hàng xóm láng giềng anh em họ hàng bạn bè gần xa đến, phải cho bọn họ nhìn thấy con lấy được một người rất tốt, rất tốt".
Câu cuối cùng bà nhấn rất mạnh, còn nhắc lại thêm một lần.
Thư Sướng cười cười với Vu Phân, "Mẹ, nghe mẹ nói cứ như nhà giàu mới phất ấy, người ta nghe thấy lại cho rằng nhà chúng ta giàu lắm".
"Không phải là giàu hay không giàu mà là không được thua kém người ta. Cây cần có vỏ, người cần thể diện, mẹ nhất định phải làm to hơn bọn họ, phải cho cái thằng vô lương tâm kia nhìn thấy".
"Được rồi được rồi, con nghe mẹ hết", Thư Sướng không dám tranh cãi với Vu Phân nên đành phải dỗ dành để Vu Phân lên xe.
Về đến nhà đã là mười một giờ đêm, sau một ngày vất vả cả Vu Phân và Thư Tổ Khang đều đã mệt. Thư Sướng bảo bố xuống ngủ ở phòng Thư Thần còn cô lên tầng trên ngủ với mẹ. Tay Vu Phân phải bó bột, đêm dậy đi vệ sinh phải có người giúp đỡ.
Vu Phân ngủ rất nhanh, Thư Sướng đặp chăn cho bà cẩn thận, gửi cho Bùi Địch Văn một tin nhắn thông báo mình đã về nhà rồi tắt máy nằm xuống.
Người lớn tuổi ban đêm hay phải đi vệ sinh. Một đêm Vu Phân dậy ba lần, Thư Sướng vốn đã ngủ không say nên gần như không ngủ được. Sáng sớm tỉnh dậy soi gương thấy quầng mắt xanh đen, cô trang điểm qua qua sắc mặt mới đỡ hơn một chút.
Gãy tay không được coi là trọng thương, Vu Phân ngại ở nhà một mình buồn nên vẫn đến phòng khám cùng Thư Tổ Khang giết thời gian. Bà bảo Thư Tổ Khang gọi điện thoại cho Ninh Trí, Thư Sướng thấy giọng bà nói với Ninh Trí qua điện thoại không khác gì nói với con trai mình, vừa oán trách vừa làm nũng.
Ninh Trí hỏi han bà ân cần và nói ngày mai về Tân Giang sẽ đến thăm bác trai bác gái ngay.
Vu Phân gác điện thoại, khuôn mặt cau có một ngày một đêm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười an ủi.
Thư Sướng nhìn, thở dài vô lực trong lòng.
Ngày đi làm đầu tiên của năm mới, Giám đốc và Bùi Địch Văn đứng trước thang máy chúc Tết các cán bộ nhân viên, nhân tiện chấm công luôn thể. Thư Sướng đứng trong đám đông, ánh mắt chỉ thoáng nhìn qua Bùi Địch Văn một chút. Không biết tại sao cô lại cảm thấy ánh mắt Bùi Địch Văn hơi tối, hình như trong mắt có tâm tình phức tạp khó nói ra mặc dù khóe miệng vẫn khẽ cười.
Theo thông lệ, hôm nay các phòng tự mở hội nghị nói chuyện kế hoạch đầu năm và sắp xếp công tác trong năm mới. Người làm báo đều phải chạy theo tin tức, ai biết lúc nào có thể xảy ra chuyện gì nên trình bày kế hoạch cũng chỉ sơ lược, rất trống rỗng. Về sắp xếp công tác cũng không có điều chỉnh lớn, chỉ có Thôi Kiện được điều đến Phòng thời sự xã hội, bên Phòng pháp trị Thư Sướng thật sự trở thành phóng viên chủ chốt.
Phóng viên chủ chốt hai mươi sáu tuổi, rất đáng để người khác hâm mộ.
Vừa nghe Trưởng phòng tuyên bố xong, Thư Sướng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thôi Kiện. Cả người Thôi Kiện chìm trong khói thuốc, chau mày, mắt nhìn xa xăm.
Sau hội nghị, cô nhìn thấy Thôi Kiện đến phòng tài liệu nên vội đi theo.
"Rốt cục đây là chuyện gì hả thầy?"
Thôi Kiện quay lại nhìn cô, "Điều động công tác thông thường mà!"
“Em sợ em không làm được”.
Thôi Kiện cười, khóe miệng như dùng dao khắc, "Thư Sướng, cô làm được mà. Năm ngoái cô đã xuất bản sách, được giải thưởng tin tức, hai vụ án lớn ở Hàng Châu và Quảng Châu đều làm rất tốt. Tôi làm ở Phòng pháp trị mãi chán rồi, chuyển sang làm mảng mới cũng hay. Cô đừng phụ kì vọng của các lãnh đạo".
Thư Sướng cười thất vọng, "Thầy đừng nói như vậy, có phải có lí do khác không?"
Thôi Kiện đưa tay vỗ vai cô, "Trẻ con đừng nghĩ phức tạp như vậy làm gì, mau đi làm việc đi".
