“Má ơi, anh rể… Ý anh là con chó này là Tâm Xuân của tui á hả?” Lúc này La Bộ thiếu điều muốn đu cả người lên Kha Tầm.
Mục Dịch Nhiên đằng hắng mấy tiếng, động tác hết sức lịch sự kéo hắn ra: “Không thì là gì, chứ cậu xem xe cân bằng của mình đâu?”
La Bộ cố gắng bình tĩnh lại một tí, cúi đầu nhìn con chó trắng đứng bên cạnh, thấy nó đang chăm chăm đôi mắt hết sức đáng thương đặc trưng thường thấy ở chó nhìn mình thắm thiết, La Bộ cứ thế ngóng mắt cùng nó nhìn nhau một lát: “Đúng thế, bé ấy chính là Tâm Xuân của tui.”
Mọi người “…”
“Lại đây, Tâm Xuân, lại chỗ ba nè con gái.” Thái độ của La Bộ có thể nói là quay ngoắt 180 độ, mà con chó trắng kia cũng không lớn lắm, hắn ôm lấy vào lòng hết sức thoải con gà mái, “Đúng là bé ấy! Trên cổ còn có thẻ tên này! Chính là cái thẻ tên làm bằng bạch kim có khảm kim cương tui treo trên xe cân bằng!”
“…”
“Tôi nghĩ, chúng ta có lẽ nên kiểm tra một chút vật phẩm mà mình mang theo.” Thiệu Lăng cầm ba-lô của mình mở ra xem, lúc này nó đã biến thành một cái túi xách vải bố to bự, “Đèn pin biến thành mấy cây nến lớn, thực phẩm đều biến thành mì gói, la bàn… la bàn mất tiêu rồi, tôi nhớ rõ ràng có mang theo mà.”
“Đồng hồ của tôi cũng có la bàn.” Phương Phỉ nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay của mình, không biết từ lúc nào đã bị biến thành một cái vòng đất nung với tạo hình kỳ lạ.
“Casio của tui bị biến thành một sợi dây thừng rách rưới rồi.” La Bộ ôm Tâm Xuân khóc không ra nước mắt.
Trong mấy người mới chỉ có Mạch Bồng đeo đồng hồ, nhưng giờ phút này nó cũng hoàn toàn bị biến đổi, hắn nhìn sang đồng bạn của mình là Hề Thịnh Nam: “Tôi nhớ hình như chị có mang theo một bộ dao mà đúng không?”
Hề Thịnh Nam mở cái túi hộp gấp của mình ra: “Tuy là hình dạng bị biến đổi, nhưng mấy thứ bên trong hẳn là vẫn còn.” Cô vừa nói vừa mới cái hộp gỗ trong tay ra, “Trên hộp còn có ghi tên của tôi nữa nè, coi bộ ở đây vẫn là dùng chữ Hán nhỉ.”
Mạch Bồng có vẻ quan tâm tới bộ dao bên trong hơn, rướn cổ nhìn nhìn: “Mấy loại dao thường dùng đều còn, dao cạo cũng còn tuy là bề ngoài bị thay đổi, cơ mà không ảnh hưởng tới việc sử dụng lắm. Một vài cái xem ra đã biến dạng thay đổi hoàn toàn… Cơ mà, hình như chỗ này thiếu mất mấy món nhỉ?” Mạch Bồng nén giọng nói nhỏ.
Hề Thịnh Nam gật đầu, cũng nhỏ giọng nói chuyện với Mạch Bồng: “Chắc là do thế giới này không phân biệt được, thiếu mất hai loại dao kiểu mới.”
“Xin lỗi ha, tui chỉ là hơi tò mò xíu, quý vị đi bảo tàng tham quan ảnh chụp mang dao theo để làm gì á?” Vệ Đông đứng ở bên cạnh không nhịn được xen mồm hỏi.
Hề Thịnh Nam giải thích: “Hoạt động lần này chúng tôi đi cũng hơn hai tháng rồi, xuyên suốt hành trình chủ yếu là sưu tầm tìm cảm hứng chụp ảnh, có những lúc vì muốn chụp một tấm ảnh phải dựng trại ở dã ngoại mấy ngày. Mới tháng trước chúng tôi vừa cắm trại dã ngoại suốt một tuần đấy, mà sinh hoạt ở ngoài trời tất nhiên không thể thiếu các loại dao kéo này rồi —— nên tôi vẫn luôn mang theo bên mình một bộ dao bằng gốm sứ, lúc vào bảo tàng cũng quên lấy ra, mà tôi cũng không ngờ là qua được kiểm tra an ninh, coi bộ cái máy an ninh trước cửa bảo tàng nên kiểm tra sửa chữa lại.”
