Đoàn người men theo mặt nước đi tới, Kha Tầm cõng Tào Hữu Ninh đã hôn mê vì mất quá nhiều máu, Vệ Đông đi theo sau vươn tay đỡ người hỗ trợ.
Mọi người cũng đã phân công nhau ra, kẻ phụ trách quan sát mặt nước, người phụ trách quan sát vách đá xung quanh, lại có người phụ trách nhìn xem trên đỉnh hang, cũng có kẻ phụ trách nhìn chằm chằm màn hình di động, Mục Dịch Nhiên và Phương Phỉ thì phụ trách quan sát tình huống chung…
Hoàn cảnh chung quanh đang dần dần biến đổi, độ ấm giống như mỗi lúc một cao hơn, băng tuyết đã bị hòa tan cơ hồ không còn bóng dáng, cá trong nước cũng giảm bớt số lượng, ánh sáng trong hang động càng ngày càng u ám.
Thiệu Lăng bất chợt dừng lại.
“Sao rồi? Phát hiện được gì?” Tần Tứ đi sau lưng hắn lên tiếng hỏi.
“Không, không có.” Thiệu Lăng đáp lời, tiếng nói có chút chần chừ.
Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên hết sức mẫn tuệ nhìn sang hắn “Thiệu Lăng, anh làm sao vậy?”
Vẻ mặt của Thiệu Lăng trở nên cực kỳ khó coi, hắn hít sâu vài hơi mới nói “Có vẻ như… đại nạn của tôi cũng sắp tới.”
Toàn bộ mọi người đều giật mình chấn động, như không thể tin được nhanh như vậy đã đến lượt Thiệu Lăng.
“Đừng có ở đó nghĩ này nghĩ nọ nữa, mau mau tìm ra chữ ký!” Kha Tầm cõng Tào Hữu Ninh bước đi nhanh hơn, “Phía trước hết đường đi rồi, chúng ta phải lội qua!”
Mục Dịch Nhiên bước đến bên cạnh Thiệu Lăng: “Đừng để ảo giác quấy nhiễu, chúng ta sắp tìm ra được chữ ký rồi.”
Thiệu Lăng giống như vừa từ cơn mê giật mình tỉnh lại, thốt lên “Sao cơ? Chữ ký ở đâu?”
“Ngay ở phía cuối của mặt nước này.” Mục Dịch Nhiên cũng không ngờ là mình có thể nói ra lời vô căn cứ như vậy một cách có lý rõ ràng như thế.
Mọi người đều nghe được lời của Mục Dịch Nhiên, tuy không biết đối phương căn cứ vào đâu mà nói thế, nhưng gần như không ai nghi ngờ hắn, thế là đoàn người một lần nữa phấn chấn tinh thần, lội qua mặt nước sâu đến đầu gối hướng về phía trước.
Phía trước có một cửa hang đá thấp trần, toàn bộ mọi người đều phải khom lưng cúi người mới có thể đi vào, Kha Tầm cõng Tào Hữu ninh, cúi rạp người gần sát xuống đất mới miễn cưỡng chui lọt vào.
Kha Tầm vừa vào cửa hang động, bỗng cảm giác sau lưng nhẹ hẫng, quay đầu nhìn lại hóa ra là Mục Dịch Nhiên, được Vệ Đông đứng cạnh đỡ một tay dời “hành lý” trên lưng cậu qua người mình.
Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, trước đó đối phương vẫn luôn bảo bản thân cậu trong quá trình vào tranh dần thay đổi rất nhiều, nhưng lại không nghĩ tới, đối phương cũng đã dần thay đổi, mặc dù là rất nhỏ bé.
Mục Dịch Nhiên cõng Tào Hữu Ninh trên lưng, thoạt nhìn có vẻ khá thoải mái nhẹ nhàng, tuy là không lên tiếng nói gì, nhưng ánh mắt lại như thuyết minh rất rõ ràng: Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Kha Tầm, nếu không phải cậu ta chưa tắt thở, tôi cũng chả bận tâm đâu.
Kha Tầm nhoẻn miệng cười, một nụ cười làm nên thương hiệu Corgi, ngay sau đó lập tức quay đầu tiếp tục chạy đi tìm chữ ký.
“Di động xuất hiện thời gian rồi! Chúng ta đã đi ra rồi!” La Bộ quơ quơ di động trong tay.
Trên mặt mọi người có một chút vui mừng, nhưng phần nhiều vẫn là cấp thiết.