Thư Sướng ngơ ngác nhìn Thôi Kiện. Mấy ngày hôm trước mặt mày ông ta còn hớn hở, hôm nay lưng ông ta đã còng xuống như già đi rất nhiều.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn xong về phòng làm việc, Thư Sướng đi đến nhà vệ sinh. Vừa đóng cửa lại cô đã nghe thấy có hai người từ bên ngoài đi vào nhỏ giọng nói chuyện.
"Thật không? Cô ta thành phóng viên chủ chốt thật à?"
"Ờ, đúng là không nhìn ra! Bình thường lúc nào cũng ra vẻ đứng đắn nhưng thực ra lại là loại gái lẳng lơ. Hôm nọ rất nhiều người nhìn thấy cô ta và Tổng biên tập tay trong tay đầu mày cuối mắt với nhau ngay trước cửa tòa soạn!"
"Đúng rồi, tớ nhớ có lần liên hoan thứ sáu, Tổng biên tập chỉ đích danh cô ta cùng chơi trò chơi, hai người ôm nhau chặt ơi là chặt!"
"Chẳng lẽ hai người đó đã có quan hệ mờ ám từ trước à?"
"Bạn không nghe nói à? Cô ta được vào tòa soạn là do Tổng biên tập nhận vào, sau đó Tổng biên tập cho cô ta đi theo sư phụ tốt nhất, còn đích thân chỉ điểm cô ta viết bản thảo. Lần này chỉ dựa vào chút kinh nghiệm ít ỏi của cô ta thì làm sao có thể trở thành phóng viên chủ chốt nếu không có sự giúp đỡ của Tổng biên tập?"
"Buồn nôn thật. Phóng viên Thôi nhất định rất đau lòng vì có một học trò vong ân phụ nghĩa như vậy". Người nói hừ một tiếng khinh thường.
Thư Sướng ngồi nín thở trầm ngâm.
Hai người bên ngoài lại vừa rửa tay vừa nói một hồi nữa, đến lúc nghe tiếng bước chân đã đi xa, Thư Sướng mới đứng dậy.
Thư Sướng không về phòng làm việc mà đi thẳng đến thang máy.
Mạc Tiếu vẫn nằm sấp xuống bàn nghiên cứu sách dạy đan len, cửa kính phía sau bà đóng chặt.
"Thư Sướng, ăn cơm chưa?" Mạc Tiếu vẫy tay với cô rồi kéo ghế cho cô ngồi xuống.
"Ăn rồi ạ. Tổng biên tập Bùi đang nghỉ ngơi à?" Thư Sướng nhìn cửa kính.
"Tổng biên tập có khách".
"Khách nào?" Thư Sướng thò đầu qua nhìn hình vẽ trong cuốn sách, đúng là rắc rối phức tạp.
Mạc Tiếu đang định trả lời thì đột nhiên trong phòng trong vang lên tiếng nói chuyện rất nhanh của một phụ nữ.
"Tôi không thể đồng ý với phương án này của anh. Thị trường Bắc Kinh lớn như vậy, tự nhiên đến một thành phố nhỏ tranh miếng bánh con con với một đám công ty loại hai, đúng là buồn cười. Tôi nghĩ anh đã nhiều năm không làm trong lĩnh vực này nên không kịp làm quen với một số việc, điều này cũng không trách anh được, nhưng anh phải nghe ý kiến của người khác".
"Thành phố lớn là thị trường, thế thành phố vừa và nhỏ không phải thị trường à?" Bùi Địch Văn hỏi sắc bén, "Thị trường không phân chia thành lớn nhỏ, thị trường chỉ phân chia thành kiếm được tiền và không kiếm được tiền thôi".
Người phụ nữ cười lạnh, "Tốt, tôi chấp nhận cách nói của anh. Thực ra lần trước anh cũng thuyết phục được tôi rồi, nhưng tôi mang báo cáo điều nghiên của anh tới trình bày tại hội đồng quản trị lại khiến tất cả mọi người cười nhạo. Công ty bất động sản của người ta không xây khu đô thị cũng xây siêu thị bách hóa cỡ lớn, xây tòa nhà văn phòng, còn anh lại muốn xây cái gì? Trường học? Công viên? Bệnh viện? Anh đang làm từ thiện à? Dự án từ thiện một tỷ nhân dân tệ, đúng là hào phóng! Anh có một trái tim nhân hậu, người khác không dám khinh nhờn mà chỉ có thể kính trọng, nhưng điều này không có nghĩa tất cả mọi người đều phải đứng sau ủng hộ anh. Mà tóm lại anh có biết tình hình công ty bây giờ như thế nào không, có cho phép vị đại công tử là anh thích chơi thế nào thì chơi không?"
"Về phương án này, tuần sau tôi sẽ về Hồng Kông tự mình giải thích. Xin lỗi đã làm phiền cô phải đến tận đây. Hôm nay nói chuyện đến đây thôi!"
"Đây là anh đang đuổi tôi à?"
"Tôi nghĩ chắc cô rất bận". Giọng Bùi Địch Văn lạnh buốt như không khí bên ngoài.
"Ông nội đã ốm như vậy, anh đừng có thêm dầu vào lửa nữa. Vì anh, tôi có chạy mấy chuyến cũng không có vấn đề gì, tôi..." Giọng người phụ nữ đột nhiên trở nên dịu lại nhưng Bùi Địch Văn đã ngắt lời.
"Được rồi, Tống Dĩnh, tôi sai người đưa cô ra sân bay".
