Kha Tầm nhìn về phía ngón tay Hoa Tế Thu chỉ đến, là chỗ gần cuối góc tây nam của sảnh triển lãm, bên đó có đặt một bức tranh Tết. Kha Tầm đưa mắt nhìn Hoa Tế Thu, tuy trong lòng biết có vài thứ đã là số mệnh rồi, nhưng bảo cậu cứ trơ mắt nhìn một người vô tội bị bắt ép kéo vào tranh, thật sự có chút không đành lòng, bèn nói “Hoa quán trưởng, thật ra…”
“Thật ra chúng tôi muốn tự mình đi xem trước, bao giờ cảm thấy không hiểu sẽ lại đến đây thỉnh giáo với ngài.” Mục Dịch Nhiên giọng điệu tự nhiên tiếp lời cậu.
“Cũng tốt.” Hoa Tế Thu khẽ gật đầu mỉm cười, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một nhóm khách tham quan khác từ cửa tiến vào, lập tức tươi cười lịch sự bước tới đón tiếp.
Mục Dịch Nhiên bên này cũng kéo theo Kha Tầm đi về phía góc triển lãm phía tây nam “Trong trò chơi này, chúng ta chỉ có thể dựa vào việc phá giải thành công mỗi bức tranh để thoát khỏi nó, chống lại sức mạnh đứng đằng sau kia, nhưng việc vào tranh là không cách nào kháng cự được —— kể cả tôi, cả em, cả những người vào tranh đã bị nó chọn lựa.”
Kha Tầm khẽ gật đầu, nắm chặt lấy tay Mục Dịch Nhiên, mắt nhìn Hoa Tế Thu lúc này đã bước ra giữa sảnh bắt đầu trò chuyện cùng với nhóm khách tham quan kia, bèn quay lại vẫy tay gọi mấy đồng bạn bên kia của mình, đoàn người chậm rãi bước đến quan sát bức tranh Tết “đặc biệt không giống bình thường” kia.
Bức tranh Tết này kích thước khá lớn, dựa theo phân loại hẳn là thuộc kiểu “cung tiêm”, mà hình ảnh của nó cũng không có màu sắc phong phú đa dạng như các loại tranh Tết thông thường, thậm chí ngay cả bố cục kết cấu cũng khó hiểu chẳng ra sao..
“Sao mấy cái họa tiết này nhìn lộn tùng phèo hết cả lên vậy?” Vệ Đông là người đầu tiên phát ra nghi vấn “Hoàn toàn không thể hiểu nổi tác giả muốn biểu đạt cái gì luôn, tuy rằng đa số đều là họa tiết cát tường, nhưng hợp lại cùng nhau như vậy rối quá sức.”
Cả bức tranh ấy nằm trên nền màu trắng, bên trên là các nét màu đỏ son tạo cấu thành nên chỉnh thể hình ảnh, nếu xem kỹ sẽ thấy mấy đường kia giống các loại họa tiết cát tường, kiểu như ý, hoặc nguyên bảo, cá chép, lựu đỏ, quả hồng vân vân, nhưng kết hợp chúng nó bên nhau như chẳng thành kết cấu, chủ đề cũng không rõ.
“Bức tranh này không có đề tên sư phụ đã chế tác ra tranh gỗ, chỉ có tên tác giả thôi, hơn nữa.. cũng đã qua đời.” Ngô Du nói ra phát hiện của mình.
Nhãn của bức tranh ấy chỉ viết mỗi hai dòng ——
Tác phẩm: Hòa Hợp
Tác giả: Tư Niên
Mà cái tên “Tư Niên” này, bốn phía lại được bao quanh khung đen.
Chính bởi vì nhãn tên quá sức đơn giản, làm cho cái khung màu đen ấy cực kỳ bắt mắt, nhìn lâu lại càng khiến trong lòng thấy hãi.
“Tôi nhớ hình như trong số mấy nghệ nhân làm tranh Tết đâu có ai tên này đâu ta.” Kha Tầm nhìn sang Cố Thanh Thanh “Thanh Thanh, danh sách nghệ nhân mà em tổng kết có tên này không?”