Có thể mang dao vào tranh, quả thực là rất bất ngờ, việc này khiến người ta không thể không nghĩ đến nguồn sức mạnh nào đó đang đánh cờ cùng kẻ chủ mưu thần bí đứng sau việc vào tranh này.
“Thiệt không ngờ nha, các vị còn có kỹ năng sinh tồn dã ngoại nữa!” La Bộ khen ngợi một câu.
Đám người cũ bên này cũng một lần nữa thay đổi cách nhìn đối với mấy người mới, vốn cứ tưởng mấy vị này đều là kiểu yêu thích với trình độ chụp cảnh phố phường thôi, nào ngờ người ta toàn là dân nhiếp ảnh bán chuyên, hơn nữa còn có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại nữa.
Vệ Đông: Nếu vậy thì cái dao cạo mới nãy… chắc là để dùng cạo vảy sau khi bắt cá ngoài sông…
“Máy ảnh của các vị đều bị biến đổi hết sao? Còn có thể chụp ảnh được không?” Mục Dịch Nhiên hỏi nhóm năm người mới.
Bọn họ nghe vậy đều tự lấy máy ảnh của mình ra, Hề Thịnh Nam trước hết lắc đầu: “Cái của tôi biến thành mấy cái máy ảnh dành cho người mới bắt đầu chụp, đã thế còn là mẫu mã sản xuất trong nước mấy năm tám chín mươi nữa.”
Máy ảnh của những người khác toàn bộ đều bị thay đổi, mẫu mã máy ảnh biến thành lỗi thời cũ kỹ, bên trong còn có cả cuộn phim kiểu cũ nữa.
“Thử chụp xem xem còn chụp được không?” Mục Dịch Nhiên nhìn Mạch Bồng, thấy đối phương dùng tư thế cực kỳ thành thạo nâng máy ảnh trong tay lên.
Mạch Bồng thông qua kính ngắm máy ảnh nhìn mọi người, cạch một tiếng kéo cuộn phim xuống: “Tôi có từng dùng máy ảnh kiểu cũ, mấy cái máy này vẫn xài được, không thành vấn đề.”
Mạch Bồng men theo ống kính nhìn ra chung quanh, bỗng nhiên khựng lại ở nơi cầu thang sâu hun hút, hắn dời mắt ra khỏi ống kính máy ảnh, vẻ mặt có chút hoài nghi nhìn chăm chăm vào nơi nào đó trong bóng tối.
Hành động này bất chợt làm đám người cũ nhớ tới kinh nghiệm từng trải qua trong《Nhân Học》, có vài thứ mắt trần nhìn không thấy thường thường sẽ hiện ra trên màn ảnh di động.
Tần Tứ không kềm được nhỏ giọng hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Vẻ mặt của Mạch Bồng vẫn giữ nét ung dung: “Chỗ phía trước tối quá, tôi đang nghĩ chỗ đó có thích hợp để chụp ảnh hay không —— mà nếu chụp thì nhất định sẽ phải mở đèn flash.”
Không có người nào trả lời vấn đề này, ánh sáng bốn phía tựa hồ như lại sáng hơn so với lúc nãy một chút, nhưng vẫn nằm trong tầm sáng rất mờ nhạt giống như ánh đèn ngủ, đám người vẫn không có cách nào nhìn rõ toàn cảnh nơi mà mình đang đứng.
“Lạ thật, tốc độ trời sáng quá chậm.” Thiệu Lăng nói, “Tôi nghĩ đây có lẽ không phải là ánh sáng mặt trời, chúng ta có lẽ bị vây trong một vùng kín không lọt sáng, ánh sáng này có lẽ là ánh đèn hoặc là ánh sáng của thứ gì đó.”
Mạch Bồng vẫn bê máy ảnh, thông qua ống ngắm nhìn ngắm thế giới này.
Các người mới còn lại không ai có can đảm nâng máy ảnh của mình lên xem giống hắn, như sợ thông qua ống ngắm sẽ trông thấy được thứ gì đó mà mình không nên thấy.
“Không cần suy xét về hoàn cảnh chung quanh.” Mục Dịch Nhiên nhìn Mạch Bồng thật lâu mới lên tiếng nói, “Dựa theo thói quen chụp ảnh ngày thường của mình chụp là được.”
Lời của Mục Dịch Nhiên vừa dứt, Mạch Bồng liền ấn nút chụp, ánh đèn flash nháy lên trong bóng tối tựa như một tia chớp trắng bệch lóe sáng, chiếu lên gương mặt của bọn họ trông tái nhợt như một pho tượng đá.
