*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Tứ được Thiệu Lăng cõng sau lưng, lúc này đã mất khống chế bắt đầu điên cuồng ói ra máu đen, cả người co giật từng cơn từng cơn, Thiệu Lăng cơ hồ cõng không được hắn.
“Tần ca —— Tần ca, anh cố gắng lên đi! Tần ca! Lập tức tới chỗ chữ ký rồi! Chúng ta sắp thoát rồi!” Vệ Đông cùng La Bộ cả đều gào lên.
Tần Tứ cố gắng đè xuống cơn quặn thắt trong bụng, miệng ngậm máu đặc đang từ cổ họng không ngừng dâng trào lên, ngắt quãng mơ hồ nói “Bỏ… Bỏ tôi xuống… đi… Đừng… Đừng để liên… liên luy… mọi người… Tôi… không kịp… nữa…”
“——Kịp mà! Ngay phía trước là tới rồi! Lập tức rời khỏi đây rồi!” Giọng nói của Vệ Đông xen lẫn tiếng nức nở, hắn chạy ở sau lưng Thiệu Lăng, dùng đèn pin di động chiếu sáng phía trước, thấy được quần áo trên người Tần Tứ đã ướt đẫm toàn là máu, đang tí tách tí tách rỏ xuống đất.
Không có gì khó chịu hơn là cảnh phải trơ mắt nhìn đồng bạn cùng vào sinh ra tử đang ở trước mặt của mình giãy dụa chết đi trong thống khổ, Vệ Đông không cách nào kềm chế được nữa, bắt đầu nghẹn ngào rơi nước mắt, mà La Bộ cùng Ngô Du chạy bên cạnh thì đã sớm khóc không thành tiếng.
Tần Tứ rốt cuộc chẳng thể phát ra thêm một tiếng nào nữa, toàn bộ trên dưới cơ thể hắn lúc này bắt đầu ồ ạt phun máu, hắn nói mửa, co giật một cách dữ dội, Thiệu Lăng bị hắn kéo theo khiến cho loạng choạng không cách nào bước đi được.
Mục Dịch Nhiên dừng bước, nhìn Vệ Đông nói “Thể lực còn chịu được không?”
“——Được.” Vệ Đông giũ nước mắt, dùng sức gật đầu.
Mục Dịch Nhiên buông Kha Tầm từ trên lưng xuống, đỡ cậu giao cho Vệ Đông “Tôi giao Kha Tầm cho cậu, cậu cõng em ấy tiếp tục chạy về phía trước, không cần chờ chúng tôi, cứ rời khỏi tranh trước đi.”
“Yên tâm.” Vệ Đông không nói nhiều, cõng lấy Kha Tầm trên lưng rồi vươn chân bắt đầu liều mạng xông về phía trước.
“Ngô Du, Phương Phỉ, La Bộ theo sau cậu ta.” Mục Dịch Nhiên nói, ba người kia nghe vậy cũng không dây dư nhiều lời, cắm đầu chạy theo sau lưng Vệ Đông “Thiệu Lăng, đỡ lão Tần xuống, dời sang lưng tôi, cởi quần áo trên người ra, Hạo Văn giúp một tay, dùng quần áo trói tay chân anh ta lại cố định lên người tôi, mau lên.”
Ba người lập tức hành động, mau chóng cột lấy Tần Tứ lúc này đã biến thành toàn thân bê bết máu cột chắc vào người Mục Dịch Nhiên.
Tần Tứ không cách nào tự chủ được co giật toàn thân, sức lực rất mạnh, cũng may người cõng hắn bây giờ là Mục Dịch Nhiên, mỗi bước giẫm xuống đất đều vững như bàn thạch, cực nhanh chóng, mang theo sức mạnh làm người ta an tâm tin tưởng lao về phía cây sự sống ở phía trước.
Ngay lúc Tần Tứ cảm giác được chút ý thức cuối cùng còn sót lại của mình sắp sửa tan biến vào hư vô, một quầng sáng trắng ngời chiếu xuyên ra mi mắt đã sớm không thể mở ra được nữa, rọi lên võng mạc của hắn, cơn đau đơn tựa như dập nát toàn thân kia trong nháy mắt lập tức biến mất, nhưng dư vị của cơn đau khiến hắn cả đời cũng khó mà quên nổi ấy lại giống như lũ giòi kí sinh vẫn luôn dai dẳng bám lấy vào máu thịt, ăn sâu vào tận xương cốt của hắn…
***
Chú bảo vệ của bảo tàng mỹ thuật Tam Hành Thi cứ ngỡ là mình đi nhầm nơi công tác.
