“Gốc cây bạc này là gốc cây bạc của cung đình Mông Cổ, cũng tức là hiện tại chúng ta đang đứng ở giữa cung đình kia rồi?” Ngô Du tới bây giờ mới giật mình nhận ra việc này.
Những đốm sáng màu bạc ở bốn phía dần dần tan ra hết, hai người bọn họ lúc này có thể nhìn thấy rất rõ ràng tình cảnh xung quanh.
Những kiến trúc kiểu Mông Cổ cực kỳ nguy nga tráng lệ cùng các khu nhà rộng rãi mà khí phái, đủ để chứng minh nơi đây cũng không phải nơi dân chúng bình thường ở lại.
“Có lẽ, thứ mà túi da bò cần đang nằm trong cung đình Mông Cổ.” Cố Thanh Thanh nói xong, hướng mắt nhìn vào các tòa nhà nằm ở sâu bên trong —— chắc nên gọi là cung điện càng chính xác hơn “Nơi này giống như không có người khác.”
Hai cô gái cất bước rời khỏi tàng cây bạc, không có bóng râm che lại, bọn họ mới phát hiện ngoài trời có nắng.
“Đi thôi, chúng ta sang cung điện bên kia xem vận may thế nào.” Ngô Du tính cách thẳng tưng, nói xong là chuẩn bị đi làm.
“Khoan đã,” Cố Thanh Thanh chậm bước lại “Ngô Du, chị nhìn thử trên khối gạch bên đấy xem, có mấy cái đốm tròn tròn màu đen, giống như đang di động thì phải.”
Ngô Du nghe vậy nhìn qua bên kia một cái, bên đó quả thật có mấy cái đốm đen đen tròn tròn, màu đen cực kỳ nồng đậm “Hay là nắp hố ga cống thoát nước gì gì đó?”
Cố Thanh Thanh nháy mắt cạn lời: Chưa từng nghe qua cung đình Mông Cổ thời đó lại có thiết bị cao cấp như vậy.
Ngô Du đánh bạo kéo Cố Thanh Thanh đi về phía mấy đốm đen đó, mấy đốm đen ấy không hẳn là đang di động, đúng hơn mà nói là nó đang… run lên? Giống như đang bị gió gợn lên vậy, nhưng kỳ dị hơn là nếu như quan sát thật kỹ, có thể nhìn thấy ở rìa ngoài đốm đen giống như có mấy sợi tơ mong manh màu đen tản ra ngoài, có chút giống… tóc?
“Ối mèn đét ơi!!” Ngô Du kinh hoảng hú lên một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào phía xa xa, chỉ thấy bên đó có mấy cái đốm đen đang mau chóng di động hướng về phía bên này, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, xung quanh điểm đen giống như sắp sửa có tay chân vươn ra vậy.
Hai người họ lập tức vội vàng lùi về phía sau, nào ngờ mấy đốm đen kia cũng di động theo bọn họ, cuối cùng chúng nó dần dần bao vây lấy bọn họ.
Hai cô gái nhất thời không ai dám lên tiếng, Ngô Du đưa tay che lại cái túi da bò treo trước ngực mình.
Cố Thanh Thanh nhìn đám đốm đen đang chầm chậm tụ lại, giống như nghĩ ra cái gì, lập tức ngước đầu nhìn ánh mặt trời to lớn đang nằm trên bầu trời, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống chân của mình, vẻ mặt bỗng chốc trở nên hoang mang nghi hoặc.
Trái tim của Ngô Du thiếu điều muốn vọt ra ngoài cổ họng, ánh mắt cô nhìn thấy rất rõ ràng, mấy đốm đen phân bố rải rác trên mặt đất đồng loạt chỉa “gai” ra, mỗi một cái đốm đen đều chỉa về phía hai người bọn họ một cái “gai” nhìn như một mũi đao cực kỳ sắc bén.
Ngô Du cố gắng bình tĩnh hô lên “Chúng tôi bằng lòng đi với các người, xin đừng làm hại chúng tôi.”
Trong nháy mắt, toàn bộ đốm đen đều dừng lại động tác đâm về phía trước, sau đó dần dần thu về mấy cái “gai” nhọn của mình, sau đó nhanh chóng “bày binh bố trận”, biến đội ngũ đang vây tròn xếp thành một hàng dài đồng loạt chỉnh tề, bắt đầu di động về phía trước.
Cố Thanh Thanh cùng Ngô Du chỉ đành đi theo phía sau.
“Thanh Thanh, theo em thì mấy thứ kia rốt cuộc là cái gì?” Ngô Du nhỏ giọng hỏi đồng bạn của mình.
