“Có một nguồn sức mạnh, không rõ đã bằng cách thức nào đó, cứ cách mỗi một thời gian ngắn liền “xóa sạch” hoàn toàn những ghi chép về sinh hoạt của con người dài đến vài trăm năm xuyên suốt thời đại bán thần thoại. Có lẽ là vì muốn ngăn cản tình huống ấy, Vũ đã phái người đúc ra Cửu Đỉnh, cũng khắc những vu đồ có ẩn chứa thần quỷ lực bên trên, cùng với bày bố chữ ‘Quang’ vốn là vu phù ấy với quy mô cực lớn trên mặt đất, cốt là để phong ấn sức mạnh kia.”
“Kể cả đúc đỉnh lẫn vẽ vu phù, đều tốn thời gian cực kỳ lâu dài, mà việc này thậm chí có thể bởi vì các tình huống gây ảnh hưởng mà kéo xuyên suốt mấy trăm năm, mãi cho đến cuối cùng thành công, hoàn toàn phong ấn chặn lại nguồn sức mạnh kia, thế nên lịch sử do con người chủ đạo mới bắt đầu có thể được ghi chép liên tục cũng như truyền lại đời sau.”
“Nhưng mà, đến thời kỳ Chiến Quốc Xuân thu, chiến tranh loạn lạc nổi lên, cõi người rối ren, Cửu Đỉnh biến mất không rõ nguyên do, nguồn sức mạnh từng bị phong ấn kia mất đi thần khí trấn áp nó, nó bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, bằng hình thức lôi kéo người vào tranh để tìm ra cơ hội trồi đầu trở lại nhân gian.”
“Cùng lúc ấy, một nguồn sức mạnh khác vốn vẫn luôn kềm hãm nó phát hiện ra dị động của nó, liền phải cố gắng hết sức chính mình, khắc những hình vẽ cùng hoa văn đại biểu cho Cửu Đỉnh cùng Địa Duy lên tướng cốt của những người vào tranh, để mượn nhóm người họ thay thế cho thần khí trấn áp sức mạnh hắc ám tà ác kia, đồng thời cũng tận lực thông qua mỗi một bức tranh âm thầm đưa ra ám chỉ cho những người vào tranh.”
“Có lẽ sức mạnh hắc ám tái hiện mỗi lần đều có một chu kỳ, mà chúng ta chính là những người bị lựa chọn trong chu kỳ này. Từ đó có thể suy đoán, dựa vào tướng cốt chắc là chỉ có thể trấn áp sức mạnh tà ác kia trong thời gian chừng trăm năm, nếu như muốn chân chính trấn áp cho nó vĩnh viễn không thể ngóc đầu được nữa, e là chúng ta vẫn phải tìm ra Cửu Đỉnh chân chính.”
Nghe xong lời phân tích của Mục Dịch Nhiên, cũng giúp mọi người rà soát cùng sắp xếp lại toàn bộ manh mối, mà trọng điểm cuối cùng cũng dừng ở việc tìm kiếm tung tích của Cửu Đỉnh.
***
Sau khi ăn xong bữa trưa, đoàn người lại tiếp tục dựa theo phân công trước đó tiến hành nhiệm vụ.
Vệ Đông tiếp tục nghiên cứu những hình vẽ trên cốt tướng, La Bộ thì đọc bù 《 Sơn Hải Kinh 》, Kha Tầm lại viết một cái weibo để hỏi thăm quần chúng có ai biết gì về Cửu Đỉnh không, Chu Hạo Văn thì phụ trách lập mấy đề tài hỏi thăm tra cứu thông tin ở các diễn đàn lớn trên mạng, Mục Dịch Nhiên dùng laptop cá nhân không ngừng gõ chữ, Kha Tầm phỏng đoán có lẽ hắn đang lợi dụng vòng giao tế rộng lớn của mình để điều tra manh mối.
Còn những người khác đều đi thư viện.
Mãi cho đến tối mới trở về, khi mọi người cùng nhau chuẩn bị ăn cơm chiều thì, thấy Vệ Đông tay dụi dụi con mắt mỏi nhừ của mình ngồi vào bàn ăn, mệt mỏi thều thào với Kha Tầm “Tao nói sợ mày không tin chứ, tao dòm riết giờ mấy cái ảnh kia giống như biến thành phiên bản 3D trong mắt tao rồi…”
Kha Tầm chưa kịp trả lời, đã nghe Mục Dịch Nhiên lên tiếng hỏi “Trong ảnh 3D đấy cậu thấy được cái gì?”