Lúc này, ngay trước cái bức tranh chỉ vẽ một cái bàn tay giống như xác sống quái dị kia, có một đám người cả trai lẫn gái mà từ ngoại hình tới điệu bộ đều dị hợm quái đản vô cùng.
—— Quần áo trên người bọn họ mỏng manh giống như là vừa mới từ khu rừng nhiệt đới nào đó trở về, trong đó có một người còn… ở trần? Mấy người nữ miễn cưỡng xem như quần áo chỉnh tề… Còn mấy người nam lại giống như cực kỳ mệt mỏi ngồi la liệt dưới đất? —— Còn có một người giống như đang nằm ngủ trên sàn nhà?!
—— Mấy người này là đang làm cái quỷ gì?!
“Mấy người đang làm gì đó!?” Chú bảo vệ rống lên một câu, nắm chặt bộ đàm trên tay, sợ hãi đám người trước mặt là một tập thể bệnh nhân của viện tâm thần nào đó vừa “vượt ngục” chạy đến nơi này nổi điên.
“Chúng tôi lập tức rời đi ngay.” Mục Dịch Nhiên đỡ lấy Kha Tầm vẫn đang mê man cõng lên lưng, quay đầu nhìn mọi người “Đỡ nhau một chút, đứng dậy đi WC thay đồ trước đi.”
Thiệu Lăng đang ở trần “…” Tôi hi vọng tình cảnh này sẽ không tái diễn lần thứ ba…
May là máu me gì trên người rời khỏi tranh đều biến thành nước, quần áo mà bọn họ đã cởi ra trong tranh có vẫn còn dính trên người, có thì đều nằm trong tranh, mà quần áo lấy từ trong tranh ra thì trong nháy mắt trở về hiện thực liền biến thành mấy mẩu giấy vụn.
Mục Dịch Nhiên lấy hai bộ đồ để thay trong tủ giữ đồ mà Kha Tầm mang theo, đưa cho mấy người quần áo không đầy đủ, mọi người cố gắng mặc tạm cho có, sau đó rời khỏi bảo tàng mỹ thuật.
Cơ mà xui cái là bảo tàng này nằm trong công viên, xe taxi cũng không có cách nào chạy vào trong rước bọn họ, đám người chỉ đành ngược gió đội tuyết lội bộ ra tuốt bên ngoài công viên mới có thể kêu xe, sau đó trở về khách sạn.
Tình trạng của Ngô Du không được tốt lắm, vừa rời khỏi tranh liền phát sốt, được Mục Dịch Nhiên đưa đến bệnh viện ở lân cận cùng với Tần Tứ, tuy rằng sau khi rời khỏi tranh, mọi vết thương cơ bản đều biến mất, nhưng vẫn sẽ sót lại một chút ảnh hưởng. Ví dụ như Tần Tứ, sau khi kiểm tra chẩn đoán là mắc phải xuất huyết dạ dày mức độ thấp, cần nằm viện vài hôm.
Mục Dịch Nhiên thuê hộ lý chăm sóc Tần Tứ cùng Ngô Du, sau đó trở về khách sạn nơi mọi người ở. Đoàn người ai nấy cũng đều mệt mỏi không chịu nổi, kể cả tâm lý lẫn thể xác đều đã căng đến mức cực hạn, sau khi trở lại khách sạn đều tự về phòng vùi đầu ngủ một giấc, liên tục nghỉ ngơi hai ngày mới rốt cuộc bình phục được một chút.
Nhà của Cố Thanh Thanh vốn ở nơi này, cô chỉ nghỉ lại khách sạn một buổi tối, sau khi thêm WeChat với mọi người liền ôm cõi lòng nặng nề tâm sự trở về nhà.
Kha Tầm lấy điện thoại mà Điền Dương để lại, mở ra nghe thử đoạn ghi âm mà hắn thu lại nhắn cho vợ mình, nửa phần đầu đều là tiếng rè, Kha Tần phỏng đoán có lẽ là do hắn nói gì đó tiết lộ đến chuyện vào tranh thế nên mới bị che lại.
Đoạn sau là Điền Dương thú nhận thẳng thắng với vợ mình chuyện hắn là đồng tính, hơn nữa cũng bảo với cô ấy là hắn đã cùng người yêu đồng tính của mình bỏ trốn rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa, đồng thời nhắn mật mã thẻ ngân hàng cho vợ hắn.
Chắc có lẽ do không muốn vợ mình bởi vì hắn chết mà thương tâm cả đời, cho nên giọng điệu của hắn từ đầu đến cuối đều tỏ ra vô tình mà lạnh lùng, tựa như muốn cho đối phương căm hận mình, suốt cả một đoạn ghi âm nhắn lại cuối cùng này hắn cũng không dám nói một câu dịu dàng với cô ấy.