Từ sau khi bọn họ chui vào cửa hang động, hoàn cảnh xung quanh cũng trở nên thay đổi, trước hết là bãi nước dần cạn khô, mà vách đá chung quanh bị gió làm mòn đến cực kỳ nghiêm trọng.
“Trong khe đá có cái gì kìa!” Vệ Đông lớn tiếng hô to.
Trong khe đá quả nhiên có gì đó, nhìn thoáng qua cứ tưởng là mấy mẩu đá trắng với mặt ngoài bóng loáng, có một ít bị cắm nghiêng vào khe đá.
Kha Tầm vươn tay rút ra một mẩu đá: “Là cá trắng? Cá trắng đá?”
“Kỳ lạ, chẳng lẽ đây là hóa thạch cá trắng?” Vệ Đông khó hiểu hỏi.
Thiệu Lăng nói: “Hóa thạch cá tạo thành không phải như vậy, loại cá trắng đá này thoạt nhìn càng giống như là —— lũ cá trắng kia xơ cứng rồi dần biến thành đá.”
“Thiệu Lăng anh thật là kiên cường, thật may.” Vệ Đông bỗng lạc đề.
Bản thân Thiệu Lăng lại không có cách nào bắt mình nở nụ cười, còn đang bận rộn vươn tay rút mấy con cá đá bị cắm trong khe ra: “Hiện tại có thể khẳng định, đám cá trong mấy tấm ảnh chụp kia chính là loại cá đá này, thế nên nó mới cứng ngắc như vậy, nhưng mấy con cá đá này tại sao lại ở trong nước? Rõ ràng ở đây chẳng có cái gì trong nước cả, hơn nữa hồ nước cũng sắp cạn khô rồi.”
Chu Hạo Văn: “Đó có lẽ là lời ám chỉ “bọn họ” nhắc nhở chúng ta, bảo chúng ta dọc theo mặt nước tìm đến mấy con cá trắng này, mà tấm ảnh chụp mặt hông của con cá trắng hẳn là ám chỉ cá trên vách tường này, cho nên tôi nghĩ đáp án hẳn là nằm trên người cá trắng ở vách tường.”
Kha Tầm mắt nhìn một đám cá trắng đá bị cắm trên tường “Mọi người có cảm thấy… mấy con cá trắng này dường như bị hợp lại thành thứ gì đó giống như… cái mũi tên vậy?”
Hình dạng của đám cá trắng đá bị cắm trên tường tựa hồ giống như tạo thành một mũi tên tiếp nối một mũi tên, như đang chỉ dẫn mọi người đi về phía trước.
“Là tin tức bọn họ để lại cho chúng ta, chúng ta mau mau lần theo mũi tên đi về phía trước!” La Bộ vừa nói vừa vội vàng bước đi.
Trong hang đá càng lúc càng tối tăm, mọi người dần dần phát hiện phía trước là một ngõ cụt, con đường đến cuối bị một vách đá chặn lại.
Mà mũi tên từ cá trắng cũng biến mất ở nơi đây.
Thiệu Lăng bước chân ngày càng trở nên xiêu vẹo lảo đảo, cuối cùng phải vươn tay vịn lấy vách đá mới đứng vững được “Tôi sắp kiên trì hết nổi rồi… Khi ấy tôi chọn cách chết rất nhanh chóng, sợ là không thể kéo dài thời gian giống như Tào Hữu Ninh được…”
“Chỗ cuối cùng có một con cá trắng,” Kha Tầm nhìn con cá hóa đá bị cắm vào ở vách đá tuốt trên cao, lại nhìn xuống mấy tảng đá bị chồng lên dưới đất, nhìn kiểu cách cùng độ cao này thật sự rất giống với phong cách của mình, “Để tôi bật lên trên xem thử.”
Khi tay Kha Tầm chạm vào con cá trắng hóa đá kia, cũng hết sức dễ dàng rút nó ra tháo xuống, trong lòng bỗng trở nên rõ ràng.
Chính là nó.
Ngón tay chạm vào hai mặt bên của cá trắng, có thể rõ ràng cảm nhận được dấu vết chữ viết khắc bên trên.
Chính là nó.
Tất cả mọi người đều vây quanh bên cạnh Kha Tầm, dùng ánh sáng di động cùng huỳnh thạch soi rọi, thấy được rõ ràng trên người cá trắng mấy con chữ đơn giản: Mùa xuân 1995.
Lật sang mặt bên kia của cá, bên trên sờ sờ hai chữ viết mà ai nấy đều ngóng trông mong chờ: Tất Địch.
