Họa Phố

Chương 1: R e s t a r t (01):Chủ nghĩa tượng trưng




Bốn bề chìm vào bóng tối rồi lại lóa lên ánh sáng, chiếu vào một bức tranh có sắc điệu âm u, một bàn tay con người mục nát vươn lên từ mặt đất khô cằn nứt nẻ, năm ngón tay gầy guộc như xương trắng dữ tợn mà vặn vẹo tựa hồ đang giãy dụa bung ra, muốn tóm lấy bầu trời nhuốm đầy sắc màu vẩn đục đến khó có thể nhận ra trên cao.
Dẫu cho chỉ là một cái liếc nhìn trong giây phút gấp rút vội vã, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng đến vô hạn như tràn ra khỏi cả bức tranh.
Khi ánh sáng biến mất, thứ đầu tiên mà mọi người cảm nhận được là hơi nóng hừng hực như xộc vào mặt, trước mắt cách đó không xa là một khu vực với các cụm nhà ở, chằng chịt chi chít phân bố nằm trong phạm vi hơn mười dặm, mà phía sau khu nhà ở bên kia là rừng rậm thoạt nhìn um tùm mà cực kỳ rộng lớn.
Rõ ràng là một vùng dân cư, lẽ ra nên tràn ngập không khí khói lửa cùng hơi thở cuộc sống, ấy mà hiện ra trong mắt mọi người lại là khung cảnh tĩnh mịch đến quỷ dị.
Toàn bộ cửa sổ các nhà đều đóng kín, nhà nào cũng tích đầy tro bụi xám xịt, bụi mù dày đặc tích đọng che lấp kính cửa sổ, khiến cho người ta từ ngoài nhìn vào chỉ thấy bên trong tối om om, tựa như mấy cái cửa dẫn tới địa ngục.
Mọi người trầm mặc quan sát hồi lâu, tới khi La Bộ bắt đầu sợ đến run cả người, ấp úng lên tiếng “Cảm giác như bức tranh này… sẽ có thứ gì đó không tốt lắm ấy…”
“Có ai thấy được tên của bức tranh với tác giả không?” Ngô Du cũng vô cùng khẩn trương, vội hỏi.
Nhóm mấy người cũ đã sớm có ăn ý với nhau. Thông thường phụ trách nhìn hình ảnh chính là dân mỹ thuật Vệ Đông, cùng với tinh mắt Kha Tầm và Chu Hạo Văn lý trí khách quan, phụ trách xem các chú thích mô tả chữ viết là Thiệu Lăng vốn dĩ làm công việc có liên quan đến văn tự, cùng Tần Tứ tính cách cẩn trọng tỉ mỉ, còn La Bộ thì được tới đâu xem tới đó, Mục Dịch Nhiên phụ trách quan sát tổng thể.
Thế nên Ngô Du vừa hỏi xong, Thiệu Lăng cùng Tần Tứ chia nhau đáp lời:
“Tên tranh là 《 Restart 》.”
“Họa sĩ là Abel.”
Vệ Đông nghi hoặc “Tranh của họa sĩ nước ngoài?”
“Chẳng lẽ sự kiện vào tranh này bắt đầu gom luôn cả nước ngoài vào sao?” Ngô Du khẩn trương “Nếu thật là như vậy thì chúng ta phải điều tra manh mối tới bao giờ đây, phạm vi thế giới thật sự rất lớn….”. Truyện Cung Đấu
Mục Dịch Nhiên khẽ lắc đầu “Tôi có nhờ người trong giới với bạn bè để ý đến động thái của một số bảo tàng mỹ thuật nước ngoài, trước mắt không có phát hiện dấu hiệu xảy ra sự kiện nào tương đồng như vào tranh. Tạm thời vẫn chưa rõ bức tranh này có phải xuất phát từ họa sĩ nước ngoài hay không, mà cho dù phải, rất có thể chỉ đơn thuần bởi vì nó được trưng bày ở nhà bảo tàng mỹ thuật này, mới làm cho nó có khả năng biến thành một thế giới trong tranh. Tóm lại việc này tạm thời không phải điều quan trọng nhất, chúng ta hiện tại đừng nên phân tâm, manh mối liên quan đến toàn bộ sự kiện này trước gác sang một bên, việc cấp bách hiện tại là nghĩ cách rời tranh đã.”
“Dịch Nhiên nói đúng,” Kha Tầm nói “Restart, ý là khởi động lại, chúng ta trước hết theo tên tranh cùng hình ảnh để tìm manh mối đi.”
Thiệu Lăng nhìn sang Mục Dịch Nhiên “Anh có từng nghe nói gì về bức tranh này cùng tác giả của nó không?”
