Họa Phố

Chương 4: R e s t a r t (04):Thời đại




Thiệu Lăng nói: “Toàn bộ khu dân cư này không có lấy một bóng người. Diện tích cả khu vực cũng không lớn lắm, đi một lát là đã ra khỏi khu dân cư. Bắt đầu tiến vào khu rừng ở phía sau, chúng tôi có đi vòng quanh khu rừng kia một chút, phát hiện đó cũng không phải là một khu rừng chết, bên trong có rất nhiều động vật sinh sống, chủng loại thực vật cũng rất phong phú.”
Tần Tứ nói: “Chúng tôi phát hiện trên đường đi, ngoài khu dân cư, bên ngoài nhà ở và vài góc xó cũng có vết máu, thời gian có vẻ khá lâu rồi, nhưng không thấy có dấu vết đánh nhau, thậm chí cũng không có dấu hiệu như là bị thương nặng chạy trốn, cảm giác như chỉ đơn thuần là chảy máu trong quá trình đi lại. Hơn nữa chúng tôi phát hiện có vài chỗ vết máu giống như là có người té ngã đụng phải các vật phẩm bên cạnh làm chúng rơi rớt theo, nhưng kỳ lạ chính là mấy vật phẩm bị đổ ngã kia vẫn duy trì nguyên hiện trạng, hoàn toàn chẳng có ai đến sắp xếp hay dọn dẹp lại.”
Vệ Đông: “Trong khu dân cư này ngoại trừ nhà cửa thông thường ra, còn có một trạm y tế công cộng, ngoài ra có một đường quốc lộ dẫn về phía xa xa, nhưng trên đường có rào chắn. Tụi tao có thử men theo quốc lộ đi qua bên kia, sau đó phát hiện đi được một đoạn là hết đường, trước mặt nhoè nhoẹt mà mơ hồ, giống như bức tranh 《 Bạch Sự 》 lần đó ấy, mấy khu vực ngoài rìa đều bị xử lý làm mờ đi, hẳn đây cũng là một bức tranh theo kiểu giới hạn khu vực, hạn chế chúng ta chỉ được hoạt động trong khu dân cư bên đây và khu rừng bên kia.”
Kha Tầm cũng thuật lại một lần về những gì ba người bọn họ thấy được trong ngôi nhà kia cho mọi người nghe, Thiệu Lăng nghe xong liền nói “Như vậy xem ra, cư dân trong khu vực này giống như đã trải qua một biến cố kỳ lạ, thậm chí là hết sức quỷ dị, khiến cho cuộc sống sinh hoạt bình thường của bọn họ đứt đoạn chỉ trong nháy mắt. Toàn bộ cảnh tượng vẫn giữ nguyên trạng thái của nó. Hơn nữa trong quá trình biến cố ấy xảy ra, có rất nhiều người bị thương, có nặng cũng có nhẹ.”
“Những điều này chỉ là suy đoán bước ban đầu,” Mục Dịch Nhiên nói “Chúng ta chỉ mới kiểm tra một ngôi nhà bên trong khu này, còn cần phải tiến hành kiểm tra tình huống của những ngôi nhà khác, mới có thêm càng nhiều chứng cớ để xác nhận thực hư chuyện này.”
“Được rồi, vậy chúng ta tranh thủ thời gian tiếp tục kiểm tra thôi.” Kha Tầm nói, nhìn mọi người hỏi “Mọi người tính sao?”
Tần Tứ: “Tôi cùng các cậu đi kiểm tra nhà ở vậy.”
Thiệu Lăng, Vệ Đông cùng Phương Phỉ cũng gật đầu đồng ý.
Tiếu Khải đưa tay gãi gãi sau cổ, đưa mắt nhìn Điền Dương, lại nhìn nhóm người cũ bên kia, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Kha Tầm “Trước hết cho tôi hỏi một vấn đề ngoài lề xíu, mấy thế giới trong tranh trước đó mọi người tiến vào, giải quyết vấn đề ăn cơm uống nước như thế nào vậy?”
“Có một số tranh sẽ cung cấp các vật tư cần thiết, có vài tranh lại khiến cho người ta không cảm giác được đói hay là khát.” Kha Tầm đáp.
“Vậy mọi người cảm thấy bức tranh này thuộc loại nào?” Tiếu Khải vẻ mặt có chút hoang mang hỏi lại “Ít nhất thì hiện tại tôi đang cảm thấy có hơi khát nước, đây hẳn là không thuộc về loại thứ hai mà anh đề cập lúc nãy đúng không? Vậy nếu như chúng ta đang ở loại thứ nhất, thì các vật tư cần thiết kia ở đâu?”