Cá đá dần dần biến mất trong tay Kha Tầm.
Ở phía cuối hang động đột nhiên lóa lên ánh hào quang, bốn góc hào quang thấp thoáng xuất hiện vết tích như khung ảnh.
Cả hang động lúc này bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt, tựa như đang diễn ra một hồi động đất.
“Đi mau lên! Đưa Thiệu Lăng với Tào Hữu Ninh ra trước!” Tần Tứ đẩy Thiệu Lăng một cái, nháy mắt liền thấy đối phương biến mất trong khung ảnh.
Bên này Mục Dịch Nhiên cũng nhanh chóng đỡ Tào Hữu Ninh từ trên lưng xuống đẩy hắn vào khung ảnh.
Tiếp theo đó đến lượt La Bộ, rồi Tâm Xuân, Chu Hạo Văn, Tần Tứ… lục tục đi ra.
Ngay lúc Vệ Đông đang tính chạy theo bọn họ thì, bỗng dưng khựng lại, cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Mục Dịch Nhiên vẫn chưa rời đi, đang đứng nhìn chằm chằm Phương Phỉ gần đó.
Mà Phương Phỉ thì đứng yên lặng tại chỗ, đeo mặt nạ trắng nhìn mọi người.
“Phương Phỉ đi mau! Mau đi thôi! Con cá đá kia hình như là thứ phong ấn chỗ này, chúng ta gỡ nó xuống như vậy, sợ là lát nữa sẽ xảy ra chuyện đó!” Vệ Đông lo lắng hô gọi đồng bạn.
Mục Dịch Nhiên nhìn Phương Phỉ “Không thể rời đi sao?”
Phương Phỉ không lên tiếng, lẳng lặng lấy ra một con dao từ trong áo bào: “Trên thế giới này, mỗi một vị Vu chỉ có thể tháo mặt nạ ra một lần, lần thứ hai đeo lên liền không thể tháo xuống nữa. Một bản thân khác của tôi đã đeo mặt nạ lên một lần, tôi đây là lần thứ hai.”
Vệ Đông sốt ruột đến quíu cả cổ họng: “Vậy đeo mặt nạ theo đi!” Vừa nói vừa nắm tay Phương Phỉ kéo ra ngoài, nào ngờ Phương Phỉ vừa mới chạm đến ánh sáng hào quang đã bị dội ngược trở về.
“Không đi được, tôi đã là người đứng ở ngoài vòng luân hồi, nếu muốn đi bắt buộc phải để lại một tín vật của Vu.” Phương Phỉ chỉ vào mặt nạ trên mặt cùng vòng tay trên cổ tay.
“Làm sao để lại?” Kha Tầm nhìn Phương Phỉ, trong lòng thầm nghĩ dù mình có phải phá hủy cái hang đá này cũng phải dẫn cô gái này ra ngoài.
“Dùng sức tháo ra,” Phương Phỉ nhìn Kha Tầm “Mặt nạ ngay trên đầu, tôi sợ gặp nguy hiểm, vòng tay gần như lớn bằng cổ tay, không cách nào tháo ra được, chỉ có thể chặt đứt. Kha Tầm, anh giúp tôi đi.”
“Cái cái cái gì…” Kha Tầm còn đang hoài nghi tai mình nghe lầm, tính hỏi lại lần nữa thì bỗng nhiên nghe được một tiếng gào rú thảm thiết.
Đến từ Vệ Đông.
Phương Phỉ tay phải cầm dao chặt bỏ tay trái của mình, trong nháy mắt máu tuôn xối xả.
Phương Phỉ hít ngược mấy cái, thanh âm run rẩy nhưng vô cùng dứt khoát: “Không nợ bọn họ, chúng ta đi!”
Ba người đàn ông tính luôn cả Mục Dịch Nhiên đều bị hành động quá mức anh dũng của Phương Phỉ làm cho kinh ngạc đến phát sợ, đều lúi cúi đi theo Phương Phỉ rời khỏi…
***
Đoàn người lại xuất hiện ở đại sảnh trưng bày quen thuộc kia, Vệ Đông trước hết chạy tới nhìn Phương Phỉ: “Không sao chứ? Cô không sao đó chứ!?”
Phương Phỉ vươn tay sờ mặt mình, vẫn bình thường: “Mặt nạ biến mất rồi.”
“Tui nói tay cô kìa!”
Phương Phỉ đưa mắt nhìn tay trái đang tím tái của mình: “Hình như không thể cử động.”