Vệ Đông đột nhiên giật mình phản ứng, vẻ mặt kinh ngạc “Nhìn thấy gập gập ghềnh ghềnh, có núi có hang có cả cây…”
“Thì mày nhìn chằm chằm hình vẽ núi với cây còn gì, đương nhiên là thấy núi thấy cây chứ muốn thấy gì.” Kha Tầm vừa nói vừa lột vỏ tôm luộc cho Mục Dịch Nhiên.
“Không phải mặt phẳng, là 3D.” Vệ Đông xua tay nói “Mày còn nhớ hồi bé tao với mày hay mua cái kiểu tranh vẽ màu ấy, trang nào trang nấy chi chít tràn đầy mấy cái họa tiết hoa hòe lặp lại ấy, tập trung nhìn chằm chằm vào giữa một lát lâu thì mấy cái họa tiết trên đó nó sẽ biến thành lập thể, có khi là lồi ra có lúc lại lõm vào.”
“—— tui ghép mấy cái ảnh vẽ trong 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》kia vào hết chung một cái hình, trong đó có non có nước, có cây cối rồi tinh quái, cả chim muông thú rừng nữa, toàn bộ các họa tiết ấy đều hợp chung vào một chỗ, chỉ cần nhìn đăm đăm thật lâu nó sẽ biến thành cả một tấm tranh lập thể, tấm tranh đấy là vẽ một ngọn núi!”
“—— quan trọng nhất là, không phải hình vẽ trên tướng cốt có vẽ núi hợp lại mới thành núi, mà là toàn bộ mấy hình vẽ kia hợp lại cùng nhau, tạo thành một hình ngọn núi lập thể, mấy con tinh quái hay chim chóc thú rừng gì đều là một phần hình dạng của ngọn núi. Nhưng mà ngọn núi kia không được hoàn chỉnh trọn vẹn lắm, vẫn thiếu một phần, bây giờ nghĩ lại mới thấy, tui nghi có lẽ vì chúng ta vẫn còn thiếu hình trên tướng cốt của ba người kia!”
“Đây là một điểm đột phá lớn!” Tần Tứ cũng khó nén được kích động “Chẳng lẽ, một khi tướng cốt của chúng ta toàn bộ hợp lại với nhau, sẽ xuất hiện vị trí của Cửu Đỉnh?”
“—— rất có khả năng này!” Mọi người cũng kích động theo.
“Đông ca, cho tui coi cái ảnh của anh nói đi.” La Bộ nói “Nếu như ngọn núi kia có tồn tại ngoài đời thực, nói không chừng nhìn một nửa tui cũng có thể nhận ra đó.”
Vệ Đông cùng những người khác đều kinh ngạc nhìn về phía hắn, sau đó lại thay mặt mọi người hỏi ra lời ai cũng muốn biết “Thiệt không đó? Toàn quốc vô số ngọn núi lớn nhỏ, chú mày nhận ra được hết toàn bộ sao?”
“Mấy ngọn núi vô danh hoặc là không có điểm nào đặc sắc tất nhiên là nhận không ra rồi.” La Bộ nói “Tại hồi tui còn bé, ba tui ổng lo làm ăn quá không thèm đoái hoài gì tới tui và mẹ, mẹ tui lúc đó thích xách tui theo chạy khắp nơi du lịch, rồi sau lớn lên lại theo một đám con ông cháu cha cũng thích chơi bời chạy chọt lung tung trên khắp cả nước, tụi tui thích nhất là đi leo núi, hồi còn “trẻ trâu” từng lập chí thề sẽ leo hết toàn bộ các ngọn núi của cả nước —— cũng bắt đầu từ lúc đó cứ mỗi lần bò lên núi nào tụi tui đều dùng máy ảnh chụp nó lại, chứng minh là mình từng chinh phục nó rồi.”
“Chẳng những chụp gần, còn có chụp từ xa với cả chụp toàn cảnh nữa, nếu như chỗ đó hoàn cảnh điều kiện cho phép tụi tui còn chụp từ trên cao xuống —— dù sao có flycam đó thôi. Bởi vậy nên từ bé tới lớn, tui có sơ sơ cũng hơn một vạn tấm ảnh chụp ngọn núi đó, với cả ấn tượng đều khá sâu, dù cho tui nhớ không nổi cũng có thể moi ảnh ra để so sánh đối chiếu mà.”
