Hoa Ngôn Xảo Ngữ

Chương 4:




14
Khoảnh khắc hai giọt máu dung hợp nhỏ xuống đầu rồng phượng dưới đất, sương đen xung quanh đột nhiên sôi sục dâng trào.
Rất nhanh đã hình thành một xoáy đen khổng lồ.
Những tiếng thét chói tai và những tiếng vùng vẫy đau đớn không ngừng vang lên trong vòng xoáy.
Tiếng gầm từ mặt đất truyền lên ngày càng dữ dội làm mặt đất dần nghiêng ngả.
Ta đứng giữa biểu tượng long phượng, đám sương đen bao vây thành từng lớp xung quanh ta, luồng khí chuyển động càng ngày càng nhanh.
Trong nháy mắt, đất đá bay đầy trời!
"Hu-"
Một dòng khí hung bạo hất bay ta ra, sơn cốc rung chuyển, trên mặt đất hiện ra một vết nứt!
Có thứ gì đó từ dưới lòng đất lao ra, trong chớp mắt đám sương đen ngưng tụ lại, nhanh chóng hợp thành hình người.
"Phượng Khanh Khanh! Nạp mạng đi!"
Ma vương cuối cùng đã phá vỡ được phong ấn.
Hắn đưa tay kết thành một pháp ấn màu đen, từ trong lòng bàn tay hắn truyền ra tiếng khóc của những anh nhi, quỷ dị ma quái.
(*Anh nhi: trẻ em)
Đó là tiếng kêu của thượng cổ hung thú Cổ Điêu.
(* Cổ điêu là một loại hung thú được nhắc đến trong Sơn Hải Kinh, còn được gọi là Soán Điêu, là một loài quái thú như chim mà không phải chim. Dáng vẻ của nó giống chim đại bàng, trên đầu có sừng. Kêu lên giống như trẻ sơ sinh đang khóc. Còn có lời kể khác Cổ Điêu có cơ thể của con báo, trên đầu có một cái sừng. 《Đồ Tán》 của Quách Phác miêu tả Cổ Điêu là “Soán Điêu có sừng, tiếng như trẻ khóc”.)
"Đánh!"
Theo tiếng hét giận dữ, Cổ Điêu dần thành hình từ trong đám sương đen, hung mãnh tấn công về phía ta!
Ta phải lấy một đánh hai, tình thế có chút khó khăn.
Những đòn phản công làm pháp lực của ta tiêu hao nhanh chóng.
Nhất định phải tìm cơ hội để tìm ra sơ hở!
Cổ Điêu lại lần nữa gào thét lao đến chỗ ta.
Ta nhảy lên không trung, một đôi cánh đỏ rực đã mau chóng đuổi đến sau phía sau lưng.
Trong chớp mắt, đôi cánh vẫn còn ở chỗ cũ chưa kịp phản ứng, mà ta, đã nắm lấy đoản đao nghiêng về phía trước!
Giây tiếp theo, yêu vương thống khổ tru lên một tiếng, mặt đất không ngừng rung chuyển!
Lúc này Cổ Điêu mới nhận ra bản đã rơi vào kế điệu hổ ly sơn của ta.
"Nghiệt súc! Ba ngàn năm trước ngươi đã đồng ý với bổn tọa điều gì?!" Ta dùng sức cắm mạnh đoản đao, sắc mặt yêu vương dần trở nên trắng bệch.
“Thượng thần tha mạng…” Hắn đau đớn chầm chậm cuộn tròn trên mặt đất.
Nhưng Cổ Điêu vẫn còn muốn cứu chủ nhân, ta dùng một tay kết ấn và mạnh mẽ áp lên cơ thể nó. Cuối cùng, nó chỉ có thể nằm bò trên đống đổ nát.
Ba ngàn năm trước, Ma Vương từng vọng tưởng muốn thống nhất lục giới, khiến dân chúng lầm than.
Thiên Đế phái ta đi viễn chinh, ta đã chế ngự được hắn ở Tẩy Tủy Hà, vốn định sẽ ném hắn xuống Tẩy Tủy Hà để trấn áp. Lúc đó hắn lại đau khổ cầu xin ta tha cho hắn một mạng, hứa bản thân sẽ không bao giờ dám có ý nghĩ ngông cuồng nữa, hứa bản thân nhất định sẽ cải tà quy chánh.
