Hoa Miêu Miêu

Chương 43: Gánh xiếc rong




Qua mấy ngày dò dẫmtìm kiếm trong thị trấn loài người, tuy chuyện kiếm tiền vẫn còn ở xalắc xa lơ nhưng tôi vẫn luôn tìm đượ cách ăn cho no bụng. Lén lút vàothành, sau đó biến thành người thoải mái đứng gần quán cơm có mùi thơmnhất, tự nhiên sẽ có rất nhiều người đàn ông tiến lên phía trước, chỉcần anh ta nói cái gì tôi đều đồng ý, có thể ăn cá, tôm, cua, ăn cho đến lúc no căng thì thôi. Sau khi cùng họ rời khỏi quán cơm, thoải mái xoay người biến thành mèo giữa chốn đông người, có thể lắc lư bỏ đi trướcmặt mọi người mà không ai truy đuổi tôi.
Cách khác là thoải máitìm mấy tiểu yêu quái vô dụng ở trong thành, giương vuốt, không nghe lời thì giận dữ đánh cho một trận đau, bọ họ tự động tự giác đi tìm đồ ănngon đến để hiếu thuận cho tôi.
Cách thứ nhất trực giác mách bảocó thể có vấn đề cho nên không dám nói với Bích Thanh Thần Quân cho nêncũng không dám dùng nhiều, cách thư hai anh ta chỉ nói không được làm bị thương loài người, không nói không làm bị thương yêu quái, cho nênchuyện này có thể làm… Cho dù nói thế nào, người khác bị đánh cũng đánhmạnh hơn tôi.
Tôi tức giận đánh một con hươu thích tự xưng chàđạp lên người khác và rất lợi hại trở lại nguyên hình, lại muốn giáohuấn con thỏ và con ếch thuộc hạ của nó, không ngờ hai chúng nó nhanhchóng biến thành người, vậy là một cặp Ấu Yêu bảy tám tuổi của con người gần giống với các bạn học ơ trường tư thục, khiến cho tôi nhất thờikhông lỡ ra tay.
Con thỏ đó tên là Lạc Lạc, đứa bé gái đáng yêu,mắt đỏ tóc trắng, toàn thân trắng như tuyết, đáng tiếc là cổ họng có vấn đề, tiếng nói chỉ to hơn tiếng con muỗi một chút, đang ngồi khóc ở dưới đất, phía trước, con ếch là đứa con trai tàn tật, tên gọi Kiếm Nam, một đứa con trai tóc đen mắt đen bình thường, miễn cưỡng đứng dậy, cảnhgiác nhìn tôi, hai chân run rẩy, ngược lại như nói với đối thủ, bản thân mình đang sợ hãi và thiếu tự tin, đều là hoàn toàn không đáng sợ.
Sau khi tôi kết thúc cái việc đòi hối lộ thức ăn, bọn họ biết điều tìm vềcho tôi vô số thức ăn ngon, nhìn thấy tôi vẫn chưa lột cái mặt nạ củachúng ra, lập tức khóc rưng rưng ôm lấy đùi tôi, tỏ vẻ từ bây giờ sẽ cải tà quy chính, ngoan ngoãn làm yêu, ngày ngày hướng thiện, và không làmnhững thủ đoạn dụ dỗ đàn bà con gái, cầu xin tôi tha mạng.
Cho dù bọn họ xin tha tội, chà đạp người khác như thế chắc chắn là việc khôngđúng. Thế là tôi vừa ăn uống thả cửa vừa dùng từ ngữ chính nghĩa dạy dỗbọn họ, bắt nạt bừa là không đúng, muốn giẫm hoa thì lên núi mà giẫm,tại sao phải đi giẫm đạp nhà người khác? Hoa cỏ nhiều không dễ hơn sao!Cho dù muốn giẫm thì cũng phải được sự đồng ý của chủ nhân. Như tôi đãtừng nhiều lần giẫm hoa cỏ trong phủ của Mạc Lâm, sau đó bị sự giáo huấn nghiêm khắc của Bích Thanh Thần Quân, sau đó có được kinh nghiệm quýbáu, chuyện này ngay cả tôi cũng không thể làm, bọn họ dựa vào cái gìlàm chứ?
Bọn họ nghe tên của Bích Thanh Thần Quân, sắc mặt càngtrắng bệch, liên tục tế sống, và nói từ bây giờ sẽ đổi nghề đi làm vườn, cho rằng loài người trồng hoa cỏ là trách nhiệm của mình, thật thà làmyêu, chăm chỉ tu hành. Còn cầu xin tôi thành tâm với bọn họ, thu nhậnlàm đồ đệ hoặc tiểu đệ, mượn uy danh để bọn họ không bị các yêu quáihung dữ ăn thịt.