“Với cả tui thấy na, nếu như ngọn núi kia thật sự cất giấu Cửu Đỉnh, hẳn là sẽ rất có đặc sắc mới đúng, chứ chín món thần khí ngầu lòi bà cố kia chẳng lẽ lại đi giấu ở một đồi đất lụp sụp quê mùa nào đó đúng không, mà nếu như là một ngọn núi có tên tuổi, tui nhất định có thể nhận ra được.”
“Hay lắm Củ Cải, cậu lại một lần nữa làm cả đám chúng tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi đấy.” Kha Tầm nói xong liền cầm con tôm đã được lột vỏ nhét vào miệng La Bộ “Đi qua kia cùng xem hình với Đông ca đi na, bao giờ nhận ra được thì gọi mọi người.”
La Bộ miệng nhồm nhoàm nhai tôm, đi theo Vệ Đông vào phòng sách, tấm hình kia hiện tại đang trong máy tính bàn ở phòng sách.
Chẳng bao lâu, liền thấy hai người trở về, La Bộ lắc đầu “Hình không đầy đủ, rất khó phán đoán, nhưng tui cảm giác có vẻ là núi bên Tây Nguyên ấy, bên kia tui cũng biết kha khá, từng đi hơn mười lần rồi, tiếc là hình không được đầy đủ, thiếu mấy chỗ khá là then chốt, nếu như hình ảnh đầy đủ tui nhất định có thể nhận ra chỗ đó là chỗ nào.”
Mọi người nghe vậy đều quay sang nhìn nhau, cuối cùng chỉ nghe Thiệu Lăng thở dài “Tôi nghĩ đây có lẽ là kết quả mà sức mạnh đầu sỏ phía sau kia cố tình gây ra, chúng ta không tập họp đủ mười ba người, vậy vĩnh viễn không thể nào chạm vào được đáp án cuối cùng. Xem ra việc truy tìm manh mối trước hết phải tạm dừng ở nơi đây thôi.”
“Cũng là chuyện bất đắc dĩ mà,” Tần Tứ an ủi “Dù cho Củ Cải có thể nhận ra vị trí chính xác của nó, chúng ta cũng không có thời gian để đến Tây Nguyên tìm kiếm, sắp sửa phải đi vào bức tranh tiếp theo rồi, chúng ta còn cần chừa thời gian để đến nơi đó xem xét địa hình cùng với điều tra tin tức, trước hết tạm như vậy đi.”
“Nghĩ theo hướng tích cực đi, chúng ta sắp sửa tập họp đủ mười ba người rồi đó, càng gần đến đáp án cuối cùng rồi.” Kha Tầm cười “Nào nào, mọi người ngồi xuống ăn thôi, đừng có phí công tôi vất vả nấu cả bàn tiệc như vậy chứ, ăn cho thật no, nghỉ cho thật khỏe, tinh thần sung túc chuẩn bị vào tranh chiến đấu!”
Vừa nhắc tới việc sắp phải vào tranh, biểu tình của mọi người khó tránh lộ ra vẻ sầu muộn, suốt mấy hôm nay liên tiếp giải ra các điều ngờ vực có liên quan đến manh mối, còn đối với bức tranh mà bọn họ sắp phải đi vào, cũng là một loại bất đắc dĩ, tựa như nước ở xa chẳng thể giải được cái khát gần…
Ngô Du mở di động nhìn lịch ngày “Đây là lần đầu tiên tui ăn Tết mà không ở cạnh người nhà của mình…”
Nhắc tới người nhà, biểu tình của Cố Thanh Thanh cũng có chút buồn bã “Em phải bịa chuyện nói dối, ba mẹ em mới chấp nhận cho em không ở nhà ăn Tết.”
Hiển nhiên, ai cũng đều phải nói dối gạt người thân, cho nên lúc này mới có thể ở trong nhà Kha Tầm ngay trong thời điểm lẽ ra phải đoàn viên sum vầy như lúc này.
“Chúng ta phải vào tranh ngay ngày mùng một, ít nhất cần tới K thị trước ba ngày để chuẩn bị đầy đủ cho lần vào tranh tiếp theo.”