Mục Dịch Nhiên đáp bằng hai chữ ngắn gọn “Chưa từng.”
“Tên tranh cùng hình ảnh tựa hồ cũng chẳng có mối liên hệ gì,” Chu Hạo Văn tiếp nhận lời ban đầu của Kha Tầm “Một cái bàn tay mục nát như đang giãy dụa vươn về phía trời cao, nhìn mặt ngoài giống như nó đang cố gắng liều mạng cầu sinh.”
“Nhưng nhìn cái tay thối rữa đến mức như vậy, người chắc cũng sống không nổi đâu…” La Bộ rùng mình một cái.
Tần Tứ nói “Tôi cũng có thoáng nhìn hình ảnh một cái, quả thực, thối rữa đến mức ấy thì chỉ mình người chết mới có.”
“Với lại, cái bàn tay kia là từ dưới đất vươn lên,” Ngô Du nói “Nhất định là của người chết, chẳng lẽ đó là… xác sống sao!?”
Nói xong liền gia nhập tổ run rẩy cùng La Bộ.
“Hai người phân tích hình ảnh kiểu như vậy có phần đơn giản với hơi bị qua loa ấy,” Vệ Đông nói “Đối với một bức tranh mà nói, nhìn thấy được chưa hẳn là hiểu được, có lẽ bàn tay con người mục nát kia chỉ là một kiểu tượng trưng cùng ẩn dụ, tuy là nhìn theo bề ngoài thì phong cách của tranh rất giống trường phái chủ nghĩa hiện thực, nhưng chỉ nhìn một cái lướt qua cũng đâu thể nào đoán chắc được, biết đâu là trường phái chủ nghĩa tượng trưng thì sao.”
“Giải thích một chút về chủ nghĩa tượng trưng xem.” Kha Tầm nói.
“Chính là sử dụng thủ pháp tượng trưng cùng ẩn dụ hàm nghĩa, hư cấu ra một thế giới khác trong ảo tưởng để thể hiện quan niệm cách nhìn của bản thân, biểu đạt triết lý cuộc đời hoặc là sự giác ngộ với thế giới này,” Vệ Đông nói “Trường phái này đa phần đều nhấn mạnh tính cá nhân và chủ quan, cấu tứ hình ảnh mang theo tính ám chỉ cùng tính tượng trưng, biểu hiện mặt ngoài chưa hẳn đã là hình ảnh thật, nó khác hẳn với chủ nghĩa tả thực, tóm lại là thông qua hình ảnh mà bản thân tưởng tượng ra để diễn tả quan niệm và thế giới tinh thần của chính mình.”
“Cho nên, cái bàn tay mục rữa trên hình ảnh chúng ta nhìn thấy, có lẽ chỉ là ám dụ cùng với tượng trưng cho quan điểm nào đó của họa sĩ, chứ không nhất thiết là tồn tại một bàn tay như vậy, đúng không?” Kha Tầm nói.
Vệ Đông gật đầu “Nếu như bức tranh này đúng là theo chủ nghĩa tượng trưng, rất có thể là vậy, nhưng nếu như nó là chủ nghĩa tả thực, vậy chúng ta chỉ có nước cầu nguyện thôi chứ sao…”
“Vậy theo ý mọi người, bàn tay kia đang rướn về phía không trung, tên tranh lại là “Khởi động lại”, phải chăng cái nút để khởi động lại nằm ở trên trời?” Ngô Du nỗ lực phát tán tư duy.
Mọi người nghe vậy đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trên cao, sắc trời âm u mù mịt làm người ta khó có thể đoán ra thời gian hiện tại đang là buổi sáng, buổi chiều hay lúc chạng vạng.
Kha Tầm lấy điện thoại ra xem, thời gian hiện tại đang là bảy giờ hai mươi phút sáng, cũng không đồng bộ với thời gian vào tranh của bọn họ.
Sẵn tay ấn thử mấy chức năng khác của di động, phát hiện cả đèn pin lẫn chụp ảnh đều có thể sử dụng, còn chức năng gọi cùng lên mạng thì vẫn mất tác dụng như các lần trước.
“Vậy bây giờ chúng ta đi qua khu dân cư bên kia tìm manh mối trước, hay là đợi người đến đông đủ rồi tính sau?” Thiệu Lăng trưng cầu ý kiến mọi người.
“Đến đủ người rồi tính sau đi,” Tần Tứ nói “Dựa theo lệ thường thì, nếu người chưa đủ, manh mối quan trọng sẽ không xuất hiện, cho nên hiện tại dù chúng ta có đi tìm sợ là cũng không tìm ra được cái gì có ích.”