Bởi vậy ta mới miễn cho hắn phải chịu nỗi đau của việc ngày ngày tẩy tủy, sau đó dùng kết giới trấn áp hắn ở Vạn Yêu cốc này.
Không ngờ vừa đột phá được kết giới, hắn lại trở thành người đầu tiên muốn g.iết ta!
“Bây giờ ngươi đã mang nặng nhiều nghiệp chướng như vậy, thiên đạo cũng không thể dung thứ được ngươi!”
Uy lực của Đồ Thần đao quả thật không thể coi thường, chẳng bao lâu sau, Ma Vương đã biến thành một làn khói xanh, dần dần tan biến trong Vạn Yêu Cốc.
Cổ Điêu ở một bên vẫn không ngừng kêu khóc giống như một đứa trẻ.
Đau đầu quá đi mất.
Ta bước ta đá vào đầu nó:
“Nếu ngươi còn dám kêu, ta nay ta sẽ nấu một nồi canh chim!”
Nó sợ hãi đến nỗi vội vàng run rẩy lấy cánh che mỏ lại.
“Mau nhổ ra!”
Ta đá bay đôi cánh của nó. Thời khắc miệng nó vừa mở ra, những đốm sinh hồn tràn ra từ miệng nó như những vì sao nhỏ.
Đây là những sinh hồn mà Quỷ vương chưa có đủ thời gian để tiêu hóa.
Ta bỏ tất cả những sinh hồn vào tay áo, nói:
"Ta sẽ đưa mọi người đến chỗ của diêm vương. Ta sẽ bàn bạc với hắn để mọi người có thể thuận lợi đầu thai."
Đám sinh hồn ngoan ngoãn tiến vào tay áo, chỉ có một đốm sáng đậu lại trên vai ta, một lúc chạm vào vai, một lúc lại chạm vào tay ta.
Ta sửng sốt, nhỏ giọng thì thầm: "Cha?"
Chấm nhỏ bay đến bên tóc mai ta, giống như đang dịu dàng chạm vào khuôn mặt ta.
Ta biết đó chắc chắn là người.
Tuy rằng ở một kiếp đó, ta và người chỉ làm cha con vẻn vẹn hơn mười năm, nhưng giờ phút này trong lòng ta dường như đang bị bóp chặt.
Trong nháy mắt, dường như ta lại được nhìn thấy cảnh cha nắm lấy tay ta nói:
“Chữ này chính là chữ “Khanh”.”
"Khanh Khanh, con gái ngoan của cha, cha thực sự không muốn con trưởng thành chút nào. Trưởng thành rồi, con sẽ phải rời xa cha!"
"Khanh Khanh, mau ta đây ôm ta nào!"
15.
Đại chiến đã làm linh lực của ta hao tổn nghiêm trọng.
Khi ta ngã xuống, Thiên Thanh cuối cùng cũng phá vỡ được kết giới.
Khi ta tỉnh dậy, sư thúc nói với ta, Thiên Thanh đã đưa những sinh linh đó đến địa phủ rồi.
"Thần nữ, người yên tâm, mười tám năm sau họ lại là hảo hán."
Nhân sinh thương hải tang điền, suốt ba nghìn năm qua, ta đã có vô số cha mẹ, có vô cuộc gặp gỡ định mệnh, từ lâu ta đã dần coi nhẹ mọi thứ.
Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy trái tim có chút ê ẩm.
Nếu như ta g.iết c.hết Yêu vương từ ba nghìn năm trước, liệu mọi chuyện có thay đổi?
Liệu rằng có phải rất nhiều người vô ta đã không phải c.hết đi một cách vô ích?
Sẽ không, đây vốn dĩ là đại nạn của thiên địa. Nếu năm đó ta giết chết Yêu vương, nhất định sẽ lại có một Yêu vương mới sinh ra trong số đám tả hữu hộ vệ, bọn chúng dã tâm bừng bừng, lục giới chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.
Không bằng tự tay nuôi dưỡng một Yêu vương mới.
Đang lúc ta đang suy nghĩ, sư thúc đột nhiên nói:
"Thần nữ, tân Yêu vương đang quỳ ở cửa muốn được diện kiến người."
"Để hắn tiến vào."
Thế là, Thiên Thanh, sư phụ và cũng là phu quân thân yêu của ta, ngoan ngoãn quỳ trước giường nhỏ của ta.