Cố Thanh Thanh cẩn thận suy nghĩ “Không có. Tên này rất đặc biệt, nếu có xuất hiện em nhất định sẽ nhớ kỹ. Nhưng mà phần lớn tài liệu chúng ta tìm ra được đều là từ internet hoặc thư viện, chắc chắn có rất nhiều nghệ nhân dân gian không có thông tin ở hai nơi ấy.”
Tầm mắt của Mục Dịch Nhiên vẫn luôn nhìn vào bức tranh Tết tổ hợp bởi vô số các hoa văn cát tường hỗn loạn “Tôi nghĩ, bức tranh này hẳn là không phải là một bức tranh mộc bản nguyên vẹn, nó giống như được ghép lại từ các mảnh mộc bản nhỏ.”
Thiệu Lăng cũng cảm thấy như vậy, đưa tay chỉ vào một góc trên tranh “Chỗ này có dấu vết mấy nét bị lặp lại, có lẽ là do lúc ghép lại với nhau mới gây ra hiệu ứng giống như in lặp. Nếu như đây thật sự là một tác phẩm ghép, ý nghĩa của nó nằm ở đâu? Chẳng lẽ, chỉ là để tổng hợp các loại hoa văn mang ý nghĩa cát tường trong truyền thống dân tộc của nước ta?”
“Dựa theo kinh nghiệm trước đây, lý do hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.” Tần Tứ khẽ lắc đầu “Nếu bức tranh này thật sự là một tác phẩm ghép, như vậy sau lưng việc ghép này hẳn là có câu chuyện nào đó, không chừng cũng chính là câu đố cuối cùng mà chúng ta cần giải đáp trong bức tranh này.”
“Nói chứ, bức tranh này mới vừa nhìn thì cảm giác có hơi lộn xộn, nhưng nếu quan sát kỹ các các mối lắp ghép, sẽ thấy nó được khớp rất kín kẽ, muốn dùng một đống mảnh mộc bản vụn ghép lại cùng nhau thành một bức tranh lớn cũng không phải chuyện dễ đâu.” Vệ Đông quan sát bức tranh rất cẩn thận.
“Các hoa văn truyền thống này liệu có quan hệ gì với hoa văn tướng cốt không?” Phương Phỉ cũng đưa ra ý nghĩ của mình.
Mọi người nhất thời đều im tiếng, xem ra toàn bộ đều không hẹn mà cùng nghĩ tới điều này.
“Mọi người nhìn xem! Chỗ này hình như có một cái hoa văn hình dây thừng đúng không!?” Ngô Du bỗng dưng phát hiện ra gì đó, vươn tay chỉ vào một góc bức tranh, miệng hô lên.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lại, ở dưới góc dưới bức tranh có một đoạn tựa như dây thừng ngoằn ngoèo, bên trên dưới cùng trái phải lần lượt nối với đám mây, con dơi, cuống quả hồng cùng hoa mai.
Dây thừng kia đại biểu cho cái gì, bọn họ không ai hiểu được, nhưng có thể cảm nhận được, mấy thứ này đều là hoa văn tượng trưng cho vui mừng cùng may mắn.
Cơ mà cũng có thể nhìn ra, dây thừng kia chắc là không có quan hệ gì với Địa Duy, nhưng bởi vì tạo hình có chút kỳ lạ nên mới khiến mọi người chú ý.
Ngô Du quan sát thật cẩn thận sợi dây thừng kia “Tui thấy đây chắc không phải trùng hợp đâu, đoạn dây thừng trên tấm tranh Tết này rốt cuộc đại biểu cho cái gì?”
“Đó không phải là dây thừng, mà là “kim tiền mãng” (*) đại biểu cho tài phú.” Một thanh âm bỗng vang lên từ sau lưng.
Mọi người quay đầu lại nhìn, là Hoa Tế Thu.
Hoa Tế Thu nói tiếp “Tàn bản của mảnh kim tiền mãng kia xuất xứ từ trước thời Nguyên, thế nên phong cách có phần hơi xưa cũ, bị hiểu lầm là dây thừng cũng không có gì lạ.”