Vệ Đông túm lấy tay trái của Phương Phỉ: “Phải làm sao bây giờ? Mau mau đi bệnh viện xem, tui cảm giác được nó vẫn còn nóng hôi hổi nè, chắc là không sao đâu…. Ai ui ui ui…”
Vệ Đông cảm giác tay trái của Phương Phỉ bỗng nhiên bật sức, siết chặt cổ tay trái của mình bẻ qua một bên như đang vật tay: “Đến nước này rồi mà còn, biết cô mạnh rồi…”
“Tôi chỉ đang thử xem bàn tay còn xài được hay không thôi.”
Tào Hữu Ninh lúc này cũng dần dần tỉnh lại, nhưng cảm thấy đầu óc choáng váng như đang quay mòng mòng, hơn nữa có một chút triệu chứng tuột huyết áp, cần lập tức đưa đến bệnh viện.
Tình trạng của Thiệu Lăng tốt hơn một chút, ngoại trừ mặt mày tái mét ra thì không thấy có vấn đề gì.
“Chỗ đó của anh hem sao chứ?” La Bộ hỏi.
“Chỗ nào?”
“Thì là… chỗ mà anh tự hại để giết mình đó… là chỗ nào vậy?” La Bộ dùng mắt quan sát Thiệu Lăng, thật sự không đoán ra trên người của đối phương lúc này chỗ nào đang ‘íu đuối’.
“Không nói cho cậu biết.” Thiệu Lăng xoay xoay bả vai một cái, “Phải rồi, Tâm Xuân đâu?”
La Bộ siết chặt cái xe cân bằng trắng như tuyết vào lòng: “Ở đây nè, thần thú của tui ở đây nè… Về sau tui sẽ ôm nó vào lòng như vậy, không bao giờ đạp lên người nó nữa…”
Cả đám người ai nấy cũng đều vui mừng vì thoát chết trong gang tấc, nhưng rồi nghĩ tới bốn vị đồng bạn mãi mãi ở lại trong tranh, trong lòng bỗng trở nên nhạt thếch.
Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm đứng ở phía trước bức tranh kia, mắt nhìn hình ảnh bên trên đã âm thầm xảy ra biến hóa —— vẫn là tòa nhà lầu ấy, nhưng bên trên được vẽ thêm cửa sổ, trên cửa sổ có bóng người, hai người nam, hai người nữ.
Một cô gái trong số đó đang cầm sách đọc, cô gái còn lại tay cầm một cái lọ nho nhỏ đưa lên mũi ngửi, mà hai người nam khác thì đều cầm máy ảnh trên tay tìm một góc để chụp ảnh, một người chụp ảnh cô gái đáng đọc sách, người còn lại thì chỉa ống kính ra bên ngoài cửa sổ, giống như đang muốn chụp lại khung cảnh bên ngoài.
“Bọn họ đều đang làm việc mình muốn.” Kha Tầm nghe Mục Dịch Nhiên nói như vậy.
Cậu không lên tiếng đáp trả, lẳng lặng lấy di động của mình ra chụp lại bức tranh này.
“Cái anh bạn của cậu mới nãy không sao chứ? Sao dòm giống như bệnh nặng bộc phát vậy?” Nhân viên quản lý đi tới hỏi một câu.
“Không sao không có gì, bị tuột huyết áp thôi ấy mà.” Vệ Đông đáp.
“Chắc là do đứng trong phòng này, hít phải mùi mới sửa chữa nên bị đấy, mùi hôi còn chưa tan hết nữa mà, có khi nào trúng độc formaldehyd không, thôi khuyên mấy cô mấy cậu đi về đi, phòng này tạm thời sẽ không mở ra nữa.” Nhân viên quản lý nói.
Mọi người không ai nói gì, mà cũng chẳng có ai lưu luyến nơi đó, bèn cùng nhau đi ra ngoài.
“Tần ca với Hạo Văn Nhi đưa Tiểu Tào đến bệnh viện rồi, chúng ta cũng tới bệnh viện thăm cậu ta đi.” Vệ Đông nhìn tin nhắn Chu Hạo Văn gửi tới nói.
“Tôi cũng tính đi bệnh viện khám cái tay này xem sao.” Phương Phỉ nhìn tay trái vẫn đang tím tái của mình.
“Không cần khám, dòm là biết sắp sửa luyện thành Astro tay sắt rồi…” Vệ Đông khoanh hai tay lại, hơi nghiêng đầu nhìn Phương Phỉ nói.