Ánh đèn flash cũng không giúp bọn họ nhìn rõ được toàn cảnh xung quanh, ngược lại ánh đèn nháy lên đột ngột khiến ánh mắt họ giống như mù tức thời.
Mạch Bồng không bê máy ảnh nữa, thả cho nó treo ngay trước ngực, hai mắt như muốn tra cứu tìm tòi nhìn chăm chăm vào phía cầu thang, bước chân cũng hướng về phía bên kia tiến lên vài bước.
Chu Hạo Văn đúng lúc kéo hắn lại: “Cậu nhìn thấy cái gì?”
Mạch Bồng mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt như không có cảm xúc đứng trước mặt, rồi lại cúi đầu nhìn máy ảnh trước ngực: “Mới nãy lúc chụp tấm ảnh kia, tôi chỉnh máy ảnh giữ cho độ sâu trường ảnh ở mức tối đa nhất, ngay lúc tôi ấn nút chụp hình, cảm giác như nhìn thấy được có ai đó đang đi lên cầu thang.”
Tất cả mọi người đều theo tiềm thức rụt về cạnh đồng bạn, đây là một loại ý thức bản năng tự bảo hộ chính mình, trong bóng tối vang lên tiếng hít thở có vẻ nặng nề của Tào Hữu Ninh: “Tôi chịu hết nổi rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ phải đứng ở tòa nhà này mãi sao? Mấy tiếng trôi qua rồi mà trời vẫn còn chưa sáng nữa! Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng chờ thế này?”
Mồ hôi của Tào Hữu Ninh rơi trên sàn nhà, dưới sàn thấp thoáng bóng ảnh mơ hồ của bọn họ, điều này khiến mọi người có chút sợ hãi lại cảm thấy an lòng, ít ra còn có bóng, còn là người…
Mục Dịch Nhiên cũng không nhích lại gần mọi người, mà là đứng ở chỗ cách khá gần cầu thang, giống như đang dỏng tai lắng nghe thứ gì đó.
Kha Tầm bước nhẹ đi qua, dùng thanh âm cực khẽ nói: “Giống như thực sự có người đang đi lên.”
Mục Dịch Nhiên ngăn bước chân dò tìm đang muốn dấn vào bóng tối của Kha Tầm: “Đừng tùy tiện đi vào chỗ tối mà mình chưa biết rõ.”
Kha Tầm không đáp, rằng: Chỉ là muốn cùng tiến cùng lùi với anh thôi.
Mục Dịch Nhiên cũng không nói gì thêm nữa, lẳng lặng nắm chặt tay Kha Tầm đứng trong bóng đêm.
Ngay khi đám người mới bên đây thực sự chịu hết nổi muốn phát điên thì, một chút ánh sáng ấm áp thắp sáng hành lang, kèm theo đó là một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng trầm ổn.
Mọi người đều im lặng, không ai dám lên tiếng, hai mắt nhìn trân trân về phía phát ra ánh sáng, nó thật sự đang từ dưới cầu thang dần dần di động lên trên.
Ánh sáng dần dần rạng lên, màu da cam làm người ta cảm thấy ấm áp, toàn bộ thế giới cũng dần dần xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người: Nơi đây là một tòa nhà bằng gỗ rất rất lớn, nó lớn hơn cả Xóm trọ Lồng Heo trong “Kungfu”, lớn hơn cả Nhà Tắm trong “Spirited Away”, khổng lồ hơn cả Hoàn Cực Lâu trong “Đại Ngư Hải Đường”, nó lớn đến nỗi nhìn chẳng khác gì một cái xã hội thu nhỏ.
Đèn lồng dần dần sáng ngời lên theo từng tầng từng tầng, có thể nhận ra được hành lang vòng tròn này giống như vây thành một cái sân giếng trời thật lớn, mà ở đằng trước đó còn có một cái sân giếng trời lân cận nữa, đèn lồng bên đó cùng ánh đèn bên đây hòa vào nhau. Từng cái từng cái sân giếng trời đứng ở bốn góc nối lại cùng nhau, thoạt nhìn như một tòa thành lầu, hoặc như một cái đất nước lầu các.
Một người đốt đèn mặc áo bào bông cũ kỹ đi lên tầng này của bọn họ, khẽ gật đầu chào họ, cầm trong tay một cái công cụ đốt đèn hình gậy dài lần lượt thắp sáng toàn bộ đèn lồng của tầng này.
“Các vị thức dậy sớm thế?” Người đốt đèn lễ phép lại hiền lành nói, “Có phải do nghe thấy âm thanh ồn ào bên dưới không?”