Ta không hỏi, chàng cũng không dám trả lời.
Nhưng nội tâm của chàng ấy lại vô cùng phong phú.
"Khanh Khanh nàng ấy vẫn luôn nhớ những chuyện trước kia sao?"
"Không phải chính tay ta là người mang nàng hạ phàm sao? Tại sao nàng lại có được ký ức khi còn ở thiên giới?"
"Vậy nên...pháp thuật của nàng ấy rõ ràng là tốt hơn mình, nhưng nàng ấy lại giả vờ như không hiểu gì? Ahhh! Muốn c.hết quá đi mất, sao nàng ấy có thể tệ như vậy!"
"Nhưng mà mình lại càng thích nàng ấy hơn, phải làm sao bây giờ?"
"Nàng ấy nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Muốn khóc quá đi mất! Ba nghìn năm trước nàng ấy đã mắng mình là kẻ nhỏ mọn rồi, bây giờ mình lại nói dối nàng ấy đi sờ hoa Thanh xà…”
"Muốn c.hết quá đi mất! Khanh Khanh sẽ không bao giờ thích mình nữa! Hu hu hu hu!"
Ta hắng giọng: "Im miệng! Ồn ào quá!"
Thiên Thanh kinh ngạc nhìn ta: "Khanh Khanh, ta không nói gì cả?"
Ta chỉ vào trái tim chàng ấy, nói:
“Những gì chàng đang nghĩ trong lòng, ta đều nghe thấy hết.”
Sắc mặt chàng đột nhiên tái nhợt, thân hình run rẩy kịch liệt, như sắp ngất ra đất.
16
Thiên Thanh quả thực vô cùng nhỏ mọn.
Ba ngàn năm trước, ta chẳng qua chỉ lén nhìn trộm hắn đang tắm ở Dao Trì một xíu xịu xìu xiu đã bị hắn lấy lý do bị tổn hại đến tiên đức mà trừng phạt nặng nề, ném xuống nhân gian.
Xuống trần gian cũng được, dù sao thiên giới quả thực quá nhàm chán, suốt ngày phải uống gió tây bắc tu hành, nhạt không chịu được!
Chỉ là…rõ ràng còn chưa kịp xem rõ “nội dung cụ thể” đã bị bắt cõng cái danh “háo sắc”, ta không phục!
Ta chạy đến lý luận với Thiên đế, thiên đế thấy ta là con phượng hoàng cuối cùng trên thiên giới, chỉ đành ra sức vỗ về an ủi ta.
“Hay là… thượng thần đến nhân gia lịch kiếp, cứ đến tuổi cập kê là có thể nhớ lại tất cả, được không?”
Này thật quá tốt rồi!
"Thằng con trai của người thật sự quá nhỏ mọn! Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, ta hoài nghi hắn lợi dụng quyền lực vì mục đích cá nhân, hắn không hài lòng với việc đính hôn nên đã đuổi ta xuống nhân gian ba ngàn năm!"
Thiên Thanh à, cho dù ta có xuống trần gian, ta cũng phải kéo một chân của ngươi theo!
Ta và Thiên Thanh đã đính hôn từ sơm, hắn ta là Thủy Long, còn ta là Hỏa Phượng Hoàn, chúng ta vốn dĩ là một cặp trời sinh.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn trên thiên giới, hắn lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc, khi nhìn thấy ta cứ như là nhìn thấy kẻ thù.
Cả thiên cung đều truyền tai nhau là hắn coi thường xuất thân của ta.
Hắn ta nói ta chỉ là một con chim nhỏ, đứng trước một chân long như hắn ta chỉ là một con tiểu yêu.
Thế là, ta đã tiện mồm nói thêm mấy câu trước mặt Thiên Đế.
"Nó dám không hài lòng?!" Thiên Đế tức giận: "Hắn sao dám gọi ngươi là yêu? Ta thấy thằng nhóc này là chán sống rồi!"
Hắn triệu Thiên Thanh, nghiêm khắc giáo huấn:
“Thiên Thanh, ta nhờ ngươi chỉ bảo cho Khanh Khanh. Thân là đế quân chưởng quản luật pháp thiên đình, ngươi lại chỉ bảo thành cái kiểu này?"
Ta nghi ngờ Thiên Đế đang âm thầm mắng ta, nhưng ta không có chứng cớ.