“Vậy thừa dịp người còn chưa đủ, chúng ta suy nghĩ một chút về ẩn ý của bức tranh này đi, tiện vạch ra phương hướng đại khái tìm manh mối luôn.” Kha Tầm vừa nói vừa cởi áo khoác “Sao mới bảy giờ sáng mà nóng dữ vậy?”
“Trong tranh này đang là mùa gì nhỉ? Tao cảm giác giống như đang trong mùa hè ấy.” Vệ Đông nói xong cũng cởi áo khoác, quần áo của hắn là nhiều lớp nhất “Má, người tao toát mồ hôi luôn.”
“Chắc là mùa hè.” Kha Tầm nói, liên tù tì cởi hết áo phao bên ngoài lẫn áo len bên trong, chừa lại mỗi cái áo thun sát người. Kha Tầm thuộc tạng thể nóng, mấy lúc ở nhà đều chỉ mặc có cái áo thun mỏng đi qua đi lại.
“Dân thể dục tụi tao nói chung là khá mẫn cảm với nhiệt độ không khí, trong tranh lúc này hẳn là đang giữa hè,” Kha Tầm nói tiếp “Hiện tại chúng ta xem như là từ chỗ rét lạnh xộc vào giữa hè, độ ấm cơ thể còn chưa kịp điều tiết, lát nữa sợ là sẽ càng thấy nóng hơn.”
“Thật kỳ lạ,” Chu Hạo Văn vừa kéo phéc-mơ-tuya áo khoác vừa nói “Lần đó 《 Nghịch Lữ 》 cũng khiến chúng ta cảm nhận được khí hậu và thời tiết nơi ấy rất rõ ràng, nhưng cảm giác tồn tại của nhiệt độ trong bức tranh này thực sự rất mạnh, lại chân thật hơn bất cứ bức tranh nào mà tôi từng vào. Trước đó có từng tình huống tương tự như vậy bao giờ chưa?” Hắn hướng Mục Dịch Nhiên hỏi.
“Không có.” Mục Dịch Nhiên trầm ngâm một lát “Có lẽ đây là một cái ám chỉ có liên quan đến manh mối, nhiệt độ hoặc là khí hậu, có lẽ chính là một cửa ải mà “tranh” đã đặt ra cho chúng ta, hoặc cũng có thể là một yếu tố chúng ta có thể tham khảo để phá giải câu đố lần này.”
“Thời tiết này có chút giống những ngày khói mù ở B thị mùa hè,” Chu Hạo Văng ngẩng đầu nhìn sắc trời hỗn độn khó phân biệt “Vừa nóng vừa oi, không khí cũng khó chịu.”
“Tôi cảm giác, đây có lẽ là một bức tranh kiểu giới hạn,” Tần Tứ nhìn ra bốn phía xung quanh “Quanh nơi đây, ngoại trừ khu dân cư bên kia cùng khu rừng ở sau lưng nó ra, mấy hướng khác đều là đồng hoang, phóng mắt nhìn không thấy biên giới, hiển nhiên chữ ký sẽ không xuất hiện ở mấy hướng này, sợ là chúng ta cần phải vào trong mấy khu nhà kia để tìm kiếm.”
Mọi người nhìn những ngôi nhà với khung cửa sổ như mấy cái hầm đen ngòm, trong lòng chẳng hiểu sao lại dấy lên một dự cảm không tốt lắm.
“Anh hai, tui hông muốn đi vào trong đó đâu…” La Bộ mặt nhăn mày nhó nói với Kha Tầm.
“Đến tối bên ngoài sẽ càng nguy hiểm hơn.” Kha Tầm vươn tay vỗ nhẹ lên đầu hắn một cái “Nếu thấy sợ quá liền theo sát tôi, nửa bước cũng không rời.”
“Tầm cưa cưa, mang theo với.” Ngô Du cũng vẻ mặt đau khổ.
“Mang mang mang.” Kha Tầm nói.
Đang nói chuyện, sau lưng bỗng có ánh sáng trắng lóa lên, những người đang đứng hướng mặt về phía sáng vội vàng đưa tay che lại ánh mắt, khi ánh sáng lắng xuống, mọi người nghe thấy một tiếng kêu to đầy kinh ngạc “Đù má! Cái quỷ gì đây!?”
Buông tay nhìn lại, thấy trước mắt có hai người bị tranh “dịch chuyển” tiến vào, đều là nam, thoạt nhìn khá trẻ tuổi, ngoại hình đẹp trai ưa nhìn, quần áo trên người cũng khá là mốt, thế giới bên ngoài đang giữa mùa rét lạnh vậy mà hai người này đều ăn mặc khá mỏng, thậm chí có một người trong số đó còn lộ mắt cá chân.
