Kha Tầm lúc này đã vòng ra trước xe lăn, xổm người ngồi xuống nhìn Nhạc Sầm, thấy tay của đối phương đang run rẩy xiết chặt lại, vẻ mặt hiện ra nét kinh sợ hoảng hốt không phù hợp với tính cách của đối phương.
Kha Tầm vươn tay kéo lấy tay Nhạc Sầm, vạch ngón tay ra, thấy trong lòng bàn tay có một đống gì đó màu xanh lục “Đây… đây là cái gì?!”
“…Hình như là rêu xanh.” Nhạc Sầm cũng đầy mặt không dám tin, cúi người chầm chậm cuốn ống quần chân trái của mình lên.
Đến khi bắp chân của Nhạc Sầm lộ rõ, hai người không kềm được kinh ngạc hô to, chỉ thấy bắp chân hoàn toàn tái trắng không có chút máu, làn da bên ngoài cứng ngắc, cảm giác giống như đá tảng, mà càng kinh dị hơn là bên ngoài lớp đá còn bị bao bọc bởi tầng rêu xanh loang lổ.
Nhạc Sầm cảm giác được da gà toàn thân mình đều rợn lên, một chân biến thành giống như cục đá đã làm người ta hoảng hốt sợ hãi không kịp rồi, mà lớp rêu xanh ẩm ướt kia lại càng làm người ta kinh tởm buồn nôn, cô lập tức kéo ống quần của mình xuống, hơi cúi đầu như muốn tự trấn an cảm xúc của chính mình.
Kha Tầm bụng dạ có chút không yên, vươn tay thử đặt lên đầu gối đối phương dò xét, phát hiện chỗ đó vẫn còn độ ấm cùng mềm mại “Chúng ta không thể chậm trễ nữa, phải lập tức tìm ra được tàn phiến! Tuy bảo chúng ta có 13 tiếng làm nhiệm vụ ở thế giới này, nhưng nơi này lại giống như có thể xảy ra nguy hiểm bất cứ lúc nào.”
13 tiếng, chẳng qua chỉ là một con số chỉ mức thời gian tối đa nhưng không thực tế mà thôi.
Kha Tầm có hơi sốt ruột, cậu không biết tốc độ của việc “hóa đá mọc rêu” này như thế nào, cũng không biết bản thân lát nữa sẽ xảy ra biến hóa “không giống người” như thế nào “Vầy đi chị Sầm, chân chị không tiện đi lại, nên chị ở lại chỗ kho lúa này chờ tôi, để tôi đi ra ngoài dò đường thử xem.”
Nhạc Sầm khôi phục bình tĩnh với tốc độ kinh người, tuy nét mặt vẫn còn vẻ tái nhợt, nhưng giọng nói đã trầm ổn trở lại như cũ “Kha Tầm, cậu thử nhớ lại xem, trước đó trong mấy bức tranh từng trải qua có xuất hiện tình huống giống như bây giờ không, khi ấy mọi người giải quyết nó như thế nào?”
Trước đó, nhóm người cũ bọn họ từng cùng nhau tổng kết lại hơn mười bức tranh, thế nên ký ức của Kha Tầm đối với chúng nó vẫn còn rất mới mẻ “Lần ấy trong bức tranh 《 Tịnh thổ 》, Dịch Nhiên bởi vì bộ phim hoạt hình Hải Lực Bố mà suýt chút biến thành người đá, bức tranh kia yêu cầu mọi người lựa chọn đạo cụ, mà cơ bản thì đạo cụ của mỗi người sẽ quyết định số phận của bọn họ trong bức tranh ấy, thậm chí là kiểu chết như thế nào —— còn về cách giải quyết, lúc ấy chúng tôi trả lời được câu hỏi nên mới bảo vệ được mạng sống.”
“Tiếc là hiện tại không có ai xuất hiện ra câu hỏi cho chúng ta trả lời, mà dù có câu hỏi đi nữa, hẳn cũng đã bị ẩn giấu đi rồi.” Nhạc Sầm đưa mắt quan sát tình hình xung quanh, cuối cùng trở về với cái chân của mình “Kha Tầm, cậu có cảm thấy biến hóa này của tôi rất… phi logic không? Nhất là đám rêu xanh kia, rõ ràng nơi này đang là mùa đông, hoạt động ‘Chuột gả con gái’ cũng thường diễn ra vào tháng giêng. Hoàn cảnh bốn phía hiện tại đang rét lạnh mà khô ráo, mấy thứ ẩm ướt như rêu xanh này từ đâu mà ra?”
Nhạc Sầm lại quan sát tỉ mỉ đám rêu xanh lúc nãy mới vét ra từ trên chân mình “Đám rêu xanh này rất dày, giống như mọc từ mấy cái sân đọng nước lâu hoặc là từ đất bùn trong mương hay trong giếng.”