“Ý của ngài tức là, bức tranh này được ghép từ các tàn bản của tranh mộc bản Tết cổ đại?” Mục Dịch Nhiên lập tức bắt được trọng điểm
“Đúng thế.” Hoa Tế Thu nhìn Mục Dịch Nhiên bằng ánh mắt tán thưởng “Thế nên lúc nãy tôi mới bảo, bức tranh này rất không giống bình thường, bởi vì nó có ý nghĩa lịch sử đặc biệt.”
Mọi người hướng mắt nhìn ra sau lưng Hoa Tế Thu, đều nghĩ là sau lưng hắn lẽ ra nên có một nhóm khách tham quan mới đúng.
Hoa Tế Thu mỉm cười giải thích “Nhóm khách tham quan khi nãy chỉ là thấy tò mò với tấm tranh Môn Thần lớn đặt trước cửa sảnh thôi, bọn họ đứng đó chụp ảnh lưu niệm xong rồi liền rời đi, nghe bảo muốn xuống mấy quầy bên dưới mua quà lưu niệm, thời đại bây giờ mà nhóm thanh niên tuổi trẻ có hứng thú thật sự với tranh Tết như các vị đây, quả thực như lông phượng sừng lân…”
Hoa Tế Thu còn chưa nói hết lời, cả sảnh triển lãm đột nhiên chìm vào bóng tối.
Mọi người đều đã quá quen thuộc với không gian tối đen này, cơ mà hôm nay người bình tĩnh nhất đám người lại là Hoa Tế Thu.
Hoa Tế Thu thân là quán trưởng, rất là có trách nhiệm lương tâm lên tiếng ‘xoa dịu’ cảm xúc của khách tham quan “Mọi người không cần phải hoảng sợ, có lẽ là mạch điện của nhà bảo tàng gặp vấn đề gì đó, để tôi gọi điện thoại hỏi một chút… Alô, Tiểu Ngô đấy à? Lầu ba tại sao lại bị cúp điện vậy… Alô, Tiểu Ngô, Alô? Cậu nghe thấy tôi nói không? Alô alô…”
Khi chùm sáng trắng bềnh bệch kia xuất hiện, Hoa Tế Thu lập tức thở phào một cái “Tôi biết là sẽ có điện ngay mà! Ơ, sao ánh sáng này… À à, chắc là đèn khẩn cấp đấy, là đèn khẩn cấp!”
Mọi người: …
“Tình huống có hơi kỳ lạ, sảnh triển lãm này rõ ràng có cửa sổ thủy tinh, cho dù thực sự bị cúp điện, lẽ ra cũng không nên tối đen như vậy.” Một giọng nữ xa lạ bỗng vang lên.
Mọi người đều giật mình, sau đó nghe thấy âm thanh “lục cục” như tiếng bánh xe lăn vang lên, dưới ánh sáng trắng bệch xuất hiện một người phụ nữ thấp chỉ bằng phân nửa người bình thường đang “lướt” tới…
Ngô Du suýt chút nữa là hét rầm lên, trong lòng cứ ngỡ là lúc này đã chính thức “vào tranh”, lại nghe Kha Tầm lên tiếng nói chuyện với người phụ nữ kia “Cuối cùng chị vẫn vào đây.”
Người phụ nữ nọ khẽ cười “Hôm nay tôi đến nơi này vốn là để xem tranh Tết, dù cho sảnh triển lãm này có ra sao đi nữa, cũng sẽ vào xem một cái.”
Hóa ra chính là người phụ nữ ngồi xe lăn gặp trước sảnh triển lãm lúc đầu.
Mà âm thanh kỳ quái kia chính là tiếng của bánh xe lăn di chuyển trên mặt đất phát ra…
La Bộ trong lòng tràn ngập áp lực chuẩn bị tiến vào tranh, thế mà vẫn có tâm tư thốt ra một câu bông đùa —— “Xe lăn của chị thiệt là mau ha, véo cái là bay tới rồi…”
“Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà đã, tôi sạc đầy điện.” Giọng của người phụ nữ nọ vẫn rất bình tĩnh.
