Hoa Miêu Miêu

Chương 37:




Tôi cũng vui vẻ vẫytay cáo từ với bà ta, và ngoan ngoãn hiểu chuyện đến trước mặt đại nương có tên là Cốc Nhạn ma ma, nghe theo chỉ dẫn của bà ấy, Cốc Nhạn ma manâng cằm tôi lên, xoay một vòng nhìn ngắm tôi rất lâu, và sờ mó khắpngười, sau khi sờ được một nửa bắt đầu hỏi:”Ngươi có thể hát ca khúcngắn nào không?”
“Có thể.” Tôi nhanh nhảu trả lời, và hát lên ca khúc sở trường của mình:”Meo~ meo wa ~ meo meo meo ~ meo wa ~ meo meo!”
“Ừm, hát rất hay.” Cốc Nhạn ma ma lập tức ngắt lời của tôi, mặt bà ta khôngbiểu lộ tình cảm nói: “Nhưng ta không hi vọng ngươi hát hò trước mặtkhách.”
Tôi vội vàng gật đầu, bà ta lại giơ tay vẫy tiểu a hoànđến, bảo bọn họ đưa tôi đi tìm Hoa Dung cô nương mượn mấy bộ quần áo để thay, lại bảo Đại Trà Hồ đi tìm thợ may may mấy bộ quần áo cho tôi, nói tối hôm nay tôi ra chào khách, chỉ nhìn khách thích thôi, kích thíchkhẩu vị của bọn họ, qua mười ngày sẽ cử hành gõ thước khai hoa, chínhthức tiếp khách, tôi tính thời gian, sợ không kịp thời gian tu hành ởtrần gian, thế là đề nghị: “Có được tiếp khách sớm hơn không, tôi đợikhông kịp.”
Cốc Nhạn ma ma nhge nói, tỏ vẻ hoài nghi, bà ta nghệt mặt ra rất lâu, cuối cùng nhỏ nhẹ nói; “Ta , làm nghề này lâu như thế,chưa thấy ai yêu nghề hơn ngươi… Thế thì ngày hôm sau bắt đầu nhé, muathêm quần áo phù hợp cũng phải cần thời gian.”
Được khen! Tôi lại vui mừng và đắc ý gật đầu, biểu thị quyết tâm bản thân mình sẽ cố gắng tiếp khách kiếm tiền.
Tiểu a hoàn liếc nhìn tôi mấy cái giống như nhìn yêu quái, sau đó vội vàngdẫn tôi vào hậu viện, phải qua mấy khúc quanh, đi vào một cái viện khác, tiếng đàn thánh thót vọng lại từ viện khác, hoa đào rơi đầy vườn, rơilác đác trong không trung, cảm thấy hơi ầm ĩ… Hát không hay bằng tôihát. Dừng lại trước cửa một căn phòng tách biệt trong đó có đồ trang trí rất tinh xảo, tiểu a hoàn bước lên trước gõ nhè nhẹ, lễ phép hỏi: “HoaDung cô nương có trong đó không?”
“Mời vào.” Giọng nói của người bên trong êm như nhung, nghe hay đến nỗi có muốn nói cũng nói không ra lời.
Thế là chúng tôi nhè nhẹ đẩy cửa vào, tôi đi vào phòng cùng với tiểu ahoàn, bên trong có một cô gái mặc áo vải màu vàng ngồi trên ghế, trênđầu đội một cái vương miện bằng vàng, giữa trán điểm đóa hoa đào, trongmắt mang một nỗi buồn thoáng qua khiến người khác thương yêu, ngẩng đầulên, tuyệt thế giai nhân đột nhiên đi vòng tròn quanh phòng, cô ấy nhìnthấy tôi, hơi ngạc nhiên, dừng đàn hỏi:”Đây là?”
Tiểu a hoàn lậptức trả lời thay tôi:”Đây là cô gái hôm nay Cốc Nhạn ma ma mua về, muốnđến mượn chị trước một ít trang sức và phục trang để trang điểm, tiệnthể hôm nay ra mặt nhìn khách.”