“Theo tôi thấy, tìm chữ ký tất nhiên là quan trọng, nhưng trước tiên phải cam đoan là chúng ta có thể sống sót ở trong tranh. Ở hoàn cảnh thời tiết nóng bức khô cạn này, thức ăn cùng nước uống đều rất quan trọng. Dù sao chúng ta sẽ phải sống ở đây đến bảy ngày lận, đúng không?”
“Thức ăn có lẽ là thứ yếu, nhưng nước uống chắc chắn là không thể thiếu rồi, hơn nữa thời tiết hiện tại nóng tới như vậy, nếu chúng ta không bổ sung nước kịp thời rất có thể sẽ bị mất nước cùng và bị cảm nắng.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy, tốt nhất là đừng để nước đến chân rồi mới lo nhảy, nên trước tiên chuẩn bị cho đầy đủ sung túc, bét nhất cũng phải kiếm đủ nước uống cho chúng ta, mọi người thấy sao?”
“Ừm, cậu nói cũng có lý.” Kha Tầm nói, chỉ vào mấy ngôi nhà ở gần đó “Về vấn đề nước uống, chúng ta có thể thử tìm trong mấy ngôi nhà kia xem sao, cũng không biết ống nước ở bên trong có còn chảy được nước không nữa, mà dù cho nó có chảy ra cũng không biết có thể dùng để uống không. Tóm lại vẫn là đi vào kiểm tra một cái trước đi.”
Tiếu Khải gãi gãi cổ, gật đầu “Còn một vấn đề nữa, các anh từng bảo trong tranh này đến lúc trời tối, ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, như vậy chúng ta đây có phải nên tìm trước một nơi nào đó để tối còn có chỗ đặt chân không? Chẳng hạn như, tìm một ngôi nhà nào đó trong số mấy ngôi nhà này, bên trong không có mấy thứ gì gì đó, kiểu… sạch sẽ hơn một chút?”
***
“Thật chứ,” Khi mọi người đã phân công nhau kiểm tra các nhà ở khác, Kha Tầm nói riêng với Mục Dịch Nhiên “Em cứ cảm giác trong bức tranh này, ở trong phòng càng nguy hiểm hơn so với bên ngoài.”
Đoàn người vẫn chia làm bốn tổ, chia nhau kiểm tra những ngôi nhà xung quanh đó.
Ngôi nhà mà tổ ba người của Kha Tầm đi vào lần này đỡ hơn ngôi nhà trước đó nhiều lắm, ít nhất lúc mở cửa ra không bị một bãi máu khô cạn giang tay chào đón, nhưng ở bên trong căn nhà, thứ thấy nhiều nhất vẫn là một đống tro bụi dày đặc, ở các góc lại giăng đầy mạng nhện, hơn nữa cũng chẳng khác gì so với ngôi nhà đầu tiên, toàn bộ vật dụng cùng hoàn cảnh nơi đây đều vẫn đang duy trì cảnh tượng cuộc sống bình thường đang diễn ra bỗng dưng bị đứt đoạn.
Ba người trước hết đi thẳng vào phòng bếp. Kha Tầm mở vòi nước, chẳng thấy chảy ra giọt nước nào. Chu Hạo Văn lại đi kiểm tra các van khóa, nhưng bất luận vặn thế nào đi nữa cũng không vắt ra được một giọt nước nào.
Lại kiểm tra mấy tài nguyên thiết yếu cho sinh hoạt như điện cùng khí gas, toàn bộ đều đã bị ngừng cung cấp.
Mục Dịch Nhiên mở tủ lạnh, tình trạng bên trong quả thực là vô cùng kinh tởm. Bởi vì điện đã bị cắt từ lâu, thức ăn cất chứa bên trong đều đã biến thành những thứ không nên mô tả, mà điều làm cho Kha Tầm phải bội phục sát đất người đàn ông của mình chính là, Mục Dịch Nhiên có thể bằng vẻ mặt vô cùng thản nhiên không hề biến sắc, thò tay vào tủ lạnh lấy ra một ít thực phẩm vẫn còn bọc kín bao bì.
“Thứ này chắc chắn là hết ăn được rồi.” Kha Tầm nhắc nhở bạn trai.
“Chỉ muốn xem ngày sản xuất thôi, để xác định thời đại bối cảnh mà bức tranh này mô tả.” Mục Dịch Nhiên liếc nhìn đối phương, đáp.
“Đúng là chàng trai của em, suy nghĩ thật cẩn thận.” Kha Tầm bật ngón tay khen ngợi.