Không hiểu sao La Bộ chợt nhớ tới cái xe cân bằng trước đó mình từng mang vào, sau khi vào tranh biến thành “thần thú” Tâm Xuân, hiện tại lại nhìn cái xe lăn đầy điện kia, chắc là sẽ biến thành cái gì đó lợi hại hơn nhỉ…
***
Cơ mà, sự thật chứng minh, bức tranh này khá là nghèo nàn trí tưởng tượng, mấy thứ như thế nào vào rồi vẫn như thế nấy, chiếc xe lăn của người phụ nữ kia vẫn là một chiếc xe lăn…
La Bộ dụi dụi mắt, nhìn bốn phía rộng lớn trống trải xung quanh, chỗ này hình như là một đại sảnh, dưới sàn được lót đá hoa cương bóng tới mức có thể soi gương, trần nhà rất rất cao, cơ hồ nhìn chẳng thấy đỉnh, chỉ cảm giác xung quanh hết sức sáng sủa.
Nếu đổi lại là một người mới vào tranh mù mịt chưa biết gì, chẳng chừng lại nghĩ mình vẫn đang trong sảnh triển lãm.
“Mới nãy mọi người có nhìn thấy mấy ký hiệu cát tường kia không?” Phương Phỉ hỏi mọi người.
Trong quá trình bọn họ bị kéo vào tranh, đôi lúc sẽ sinh ra một loại ảo giác tựa như thời gian xung quanh cấp tốc trôi đi.
Thiệu Lăng trước tiên gật đầu “Tôi có thấy một phần, nhưng vì chúng nó xoay quá nhanh, giống như con quay đảo vòng vòng xung quanh chúng ta, nhìn một cái liền thấy hoa mắt.”
Chu Hạo Văn “Tôi lại cảm giác mấy ký hiệu kia bao quanh chúng ta giống như một bức tường ký hiệu, sau đó dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng nhòe thành ánh sáng màu trắng, rồi bất tri bất giác liền đến đây.”
“Chính xác hơn là hợp thành một tòa tháp nhọn, những ký hiệu kia là các viên gạch xây nên cái tháp ấy, đế tháp rất lớn, càng lên cao càng nhọn.” Khá bất ngờ, lên tiếng lại là người phụ nữ ngồi xe lăn.
Nhất thời, đoàn người đều thay đổi cách nhìn với người phụ nữ kia, vừa nãy bọn họ vẫn còn lo lắng sự an nguy của vị nhân sĩ “khuyết tật” này khi vào tranh, thế mà bây giờ lại đồng loạt cảm thấy vô cùng may mắn —— người này rất có thể là một thành viên đắc lực đối với bọn họ.
Lúc này, người hoang mang nhất hẳn là Hoa Tế Thu, hắn há miệng mở to hai mắt nhìn khắp nơi xung quanh, Tần Tứ còn chưa kịp lên tiếng chủ động giới thiệu các quy tắc vào tranh, thấy hắn đột nhiên chạy về phía cách đó không xa hô lên “Lý Tiểu Xuân? Lý Tiểu Xuân? Là cậu phải không?! Tỉnh lại, tỉnh lại mau!”
Đoàn người bấy giờ mới phát hiện, hóa ra có một người đang nằm ở chỗ bên kia…
Ngô Du “Thế là đủ người rồi.”
Người phụ nữ ngồi xe lăn cũng không hỏi nhiều, chỉ ngước mắt nhìn Kha Tầm đứng ở gần đó, nói “Cảm ơn thiện ý của cậu lúc nãy, nhưng có những thứ đã là vận mệnh an bài phải gặp rồi, sức người khó mà sửa đổi lắm.”
“Chị, ài… chị…” Lần đầu tiên Kha Tầm bị một người mới khiến cho rối rắm luống cuống tới như vậy.
“Tôi tên là Nhạc Sầm.” Người phụ nữ ngồi xe lăn chủ động báo tên “Tuy rằng mọi thứ đang xảy ra trước mắt thoạt nhìn có vẻ hoang đường, nhưng tôi không nghĩ nó là một giấc mơ, hẳn cũng không phải một trò chơi đặc biệt nào đó mà nhà bảo tàng tổ chức. Nếu như đoán không sai, mọi người hẳn là biết rõ chuyện gì đã xảy ra, đúng chứ.”