“Ngươi tự đi đến cái tủ bên cạnhtìm nhé.” Người đẹp tên là Hoa Dung đứng lên dặn dò với tiểu a hoàn, lại đi đến trước mặt tôi, đánh giá cẩn thận một lượt, thở dài, thương tiếcnói:”Đứa bé xinh đẹp trong trắng như thế này, rơi vào chỗ trăng hoa này, tất phải có nỗi khổ không nói ra được?”
“Vâng ạ vâng ạ.” Tôi nhìn thấy thái độ hòa khí của cô ấy, vội vàng phụ họa,”Muốn kiếm một ít tiền, thật không dễ dàng gì!”
“Nếu không phải đứa bé bị rơi vào bước đường cùng, ai lại muốn làm nghềnày…” Hoa Dung trên mặt đầy nỗi đau, còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên cô ấy dừng lại, chớp mắt lại hỏi tôi:”Một ít tiền.”
Tôi thật thà gật đầu.
“Một ít tiền!?” Hoa Dung lại một lần nữa cao giọng kêu lên, khiến tiểu ahoàn quay đầu lại nhìn, cô ấy lập tức hạ giọng xuống và kéo tay tôi đếnmột góc, buồn bã an ủi:”Nha đầu ngốc, tuy ma ma của Tây Phượng Lâu rấttốt bụng, nhưng vì một ít tiền mà bán mình thực ra không đáng, nếu không ta cho ngươi một ít tiền, ngươi len lén đi đi nhá.”
“Làm… làmsao lại như vậy…” Tôi nhìn thấy nỗi đau trong mắt của Hoa Dung, hơi dodự, lại nhớ đến trước lúc đi Bích Thanh Thần Quân nói không được nhờngười khác giúp đỡ, thế là kiên quyết lắc đầu,”Cảm ơn chị! Nhưng lòng em đã quyết, phải dựa vào chính mình để kiếm tiền!”
Hoa Dung kéotôi định nói tiếp, không ngờ ngoài cửa vang lên tiếng ho nhẹ, là CốcNhạn ma ma đi vào, mặt nghiêm túc nói với Hoa Dung:”Con không cần mềmlòng thế, đừng quên đứa bé tên Phượng lần trước, bỏ trốn có tác dụng gì? Hay không phải là giống cô ấy bị người nhà bắt về đánh cho một trận mới ngoan ngoãn tiếp khách, đứa này là đứa ngốc, con cho rằng cô ta chạy có thể chạy đi đến đâu? Không phải lại bị lừa bán cho người khác sao?Không bằng bây giờ huấn luyện để làm con bài chính của Tây Phượng Lầuchúng ta, vẫn tốt hơn rơi vào tay bọn cường đạo.”
“Là…” Hoa Dung cúi đầu đứng một bên, không dám cãi lại, chỉ là dùng ánh mắt buồn rầu nhìn tôi mấy lần.
Cốc Nhạn ma ma chỉ huy nha hoàn lấy trong tủ ra bộ váy vải màu tím mỏng như áo ngủ thay giúp tôi, rất rộng rãi mềm mại, ống tay một nửa nhìn thấyrõ, còn cổ áo ở ngực kéo trễ xuống rất sau, lại tìm lấy một số đồ trangsức bằng lụa đeo cho tôi, hai bên tóc tết thành hai bím dài, trên tránlại chấm một nốt đỏ, bôi son, tôi khó chịu với mùi thơm, nhưng Cốc Nhạnma ma nói, không nghe lời không kiếm được tiền, thế là tôi phải cắn răng chịu đựng.