Mục Dịch Nhiên không thèm nghe mấy lời nịnh hót sặc mùi của chó cưng nhà mình, đưa mắt quan sát cẩn thận trên vỏ bao bì của mấy túi thực phẩm, phát hiện toàn bộ dòng chữ in ấn ngày sản xuất trên bao bì, con số năm đều bị nhòe đi, chỉ có số 2 đầu tiên là thấy rõ, con số ngày và tháng ngược lại đều hiện đủ, mỗi cái đều không giống nhau, nhưng Mục Dịch Nhiên lại cảm giác đó không phải manh mối gì quan trọng, chỉ có số năm bị nhòe đi chắc chắn là đầu mối chủ chốt nào đó.
“Bức tranh này không muốn chúng ta biết sự kiện kỳ lạ khó hiểu đã xảy ra ở khu này cụ thể xảy ra vào niên đại nào.” Kha Tầm nói “Cũng tức là nếu như chúng ta biết được thời gian cụ thể của niên đại này, không chừng sẽ giúp chúng ta tìm ra chữ ký.”
“Chúng ta có thể tìm thử những sản phẩm có liên quan đến ngày tháng bên trong nơi này, chẳng hạn như lịch ngày hoặc lịch tháng, báo chí, cùng với các vật phẩm có in ngày sản xuất.” Chu Hạo Văn nói.
“Tôi cảm giác kết quả sẽ không được lạc quan lắm đâu,” Kha Tầm nói “Đến cả ngày sản xuất trên bao bì thực phẩm cũng bị nhòe đi như vậy, mấy thứ trực tiếp chỉ ra ngày tháng kiểu đấy khẳng định cũng sẽ bị tương tự như vậy, trừ phi chúng ta có thể thông qua một vài vật phẩm bên ngoài để suy đoán niên đại của nó.”
“Việc này có thể xếp vào sau, chuyện quan trọng nhất trước mắt là tìm được nguồn nước,” Mục Dịch Nhiên nói “Tôi nghĩ, bên cạnh những thứ chưa biết rõ, thì vấn đề thức ăn nước uống và vấn đề khí hậu, rất có thể sẽ là thử thách lớn nhất mà chúng ta sắp phải đối mặt trong bức tranh này. Đừng nên xem thường.”
Ba người vòng quanh tất cả các phòng điều tra một lần. Ngoài cố gắng tìm kiếm nước uống và thức ăn ra, cũng thuận tiện điều tra các manh mối có lẽ có liên quan. Kết quả cuối cùng là chẳng có kết quả nào, nước uống không có, thực phẩm có thể ăn cũng chẳng thấy, manh mối có thể dùng càng không có.
Vì thế cả ba người cùng nhau rời khỏi ngôi nhà kia, sau đó một đường đi thẳng đến nhà tiếp theo, giữa đường còn bắt gặp những thành viên của các tổ khác qua lại hoặc ra vào giữa các hộ khác xung quanh.
Trong lúc bất tri bất giác, cả buổi sáng cứ thế mà vùn vụt trôi qua, khi mọi người một lần nữa tập họp lại cùng nhau, thời gian biểu hiện trên di động đã biến thành hơn 12 giờ trưa.
“Tìm hết sạch rồi, nhưng không thấy được nơi nào có nước có thể uống,” Thiệu Lăng nói “Thực phẩm để ăn cũng không có, chỉ tìm được một ít thực phẩm đóng gói chân không vẫn còn niêm phong kín, nhưng bởi vì không biết rõ ngày sản xuất, mở ra thì thấy có vẻ như không bị biến chất, cho nên không cách nào xác định có thể ăn được hay không. Tôi nghĩ lần này, chúng ta chẳng những phải nghĩ cách đối phó với nguy hiểm chưa xác định ra, còn gặp phải thử thách sinh tồn cơ bản nhất.”
“Ngoại trừ mấy thứ này ra, có còn phát hiện được gì khác không?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
“Cơ hồ trong các ngôi nhà đều xuất hiện rất nhiều vết máu,” Tần Tứ nói “Nhìn lượng máu chảy ra, nếu như không phải là máu của nhiều người hỗn loạn ở bên nhau thì, kia hẳn là tương đương với lượng máu toàn cơ thể của một con người. Mà, sau khi quan sát hình dạng của các vết máu, tôi phát hiện có vết là do chảy xuống tràn trên sàn tích đọng lại, cũng có vết như bị phun bắn tung tóe dính vào vách tường hoặc là trên trần nhà, điều này làm tôi cảm thấy có chút khó hiểu, là nguyên nhân nào gây ra tình huống như vậy, hơn nữa quan trọng nhất là, tại sao ở khu vực này cơ hồ mỗi nhà đều xảy ra tình huống giống hệt nhau như vậy?”.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Mọi người nhất thời trầm mặc, đưa mắt quan sát xung quanh. Từng tòa từng tòa nhà sập xệ tĩnh lặng đứng sững dưới bầu trời xám xịt âm u. Bên trong mỗi tòa nhà ấy đều có một cái địa ngục nhân gian thu nhỏ được “trang trí” bằng máu người một cách quái quỷ dị hợm làm người ta thấy sợ hãi.