Người phụ nữ cười, "Vậy tốt, về Hồng Kông chúng ta nói chuyện tiếp. Anh giữ gìn sức khỏe cho tốt, Tân Giang quá lạnh và ẩm ướt, Hồng Kông vẫn ấm áp hơn".
Bùi Địch Văn không nói tiếp.
Thư Sướng bối rối đứng dậy muốn tìm lí do tránh đi nhưng cửa kính đã mở ra. Cô bất đắc dĩ ngẩng đầu lên cười lễ phép.
Một phụ nữ cao ráo và thời trang đi ra ngoài, chính là người cô đã gặp ở sân bay hôm đó. Trời lạnh mà cô ta chỉ mặc áo da màu trắng, váy nhung màu đen ngang gối và đi tất chân, toàn thân hiện rõ vẻ tôn quý và nhã nhặn giống như Bùi Địch Văn, giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra mùi thơm, đó chính là mùi thơm của loại nước hoa có tên Thuốc độc.
Bùi Địch Văn trợn mắt, hiển nhiên sự xuất hiện bất ngờ của Thư Sướng khiến anh kinh ngạc.
Người phụ nữ để ý thấy anh thay đổi sắc mặt, cô ta chớp mắt, cười nhạt, "Vị tiểu thư này là?"
"Phóng viên Thư Sướng của tòa soạn". Bùi Địch Văn bình tĩnh lại rất nhanh và giới thiệu hai người với nhau, "Đây là Tống Dĩnh".
Tống Dĩnh sáng mắt lên, "Có phóng viên xinh đẹp như vậy cơ à? Em cho rằng phóng viên nào cũng đầu tóc rối bù, mặc quần áo hàng chục túi, ánh mắt nhìn người khác lúc nào cũng chòng chọc chứ?"
Thư Sướng cũng không biết nên xưng hô cô ta là tiểu thư hay là nữ sĩ, phu nhân gì đó nên đành phải cười theo.
"Thời gian không còn nhiều nữa, đi thôi!" Bùi Địch Văn nhìn đồng hồ.
"Anh sẽ đưa em đến thang máy, bãi đỗ xe hay là sân bay?" Tống Dĩnh chớp chớp mắt, hỏi Bùi Địch Văn bằng một giọng cực kì thân mật, "Lần nào anh về Hồng Kông em cũng đều đến sân bay đón anh mà!"
"Xe đang đợi bên dưới!" Bùi Địch Văn lảng tránh đề tài này, lách qua người cô ta đi đến ấn nút gọi thang máy.
Thấy hai người như vậy, Thư Sướng và Mạc Tiếu rất khó xử.
"Tạm biệt phóng viên Thư, tạm biệt thư kí Mạc!" Tống Dĩnh gật đầu chào rồi đi ra thang máy.
Hai người nghe thấy tiếng chuông thang máy vang lên, sau đó không còn tiếng động gì nữa. Chắc là Bùi Địch Văn đã cùng xuống với cô ta, còn đưa đến bãi đỗ xe, sân bay hay là Hồng Kông thì không ai biết.
"Thôi cháu về làm việc đây!" Thư Sướng nghĩ Bùi Địch Văn sẽ không đi lên ngay nên không muốn phải đợi lâu. Huống chi hai chân cô còn đang run run không biết tại sao.
"Ờ, lúc nào Tổng biên tập Bùi về tôi sẽ gọi điện thoại cho cô. Thư Sướng, cô lạnh à? Sao mặt tái đi thế?"
Thư Sướng xoa mặt, "Chắc vậy, thời tiết này nhiều người cảm lạnh lắm. Cháu về phòng phải uống nhiều nước mới được".
Cô thản nhiên cười đi ra khỏi phòng Tổng biên tập.
Thật trùng hợp, cô vừa đến trước cửa thang máy thì cánh cửa cũng mở ra.
Bùi Địch Văn từ thang máy đi ra, "Thư Sướng!" Anh nhìn cô, hai mắt đen như đêm tối.
"Tổng biên tập Bùi!" Thư Sướng lùi lại một bước cho Bùi Địch Văn đi ra. Chỉ một giây đã đủ để cô bình tĩnh lại, thực ra cũng không có chuyện gì có thể khiến cô mất bình tĩnh.
Cô không phải trẻ con, có gì phải hưng phấn khi thấy một người đẹp xa lạ?
Bùi Địch Văn nới cà vạt ra, thở một hơi thật dài, "Tối qua trong nhà không có việc gì chứ? Lúc anh gọi điện thoại cho em thì em đã tắt máy rồi".
Thư Sướng cắn môi, cúi đầu nhìn chằm chằm một phiến đá cẩm thạch lát nên hình vuông, dường như rất hứng thú với những đường vân trên phiến đá.
"Sao?" Bùi Địch Văn nhắc cô trả lời.
"Tổng biên tập Bùi, có mấy vấn đề trong công việc, em muốn hỏi ý kiến anh một chút". Trong tòa soạn này cô không muốn nói chuyện riêng tư.
Bùi Địch Văn sững sờ một chút, lông mày hơi cau lại, "Được thôi!" Anh đi trước vào phòng Tổng biên tập.
