"Rầm Rầm" tiếng đập cửa vang lên không ngừng trong đêm khuya vắng lặng. Phương Tử Kỳ ra sức đập cửa, nhưng đổi lại là sự im lìm không hồi đáp.
Trịnh Thiên Vỹ giờ này còn biết gì? Anh đang mỏi mệt nhắm nghiền mắt trên giường, mê mê man man, cái gì cũng đều nghe không thấy.
Anh thấy cô.
Cô đứng trước mặt anh, vươn bàn tay nhỏ nhắn
"Em nhớ anh lắm"
Trịnh Thiên Vỹ vui mừng, anh ôm chầm lấy cô
"Thật tốt quá. Em đã suy nghĩ thông suốt rồi phải không? Em thật sự đã trở về rồi"
Nhưng thứ anh ôm được, chỉ là không khí...
Cô lạnh lùng đứng xa cách anh
"Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ? Anh xem chuyện của mình làm cón khiến tôi tha thứ được hay sao?"
"Không... Không phải đâu Nhiên Nhiên"
Phút chốc, cảnh vật lại thay đổi. Anh đang đứng trước một con đường lớn, khắp nơi đều vắng lặng.
Đúng lúc này, Trạch Nhiên Nhiên xuất hiện. Cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi, xinh đẹp động lòng người. Anh thấy cô thì vui mừng như đứa trẻ, vội vàng chạy đến. Nhưng mà...chưa đến nơi thì một chiếc xe chạy ngang qua....
....kết thúc, chỉ còn lại cô nằm yên trong vũng máu
"KHÔNGGGG"
Trịnh Thiên Vỹ giật mình tỉnh giấc. Phát hiện cả cơ thể đều bị mồ hôi làm ướt.
Bị ác mộng quấy nhiễu, anh cũng đã tỉnh táo vài phần. Đang định đứng dậy đi tắm, thì bên ngoài tràn ra tiếng đập cửa "Rầm Rầm"
Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi, khuya thế này còn có chuyện gì?
Anh bước xuống giường, mở cửa đi ra.
Vì cơ thể chưa hẳn tỉnh táo, nên bước đi có chút mệt mỏi.
Cánh cửa mở ra, Trịnh Thiên Vỹ ngạc nhiên
"Tử Kỳ?"
_____
Trong bệnh viện, dù đã khuya nhưng ánh đèn vẫn sáng.
Một đôi vợ chồng trung niên đứng ở hành lang, người phụ nữ vừa khóc vừa nép vào lòng ông
"Rốt cuộc con gái chúng ta có lỗi lầm gì? Tại sao nó lại phải hứng chịu những thứ này!"
Người đàn ông im lặng không nói gì, ông chỉ nhẹ nhàng ôm bà, vỗ lưng an ủi.
"Sẽ không sao"
Đang yên tĩnh, bỗng dưng từ ngoài sảnh truyền ra bước chân dồn dập, hớt hải.
Trịnh Thiên Vỹ đầu tóc rối bù, khắp người hôi mùi rượu chạy vào. Ánh mắt anh lo lắng nhìn khắp nơi, sau khi thấy Trạch Đông cùng Lâm Nhược Kỳ đứng đó thì liền chạy qua
"Cô ấy...cô ấy đâu?"
Theo sau là Phương Tử Kỳ, cũng bộ dạng lo lắng không kém.
Trạch Đông nhìn cảnh này hừ lạnh, ông không thèm trả lời, chỉ là nặng nề vung lên một cú đấm vào mặt anh, hét lớn
"Tỉnh chưa? Cậu tỉnh chưa? Cậu đã hài lòng khiến con gái tôi nằm hôn mê rồi, hài lòng chưa? Trịnh Thiên Vỹ, tôi thừa nhận là lúc trước tôi xem như gián tiếp hại gia đình cậu. Nhưng mà bây giờ, cậu cũng đã gia đình tôi phá sản, khiến cho con gái tôi bị thương chưa biết sống chết. Bao nhiêu đó thôi, chúng ta đủ cắt đứt liên hệ rồi"
Trịnh Thiên Vỹ nghe xong thì cứng đờ người. Nét mặt anh vô thần nhìn ông, lẩm bẩm những lời ông vừa nói
"Cô ấy...cô ấy bị thương rất nặng sao..."
Sau khi bừng tỉnh thì như kẻ điên chạy loạn. Vội vàng lắc mạnh bả vai Trạch Đông
"Mau nói, cô ấy ở đâu rồi?"
Lâm Nhược Kỳ bị dọa cho hoảng sợ, bà vội gỡ tay anh ra
"Trịnh Thiên Vỹ, tôi không ngờ cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy. Con tôi làm sao thì có chúng tôi lo rồi. Còn bây giờ....phiền cậu đi về đi"
Trịnh Thiên Vỹ không nói gì, anh chỉ lẳng lặng nhìn họ. Thật lâu sau mới khẽ nói
"Mọi chuyện qua rồi"
Nói xong, liền đi ra ngoài hành lang.
Phương Tử Kỳ thấy sự việc căng thẳng, chỉ gật đầu tạ lỗi với Trạch Đông và Lâm Nhược Kỳ, sau đó cũng chạy theo Trịnh Thiên Vỹ.
Anh đang ngồi trên ghế chờ, sắc mặt tái xanh.
Phương Tử Kỳ thở dài, bước đến cạnh anh, im lặng không biết nói gì.
"Tại sao...tại sao cô ấy bị thương?"
Giọng nói khàn khàn, như bị ai rút hết sinh lực. Nghe vào...sao bi ai đến như vậy?
"Cô ấy....là lúc em ở bar về gặp, liền đưa đi bệnh viện..."
Trịnh Thiên Vỹ khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu
"Điều tra chiếc xe đó cho tôi"
"Nhưng mà..."
"Nhanh lên"
Bị anh quát bất ngờ, khiến Phương Tử Kỳ giật bắn mình. Riêng bản thân cậu lúc này nên hiểu, bây giờ không nên chọc giận Trịnh Thiên Vỹ.
"Vậy em...đi trước"
Sau khi Phương Tử Kỳ rời đi, chỉ còn lại Trịnh Thiên Vỹ ngồi đó. Khắp hành lang dài lê thê, chỉ có bóng anh cô liêu mà tịch mịch. Ánh đèn huỳnh quang vẫn sáng, nhưng sao anh thấy...lại âm u đến thế? Vài cô y tá lúc đi qua không nhịn được quay người liếc nhìn, tò mò...
Trịnh Thiên Vỹ siết chặt bàn tay. Trái tim nhói lên từng hồi đau đớn.
Anh đáng lẽ phải đuổi theo cô...
Anh không nên để cô đi ra ngoài một mình....
Anh...là xem như đang gián tiếp hại cô sao?
Có trời mới biết, Trịnh Thiên Vỹ anh thật sự rất sợ hãi khi nghe tin cô bị tai nạn .
Thà là anh đau...còn hơn anh phải nhìn thấy cô đau...
Khoảng không rơi vào im lặng, đúng lúc này điện thoại vang lên
"Alo. Em điều tra được rồi"
.....
~ Hết~