Nhóm người mới ai nấy đều nhìn chằm chằm vị “NPC” thoạt nhìn cực kỳ chân thật kia, lại không dám trắng trợn nhìn hắn, chỉ lén lút cậy nhờ ánh đèn quan sát đối phương.
Người đốt đèn cũng không để ý lắm, chuyên chú tiếp tục công việc của mình, đốt sáng mấy cái đèn lồng xung quanh bọn họ: “Nhiều người chạy xuống dưới xem lắm.”
Tần Tứ cũng thuận thế hỏi thăm: “Dưới lầu xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hà Ngọc chết rồi.” Người đốt đèn nói, vẻ mặt có một chút xót thương.
Hề Thịnh Nam nghe như vậy khẽ nhíu mày, toàn bộ mọi người đều im lặng lắng nghe, không biết mọi chuyện kế tiếp sẽ diễn ra thế nào.
Người đốt đèn khẽ thở dài: “Không biết cô ấy phải tội ai, mà bị giết chết tối hôm qua.”
Bọn họ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng rồi lại không biết phải bắt đầu từ nơi nào: Tòa nhà lầu gỗ này rốt cuộc là nơi nào? Chỗ này có những ai đang ở? Người chết Hà Ngọc kia là ai? Chuyện này có quan hệ gì đến việc bọn họ tìm ra chữ ký không?…
Mục Dịch Nhiên rướn cổ nhìn xuống lầu: “Chúng ta cũng xuống xem thử đi.”
Người đốt đèn nghe được lời này, bèn cầm đèn lồng trong tay hơi nghiêng người đứng nép ở cửa cầu thang, rồi hắn nói một câu khiến bọn họ kinh ngạc: “Đi xem cũng tốt. Mục gia, ngài đi chậm chút nhé, bên dưới có một bậc thang hơi bị lỏng.”
Nghe thấy NPC gọi thẳng họ của mình, Mục Dịch Nhiên cũng khó mà bảo trì vẻ bình tĩnh vốn có trước giờ, đưa mắt như đang quan sát người đốt đèn, sau đó lễ độ gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Tất cả mọi người đều đi theo Mục Dịch Nhiên hướng về phía cầu thang, lúc La Bộ đi ngang qua người đốt đèn thì, bỗng nghe đối phương nói: “La gia, hôm nay Tâm Xuân ăn cái gì đấy? Vẫn là cháo thịt bằm sao?”
La Bộ sợ đến ngây người, há miệng cả buổi mới phun ra được một câu: “Gì, gì cũng được.”
Mọi người dịch chuyển thân thể có phần cứng ngắc đi xuống cầu thang.
NPC biết được họ của mọi người, đây là việc trước đây chưa bao giờ xảy ra trong tranh.
Tuy rằng trước đó NPC xuất hiện đa phần đều quái dị kỳ cục, hoặc là máy móc giống như cái máy cát-sét, hoặc là chân thật giống như những người xung quanh, hay dị hợm đến mức chỉ nghe giọng chứ chẳng thấy người đâu… nhưng đám NPC kia vẫn luôn không rõ, cũng như chưa từng hỏi qua lai lịch thật sự của đám người bọn họ. Có lẽ đối với chúng mà nói, những người này đều là người ngoài tranh, biết thế thôi là đủ rồi.
“Mới nãy tôi tính hỏi cái gã đốt đèn kia, đám người chúng ta rốt cuộc đóng vai gì ở thế giới này? Tôi cảm thấy đây có vẻ giống như một trò chơi xưa cũ nào đó. Đám người chúng ta ở nơi đây hẳn là đều có một thân phận, thiết lập nhân vật khác nhau.” Lục Hằng vừa đi xuống cầu thang vừa nói với đoàn người.
“Những lúc như thế này tốt nhất là đừng nên nói nhiều, mấy người cũ bên kia kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta, hẳn là bọn họ đã có phán đoán của mình.” Trong nhóm những người mới thì lời của Hề Thịnh Nam khá có sức nặng, nên Lục Hằng gần như ngay lập tức im miệng.
Nhiệm vụ giải thích lại một lần nữa rơi vào đầu Tần Tứ, hắn giảm tốc độ lại, để mình hòa vào giữa đám người mới, nói: “Về việc NPC gọi ra họ của chúng ta, quả thực chưa từng xảy ra ở những bức tranh trước đây. Chúng ta vẫn chưa thăm dò ra quy luật của thế giới này, tốt nhất vẫn là đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, có thể thế giới này vẫn đang ngủ say, mà lời nói của chúng ta rất có thể sẽ đánh thức chúng.”