Mạc Tiếu đứng dậy, thấy vẻ mặt Bùi Địch Văn rất cau có, bà lo lắng nhìn Thư Sướng. Thư Sướng lén nháy mắt với Mạc Tiếu, bà gật gật đầu ngầm hiểu, đóng cửa kính lại giúp hai người.
"Ngồi đi!" Bùi Địch Văn chỉ chiếc sofa rộng rãi bọc da thật. Anh không ngồi vào bàn làm việc như mọi lần mà đi vào phòng nghỉ bên trong, lúc đi ra trên tay có thêm một cốc nước nóng.
"Cảm ơn!" Thư Sướng đưa tay cầm lấy cốc nước. Bùi Địch Văn không buông ra, bàn tay xòe ra trùm lên tay cô.
"Thư Sướng, đừng trẻ con, anh rất mệt!"
Anh kéo cô cùng ngồi xuống sofa. Cô vẫn cúi đầu không nhìn anh, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không khiến anh càng thêm lo lắng.
"Nhà Tống Dĩnh và nhà anh có quan hệ từ trước, trong làm ăn cũng thường xuyên qua lại. Trước kia anh và cô ta đã đến với nhau nhưng tách ra cũng rất lâu rồi. Bây giờ quan hệ giữa anh và cô ta chỉ vì các vấn đề trong công việc chứ không có chuyện gì khác. Thư Sướng!" Anh nhẹ nhàng nâng cằm lên để cô nhìn vào mắt anh ta, "Người anh yêu là em!"
Anh nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng, chậm rãi hôn lên môi cô, "Thói quen thật sự quá đáng sợ, tối qua rõ ràng đã mệt lắm rồi, nhưng về đến nhà không thấy em, nằm trên giường không thể nào ngủ được. Cô bé ngốc, anh biết bây giờ trong đầu em đang nghĩ gì. Bất kể anh yêu nhiều hay ít thì anh cũng chỉ muốn dành cho một mình em".
Cô nghĩ, nếu cô không tình cờ gặp Tống Dĩnh thì anh có nói những điều này với cô không?
Cô nghĩ, lúc cô bán sách ở tỉnh lị, cả buổi chiều và hơn nửa buổi tối hôm qua anh đều ở cùng Tống Dĩnh, chỉ là để bàn chuyện công việc sao?
Cô nghĩ, nếu thật sự là chuyện cũ đã qua thì có gì không thể nói chuyện thẳng thắn với cô? Khi quyết định chính thức qua lại với anh , cô cũng đã nói với anh về chuyện của Dương Phàm vì sợ anh hiểu lầm, chuyện của Ninh Trí cô cũng đã giải thích toàn bộ. Sau khi nghe chẳng lẽ anh không có ý nghĩ gì sao?
Cô nghĩ, có phải trong lòng anh ta cảm thấy áy náy với cô nên mới điều sư phụ cô khỏi phòng pháp trị và đưa cô lên làm phóng viên chủ chốt không? Tiền lương và tiền thưởng của phóng viên chủ chốt đều cao gấp đôi trước kia.
Cô đột nhiên cảm thấy khó chịu vì vô số ý nghĩ này của mình. Nếu cô lần lượt hỏi anh tất cả những câu hỏi này thì tất nhiên hai người lại phải cãi nhau, nếu không sẽ là chiến tranh lạnh. Để giữ cho một tình yêu được vĩnh cửu thì phải có sự tin tưởng tuyệt đối vào đối phương.
Cô không phải ghen tuông vì những chuyện quá khứ, chuyện trước kia anh yêu ai. Con người phải quý trọng hiện tại và tương lai, nhưng nghĩ đến những câu hỏi này cô lại không thể cảm thấy thanh thản. Có lẽ không phải cô không tin anh mà là cô không tin chính mình.
Cô dựa vào cái gì để giành được toàn bộ sự chú ý của anh?
"Vì sao anh lại điều phóng viên Thôi đến Phòng thời sự xã hội?" Cô quyết định tạm thời xem nhẹ những vấn đề đó và hỏi đến vấn đề quan trọng trước.
"À, đó là việc điều động công tác thông thường đối với nhân viên thôi mà". Bùi Địch Văn nói rất giống cách nói của Thôi Kiện.
"Sư phụ em là người có trình độ và danh tiếng nhất trong Phòng pháp trị. Có thêm mấy năm nữa em cũng không thể bằng được sư phụ. Anh thiên vị thế này thì người khác làm sao có thể tâm phục khẩu phục được?" Cô gấp đến mức đỏ cả mắt.
Bùi Địch Văn nhìn cô chằm chằm, đầu tiên là mím môi, sau đó sờ mũi, khóe miệng run run rồi cuối cùng không nhịn được cất tiếng cười to.
"Anh còn cười à?" Cô đột nhiên nổi giận đẩy mạnh anh ra.
Anh ôm cô, "Anh không nhịn được, em không biết em như vậy đáng yêu đến mức nào đâu".
"Có phải thấy em bị người khác nói xấu thì anh sẽ cảm thấy rất vui không?" Cô nhăn mũi, không biết tại sao nước mắt lại chảy xuống.