Còn về đoạn di ngôn ấy liệu có gạt được vợ của hắn hay không, Kha Tầm cũng không muốn tìm hiểu quá sâu, sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi, cùng Mục Dịch Nhiên và Vệ Đông trở lại Z thị.
***
Sắp sửa đến năm mới, thành viên nhóm 【Luận vào tranh】 đều bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian đâu mà suy nghĩ đến chuyện ăn Tết. Nhưng đang sống ở hiện thực rất khó tránh khỏi những việc phiền nhiễu trong cuộc sống, như Thiệu Lăng bận rộn tham gia các loại tổng kết cuối năm, Tần Tứ sau khi bình phục trở lại làm việc, bắt đầu bận bịu trên các bàn mổ không cách nào thoát được thân, Vệ Đông bị boss túm lấy bắt tăng ca như điên, Cố Thanh Thanh thì phải dạy kèm cho mấy bé học sinh vừa được nghỉ đông.
Mà đến cả Mục Dịch Nhiên cũng phải dành ra hẳn năm ngày, ngồi máy bay đi ra nước ngoài một chuyến.
Nhàn rỗi nhất chỉ có mỗi Kha Tầm, La Bộ cùng Ngô Du. Đương nhiên, nhàn rỗi ở đây ý là chỉ không bị vướng phải những việc thường ngày trong cuộc sống thôi.
Lần này rời khỏi tranh, Ngô Du phải đến mấy ngày mới dần dần hồi phục được trạng thái tinh thần cùng trạng thái tâm lý. Cái chết thảm của Hà Đường gây cho cô cú sốc rất lớn, nhưng may là cô gái này thuộc kiểu người nghĩ thoáng, hơn nữa được thành viên trong nhóm an ủi khuyên bảo, cuối cùng cũng phấn chấn trở lại.
Công tác xem xét kiểm tra các phần ghi hình của camera giám sát bảo tàng mỹ thuật mà bọn họ đang dang dở trước khi tiến vào bức tranh《 Restart 》 kia hiện tại lại tiếp tục, ba người Kha Tầm, La Bộ cùng Ngô Du thường xuyên lẫn nhau trao đổi trên nhóm chat bởi vì ít người ghé thăm mà trở nên lạnh lùng đìu hiu.
Tây Môn Vô Ưu: Tui coi thiếu điều mù luôn mắt luôn rồi, hai người có phát hiện được gì không?
Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: Chẳng những không tìm được gì, còn suýt tí nữa bị bợn gái tui phát hiện, sau đó sẽ nghĩ tui là thằng stalker rồi
Tây Môn Vô Ưu: Nhắc tới bợn gái cậu, nhà cậu có giục cậu kết hôn không Củ Cải?
Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: Tui còn nhỏ mà, nhà tui không có ai vội hết, ông già tui nói chỉ cần tui đừng vác về đứa con dâu bằng tuổi ổng là được rồi, chừng nào kết cũng được hết.
Tây Môn Vô Ưu: …
Tây Môn Vô Ưu: Thiệt hâm mộ cậu muốn chết luôn, có được ba mẹ tư tưởng khai sáng lại thoải mái như vậy. Mẹ tui suốt ngày cứ hối tui lấy chồng, vừa mới nghe nói tui trở về với cuộc sống độc thân là cả đám mấy bà cô bà bác bà dì bà thím bắt đầu xúm lại đòi giới thiệu người cho tui, muốn trốn cũng không biết trốn ở đâu. Lát nữa tui sẽ bị mẹ tôi áp giải đến thăm nhà họ hàng, bà cụ ở bên đó vai vế là bà cố ngoại của tui, cả đời chỉ có ba cái sở thích: hút thuốc, đoán mệnh, làm bà mai. Nghĩ tới là thấy đau cái đầu, tui đây xem như kẻ sắp chết, tìm đối tượng để làm gì chả biết? Về sau kết minh hôn với tui sao?
Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: Úi cái mề, chị hai chị đừng làm tui sợ chứ, trong đầu tui tưởng tượng ra cảnh đó rồi kìa!
Tây Môn Vô Sầu: Ai, mạng thật khổ, một bầu tâm sự biết tỏ cùng ai đây
Củ cải bứng thỏ trắng: Hay là để tui mang Đậu Mầm nhà tui cho chị mượn mấy hôm ha, có gì cứ trút tâm sự với nó, mỗi lần tui có tâm hự đều kể lể cho nó nghe, hiện tại nó sầu tới mức bắt đầu mọc lông trên đầu rồi
Tây Môn Vô Ưu: …Cho hỏi Đậu Mầm nhà cậu là?
Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng : À, mật đại ngô (sóc bay Úc) tui nuôi á mà
Tây Môn Vô Ưu: …Đó là con… quái vật ngoài hành tinh gì đó sao?
Tây Môn Vô Sầu: Thôi thôi, không nói nữa, mẹ tôi dí dao vô cổ rồi, đi trước nha
***
Tới chừng tám chín giờ tối, Ngô Du mới trở về.
Tây Môn Vô Ưu: Có ai ở đó không?
Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: Tui tui tui
Corgi :
Tây Môn Vô Ưu : Tui nói thẳng vào vấn đề ha… Hồi chiều tui có bảo là sẽ cùng mẹ đi đến thăm nhà bà cố ngoại kia đó, mới vừa gặp mặt bà đã kéo tui vào phòng bà, rồi bảo với tui là, trên người của tui dính phải… thứ bất hảo…
Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng:??? Kít trim à?
Tây Môn Vô Ưu: Không, không phải là thứ thật ở bên ngoài mặt, chẳng phải tôi bảo là bà cố ngoại này rất thích đoán mệnh cho người khác sao, ý của bà là… là cái… cái “đó đó”…
Corgi: Kể chi tiết một chút xem
Tây Môn Vô Ưu: …Hết chi tiết để kể rồi, mà ánh mắt của bà cố ngoại dòm tôi giống như đang nhìn một người chết ấy, tôi hỏi thì bà cố ngoại chỉ lắc đầu rồi thở dài, bảo tôi là ráng ăn nhiều mấy món ngon chút đi…
Củ Cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: …
Corgi: …
Corgi: Bà cụ đoán mệnh cho người ta có chính xác không?
Tây Môn Vô Ưu : Có cái bà nói chính xác lắm, nhưng cũng có cái không, ai biết có phải là bà nói chuẩn hay là vô tính nói bừa trúng bậy đâu…
Corgi: Cô không có truy hỏi bà ấy tới cùng sao?
Tây Môn Vô Ưu: Có chứ, nhưng mà ý của bà đại khái kiểu như tui đã hết thuốc chữa rồi á, nói thêm cái gì nữa cũng đều vô dụng, cho nên bất kể tui nài hỏi kiểu nào bà đều không muốn mở miệng nói thêm nữa, cả buổi đều nhìn tui với ánh mắt cực kỳ thương hại…
Corgi: Share địa chỉ nhà cô cho tôi đi, sáng mai tôi tới tìm cô
Tây Môn Vô Ưu: Oke, tới lúc đó tui đi đón cậu ha, tính đi xe lửa hay máy bay?
Corgi: Máy bay
Củ cải nhỏ bứng chú thỏ trắng: Tui đi nữa
***
Kha Tầm rời khỏi nhóm chat tán gẫu, gọi một cú điện thoại vượt đại dương đến Mục Dịch Nhiên, thuật lại chuyện của Ngô Du cho đối phương nghe, sau cùng nói “Dịch Nhiên, em cảm giác chuyện này giống như lại một lần nữa chứng minh phỏng đoán trước đó của anh, sức mạnh đứng sau lưng kia thật sự đang lôi kéo người khác vào tranh một cách có lựa chọn. Hơn nữa đúng như lời anh nói, sức mạnh kia cũng không thể nắm giữ toàn bộ mọi thứ, nó quả thực không thể với tay đến rất nhiều nơi, cho nên có một số việc không cách nào trực tiếp thực hiện được, chỉ có thể gián tiếp, hơn nữa cũng cần có cơ hội mới có thể gián tiếp thực hiện được. Ví dụ như chuyện Ngô Du lần này, em cảm thấy rất nghi, có lẽ chính là vì bà cố ngoại của Ngô Du mới là nguyên nhân thật sự khiến cô ấy bị lôi kéo vào tranh. Em muốn thử đi gặp bà ấy một lần.”
“Ừm.” Mục Dịch Nhiên đồng ý “Chú ý an toàn, lập tức liên lạc với tôi nếu cần.”
Không ngờ là đêm ấy trước lúc ngủ, Kha Tầm nhận được hai cú điện thoại, một đến từ Vệ Đông, còn lại là Chu Hạo Văn.
Vệ Đông “Boss nhà tao rốt cuộc chịu cút đi B thị họp rồi, đi họp suốt ba ngày, tao tính nhân dịp này bùng việc một phen! Cái đờ con mờ nhà nó, nếu còn tăng ca nữa tao sợ vừa nhìn thấy logo công ty tao liền có triệu chứng tởm lợm buồn nôn như bà bầu mất! Ngày mai tao đi theo mày, tao phải xả cái xì-trét!”
Chu Hạo Văn “Tôi cũng đi, mai gặp.”