Khi Diệp Hướng Vinh nhận được ảnh chụp Ngụy Như Phong, anh luôn cảm thấy gương mặt này hơi quen quen.
Ảnh của Ngụy Như Phong đặt cạnh ảnh của Hạ Như Họa, vẻ đẹp của cô khiến Diệp Hướng Vinh ngỡ ngàng một chút, cô gái trong hình giản dị thanh tú, cười dịu dàng tựa như một đóa thủy tiên không nhiễm bụi trần, đúng chuẩn học sinh ngoan hiền.
Lý lịch của chị em hai người cộng lại cũng chỉ dài nửa trang giấy, đơn giản minh bạch, nhìn kiểu nào cũng không thấy sự liên quan tới Trình Hào.
Diệp Hướng Vinh còn đặt biệt đến trường thăm Hạ Như Họa một chuyến, mọi thứ bên ngoài đều giống trên lý lịch như đúc, Hạ Như Họa học rất giỏi, điềm đạm ít nói, Ngụy Như Phong là một cậu trai được nhận nuôi, bỏ học giữa chừng, không có điểm gì đáng chú ý cả.
Cuối cùng, Diệp Hướng Vinh lấy tờ giấy viết tên Ngụy Như Phong và ảnh chụp của cậu kẹp vào sổ tay, hoàn thành công chuyện.
Nhưng sự điều tra của Diệp Hướng Vinh lại gây xôn xao ở trường của Hạ Như Họa, đầu tiên là giáo viên ân cần hỏi han xem thử nhà cô có xảy ra chuyện gì hay không, sau đó Lâm San lại chạy đến trước mặt cô thêm mắm thêm muối hỏi thẳng cô, có phải Ngụy Như Phong đã gây ra chuyện gì ở bên ngoài rồi.
“Em trai cô nhìn có vẻ rất âm trầm, bây giờ lại còn đi làm ở hộp đêm, có khi không phân biệt được người tốt kẻ xấu, cô cũng phải cẩn thận một chút, coi chừng chứ hai chị em cô không xong đâu!”
Lâm San khinh miệt nói.
Hạ Như Họa mím môi, nắm chặt cây bút trong tay.
Sau khi Ngụy Như Phong đến làm ở chỗ Trình Hào, lòng cô luôn có một sự bất an mơ hồ.
Mặc dù Trình Hào chiếu cố hai người họ rất nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy không tự nhiên, khó mà yên tâm thoải mái.
Kí ức về đêm mưa tàn nhẫn ấy mãi mãi không xóa bỏ được, mà Trình Hào cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Hạ Như Họa đã từng hỏi Ngụy Như Phong, có phải hộp đêm Đông Ca là một nơi không tốt hay không, Ngụy Như Phong không trả lời, chỉ qua loa nói không sao, cốt để cho cô yên tâm.
Chiều hôm đó Hạ Như Họa học không vô, sau khi hết giờ cô lần đầu tiên làm người đầu tiên chạy ra khỏi lớp.
Cô quyết định tự mình đi đến hộp đêm Đông Ca.
xem thử chỗ đó rốt cuộc là một nơi như thế nào mà lại khiến cảnh sát tới tận trường mình điều tra.
Hạ Như Họa lần dò đi tới Đông Ca, đèn đóm sặc sỡ khiến cô lóa mắt.
Cô tò mò đi vào cửa lớn, bị những đôi nam nữ ăn mặc lố lăng chen lấn, chỉ biết nhích từng bước một đi tới.
Nhiệt độ trong hộp đêm cao hơn bên ngoài khiến cho cô hơi khó thở.
Hạ Như Họa không thích loại âm nhạc đinh tai nhức óc, không thích không khí hỗn tạp mùi rượu bia và thuốc lá nơi đây, càng không thích ánh mắt kì quái mà mọi người nhìn cô, bước chân cô mỗi lúc một nặng nề thêm, thậm chí còn muốn quay đầu lại để chạy trốn, mỗi ngày Ngụy Như Phong đều làm việc ở chỗ này ư, cô cảm thấy không vui chút nào.
“Này! Khiêu vũ không?”
Lúc Hạ Như Họa còn đang trù trừ, đột nhiên có một người vỗ vai cô từ đằng sau.
Cô kinh sợ quay đầu nhìn, một người đàn ông tóc bên đỏ bên đen đang cười híp mắt nhìn cô chằm chằm, lại còn huýt sáo với cô nữa.
Hạ Như Họa cảnh giác lùi về phía sau một bước, cắn môi nắm chặt túi xách không nói được lời nào, bộ dạng của người đàn ông này khiến cho hồi ức không tốt đẹp gì ấy dần dần hiện lên.
“Linda, gần đây đang thịnh hành trào lưu học sinh trung học đến chỗ này của chúng ta chơi sao?”
Người đàn ông nói với người đẹp mặc váy ngắn trang điểm lòe loẹt đứng bên cạnh.
Lúc Hạ Như Họa đi vào đã thấy cô gái tên Linda này đứng hát trên sân khấu, bất giác nhắm mắt đưa chân tới gần bên cô ấy.
Linda nhìn Như Họa từ đầu tới chân một nói: “Chắc tới tìm bạn trai phải không? Thôi về đi, đây không phải là chỗ cô em có thể chơi được đâu!”
Người đàn ông cười ha ha, hắn đột nhiên quàng vai Hạ Như Họa nói: “Anh thích cưng rồi đấy, tới đây nào, uống một ly! Anh thanh toán!”
“Buông ra!”