Tôi thấy bọn họ thành tâm, cá rán và gà quay đưa đến rất hợp khẩu vị, thế là đồng ý sự cầu khẩn khốn khổ của bọn họ, vàyêu cầu mỗi ngày đều phải làm cơm cho tôi ăn trong thời gian tu hành ởtrần gian. Bọn họ thấy tôi rộng lượng như thế, cực kì vui vẻ, Kiếm Nammạnh dạn hơn một tí, thế là tiếp cận tôi hỏi:”Khi nào sư phụ Miêu Miêuđến trần gian? Có phải Bích Thanh Thần Quân phái người đến trừ gian diệt ác phải không?”
Vấn đề này khiến tôi rất buồn, lấy sáu đồng tiền từ trong người ra xem đi xem lại mấy lần, tôi hỏi anh ta:”Ngươi có biết thủ pháp nào kiếm được tiền mà không được ăn trộm ăn cướp không đượclừa đảo không?”
“Sư phụ đại nhân cần tiền, tiểu tử sẽ dâng hiến,không cần người phải vất vả động tay?” Kiếm Nam cười, nói với Lạc Lạcvẫn còn run rẩy trong góc ,”Ngươi mở hòm đựng ngọc ra nhanh lên, đưatoàn bộ tiền cho sư phụ đại nhân làm lộ phí.”
Lạc Lạc nghe gọiđến giật cả mình, vội vàng xoay người bỏ chạy, suýt tí nữa va vào cáicột, lúc quay lại bê một cái tráp nhỏ, bên trong đựng đầy vàng bạc nặngtrĩu, run rẩy đưa đến trước mặt tôi, lắp bắp nói nhỏ:”Đây… đây.. đây… là toàn bộ.. tích lũy.. của chúng tôi… xin… xin…Miêu…Miêu…sư phụ…vuilòng…nhận cho…”
Tay nó run lẩy bẩy, hai mắt đỏ long lanh nước nhìn xuống đất, làm thế nào cũng không chịu ngẩng lên.
Tôi đứng dậy, đi quanh người nó. Đột nhiên ngồi xuống ngẩng đầu nhìn vàokhuôn mặt nó, không ngờ nó sợ quá hét to lên, cái tráp trong tay bị némtung lên không, lập tức biến thành con thỏ chui vào dưới ghế ở bên cạnh, ôm lấy đầu sống chết không chịu chui ra.
“Sư phụ tha tội thatội.” Kiếm Nam vội vàng nhặt vàng ở dưới đất lên, rồi lại kéo Lạc Lạcra, cười lấy lòng, ”Cô ấy tính tình nhút nhát, rất hay sợ, ngay cả nóicũng không nói ra lời, năm đó khi Lạc Lạc được nhận làm thuộc hạ, cũngrất khiến ông ta phiền lòng, nhưng Lạc Lạc trí nhớ rất tốt, làm việccũng cẩn thận, thế là được sai làm người quản lí tiền bạc và làm chânquét dọn, sau này cũng có thể làm một số việc cho sư phụ, xin đừng trách cô ấy.”
Nhìn cái đuôi ngắn đang run rẩy ở trên cái mông trắnghếu của con nhỏ, để giữ gìn sự tôn nghiêm của sư phụ tôi kìm lại cái ham muốn trêu nó, tỏ vẻ không so bì tính toán chuyện này, lại ngồi lên ghế, nhìn cái số vàng đó ngạc nhiên hỏi:”Đây là tiền à? Các ngươi lừa taphải không?”
“Quá ít à? Không vừa mắt sư phụ à?” Kiếm Nam hỏi khó:”Nếu không chúng tôi lại đi ăn trộm một ít nữa mang về nhé?”
“Chỗ này thật sự là tiền sao?” Cuối cùng tôi cũng nghi hoặc thế là cầm mấyđồng xu đáng quý ở trong người ra hỏi:”Tiền không phải là như vậy sao?”
Kiếm Nam nhìn tôi kì quái, lại nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường,cười giải thích:”Đây cũng là tiền, nhưng giá trị ít hơn ngân lượng mộtchút.”
“Thế … Bao nhiêu ngân lượng vàng bằng một xâu tiền?” Trong lòng tôi lại bất an, vội vàng nhảy lên hỏi.
Kiếm Nam hơi nghiêm sắc mặt nói:”Một lạng ngân lượng thì bằng một xâu tiền.”
Tôi đứng ngây người ở giữa phòng, thức ăn ở bên cạnh đã không còn hấp dẫnđối với tôi, trong lòng không ngừng hối hận và đau khổ, ngọc mà Ngân Tửcất giữ và lễ tạ của vợ chồng Vân Cự tuy không thuộc phạm vi tự kiếmtiền như tiên sinh yêu cầu nhưng lúc ở Tây Phượng Lầu, bà Tống cho tôinăm lạng ngân lượng là tiền do mình tiếp khách có được.