Lúc này Bùi Địch Văn mới thôi cười, anh vội rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, "Cô bé ngốc, em cho rằng việc này là quyết định của cá nhân anh à? Hình như anh không phải một Tổng biên tập độc tài như vậy! Việc điều động công tác và thăng chức của nhân viên đều do tập thể ban lãnh đạo nghiên cứu có tham khảo ý kiến của nhân viên. Bây giờ là xã hội dân chủ, em đừng chụp mũ cho anh như thế. Em trở thành phóng viên chủ chốt là vì Giám đốc và các Trưởng phòng thấy thành tích của em trong năm vừa qua rất tốt nên nhất trí đề cử. Anh còn nói em cần rèn luyện thêm mấy năm nhưng họ nói em có tiềm năng này, em hoàn toàn có thể đảm nhiệm được. Thực ra anh không hề muốn để em làm phóng viên chủ chốt vì phóng viên chủ chốt sẽ phải đi phỏng vấn và tham dự rất nhiều hội nghị, bận rộn đến mức chúng ta không có cả thời gian hẹn hò. Nếu anh nhớ em thì làm thế nào? Còn phóng viên Thôi, đó là tòa soạn giao trọng trách cho anh ta, không phải anh ta đến Phòng thời sự xã hội làm phóng viên mà là làm Phó Trưởng phòng. Em đúng là đa nghi, hiểu lầm anh rồi đúng không? Mau nhận lỗi đi!" Anh sờ sờ mũi cô chiều chuộng.
A, sao lại như vậy? Thế tại sao sư phụ lại có vẻ mất mát?
Thư Sướng cũng không phản kháng mà chỉ buồn bực chớp mắt.
"Tối qua anh ngủ không ngon, hết giờ làm chúng ta ra ngoài ăn tối rồi về Khế Viên sớm một chút". Anh vui vẻ hôn nhẹ lên mắt cô.
"Buổi tối em phải về nhà", cô phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, "Tối qua mẹ em ngã gãy tay, em phải chăm sóc mẹ".
"Có nghiêm trọng không? Vì sao không gọi điện thoại nói với anh?"
Nói với anh thì anh sẽ vội vã chạy tới hay sao? Thư Sướng thở dài buồn bã trong lòng.
"Cũng còn may là chỉ gãy xương cánh tay trái, đã bó bột rồi". Cô trả lời qua quýt.
"Vậy chiều đi làm về chúng ta cùng về nhà em". Anh nghiêm túc.
Thư Sướng cười nhạt nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, "Bây giờ tình thần bố mẹ em rất kém, tạm thời đừng quấy rầy họ vội!"
Bùi Địch Văn đến nhà thì cô nên giới thiệu anh thế nào? Lãnh đạo tòa soạn? Lãnh đạo quan tâm đến nhân viên quá! Bạn trai? Anh là loại bạn trai có thể cùng cô nở hoa kết quả sao? Bây giờ cô còn không dám khẳng định.
Nhưng Thư Sướng rất rõ ràng, người đàn ông cô dẫn về nhà chỉ có thể có một loại kết quả.
Bùi Địch Văn trầm ngâm, giọng nói mang vẻ tự giễu, "Thư Sướng, em vẫn còn đề phòng anh!"
Cô chủ động dang tay ôm anh. Đâu phải chỉ anh mới có thói quen, chỉ cần ngửi thấy mùi bạc hà trên người anh là trái tim cô lại cảm thấy ngọt ngào ấm áp không khống chế được.
Hôm sau Thư Sướng gặp Tạ Lâm mới biết nguyên nhân khiến Thôi Kiện mất mát như vậy.
"Ô la la!" Tạ Lâm giơ năm ngón tay lên lắc lư khiến Thư Sướng hoa cả mắt.
"Chị làm gì thế?" Thư Sướng nhíu mày đẩy tay chị ta ra.
Tạ Lâm vui vẻ sáp tới xòe tay ra, "Nhìn thấy không?"
Lúc này Thư Sướng mới phát hiện trên ngón áp út của Tạ Lâm có một chiếc nhẫn kim cương màu hồng phấn.
"Chị mới mua à?"
"Vớ vẩn!" Tạ Lâm trợn mắt nhìn cô, "Xướng Xướng, chị sắp kết hôn rồi".
Hả? Thư Sướng nhất thời không tiếp nhận được thông tin, "Chị cũng phải kết hôn?"
Tạ Lâm cong miệng yêu kiều, "Em làm sao thế? Chẳng lẽ chị không thể kết hôn à?"
Thư Sướng chớp chớp mắt, "Ý em không phải như vậy. Chị có thể tiết lộ chú rể là ai không?"
"Có thể chứ! Giáo sư đại học Y, họ Lâm".
Thư Sướng trợn mắt há mồm, cô cảm thấy mình phải nhìn nhận lại Tạ Lâm. Cô ngây ngốc hỏi thêm một câu, "Không phải là một ông già chứ?"
Tạ Lâm thản nhiên ngồi xuống, nhẹ nhàng gật đầu, xoay xoay chiếc nhẫn kim cương, "Ờ, năm mươi rồi".
"Tạ Lâm, tại sao chị phải làm khổ chính mình như vậy?" Thư Sướng sợ hãi.