“Em đoán có lẽ là cái bóng.”
“Cái bóng á?” Ngô Du theo bản năng nhìn xuống dưới chân của mình, bởi vì hiện tại mặt trời đang đứng bóng, cho nên bóng dáng ở dưới chân chỉ có một đốm đen nho nhỏ, diện tích thoạt nhìn khá giống với mấy đốm đen ở phía trước, chỉ có điều màu sắc nhạt hơn rất nhiều.
“Kỳ lạ thật đó, cái bóng của chúng ta nhạt nhẽo giống như một vệt nước vậy.” Ngô Du đưa ra nghi hoặc của bản thân “Còn bóng của đám người kia tại sao lại vừa đen vừa đặc đến như vậy? Chị chưa từng thấy bóng ai mà đen thùi lùi như thế, giống như bị ai đó đổ một đống mực tàu đen sì lên mặt đất ấy.”
“Cái này em cũng không rõ lắm. Nhưng em đoán, chủ nhân của mấy cái bóng ấy hẳn đều là thị vệ của cung đình Mông Cổ, nhưng không rõ vì sao đấy mà chúng ta không nhìn thấy được thật thể của bọn họ.” Cố Thanh Thanh cũng rất khó hiểu.
Nếu như nói mấy cái đốm đen thui kia đều là bóng của người ta… đúng là càng nhìn càng giống, thậm chí có thể nhìn ra được bên rìa mấy bóng dáng có dấu vết trang phục mặc trên người các ‘thị vệ’ —— bọn họ hẳn là đang mặc áo giáp, hơn nữa còn được trang bị vũ khí sắc bén.
Nhưng mấy cái bóng này đều cực kỳ im lặng, không phát ra chút âm thanh nào, hơn nữa còn đen tới bất thường, giống như nó tập họp toàn bộ những màu đen của cả thế giới này vậy.
Chẳng mấy chốc, hai người bị đám bóng đen thị vệ dẫn đến một cái sân trong, kiến trúc ở nơi này là một cung điện xây theo lối nhà bạt Mông Cổ điển hình với nóc nhà màu vàng.
“Chỗ này… chắc là Kim Trướng của Mông Kha Đại Hãn.” Tuy rằng trong lòng hồi hộp khẩn trương, nhưng Cố Thanh Thanh cũng khó nén được kích động.
Vừa mới đi vào sân, liền nghe thấy được âm thanh như đang bàn luận trò chuyện từ bên trong vọng ra.
Hóa ra thế giới này không phải là hoàn toàn không có âm thanh, chỉ là âm thanh ở nơi đây cũng giống tiếng nhạc mà thiên sứ trên cây bạc đang diễn tấu, cảm giác có chút méo mó quái dị.
Đám thị vệ bóng đều dừng lại ở trong sân, chia làm hai hàng chỉnh tề đứng ở trước cửa cung điện, giống như đang bắt đầu canh gác ở nơi đây.
“Có phải bọn họ muốn chúng ta đi vào không?” Ngô Du vì khẩn trương mà khoang miệng khô khốc, lúc này có chút mất tự nhiên đằng hắng một cái.
Mà Cố Thanh Thanh cũng không khá hơn Ngô Du là mấy, trên trán nãy giờ cứ rin mồ hôi, mà tình huống trước mắt không cho phép bọn họ lựa chọn, đành phải đi vào chứ biết làm sao giờ…
Bên trong Kim Trướng, hẳn chính là Mông Kha Đại Hãn nhỉ?
Đám người đang trò chuyện bàn luận kia lại là ai? Tuy rằng có thể nghe ra được ngữ khí của bọn họ tràn ngập kích động, nhưng hai người lại nghe không hiểu lời của bọn họ đang nói.
“Sao chị cảm giác mấy người này nói chuyện cứ quái quái kiểu gì ấy? Nhất là cách phát âm, nghe có hơi giống người nước ngoài…” Ngô Du bước từng bước nhỏ rề rề như đang câu giờ.
Cố Thanh Thanh cũng dỏng tai, cố gắng lắng nghe lời nói của mấy người bên trong, đám người kia giống như đang tranh luận gì đấy, nghe có vẻ khá kịch liệt, Cố Thanh Thanh cảm giác như mình vừa nghe được một từ——Saracen.”
“Ngô Du, hình như em biết đám người này là ai rồi…” Cố Thanh Thanh đè giọng nói xuống thật khẽ nói, sau khi cùng Ngô Du bước vào cửa cung điện, hai người lợi dụng mấy cái trụ trong cung điện che giấu bản thân, đứng ở một vị trí tài tình —— nơi này có thể thoát khỏi nhóm thị vệ bóng, lại không làm bọn họ bại lộ mình trong cung điện.