Khôngcầm… Không cầm… Năm xâu tiền như vậy là mất rồi, cái cơ hội qua kì tuhành như vậy cũng không còn nữa, sự thương cảm và mất tinh thần quá độkhiến cho tôi nằm vật trên ghế cụp tai xuống dùng móng vuốt cào loạn xìngầu lên mặt bàn đá cẩm thạch, rất lâu không chịu nói chuyện. Kiếm Namnhìn thấy tôi buồn thế là khuyên nhủ:”Sư phụ, ở đây chúng ta có tiền,người gom lại mà dùng trước,muốn thêm thì tí tôi lại đi kiếm.”
Hoàng tiên sinh và Lam Vũ Thần Nữ sẽ kiểm tra nguồn gốc của số tiền… Cái sốngân lượng này không qua nổi kì tu hành… Càng nghĩ càng mất tinh thầntôi nằm bò lên mặt đất cuộn tròn lại, lười biếng ép buộc hai tên đồ đệmới giúp tôi kiếm tiền, ngay cả Lạc Lạc trốn ở dưới cũng bị ép ra ngoài.
Hai đứa bọn nó toát cả mồ hôi hột, không ngừng an ủi tôi, nói cách kiếmtiền trước kia của bọn họ đều do ăn trộm, nếu không thì do Kiếm Nam tìmnhà có tiền chơi khăm bọn họ, dọa bọn họ, sau đó Lạc Lạc hóa trang thành đạo sỹ đi thu nhận đồ đệ yêu quái và dùng bọn họ để kiếm tiền.
Buổi tối, tôi nói cho Bích Thanh Thần Quân toàn bộ cái ý tốt này, nhưng anhta lắc đầu nói tuyệt đối không được làm nghề lừa đảo, thế là hy vọng duy nhất của tôi lại lần nữa tiêu tan.
Lẽ nào trời tuyệt đường sốngcủa mèo, thời gian trôi qua đã nửa tháng rồi, tôi mang hai đứa đồ đệ đingao du khắp nơi cũng không tự tay kiếm được đồng tiền nào. Khi thờikhắc vào đường cùng, tôi gặp Thiếu CHúng trên đường phố phồn hoa của Tây Kinh cũng bước vào đường cùng giống tôi do đội múa võ kiếm tiền khôngchào đón anh ta…
Sau khi gặp anh ta, mắt tôi sáng lên, nêu ra một vấn đề hay hơi kì quái, vấn đề đó rốt cuộc cũng được Bích Thanh ThầnQuân thông qua… Nhưng… Nhưng hơi làm tổn thương loài mèo.
TâyKinh là cầu nối giao thông bắc nam của toàn bộ Tề Lương quốc, nối liềngiữa đường bộ và đường sông, thương khách qua lại mỗi ngày, thuyền bè xe cộ, các thương gia giàu có rất đông thường quăng tiền bạc, vì thế mà đô thị này phồn hoa vô cùng, cuộc sống của người dân cũng tương đối cao và sầm uất.
Các chợ của các thị trấn bình thường chỉ tập trung ngày mười lăm đầu tháng mới đông đúc, ở Tây Kinh thì không như thế, ở đâymỗi ngày đều nhộn nhịp, tổng cộng có bốn con đường chính, trong đó conđường phía tây là chỗ tụ tập của các quan viên và binh sĩ, cổng cao vườn rộng, trong đó thường có tiếng đàn sáo vọng lại, rất thanh cao. Góc phố phía tây là nơi tụ tập của những người giàu có, nội thất trang trítrong phòng rất xa hoa, khắp nơi đều bài trí tinh tế, hai gian tửu lầunổi tiếng nhất tọa lạc tại đó. Góc phố phía nam là nơi sinh sống củangười dân bình thường, sát bờ sông lưu thương qua lại tấp nập, các loạison môi, thuốc, tơ lụa đêu được bán ở đây, khu phố phía bắc ngược lại là nơi cư dân nghèo sinh sống, nhưng nó có rất nhiều đặc sản, là các độikịch sơn đông mãi võ chỉ cần bỏ phí bảo hộ lên đầu con rắn, đều có thểbiễu diễn ở khu phố này, trong đó có rất nhiều thương nhân đi lại nhưcon thoi, buôn bán nhỏ.
Ngược lại ở những nơi diễn này, ThiếuChúng tuy võ công giỏi nhất trong đám Ấu Yêu, nhưng thuộc về cái loạihình thực dụng, thiếu nước cờ biểu diễn đẹp mắt, không đẹp tí nào, lạithêm nó là một đứa bé nên không được trả cho bao nhiêu tiền. Cái buổibiểu diễn ngày hôm nay tôi kéo theo Kiếm Nam và Lạc Lạc làm tạp vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.