"Đây không phải làm khổ, đây là tìm bến đỗ. Phụ nữ không giống đàn ông, đàn ông bốn mươi tuổi còn được các cô gái hai mươi mấy tuổi đòi cưới, còn phụ nữ bốn mươi chỉ có thể lấy ông già năm mươi thôi. Chị cũng coi như may mắn, giáo sư Lâm không hói đầu, bụng cũng không phệ, con trai đang học tiến sĩ ở nước ngoài, vợ đã chết hai năm. Sau khi kết hôn chị không có gì phải suy nghĩ cả. Đàn ông như vậy lại rất thương vợ, chị cũng không phải suốt ngày lo lắng mấy cô bé trẻ trung dụ dỗ anh ấy".
"Đúng là cao kiến. Nhưng tại sao đột nhiên chị lại muốn lấy chồng?" Thư Sướng biết đời sống riêng tư của Tạ Lâm luôn luôn phong phú, chị ta có thể sống một cuộc sống bình tĩnh được không?
Chị mệt rồi, không thể nước chảy bèo trôi mãi được. Đã không lấy được người mình yêu thì nên tìm cho mình một nơi dừng chân tốt, đúng lúc này giáo sư Lâm xuất hiện. Hai bên cùng kết hôn, cả chị và sư phụ em đều vui vẻ. Xướng Xướng, em cũng phải tranh thủ cưới khi còn trẻ đi, nếu không em sẽ không được chọn người khác mà là người khác chọn em đấy".
"Chị có thể quên hết những chuyện trước đây sao?"
"Đương nhiên. Cưới không phải yêu, yêu có thể yêu nhiều lần nhưng hôn nhân lại cần sự trung thành trăm phần trăm, nếu không làm sao em có thể yêu cầu đối phương? A, yên tâm, chị đã triệt để hoàn lương làm người rồi. Tiền lương và trợ cấp của giáo sư Lâm rất cao, sau này chị bán quảng cáo cũng không cần vất vả như trước nữa, chỉ việc sống an phận thủ thường thôi".
Thư Sướng còn có thể nói gì ngoài chúc phúc?
Sau khi qua tuổi bốn mươi, rốt cục cả Thôi Kiện và Tạ Lâm đều đã an phận. Nhưng vẻ mặt hai người đều tỏ ra cam chịu chứ không hề vui mừng như những người sắp cưới khác. Dường như đây là một việc họ cần dùng hết sức lực mới hoàn thành được, thở dài một hơi, sau đó ngã vật xuống giường yên tâm thiếp đi.
Chẳng lẽ hôn nhân không hề đáng chờ mong như mọi người thường nói?
Ninh Trí đến nhà chơi mang theo đặc sản của thành phố nơi anh ta đi công tác: Mấy hộp xương sườn chua ngọt, một túi tinh bột mì, mấy bức tượng đất nung ngoại hình thật thà chất phác.
Mấy thứ này ở Tân Giang cũng có bán. Có điều, thiên lí tống nga mao, lễ khinh tình ý trọng .
"Sao phải tốn kém thế cháu!" Nhìn thấy Ninh Trí, Vu Phân vui vẻ cười không ngừng. Bà không làm việc được nên sai khiến Thư Tổ Khang hết việc này đến việc khác, nào là lấy hoa quả, nào là bóc lạc. Đã sắp đến Tết âm lịch, nhà nhà đã bắt đầu mua sắm các loại hàng Tết.
"Bác gái, bác cứ ngồi đi, để tự cháu làm". Ninh Trí dìu Vu Phân, quay đầu nhìn cầu thang, "Đúng là rất hẹp. Bác gái, bác với bác trai ở trên tầng làm gì?"
"Trước kia là vì Thần Thần, sau này cũng không muốn chuyển xuống nữa".
"Ngày mai cháu thuê công ty vệ sinh đến dọp dẹp nhà cửa một chút, nhân tiện chuyển phòng cho hai bác xuống phòng Thư Sướng được không?"
"Ninh Trí, cháu chu đáo quá. Đúng là đến mùa đông chân bác vừa mỏi vừa nhức, lên xuống cầu thang mệt quá".
Vu Phân nheo mắt nhìn Ninh Trí, đúng là càng nhìn càng thích, "Đến Tết cháu có phải về Canada không?"
Ninh Trí đang bóc lạc bên bàn, bóc xong đưa cho Thư Sướng đang ngồi bên cạnh nghe mọi người nói chuyện một cách rất tự nhiên, "Cháu không có họ hàng hay bạn bè gì ở Canada nên không về nữa. Cháu ở Tân Giang thôi".
"Thế thì tới nhà bác ăn Tết đi!" Vu Phân nhiệt tình.
"Mẹ..." Thư Sướng gọi một tiếng, cô cảm thấy mẹ quá đường đột.
"Có tiện không bác?" Ninh Trí hỏi nhưng mắt lại nhìn Thư Sướng.
Vu Phân liên tục gật đầu, "Đương nhiên là tiện. Có thêm cháu thì càng đông vui. A, cháu nói chuyện với Xướng Xướng đi, bác đi xem bố Xướng Xướng nấu cơm thế nào rồi!"
Thư Sướng thở dài vô lực.
"Sao thế? Giận anh nuốt lời à?" Ninh Trí ngồi lại gần Thư Sướng hơn một chút.