Hạ Như Họa kinh hãi thét, hung hăng đẩy hắn ra.
Người đàn ông rất tức giận, vừa định bắt cô lại đã bị một người khác tới ngăn cản.
“A Cửu! Mày định gây sự có phải không!”
Một người đàn ông có vết sẹo mờ nhạt trên mặt nói.
“Anh Tân! Con bé này không biết điều!”
A Cửu tức giận nói.
“Mày tự coi lại mình xem, bộ mày ngon lành lắm sao? Dọa người ta rồi kìa!”
Anh Tân trừng hắn một.
“Chuyện đó, cô em này dễ thương quá, nhìn mới ngây thơ chết đi được, sao mà dời mắt được đây.”
Linda đứng bên cạnh không mặn không nhạt tiếp lời.
Anh Tân không để ý tới cô ta, xoay người hỏi Hạ Như Họa: “Trường học không cho các em tới chỗ thế này đâu. Truyện Truyện Teen
Mau quay về đi!”
“Tôi… Tôi tới tìm em trai tôi… Em ấy làm ở đây.”
Hạ Như Họa cúi đầu nói.
“Em trai em là ai?”
Anh Tân cau mày nói.
“Ngụy Như Phong…”
“Mẹ nó! Cưng là chị gái của thằng nhãi kia hả?! Thế quái nào mà ngó bộ còn nhỏ tuổi hơn hắn vậy!”
A Cửu bỗng đứng bật dậy, “Xin lỗi ha! Chuyện anh trêu cô em ấy, đừng kể cho hắn nha!”
“Linda, cô đi gọi Như Phong đi, nhân tiện nói với cậu ấy sau này đừng để người nhà tùy tiện tới thăm nữa!”
Anh Tân lạnh lùng nói.
“Không cần tôi đi kêu, chút nữa cậu ta sẽ tới thôi.”
Hất cằm về phía quầy bar, Linda châm thuốc nói, “Trình Tú Tú đang ở đây, đằng nào hai người họ chẳng dính lấy nhau.”
Anh Tân đoạt điếu thuốc trong tay cô ta, nói: “Tưởng hút thuốc đẹp lắm sao? Khó coi muốn chết!”
Linda liếc anh Tân một, quay đầu đi nhưng môi lại nở một nụ cười vụng trộm.
Hạ Như Họa nhìn về hướng quầy bar, quả nhiên thấy Ngụy Như Phong, cậu đang ung dung đứng trên cái bục cao cao ở đằng xa, xung quanh cậu có rất nhiều người nhưng hiển nhiên cậu là tiêu điểm cực kì chói mắt giữa đám đông.
Cậu đứng cạnh một cô gái tóc xoăn mảnh mai, cô ta đang ghé vào tai cậu thầm thì gì đó, Như Phong gật đầu rồi chỉ chỉ vào sàn nhảy trả lời cô, cô gái nhẹ nhàng bám vào vai cậu cười run rẩy hết cả người.
Trong nháy mắt đó, Hạ Như Họa chợt thấy ngực như bị kim châm một, hơi đau.
“Ê! Như Phong! Bên này!”
A Cửu vẫy tay lớn tiếng gọi.
Ngụy Như Phong ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Như Họa, cậu cuống quít chạy xuống bục, cô gái tóc quăn kia cũng đi theo cậu qua đây.
“Sao chị lại tới đây? Đã trễ thế này rồi mà sao không nói trước một tiếng?”
Ngụy Như Phong lo âu nói.
“Không sao, muốn tới xem chỗ em đang làm thôi.”
Hạ Như Họa nhỏ giọng nói.
“Xem cái gì mà xem! Bên ngoài trời tối như vậy mà còn một mình tới chỗ này? Chỗ này loạn lắm chị có biết không!”
Ngụy Như Phong tức giận quát.
Hạ Như Họa cúi đầu không nói lời nào, mọi người xung quanh đều bị Như Phong hù đến sững sờ, bình thường cậu nói ít làm nhiều, ít khi tức giận thế này.
Cô gái tóc quăn phá vỡ sự trầm mặc, cô ta nhìn chằm chằm Hạ Như Họa với ánh mắt không mấy thân thiện, hỏi: “Như Phong, cô ta là ai vậy?”
Ngụy Như Phong sửng sốt một chút, lắp bắp nói: “Cô ấy, cô ấy là…”
Hạ Như Họa ngẩng đầu nhìn Ngụy Như Phong, gằn từng chữ nói: “Tôi là chị gái của em ấy.”
Ngụy Như Phong quệt mũi, ánh mắt của cô gái tóc quăn lập tức trở nên nhu hòa, cô cười ha hả níu lấy cánh tay của Ngụy Như Phong nói: “Như Phong, quên đi, anh đừng giận nữa, chị gái anh chỉ tới xem một chút thôi, chỗ chúng ta cũng chẳng phải hang cọp, sợ cái gì chứ! Thôi vầy đi, để A Cửu đưa cô ấy về trước đã…”
“Anh Tân!”
Như Phong ngắt lời cô, đẩy tay cô ra nói, “Hôm nay em nghỉ sớm một chút, em muốn đưa chị em về.”
Trình Tú Tú sửng sốt, lúng túng giơ tay lên, anh Tân cau mày nói: “Nếu có việc thì nhanh đi đi! Đã cất công tới tìm như vậy rồi! Hôm nay chú Tường đang ở trong này, hai người đi ra ngoài nhớ cẩn thận chút!”
Ngụy Như Phong gật đầu, nắm chặt tay Hạ Như Họa, đi ra hướng cửa sau..