“Vì chào mừng Tết Âm Lịch, bảo tàng bên đấy dự tính thay đổi khá nhiều những tranh cũ, trong đợt triển lãm lần này sẽ trưng bày một đám tranh mới, trước mắt vẫn chưa có tin tức cụ thể gì về đám tranh này. Tôi đã liên hệ trước với nhân viên ở bên đó, tầm khoảng trước sau hai mươi sáu tháng chạp người nọ sẽ cung cấp cho tôi sơ đồ phân bố của phòng triển lãm, cùng với nội dung triển lãm chủ yếu trong các phòng.” Mục Dịch Nhiên nói “Bởi vậy chúng ta sẽ phải xuất phát vào tầm hai mươi sáu tháng chạp, cùng ngày đến K thị, sau đó trong 4 ngày sẽ tập trung phân tích một cách toàn diện nội dung của triển lãm hôm ấy.”
Mọi người tuy đều biết ‘Tranh Mưu’ kia gian trá như thế nào, nhưng lời này của Mục Dịch Nhiên vẫn giống như cho bọn họ một viên thuốc an thần, dù không thể xác định cụ thể là bức tranh nào, nhưng có thể biết đại khái phong cách chỉnh thể của phòng triển lãm ấy, cũng giúp ích phần nào cho việc vào tranh rồi.
La Bộ gãi gãi đầu “Thật đúng là sắp tới Tết, tính ngày theo kiểu hai mấy tháng chạp luôn rồi… Xem ra thật sự sắp Tết rồi…”
Vệ Đông đưa mắt ngó cái lịch ngày trên bàn —— Trong nhà Kha Tầm cũng không phải mọi thứ đều dựa vào di động, mấy thứ như đồng hồ, lịch ngày, đồng hồ bấm giây, sách dạy nấu ăn… toàn bộ đều là mua đồ thật.
Vệ Đông tiếp tục nhìn lịch, hô lên “Quao, hai mươi lăm rồi nè? Ngày mai là hai mươi sáu! Mấy hôm nay chúng ta đều vùi đầu điều tra nghiên cứu tài liệu, năm cũ đã qua mà chẳng hay chẳng biết gì luôn?”
“Đông ca, tới nước này rồi mà anh còn nhớ thương năm cũ năm mới làm chi?” La Bộ thấy Kha Tầm với Phương Phỉ bê thức ăn đặt lên bàn, lập tức chạy qua giúp đỡ “Tới chừng đó chúng ta vào tranh ăn Tết nè, tha hồ mà sung sướng nhá…”
Tuy bảo là bữa tiệc, nhưng mấy hôm nay Kha Tầm căn bản chẳng có thời gian đi mua nguyên liệu, phần lớn đều là mua từ mấy cửa hàng tiện lợi, lại thêm mấy thứ có sẵn trong tủ lạnh, cố gắng trổ tài làm một bàn cho mọi người có thể ăn thật no.
“Món chính là cơm bốc thịt dê hen (*) ~ mọi người cứ ăn tới bến nha ~” Kha Tầm xới xới cơm thịt dê trong nồi, mùi thơm lập tức bùng lên tràn ngập trong không khí “Mấy hôm nay ai nấy cũng mệt lắm rồi, từ sau khi rời khỏi bức tranh mọi người chẳng rảnh rỗi được bữa nào, dù cho là người máy cũng cần nghỉ ngơi sạc điện đúng không? Hôm nay chúng ta xem như ăn bữa Tết đi ~”
La Bộ lúc này đã cắm mặt bắt đầu ăn, bởi vì không quen ăn bốc cho nên dùng muỗng “Hôm nay chúng ta ở đây ăn một cái Tết, ngày mai khởi hành đi K thị, tới đó lại ăn thêm cái Tết nữa ~”
“Mấy người lòng dạ bị mài riết rồi càng lúc càng bự hay gì ấy, nghe Củ Cải nói đi K thị mà cứ tưởng sắp sửa đi du lịch tới nơi.” Ngô Du gắp một miếng thịt sườn dê lên, há miệng cắn một cái “Ui giời ơi Kha Nhi, tay nghề cậu quả thực là bá cháy con bọ chét na, nhìn xem, mảnh hành tây này, rồi hạt thì là này, mỗi thứ giống như đều có linh hồn riêng á mợi ~”
Mọi người: Rốt cuộc lòng dạ ai mới bự đây?
***
Sau khi ăn xong, Vệ Đông cùng La Bộ tiễn nhóm mấy cô gái trở về khách sạn, Tần Tứ cùng Chu Hạo Văn thu dọn chén đũa, còn Thiệu Lăng thì… xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ghế lười, cầm lấy danh sách tài liệu hôm nay vừa tổng kết xem lại một lần, nhìn được lát cảm giác… cổ bị sái hay sao ấy…
Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên đứng ngoài ban công, đây tựa hồ như là một buổi đêm thoải mái khó có được giữa mấy ngày hôm nay.