Khó khăn lắm, việc chải đầu trang điểm mới kết thúc,tôi cảm thấy mông của mình ê ẩm, thế là vung vẩy người xoay mấy vòng,lại bị bọn họ kéo trước đến trước cái gương đồng soi được cả người, đểcho tôi nhìn thấy hình dáng mình. Người con gái trong gương với bản thân tôi thường thấy hàng ngày không giống nhau, đôi mắt vốn rất to đượctrang điểm càng xinh đẹp hơn mấy phần, trên mặt ửng đỏ do thoa son, đôimôi anh đào bôi một tí son, trông có vẻ rất thẹn thùng, trên đầu càithêm một đóa hoa mẫu đơn to làm bằng lụa, cảm giác này… Rất giống vớicảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Cẩm Văn…
“Đẹp! Quá đẹp!” Cốc Nhạn ma ma dường như rất hài lòng phấn khởi rất phấn khởi, bà ta lập tức gọi người đến, bảo bọn họ đi khắp nơi tuyên truyền hôm nay Tây Phượng Lầumới đến một tuyệt sắc giai nhân, tối nay chính thức ra mắt, nếu ai bỏqua sẽ hối hận cả đời.
Tôi nhìn thấy điệu bộ tràn đầy hứng thúcủa bà ấy, thế là nhân cơ hội bảo bà ấy làm một ít cá và gà quay cho tôi ăn, vui vẻ chờ đợi đến tối.
Đợi rất lâu rất lâu, tôi ngồi trênghế ghỗ tròn ngáp, Cốc Nhạn ma ma đi tới đi lui trước mặt, vừa đi vừachỉ đạo tôi tối nay phải hành động như thế nào:”Lúc ngươi đi ra, chỉ cần từ từ ngồi lên cái ghế dài ở giữa phòng khách, sau đó mỉm cười, ngườikhác nói cái gì ngươi đừng để ý đừng nghe, ta sẽ tự sắp xếp.”
Tôi cầm con cá khô lên cắn một miếng, gật đầu ra vẻ đã hiểu.
“Đợi đến lúc ta phái a hoàn đến dìu ngươi, thì ngươi ngoan ngoãn đứng dậy đi vào, trên đường trở vào phải quay đầu cười một lát.”
“Được.” Tôi đồng ý rất nhanh.
“Miêu Miêu tên này nghe rất quê, đổi tên khác.” Cốc Nhạn ma ma suy nghĩ một lát, “Gọi là Giao Giao đi.”
Bà ấy thích gọi thế nào thì gọi thế đấy, dù sao trộm mèo cũng nghe nhiềurồi, Giao Giao là cái gì? Thế là tôi tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
“Thế này nhé.” Cốc Nhạn ma ma vỗ đầu tôi nói:”Làm tốt ta sẽ chiêu đãi ngươi.”
Tôi tổng kết tình hình công việc của mình một lát, đi ra, ngồi xuống, sau đó mỉm cười, đứng dậy, quay vào.
Ngày hôm nay nghe bọn a hoàn nói, các cô gái ở đây đều ngủ nướng đến buổitrưa mới dậy, buổi tối đi làm, khi làm việc thì chỉ cần nằm trên giường, mặc kệ người khác làm việc, hóa ra ở dân gian kiếm tiền rất dễ, sớmbiết thế tôi còn buồn cái gì nữa?
Đến đêm, Tây Phượng Lầu thắpđèn sáng choang, rất nhiều cô gái mặc áo đỏ áo xanh đi vào đại sảnh, dần dần, rất nhiều đàn ông cũng đi vào, bọn họ ôm nhau, sờ sờ ôm nhau ra vẻ tình bạn thắm thiết giữa hai bên, chật cứng cả phòng khách, sau đótiếng đàn cất lên, tiếng trống ầm ầm, các mỹ nữ ăn mặc mỏng dính rất mát mẻ đang nhảy múa nhịp nhàng trên sân khấu, trên bàn bày ra rất nhiềumón ăn ngon, náo nhiệt hơn Huyền Thanh Cung nhiều.
Tôi nằm bò ởbên cạnh len lén nhìn rất say sưa, và lau nước bọt, cố gắng khắc chế bản thân mình không được đi ra ăn chực, tiểu a hoàn ở bên cạnh vội vàng điđến kéo tay tôi mấy cái:”Sắp đến lượt ngươi ra rồi.”