Ngô Du nghe xong lời của Cố Thanh, hai mắt sáng lên “Là ai?”
“Việc này quả thật từng xảy ra theo như lời miêu tả của Rubruquis trong 《Chuyến đi Phương Đông》, Mông Kha Đại Hãn là một vị quân vương chủ trương tự do tín ngưỡng, từng có vô số các giáo sĩ truyền giáo đi đến cung điện của vị bá chủ thảo nguyên này hòng muốn truyền bá giáo phái của mình, thế là Mông Kha Đại Hãn bèn tập trung toàn bộ các giáo sĩ truyền giáo lại cùng nhau, để bọn họ tổ chức một trận biện luận thần học.” Tiếng nói của Cố Thanh Thanh tựa hồ như lấp lánh ánh sáng, ánh sáng ấy phát ra từ nội dung trong lời nói của cô, như soi rọi toàn bộ cung điện rộng lớn tráng lệ này, như soi sáng thời đại lạ kỳ tràn ngập giết chóc rồi lại như đang bảo vệ một loại tự do nào đó…
“Các loại giáo phái?” Ngô Du núp ở phía sau cái cột trụ to đùng, lén lúc nhìn về phía ở chính giữa cung điện, nơi đó đặt một cái bàn lùn nạm vàng, trên bàn có đặt trái cây cùng rượu sữa ngựa, ngoài ra còn có giấy cùng bút mực.
Nhưng xung quanh bàn lại chẳng thấy bóng người nào, mà ngay cả tòa vương vị đặt ở chính giữa cũng trống không.
Đó hẳn là bảo tọa thuộc về Mông Kha Đại Hãn, nhưng lúc này lại rỗng tuếch.
Trên cái bàn nạm khắc kim bảo, có đặt đế nến bạc với hình thức kiểu phương Tây, ánh nến sáng ngời, soi bóng in chiếu lên bốn vách Kim Trướng.
Ấy là bóng của con người, ước chừng có khoảng mười mấy cái, có người đang ngồi, có kẻ lại đứng, lại có người đang khoa tay múa chân vô cùng kịch liệt, động tác cùng âm thanh của bọn họ phối hợp cùng nhau, tựa như đang diễn một màn “Kịch bóng”.
Cố Thanh Thanh cúi đầu suy nghĩ một chút về vấn đề của Ngô Du mới nãy “Đúng thế, các loại giáo phái, bao gồm Saracen mà lúc nãy có ai đó nhắc tới, đó là cách gọi người Hồi Giáo của châu Âu thế kỷ 12, với cả Rubruquis đại biểu cho Đạo Cơ Đốc, thậm chí cả Nestorian vốn là dị đoan của Đạo Cơ Đốc thời ấy, ngoại trừ mấy cái này còn có hòa thượng của Phật Giáo, đạo sĩ của Đạo Giáo… Có lẽ là còn các giáo phái khác nữa, nhưng mà em nhớ không rõ lắm.”
Ngô Du lại nghe mà ngây cả người, quả thực không dám tưởng tượng, trong cái Kim Trướng của Mông Kha Đại Hãn lại tụ tập một đống người thuộc về các loại giáo phái khác nhau như vậy! Có Cơ Đốc Giáo, có Hồi Giáo, có hòa thượng, có cả đạo sĩ!”
“Đây là có thật hả? Sao… sao nghe hư cấu như một bức tranh vậy!”
“Đây là sự kiện có thật trong lịch sử.” Cố Thanh Thanh quả quyết khẳng định “Trong 《 Lịch sử Cơ Đốc Giáo Trung Quốc 》có ghi lại về việc này, Mông Kha Đại Hãn ra lệnh, không cho phép bất cứ kẻ nào nói ra những lời có tính khiêu khích hoặc nhục mạ kẻ khác, cũng không được phép kích động hỗn loạn, ai vi phạm sẽ bị xử chết.”
“Cho nên, đó là một trận biện luận thần học cực kỳ kịch liệt dữ dội nhưng cũng vô cùng trật tự.”
Việc trải qua lần này quả thật là tràn ngập kỳ dị, làm Ngô Du phải liên tục “update” nhận thức về với thế giới này.
“Thanh Thanh, mấy người này chắc là không hiểu nhau nói gì đâu, đúng không? Chỗ này hẳn là sẽ có người phiên dịch mới đúng chứ?” Ngô Du ngó quanh quất mấy cái bóng in trên vách tường Kim Trướng, có một vài người cầm vũ khí trên tay chắc là thị vệ, còn những người khác thì mỗi người mỗi vẻ, có ngồi tự nhiên ung dung, có múa tay múa chân vung vẩy, thậm chí có người còn bắt đầu ca hát, nghe không hiểu là hát cái gì, chắc là ca khúc của giáo phái nào đấy.