"Ninh Trí, mẹ em hay xúc động nên không suy nghĩ kĩ, anh đừng nghe mẹ em. Em tự quét dọn nhà cửa được, chuyển phòng cũng chỉ phải chuyển quần áo thôi, không có gì phiền phức đâu. Một đống việc ở công ty anh đủ khiến anh vất vả rồi".
"Thư Thư, anh muốn đến nhà em ăn bữa cơm tất niên. Nếu em không hoan nghênh thì anh ở nhà vậy".
"Cũng không phải em không hoan nghênh..." Thư Sướng bị anh ta nói cứng họng.
"Vậy có nghĩa anh đến được đúng không? Nếu anh đến thì phải thể hiện lòng thành chứ, việc nặng trong nhà cứ để anh lo, hai bác đã lớn tuổi rồi, em lại là phụ nữ, anh là đàn ông, anh không làm thì ai làm? Thư Thư, bao nhiêu năm rồi anh toàn đón giao thừa ở công trường hoặc ở khách sạn, cảm giác ăn cơm tất niên như thế nào anh cũng quên mất rồi".
Thư Sướng đang định nói chen vào thì anh ta lại cười ngắt lời, "Mấy ngày hôm trước anh nhận được một cuộc điện thoại. Em đoán xem là của ai? Là của Triệu Khải, giáo viên thực tập dạy bọn anh năm lớp mười hai. Bây giờ anh ta làm luật sư rồi, không biết nghe ai nói bây giờ anh ở Tân Giang nên đã liên lạc với anh. Anh ta nói anh ta cũng quen em và hẹn hôm nào cùng đi ăn cơm. Thứ bảy này được không? Gọi cả Thắng Nam nữa, bốn người chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng, ăn các món dân dã. Đồng thời cũng xem như chúc mừng em vừa trở thành phóng viên chủ chốt".
Nếu Ninh Trí mời một mình Thư Sướng thì Thư Sướng sẽ từ chối ngay. Thứ bảy và chủ nhật này Thư Sướng muốn dành toàn bộ cho Bùi Địch Văn, nhưng bây giờ có cả Triệu Khải và Thắng Nam nên cô đành phải gật đầu.
Hôm sau là thứ năm, mùng hai tháng chạp âm lịch.
Trên công trường thi công giai đoạn ba của Tụ Hiền Uyển, các công nhân nhà xa đã về nhà ăn Tết, chỉ còn những người nhà tương đối gần vẫn ở lại làm việc. Đột nhiên ầm một tiếng, tất cả mọi người thấy dưới chân chấn động. Ngừng công việc đang làm dở quay lại tìm nơi phát ra âm thanh, họ chỉ thấy khói bụi mù mịt, sàn gác vừa đổ bê tông được hai ngày đã sập một nửa.
Ninh Trí đi công tác mấy ngày về đang ngồi nghe chủ quản các ngành báo cáo trong phòng hội nghị thì chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh đổ chuông dồn dập, dồn dập đến mức anh ta cảm thấy khó chịu. Đứng dậy nghe máy, đầu bên kia quản đốc thở hổn hển, "Tổng giám đốc Ninh, xảy ra chuyện rồi. Sàn gác khu nhà đang xây vừa bị sập trúng hai công nhân, đã đưa đến bệnh viện, tôi thấy có một người chắc không qua được".
Ninh Trí thấy tức ngực, lớn tiếng hỏi, "Anh làm quản đốc kiểu gì vậy? Tôi vẫn dặn anh phải chú ý chất lượng công trình, chú ý an toàn thi công. Tết nhất đến nơi rồi, nếu có chuyện gì thì biết ăn nói với gia đình người ta thế nào?"
Quản đốc bên kia ấp úng, "Khi đổ mái tôi vẫn giám sát cẩn thận, có thể là vì mấy hôm nay trời lạnh nên bê tông hơi..."
Ninh Trí ngắt lời anh ta, "Đừng tìm nguyên nhân vội, phải xử lí hiện trường ngay, đến bệnh viện chăm sóc bệnh nhân, cố gắng không được để ngoại giới biết, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được".
Anh ta gập điện thoại lại, cũng không nghe báo cáo nữa mà gọi Trưởng phòng Phùng và mấy chủ quản khác lập tức chạy tới công trường.
Cả công trường đều được quây kín, cách li hoàn toàn với các công trình giai đoạn một và giai đoạn hai. Lối vào có tấm biển "Công trường đang thi công, không phận sự miễn vào". Chiếc Mercedes Benz của Ninh Trí dừng lại trước cửa sắt, bảo vệ nhận ra xe anh ta nên mở cổng sắt ra. Qua cửa sổ xe, đột nhiên Ninh Trí nhìn thấy một chiếc Chery chạy vội đến. Bảo vệ ngăn lại, cửa xe mở ra, Thư Sướng từ trên xe bước xuống đưa thẻ phóng viên cho bảo vệ. Bảo vệ vẫn lắc đầu nguầy nguậy đẩy Thư Sướng ra bên ngoài.
"Chết tiệt!" Ninh Trí nhắm mắt chửi thầm một câu rồi bảo tài xế dừng xe lại. Anh ta dặn Trưởng phòng Phùng mấy câu rồi xuống xe quay lại.
"Cô ấy là tôi mời tới", Ninh Trí bình tĩnh nói với bảo vệ rồi giơ tay vẫy.