Rất rõ ràng, đây là hai vị yêu cái đẹp, không cần nhiệt độ chỉ cần phong độ.
Hai người nọ kinh ngạc nhìn đám người đứng trước mặt, sau đó ngây người ngó quanh nhìn quất đánh giá cảnh vật bốn phía, mọi người như đã hẹn sẵn với nhau từ trước, đều im lặng không lên tiếng, chờ bọn họ tự mình “tiêu hóa” xong kiểu gì cũng sẽ tung combo ba hỏi cho bọn họ, Tần Tứ thậm chí đã lén lút hắng cổ họng mấy cái, chuẩn bị bắt đầu công tác giảng bài.
“Đây… là thế giới trong tranh sao?” Một trong hai người nọ có phần hơi do dự lên tiếng hỏi.
Mọi người “…”
Tần Tứ “Đúng vậy.”
“Các người cũng bị hút vào tranh à?” Người nọ lại hỏi.
Tần Tứ “…Đúng thế.”
Người nọ “Vậy… Chúng ta phải làm sao để rời khỏi đây?”
Tần Tứ “Tìm ra chữ ký của tác giả.”
Người nọ “Ồ… Vậy, các anh em có thể dẫn hai đứa tôi theo không? Hai đứa tôi đều là người mới, không hiểu cái gì, cảm ơn trước ha.”
Mọi người “…”
Tần Tứ “…Oke, không thành vấn đề.”
Người nọ “Cảm ơn cảm ơn! À phải rồi, tôi tên là Tiếu Khải, đây là bạn… bạn của tôi, Điền Dương.”
Mọi người “…”
Tần Tứ “…Khụ, à ờ để tôi giới thiệu một chút, vị này là Phương Phỉ, vị này là Ngô Du, Hà Đường, Thiệu Lăng, Mục Dịch Nhiên, Chu Hạo Văn, La Bộ, Vệ Đông…”
Kha Tầm đứng cách xa nhất, lúc Tần Tứ quay đầu tìm thì bắt gặp vẻ mặt của cậu có chút gì đó khác thường, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, liền sinh ra do dự không biết có nên giới thiệu tên của cậu luôn hay không, bỗng thấy Kha Tầm đi về trước mấy bước, sau đó chủ động vươn tay vẫy chào một trong hai người mới bên kia, dùng ánh mắt có hơi là lạ nhìn kẻ nọ cùng với ngữ khí cũng là lạ nốt, mở miệng nói một câu “Hi, lâu rồi không gặp.”
Mọi người nghe vậy đều giật mình kinh ngạc, chỉ có Vệ Đông bày ra vẻ mặt giống như Kha Tầm, tràn đầy phức tạp, cũng đệm theo một câu “Thật méo ngờ, lại gặp ở nơi này.”
Thanh niên tên Tiếu Khải ở phía đối diện vẻ mặt chẳng hiểu ra làm sao, lần theo ánh mắt của Kha Tầm ngoái đầu nhìn về phía đồng bạn đứng bên cạnh mình “Điền Dương, người quen của anh à?”
Thanh niên tên Điền Dương kia biểu tình cũng đã biến đổi từ lúc nào, đầu tiên là giật mình, sau đó biến thành cực kỳ phức tạp, cuối cùng có phần xấu hổ khẽ gật đầu, nói “Lâu rồi không gặp, Kha Tầm.”
“Còn tui?” Vệ Đông cao giọng nói.
Điền Dương có hơi xấu hổ mím mím môi, lại bổ sung thêm một câu “Vệ Đông, cả cậu nữa.”
“Ờ.” Vệ Đông tùy tiện khịt mũi một tiếng.
“Dụ dì dậy Đông ca?” La Bộ đứng bên cạnh lén lén giật giật tay áo của Vệ Đông “Ba người hồi trước có thù với nhau hả?”
“Nít nôi biết gì mà hỏi.” Vệ Đông không nói.
“Vị này là Tần Tứ, bác sĩ Tần,” Kha Tầm nói tiếp lời của Tần Tứ bị ngắt ngang khi nãy, nói với Tiếu Khải cùng Điền Dương “Hiện còn phải chờ thêm một người nữa, đợi đủ người rồi sẽ cùng hai người nói việc này là như thế nào.”
“À ờ, oke.” Tiếu Khải vội gật đầu, Điền Dương lại hơi cụp mắt, trầm mặc.
Bởi vì cảm giác xấu hổ giữa ba người này làm cả bầu không khí có hơi cứng ngắc, mọi người không ai lên tiếng nữa, mà Kha Tầm cùng Vệ Đông cũng không nhìn Điền Dương thêm một lần nào nữa, đều tự nhìn ra phía xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.