Chưa nói dứt câu, thì Cốc Nhạn ma ma đi vào đại sảnh, giống như hoa Hồ Điệp và đếnchào những người đàn ông ở đây, trên mặt nở nụ cười e ấp giống như gióxuân tháng ba, sau đấy che quạt cười với bọn họ: “Hôm nay Tây Phượng Lầu chúng tôi mới đến một tuyệt sắc, không biết các vị lão gia có muốn gặphay không?”
Một tên béo mặc áo gấm sang trọng kêu lên: “Các lãogia đến đây không phải tìm cô nương hay sao? Có cái gì tuyệt sắc nhanhnhanh gọi ra đây. Nếu không đẹp, ta sẽ bóc gỡ chiêu bài của Tây PhượngLầu!”
Lời nói này khiến cho xunh quanh phá ra cười, có một ngườiđàn ông tay cầm quạt, trang điểm cho thật nho nhã đang vịnh thơ với cáccô gái nhìn anh ta lắc đầu nói: “Tục! Tục! Tục!”
Cốc Nhạn ma ma cũng không giận, đứng trên đại sảnh đợi mọi người cười xong, mới dùng mắt ra hiệu để tôi đi ra.
Lần thứ nhất tiếp khách, khiến cho tim tôi đập nhanh, chỉ sợ bản thân mìnhlàm sai ở đâu, đối mặt với nhiều người lạ lại hơi xấu hổ, thế là lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thành thật nhge lời không bỏ chạy, hơn nữa nhẹ nhàng di chuyển bước chân, rất nho nhã đi về phía Cốc Nhạn ma ma.
Trong nháy mắt, vô số cốc rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành, tiếng nhạc độtnhiên dừng, tiếng hoan hô của lũ đàn ông dừng lại, không gian yên tĩnh,chỉ có tiếng thở gấp rút kéo dài trong đại sảnh, bỗng nhiên có mấy côgái vỗ mạnh những người đàn ông bên cạnh thấp giọng rít lên.
Tại sao bọn họ đều không nói chuyện? Có phải Miêu Miêu làm sai chuyện gìkhông? Tôi không dám ngồi, sợ hãi kéo gấu áo của Cốc Nhạn ma ma đứng bên cạnh mấy cái, chau mày nhăn mặt nhìn bà ấy, hi vọng có được đáp án, Cốc Nhạn ma ma nhanh chóng quay đầu lại nói nhỏ với tôi: “Cười, nhanh lênmỉm cười với bọn họ đi!”
Tôi nhớ đến chuyện mình phải làm, thế là nhanh chóng ngẩng đầu lên cười với tất cả mọi người ở sân khấu, và vẫy vẫy tay chào.
Tiếng hít hà vọng lại, tất cả ánh mắt dồn vào người tôi, khiến cho tôi càngthêm bất an, thế là vội vàng núp sau lưng của Cốc Nhạn ma ma, không ngờbà ấy nhanh chóng bỏ đi, khiến cho tôi phơi bày trước mặt mọi người, sau đó cười híp mắt nói: “Đây là cô nương Giao Giao mới đến chúng tôi, ngày hôm sau mới chính thức tiếp khách, mong có sự yêu mến nhiều của các lão gia.”
“Tôi trả hai trăm lượng!” Lập tức có người hét lên.
“Một nghìn lượng!” Tên béo vừa nãy cũng gào lên.
“Hai nghìn lượng!” Một ông già gầy còm kêu lên.
Đột nhiên, không khí ở đây từ yên tĩnh rơi vào tình trạng sôi sùng sục, tôi quen rồi, dần dần cũng không thấy căng thẳng nữa, chỉ tít mắt cười nhìn mọi người, luôn vẫy tay theo lời dặn.
Giá tiền càng lúc càngcao, bọn họ dùng ngân lượng và vàng để mua đêm đầu tiên, tôi thật khônghiểu những tên ngốc này, ngân lượng không phải tiền, rốt cuộc dùng đểlàm gì? Năm đó con quạ trắng Ngân Tử chôn một đống ở trong hang, khôngbiết đã mốc lên chưa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tiểu a hoànchâm đuốc mấy lần cho đèn hoa, cuối cùng giá tiền chốt ở mức tám nghìnlượng không lên tiếp nữa, người ra giá là người đàn ông beo béo đang mặc áo gấm sang trọng, anh ta đi lênphía trước hài lòng nói với tôi: “GiaoGiao cô nương đừng sợ, tôi sẽ rất dịu dàng.”