Một buổi đêm thoạt nhìn bình thường như bao đêm khác, bởi vì ngắn ngủi đến lạ kỳ mà khiến người ta vô cùng trân trọng.
“Dịch Nhiên, hai chúng ta sẽ cùng nhau ăn Tết.” Ánh mắt của Kha Tầm xuyên qua mặt kính cửa sổ, chăm chú nhìn những ánh sao sáng lấp ánh trong đêm rét lạnh, lại càng cảm giác trên thế giới này mọi thứ quả nhiên đều có hai mặt.
Tranh Mưu cố ý đặt ngày vào tranh ngay đúng mùng một Tết, quả thực là tàn nhẫn ác liệt, nhưng rồi lại vô tình khiến Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên được cùng nhau vượt qua ngày Tết đầu tiên của hai người họ.
Kha Tầm cảm giác được Mục Dịch Nhiên choàng tay ôm mình từ phía sau lưng, nhẹ gác cằm lên hõm vai của mình, làm cậu có chút nhột nhạt, rồi lại thật ấm áp…
Mục Dịch Nhiên im lặng làm Kha Tầm cảm giác có hơi kỳ lạ, đối phương vẫn luôn nắm tay của cậu, chẳng lên tiếng nói lấy một lời, Kha Tầm không kềm được ngoái đầu nhìn lại, trên đầu ngón tay bỗng dưng mát lạnh.
Trên ngón áp út bên tay trái xuất hiện một loại cảm giác xa lạ, Kha Tầm dường như nhận ra được đó là cái gì, nhưng không cách nào ngăn mình giơ tay lên xem, trên ngón tay áp út ấy lúc này đang lẳng lặng đeo một cái nhẫn màu trắng bạc kiểu nam.
Kha Tầm vô thức cầm tay Mục Dịch Nhiên kéo lên nhìn, quả nhiên thấy được trên ngón tay áp út trái của đối phương cũng có đeo một cái nhẫn giống hệt như mình.
Mục Dịch Nhiên vẫn ôm chặt lấy cậu từ phía sau, giọng nói tựa như bị vùi vào áo len của Kha Tầm, sau đó lại văng vẳng truyền vào tai “Một món đồ cũ trong nhà, tôi nhờ người ta nấu chảy, làm thành hai chiếc nhẫn. Không có gì đặc biệt cả, chỉ là muốn làm thôi, muốn hai chúng ta đều đeo.”
Kha Tầm chưa bao giờ nghĩ tới, một người đàn ông như mình lại sẽ có một ngày được tặng nhẫn —— cậu thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, dù cho đối phương có là Mục Dịch Nhiên đi nữa.
Cậu vẫn luôn nghĩ mình là một kẻ thô kệch, mấy thứ tinh tế lại tràn ngập hình thức này chưa bao giờ có duyên với mình.
Ấy thứ mà cái chiếc nhẫn nho nhỏ ấy hiện tại lại gắt gao xiết vào ngón tay cậu, từ lúc ban đầu lạnh lẽo đến dần dần ấm áp, hết sức chân thật, tựa như muốn phân định tương lai của cả hai người.
_________________________
Chú thích
(*) Cơm bốc thịt dê : đây là tớ dịch lại theo kiểu bên tiếng Trung, thực ra món này tên là Pilaf (còn được gọi pilau rang và plov), là một món ăn, gạo được nấu chín trong nước luộc thịt (nước xuýt). Trong một số trường hợp, cơm cũng có thể đạt được màu nâu của bằng cách khuấy với một ít hành tây đã nấu chín, cũng như một hỗn hợp các loại gia vị. Tùy thuộc vào các món ăn địa phương, nó cũng có thịt và rau. Pilaff và các món ăn tương tự phổ biến Balkan, Trung Đông, Trung và Nam Á, Đông Phi, Mỹ Latinh, và ẩm thực Caribbe. Thuật ngữ pilaf trong tiếng Anh mượn thẳng từ tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, palov và/hoặc tiếng Uzbekistan, palov, mà từ này lại được mượn từ tiếng Ba Tư cổ polow (پلو), và từ này lại được vay mượn từ tiếng Phạn pulāka- (पुलाक), “cục cơm luộc”. Thuật ngữ tiếng Anh lại bị ảnh hưởng bởi tiếng Hy Lạp hiện đại pilafi (from wiki).