Vệ Đông chỉa ngón tay vô Tần Tứ “Nhóm tụi tui có một thuyết minh viên là Tần bác sĩ, lát nữa anh ấy sẽ giải thích mọi thứ cho chị hiểu.”
“Trước hãy khoan đã, chờ hai người bên kia cũng lại đây rồi ba người chúng tôi cùng nhau nghe,” Nhạc Sầm tỏ ra vô cùng thông cảm nói “Một việc giống nhau mà phải giải thích lại nhiều lần, bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy phiền hà, huống hồ gì đang ở một thế giới xa lạ chưa rõ tình huống như bây giờ.”
“Cảm ơn.” Tần Tứ thật sự siêu cảm động, lần đầu mới gặp được người mới biết thông cảm cho người khác như thế.
Mọi người đều bước đến gần chỗ Hoa Tế Thu, cái “người mới” nằm vào tranh kia thực sự có chút… không tầm thường.
Vệ Đông trong lòng nói: Ta đây cũng xem như người từng trải chục bức tranh, thấy qua có kẻ khóc vào, có người hãi đến, hoặc là điên đi vào, cũng có người bình tĩnh mà vào… Nhưng lần đầu mới chứng kiến có người nằm ngang mà vô như vậy na…
Kia là một chàng trai còn khá trẻ, trên người mặc cái áo phao dày cộm, cổ có đeo một cái gối chữ u, đầu đội một nón đan len, hiện đang hai mắt nhắm nghiền im lặng nằm ở đó, không rõ là đang hôn mê, hay là…
“Lý Tiểu Xuân, tỉnh lại mau!” Hoa Tế Thu vỗ chàng trai kia, muốn gọi hắn thức dậy.
Tần Tứ liền bước tới phía trước, vươn tay dò thử hơi thở của đối phương, lại lật mi mắt quan sát một chút.
“Tần ca, hắn ta không bị làm sao chứ?” Vệ Đông hỏi.
“Không sao, chỉ là ngủ hơi bị say thôi.”
Mọi người “…”
Cuối cùng, cái cậu Lý Tiểu Xuân kia được mọi người đánh thức, hắn trước hết duỗi lưng một cái, cả người bẹp dưới đất, vẻ mặt có chút mê mang, vừa xoay mặt nhìn thấy Hoa Tế Thu đứng bên cạnh mới lập tức tỉnh táo lại, vội lồm cồm đứng dậy “Hoa quán trưởng, xin lỗi xin lỗi, tối hôm qua tại tôi không tìm được chỗ nào để ngủ, cho nên tìm đại cái góc ở sảnh triển lãm ngủ tạm… Đây, đây là đâu vậy? Triển lãm kết thúc rồi sao? Mấy tấm tranh tết kia đâu hết rồi?”
“Tiểu Xuân, tối qua chẳng phải cậu đã về quê rồi sao?” Hoa Tế Thu hỏi.
Mọi người: Quán trưởng, đây không phải là trọng điểm a!
Lý Tiểu Xuân giải thích “Tôi mua không được vé xe lửa về quê, mà cái phòng trọ thuê trước đó cũng đã trả người ta rồi, nên mới trở lại bảo tàng tìm một chỗ nghỉ tạm… Tối hôm qua tôi nằm trong sảnh triển lãm, chẳng hiểu sao mãi mà ngủ không được, trong lòng cứ hồi hộp sợ hãi sao ấy… Mãi đến trời gần sáng mơi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi…”
Mọi người nghe vậy, nghĩ tới cái cậu này tối qua chính là nằm ngủ ở sảnh triển lãm kia, xung quanh tuàn là tranh tết, hơn nữa trong đó còn có bức tranh mà hiện tại bọn họ đang vào, trong lòng cũng thấy sợ dùm hắn.
“Tần bác sĩ, bây giờ anh có thể giải thích nguyên do của việc này được rồi đấy.” Nhạc Sầm đúng lúc nhắc nhở một câu.