"Ta phạt ngươi phải cùng nàng luân hồi, tiếp tục ở phàm trần chỉ bảo nàng, cho đến khi nàng trở nên đứng đắn!"
Thế là, Thiên Thanh và ta cùng bị đánh rơi xuống phàm trần, đầu thai cùng lúc.
Tuy nhiên, ngoại trừ đầu thai thành người ta còn nhiều lần đầu thai thành các loại chim nhỏ.
Nhưng hắn ta thì khác.
Hắn được đầu thai thành một bụi cỏ Thanh xà.
Kiếp đầu tiên, năm mười lăm tuổi, ta bắt đầu nhớ ra mọi chuyện trên thiên giới, cho nên mỗi ngày đều bón phân cho hắn, mỗi ngày việc ta làm nhiều nhất chính là sờ vào cành lá của hắn, nói với hắn:
"Thiên Thanh, ngươi đáng thương quá đi, đến nói chuyện cũng không nói được."
Thỉnh thoảng ta chạm vào hoa của hắn, mỗi lần chạm vào, cành lá đều sẽ run lên khe khẽ.
Ta đoán hắn nhất định là rất ngứa ngáy, vì vậy càng ngày càng thích chạm vào nhị hoa của hắn.
Ở kiếp thứ hai, ta biến thành một con chim nhỏ, không có tuổi cập kê, vì vậy một chút ký ức cũng nhớ không ra.
Nhưng mà, ta đã ị rất nhiều cức lên cành lá của hắn, thậm chí còn không ngừng mổ lên cánh hoa của hắn ta, làm cánh hoa rách tả rách ta.
Có lẽ vì bị ta tàn phá quá dữ dội nên ngày nào hắn cũng ra sức đón nhận những tinh hoa của nhật nguyệt.
Bình thường thực vật cấp thấp đều phải mất ít nhất phải ba ngàn năm mới có thể tu luyện thành hình người, nhưng dưới sự tra tấn của ta, hắn chỉ có ba trăm năm đã làm được điều đó!
Ở mỗi kiếp sau, chỉ cần lấy lại được trí nhớ, ta nhất định sẽ cười nhạo hắn là tiểu yêu cấp thấp.
Hắn mỗi ngày đều không ngừng chăm chỉ luyện tập công pháp, dường như rất muốn có thể thoát khỏi thân phận “yêu tinh”.
Chỉ đáng tiếc, ba ngàn năm sau, hắn vẫn là yêu quái.
17.
Ở kiếp này, mẹ ta qua đời khi ta còn rất nhỏ, là cha và thúc phụ đã nuôi dưỡng ta.
Năm ta mười ba tuổi, sơn trang bị tả hữu hộ vệ tấn công, thúc phụ đưa ta chạy trốn.
Cha và 384 người dân trong thôn đều bị bọn chúng độc ác hút sống linh hồn.
Sau khi nhớ lại mọi chuyện, ta liền bắt một con rắn yêu, đặc biệt diễn ra một vở kịch là để thu hút Thiên Thanh.
Gần đây sông núi dị động, cũng nên để hắn biết thế nào là bản lĩnh, thế nào là rộng lượng rồi.
Đúng vậy, ta đã giả vờ như không hiểu gì, đồng ý lời cầu hôn của hắn ta.
Vào ngày cưới, ta sẽ nhốt hắn ta vào trong kết giới, để hắn thấy được ta rộng lượng đến mức nào.
Ta có thể một mình đại chiến Yêu vương mà không có sự giúp đỡ của hắn ta.
Hắn chỉ cần lặng lẽ đứng sau kết giới quan sát, thậm chí còn không phải trả tiền xem.
Không đúng...hình như ta đã quên mất điều gì đó!
Ta xoa xoa đầu: Mỗi một kiếp, hắn đều sẽ tìm thấy ta vào ngày ta cập kê!
Tại sao?!
Khi ta lần nữa nhìn về phía hắn, ta thấy sắc mặt hắn làm gì còn vẻ tái nhợt nữa, hắn ta sớm đã thần sắc tươi tỉnh sảng khoái rồi!
Hắn ta nhàn nhạt nhìn ta: “Khanh Khanh, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta…”
Sau đó, ta nghe thấy tiếng lòng của hắn ta: Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi, có thể quang minh chính đại ăn nàng ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.