“Được!” Dịu dàng thì được, tôi vui vẻ cười với anh ta tươi roi rói, cười đến nỗi mặt anh taửng đỏ, muốn giơ tay ôm lấy tôi vào lòng.
“Đợi đã.” Một cánh tayrắn chắc giữ chặt lấy tay của tên béo, từ từ nắm chặt, và đột nhiên hấtvăng xuống đất, khiến anh ta đau quá kêu thảm thiết.
Tôi ngướcmắt nhìn thật kĩ, người tóm lấy tên béo kia khuôn mặt quen quen, ngượclại không nhớ nổi đã gặp ở đâu, anh ta có mái tóc dài màu đen, buộc ởtrên đầu, mặt mũi bình thường nhưng ngược lại thân thể bất phàm, đôi mắt nhỏ và dài hé nhìn tôi, rất sắc nhọn, trong đó dường như đong đầy tìnhcảm tức giận, tình dục, nghi ngờ… Cảm giác hận hà không nuốt được tôivào bụng.
“Khà.” Anh ta cười nhẹ một tiếng, giơ tay ra vuốt tóctôi, từ từ vuốt xuống, sau đó quay người nói với Cốc Nhạn ma ma, “Tôicần người con gái này, tối nay cần.”
“Đồ rắm thối! Ngươi là tênquỷ háo sắc!” Tên béo bò trên mặt đất, tức giận kêu lên “Ông đây bỏ ratám nghìn lượng, ngươi dựa vào cái gì mà cướp của ta?”
Người đànông đột nhiên giơ tay ra tóm lấy cổ của ông ta, nhấc lơ lửng trong không trung, động tác rất nhanh, hiển nhiên công phu rất giỏi, khiến cho tôikhen ngợi, tên béo kêu la thảm thiết giống như giết lợn, mặt anh ta bắtđầu đỏ bừng,hơi thở đứt đoạn, Cốc Nhạn ma ma thấy tình hình không tốt,vội vàng tiến lên trước kéo người đàn ông đó nói: “Vị đại gia này bấttất làm khổ mình thế? Cầu xin ngươi tha cho, có chuyện gì từ từ thươnglượng.”
“ Ba vạn ngân lượng, minh châu mười hạt.” Người đạt ôngđột nhiên lạnh lùng mở miệng. “Ngoài ra còn thêm một mạng tên béo này,có đủ mua Giao Giao cô nương không?”
“Đủ! Đủ!” Cốc Nhạn ma ma cười tươi, vội vàng đẩy tôi lên trước một bước, “Tối nay Giao Giao cô nương là của ngài.”
Đây rốt cuộc là cái gì và cái gì… Tôi xoa đầu vẫn không hiểu rốt cuộc xảyra chuyện gì. Tên béo hất người đàn ông ra, anh ta vùng vẫy bò trên mặtđất, sợ sệt nhìn người đàn ông hung dữ này, và tiếc nuối nhìn tôi, đượcsự dìu dỡ của bạn bè vội vàng trốn đi.
Cốc Nhạn ma ma vội vàngkêu gọi khách khứa giữa yên lặng, và phái người chuẩn bị phòng cho người đàn ông đó, bắt tôi đi tắm rửa thay quần áo, cầm va li quần áo của HoaDung, sau đó chọn một bộ váy màu trắng trễ ngực hầu như để lộ rõ cơ thể, đeo lên người đầy trang sức ngọc ngà châu báu, làm cho tôi rất khóchịu.
Hoa Dung chau mày, vẫn than thở nhìn tôi ở bên cạnh, mặtrất đáng thương, tôi vui vẻ chạy đi chạy lại trong phòng, ngồi khôngyên, rất muốn biết tiếp khách rốt cuộc như thế nào, vui không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.