Bảo vệ xấu hổ gãi đầu cười cười với Thư Sướng rồi mở cổng sắt ra.
"Thư Thư, em tới nhanh thật", Ninh Trí cho Thư Sướng một nụ cười đắng chát.
Thư Sướng sửng sốt, cô nhận được điện thoại báo tin nên vội vàng chạy tới, không để ý công trường này vốn là của công ty bất động sản Trí Viễn, cô bất giác cau mày.
Ninh Trí kêu bảo vệ mang một chiếc mũ bảo hộ tới rồi đội lên cho Thư Sướng, sau đó anh ta ra hiệu mời Thư Sướng đi vào công trường.
Thư Sướng đi theo Ninh Trí vào công trường, Ninh Trí thoải mái đi trước dẫn đường, "Thư Thư, em muốn đến đâu xem trước?"
Thư Sướng nhìn thấy một nhóm công nhân đang chất những khối bê tông cốt thép lên một chiếc xe tải lớn.
"Những mảnh bê tông này là mảnh vỡ của sàn gác sập xuống à?" Cô quay sang hỏi Ninh Trí.
"Không phải, bên kiểm nghiệm nói không đạt tiêu chuẩn nên anh bảo công nhân phá đi làm lại".
Đột nhiên Thư Sướng nhìn thấy vết máu trên một viên gạch vỡ. Cô bước tới cầm viên gạch lên hỏi, "Có người bị thương à?"
Ninh Trí không nói gì, nhìn cô không chớp mắt. Đám công nhân vẫn vùi đầu làm việc như không nghe thấy cô nói gì.
Sắc mặt Thư Sướng trắng bệch, bàn tay cầm viên gạch run run, viên gạch rơi xuống đất vỡ thành hai nửa.
"Thư Thư, đến văn phòng ngồi một lát!" Ninh Trí đưa Thư Sướng đến văn phòng trong công trường, anh ta đóng cửa lại, rót cho Thư Sướng một chén trà.
"Công trình lên đến trăm triệu có xảy ra một hai vụ tai nạn cũng nằm trong phạm vi an toàn. Thư Thư, anh không muốn giấu em, hôm nay công trường xảy ra chút chuyện, hai công nhân bị sàn gác sập đè bị thương, một người chưa cứu được, một người khác thương thế đã ổn định, anh đã cho người đi xử lí rồi. Anh biết phóng viên phải đưa tin chân thực, cho nên em có thể phản ánh đúng sự thật. Nhưng anh có một yêu cầu, Thư Thư, em có thể không viết là sàn gác sập xuống bị thương hay không? Như vậy người khác sẽ cho rằng chất lượng của tòa nhà có vấn đề, tạo thành ảnh hưởng rất xấu đối với danh dự của cả công ty bọn anh. Khu nhà giai đoạn ba này cũng không thể bán ra được nữa, tất cả đầu tư sẽ trôi theo dòng nước".
Hơi nóng từ chén trà bốc lên khiến hai mắt Thư Sướng mông lung, Thư Sướng ngẩn ra, miệng há ra rồi lại bất đắc dĩ khép lại. Lần đầu tiên cô không thể trấn tĩnh trước một sự kiện tin tức, cô cảm thấy bất lực.
"Trong công ty anh, Tống Tư Viễn phụ trách thị trường phía bắc, anh phụ trách thị trường phía nam, vừa mới xây dựng được nền tảng, anh không thể để tất cả hủy hoại trong chốc lát được. Thư Thư, nói thật với em, vì người đến là em nên anh mới để em nhìn thấy việc này, nếu là phóng viên khác thì chắc chắn sẽ không thể được nhìn thấy hiện trường. Còn anh cũng sẽ dùng cách của anh để công bố chuyện này với bên ngoài, em không cần cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, chuyện đã đến nước này cũng không có cách nào vãn hồi cả. Anh sẽ cho giám sát chặt chẽ chất lượng thi công sau này, cũng sẽ giải quyết tốt vấn đề với hai công nhân bị nạn. Nhưng nếu em vẫn nhất định phải viết như vậy thì anh cũng hiểu được, em có đạo đức nghề nghiệp của em". Ninh Trí nhún vai, thành khẩn nhìn Thư Sướng, "Thư Thư, có điều anh rất muốn em giúp anh, điều này không hề đi ngược lại nguyên tắc nào mà ngược lại còn cứu vãn công ty anh, cứu vãn hàng ngàn nhân viên. Được không?"
Trong lòng Thư Sướng như có một nồi nước sôi, sôi trào, quay cuồng, cô như mất khả năng ngôn ngữ, chỉ có đôi mắt lúc thì nhìn Ninh Trí, lúc lại nhìn công trường không ngừng bận rộn bên ngoài.
"Tổng giám đốc Ninh, tôi vừa báo cáo tai nạn và thương vong với Cục giám sát an toàn". Trưởng phòng Phùng đẩy cửa ra, đang nói thì nhìn thấy Thư Sướng liền cười chào hỏi, "Phóng viên Thư, sao cô đã đến rồi?"
"Thư Thư đến phỏng vấn, anh nói sơ qua chuyện xảy ra với cô ấy sau đó đưa cô ấy đến bệnh viện thăm hỏi hai công nhân". Ninh Trí trả lời giúp Thư Sướng.