“Lời của bọn họ nói, nếu nghe kỹ vẫn có thể hiểu được một chút, em đoán có lẽ thế giới này đã tự động bỏ qua việc phiên dịch, để mọi người có thể giao tiếp với nhau dễ dàng hơn.” Cố Thanh Thanh lúc này đã lần theo các kiểu bóng người dò tìm ra Đại Hãn Mông Kha, lúc này hắn không ngồi ở bảo tọa của mình, mà đang đứng sừng sững ở một bên, thật lòng lắng nghe lời biện luận của mọi người.
Không biết có phải là ảo giác không, Mông Kha Đại Hãn tựa hồ như làm một cái động tác vẫy tay.
Đúng thế, là một động tác vẫy tay, hơn nữa là hướng về phía hai người họ. Tuy động tác rất khẽ, nhưng sức uy hiếp không hề khẽ chút nào.
“Chúng ta nên qua đó.” Cố Thanh Thanh cố gắng bình tĩnh, bước ra khỏi phía sau cột trụ —— để thị vệ tới mời chắc là toang mất.
“Hiện tại đang tiến hành hội biện luận giữa các giáo phái mà? Chúng ta đại biểu cho giáo phái nào chứ?” Ngô Du cúi đầu đi theo sau lưng Cố Thanh Thanh “Em tín ngưỡng cái gì?”
“…” Cố Thanh Thanh bị Ngô Du hỏi đến nghẹn lời, vừa cúi đầu dùng tư thái kính cẩn đi về phía trước, trong lòng lại suy tư về việc này ——
Tín ngưỡng cái gì?
Trước giờ vẫn luôn nghĩ mình là một kẻ thuộc chủ nghĩa vô thần, nhưng sâu bên trong đáy lòng mỗi người hẳn là phải có tín ngưỡng, mình tín ngưỡng cái gì nhỉ?
Mông Kha Đại Hãn ngữ điệu khá ôn hòa, bằng giọng nói khá kỳ lạ bảo với hai người họ gì đó.
Tuy là mấy lời kia có chút khó hiểu, nhưng hai người vẫn nghe được một nửa, Mông Kha Đại Hãn đang mời hai vị ‘giáo sĩ truyền giáo’ mới đến bày tỏ lập trường của chính mình, cũng trình bày giáo lý của mình.
Ngô Du lúc này cực độ bối rối, mặc dù bà cố ngoại của cô vẫn thường luôn thắp nhang cúng Phật, nhưng bản thân cô cũng không chưa hề tỏ ra mình tín ngưỡng cái gì đó, thậm chí hồi còn bé còn từng ảo tưởng sau này sẽ cử hành hôn lễ ở giáo đường.
Mà, sau khi trải qua sự kiện vào tranh này, bản thân cô cũng dần dần hiểu được một chút về mấy chuyện như vu thuật kia là có thật, đã từng tồn tại trên đời, nhưng tin thì tin chứ cũng không có phục, bởi vậy cũng không thể xem đó như tín ngưỡng được.
Ngô Du thoáng nhìn qua cái bóng của mình và Cố Thanh Thanh rọi lên vách lều, hai cái bóng ấy lúc này trở nên đen hơn so với lúc nãy bọn họ thấy ở ngoài sân, tuy so với người của thế giới này mà nói nó vẫn rất nhạt, nhưng giống như có thể cảm nhận được, bóng của hai người họ đang thâm dần, như đang bị mấy cái bóng khác lây nhiễm, từ từ biến thành màu đen giống như chúng nó.
Ngô Du vô thức giơ tay của mình lên nhìn, phát hiện nó không còn rõ ràng nữa, đúng hơn mà nói có chút mờ nhạt đi, bản thân cô tựa hồ như đang dần dần… trong suốt.
Chẳng lẽ bọn họ ở đây càng lâu, thật thể của bọn họ sẽ dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn biến thành một cái bóng?
Khi ấy bọn họ có thể rời khỏi nơi đây sao?
Có thể rời khỏi cung điện này sao?
Có thể rời khỏi thế giới có gốc cây bạc đã hấp dẫn bọn họ đi vào sao?
Có thể… rời khỏi bức tranh này sao?
“Thưa Mông Kha Đại Hãn tôn quý, thứ mà chúng tôi kính ngưỡng, chính là khoa học.” Ngô Du nghe được giọng của Cố Thanh Thanh vang lên, quẩn quanh bên trong Kim Trướng…