Kha Tầm mắt nhìn Nhạc Sầm, trong lòng thật sự không thể tin nổi người phụ nữ này có thể bình tĩnh đến như vậy, cậu cũng mau chóng bình phục lại tâm trạng, cẩn thận quan sát mớ rêu xanh kia “Chị Sầm, chị nghĩ những biến hóa này, liệu có phải là một lời gợi ý của tranh nêu lên cho chúng ta không?”
“Gợi ý?” Nhạc Sầm ánh mắt sáng lên.
“Đúng, cũng chính bởi vì nó không có tính logic, cho nên chúng ta có thể xem nó như một lời gợi ý.” Kha Tầm nói, sau đó đứng dậy, bằng thị lực tuyệt vời của mình ngóng mắt nhìn xa xa “Thật ra mấy khung cảnh xanh tươi kia cũng không hẳn chỉ là những nét trang trí cho bức tranh này, lúc nãy khi chúng ta gần đến mấy kho lúa, tôi cảm giác khoảng cách như bị kéo gần hơn một chút.”
“Mà cảnh xanh bên kia cũng không phải phong cảnh thuộc về tháng giêng, tôi đoán đám rêu xanh này có lẽ là ở bên kia.” Nhạc Sầm nói xong, ngước nhìn Kha Tầm “Tiểu Kha, cậu đẩy tôi đi thì rất bất tiện, nên cứ dựa theo lời cậu nói mới nãy đi, tôi ở lại đây chờ, cậu đi xung quanh xem có phát hiện tình huống gì không.”
“Ừm, đành phải vậy, lúc này mặt trời cũng ló dạng rồi, chắc là sẽ không có gì nguy hiểm đâu, chị ở cạnh kho lúa chờ tôi ha.” Kha Tầm nói xong, vươn tay buộc mảnh vải thô quanh hông chặt lại một chút, lập tức lao người chạy về phía xa xa.
Nhạc Sầm nhìn bóng lưng tràn ngập sức mạnh của Kha Tầm, đáy mắt thoáng qua một chút hâm mộ, rồi lại lập tức trở về với hiện thực, mặc dù bản thân không thể đi xa, nhưng cũng có thể đẩy xe lăn đi vòng vòng xung quanh quan sát thử xem sao.
***
Kha Tầm chạy được một đoạn, cảm giác mặt đất dưới chân giống như tơi xốp hơn một chút, cũng có một chút cỏ xanh nhú mầm để lộ sức sống. Không biết là do cậu chạy nãy giờ nên người nóng lên, hay là do thời tiết dần dần ấm lên, Kha Tầm cảm giác có chút oi bức, liền ngẩng đầu nhìn mặt trời, sáng chói đến mức làm người ta không thể nhìn thẳng.
Kha Tầm ngoái đầu nhìn đường đi đến, thấy nơi ấy một màu ảm đạm như xám chì, tựa như đông tàn vẫn còn bồi hồi ở nơi ấy, khiến khung cảnh tĩnh mịch mà hoang vu, giống như một cái đệm bông xám rách rưới bị ai đó để quên trên đường.
Mấy cái kho lúa thấp lùn yên lặng đứng ở xa xa, mà Nhạc Sầm ngồi xe lăn đã biến thành một cái chấm đen bé tẹo.
Manh mối?
Manh mối…
Kha Tầm nhìn phía bên kia nơi mà cỏ cây dần dần dày đặc, trực giác mách bảo cậu đáp án hẳn là ở bên đó.
Nhạc Sầm lúc này vẫn còn lưu lại ở “mùa đông” vươn tay kéo chiếc áo vải thô trên người, mắt nhìn quầng mặt trời trắng nhách không hề tỏa một chút ấm áp, trong lòng ngẫm lại những việc xảy ra ‘tối qua’, dựa theo nội dung những bức tranh trước mà nhóm Kha Tầm kể lại, bức tranh 《 Hòa hợp 》 này rõ ràng đã phá vỡ “Quy tắc thường lệ” lúc trước, dù thời hạn của bọn họ ở trong tranh tối đa cũng chỉ có “bảy ngày”, nhưng giới hạn ngày đêm của mỗi ngày lại không quá rõ ràng, mỗi một thế giới nhỏ đều tự có vòng xoay của nó, làm người ta không cách nào tìm ra được quy tắc.
Nhưng có thể khẳng định một điều, trong thế giới có liên quan đến ‘Chuột gả con gái’ này, ban đêm không mang đến sự kiện tử vong, với cả, thời gian trôi qua không nhanh giống như bọn họ đã nghĩ, từ lúc bước chân vào thế giới này đến khi lần đầu nhìn thời gian, chỉ mới 40 phút trôi qua.
Nhạc Sầm lấy điện thoại di động của mình ra, đang tính xem thời gian mấy giờ thì bỗng nhiên, một tiếng “Tích——” cực kỳ rõ ràng vang lên, làm cho người ta giật mình nhảy dựng.
Mà, tiếng “Tích kia——” không phải đến từ di động, cũng chẳng phải đến từ bất cứ thứ gì khác ở xung quanh, âm thanh kia… tựa hồ là từ ngoài bầu trời vọng xuống, giống như đang trong một trò chơi, nhân vật của trò chơi ấy trong lúc vô ý rình nghe được tiếng đồng hồ báo thức của người chơi bên ngoài màn hình.