Nơi này… rốt cuộc là đã từng xảy ra sự kiện đáng sợ gì?
“Chúng ta vẫn nên mau chóng nghĩ cách tìm ra nước trước đi đã,” Tần Tứ đưa mắt nhìn đám người ai nấy cũng đều khô khan cả miệng lưỡi, đặc biệt là Tiếu Khải, hai môi khô như nứt ra, mà khí sắc thoạt nhìn cũng không được khá lắm.
“Nếu như trong khu dân cư tìm không được nước uống, chúng ta chỉ có thể đi vào khu rừng bên kia dò xét một phen xem sao.” Thiệu Lăng chỉ tay vào mảng rừng rậm ở sau lưng khu dân cư, diện tính khu rừng có vẻ rất lớn, nhìn mà chẳng thấy biên giới ở đâu, giống như có rất nhiều gốc cổ thụ cao to che cả bầu trời, chắc là một khu rừng cổ tự nhiên.
Mọi người vực dậy tinh thần, băng qua khu dân cư đi vào rìa ngoài khu rừng.
Nếu dựa theo chủng loại các thực vật mà đánh giá thì, nơi này có vẻ giống một khu rừng gần vùng nhiệt đới. Bên trong sinh trưởng rất nhiều loài thực vật nhiệt đới, mà độ ẩm bên trong rừng cũng rất cao. Tiếng côn trùng sắc lẹm không ngừng réo vang trộn lại, khiến đầu óc đau buốt.
“Đi lại trong mấy khu rừng như vậy, sợ nhất là côn trùng cùng rắn độc, mọi người tốt nhất dùng vật che lại làn da lộ ra bên ngoài,” Trước khi đi vào rừng, Mục Dịch Nhiên nói với mọi người “Mỗi người tự tìm cho mình một nhánh cây dài một chút, dầy một chút, để phòng thân, lúc di chuyển đừng nên phân tâm, cố gắng chú ý trước mắt và xung quanh.”
Mọi người nghe vậy lập tức đi tìm nhánh cây thích hợp tiện tay, cũng cởi áo khoác ngoài ra quấn quanh mặt mũi cùng bao lấy tay lại.
“Chúng ta xếp thành một hàng đi vào đi,” Kha Tầm nói “Tôi với Dịch Nhiên đi đầu. Thiệu tổng, Đông Tử, Củ Cải, ba người đi giữa. Tần ca, Hạo Văn Nhi với Phương Phỉ ba người đi cuối. Những người còn lại cứ xếp giữa ba nhóm chúng tôi là được.”
“Lát nữa đi vào, tôi với Dịch Nhiên sẽ phụ trách nhìn phía trước, những người đi ở giữa phụ trách quan sát kỹ hai bên trái phải và trên đầu, còn những người đi cuối thì chú ý nhìn đằng sau mình.”
“Ba người mới vui lòng nghe cho kỹ, bất luận có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng tuyệt đối đừng để mình tụt lại phía sau, đừng vì hoảng sợ thất kinh mà chạy lung tung tứ tán, đi theo sát sau lưng mọi người. Nếu lỡ gặp phải tình huống đi lạc với mọi người, có thể ở yên tại chỗ cứ tận lực ở yên, còn như bất đắc dĩ buộc phải di chuyển thì cố gắng đi về phía khu dân cư bên này, chúng tôi sẽ cố gắng nghĩ cách cứu giúp những người thất lạc, điều kiện tiên quyết là vẫn đảm bảo an toàn của bản thân.”
“Nếu nghe thấy tôi hoặc Dịch Nhiên hô “Chạy” thì lập tức quay đầu chạy ngược trở về, không cần thắc mắc cũng không cần do dự gì cả, chạy trước tính sau, chạy nhanh bao nhiêu thì hay bấy nhiều, đừng để ý mấy thức khác, trừ phi nghe thấy tôi với Dịch Nhiên hô “Dừng” thì ngưng lại, còn không cứ việc chạy đi.”
“Cuối cùng, phải tuyệt đối chú ý, đừng có sờ bậy những thứ không nên sờ, nếu gặp phải rắn độc hoặc thú dữ thì trước hết ráng giữ bình tĩnh, đúng lúc báo cho những người khác biết. Đều nghe rõ hết rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.