Nhạc Sầm mở ra màn hình di động, bên trên biểu hiện thời gian là —— 01:00:09.
Nếu như đoán không sai, tiếng “Tích——” mới nãy vang lên cách đây 9 giây, giống như đang nhắc nhở cho mình, thời gian đã trôi qua một tiếng.
Ngay lúc Nhạc Sầm còn đang phỏng đoán thực hư, liền thấy Kha Tầm chạy trở lại, thoạt nhìn có vẻ khá nhẹ nhàng thoải mái, mặt không đỏ, hơi thở cũng vững vàng “Chị Sầm, mới nãy chị có nghe âm thanh kia không? Giống như tiếng còi hơi vang lên báo giờ đúng không!?”
Tiếng còi hơi, Nhạc Sâm bị cách nói của Kha Tầm chọc cho buồn cười “Phải rồi, hẳn là tiếng nhắc nhở chúng ta, đã một tiếng trôi qua.”
“Cũng tức là nói, những người ở tổ khác cũng sẽ nghe thấy âm thanh này?”
“Tôi đoán là như vậy.”
Dịch Nhiên… hẳn là cũng nghe được nhỉ.
Không biết anh ấy hiện tại đang trải qua cái gì.
Kha Tầm thất thần một lát đã bị Nhạc Sầm kéo trở về “Tiểu Kha, mới nãy có phát hiện được gì không?”
Kha Tầm hoàn hồn, vòng ra phía sau xe lăn của Nhạc Sầm, bắt đầu đẩy xe lăn tiến về phía nam, đó là phương hướng mà mới nãy cậu vừa đi qua “Bên kia là một mùa khác, tôi đi vào là mùa xuân, nếu càng về phía trước tôi nghĩ mình sẽ đến mùa hè.”
“Xem ra rêu xanh là đến từ bên kia.” Nhạc Sầm dõi mắt nhìn về phía xa xa tràn ngập cảnh sắc xanh tươi “Nếu như rêu xanh thật sự là gợi ý cho chúng ta, vậy chúng ta sang bên đó có lẽ là chính xác.”
Hai người không hẹn cùng ngoái đầu nhìn về phía sau, cũng chính là phía bắc của thế giới này, nơi đó giống như vùng đất cuối cùng ở ven rìa, xa hơn nữa là một mảng sương trắng dày đặc.
“Cậu cứ đẩy nhanh hơn một chút đi, tôi không sao đâu.” Nhạc Sầm nhắc Kha Tầm “Phải rồi, có một việc khá quan trọng tôi nghĩ nên nói trước, về chân của tôi, thật ra nó đã trong giai đoạn phục hồi chức năng rồi, có thể đi lại được nửa tiếng với sự trợ giúp của thiết bị, nhưng bác sĩ đề nghị tôi không nên đi lại quá lâu, càng không thể chạy.”
Kha Tầm nghe vậy kinh ngạc, vốn cứ tưởng hai chân của Nhạc Sầm thuộc diện tàn tật không thể chữa khỏi “Chị Sầm, chị gặp tai nạn nên chân mới như vậy sao?”
“Đúng thế, khoảng nửa năm trước tôi gặp phải một sự cố ngoài ý muốn, may là được cứu giúp kịp thời, mới nhặt về được cái mạng này. Cơ thể phần lớn đều dần dần hồi phục, chỉ có chân là bị thương nặng nhất, cho nên vẫn phải nuôi đến giờ này, bác sĩ bảo dù cho cuối cùng có chữa lành cũng sẽ để lại di chứng.”
Kha Tầm có thể tưởng ra được “di chứng” kia là cái gì, hẳn là chân cao chân thấp vân vân “Giữa được mạng cũng xem như may mắn lắm rồi, sự cố nửa năm trước, tức là khoảng đầu mùa hè năm nay à?”
“Chính xác mà nói là đầu mùa hè năm ngoái, hôm nay đã là mùng một năm mới rồi.” Nhạc Sầm sửa lời.
Kha Tầm cũng không quan tâm mấy cái vụn vặt này, hỏi tiếp “Gặp tai nạn ở đâu?”
“Ở Z thị, khi ấy tôi tính lái xe đến một nhà bảo tàng mỹ thuật để tham quan, đi được giữa đường thì trời bỗng đổ mưa to, xe của tôi khi ấy băng ngang một lối rẽ, bị một chiếc xe tải đụng trúng…” Nhạc Sầm nhắc tới bảo tàng mỹ thuật, đột nhiên cảm giác chuyện này tựa hồ không hề đơn giản như vậy.
Thanh âm của Kha Tầm ở đằng sau truyền đến, rõ ràng có chút kích động “Bảo tàng mỹ thuật kia, có phải tên…”
“Bảo tàng mỹ thuật Tinh Không.” Hai người đồng thanh lên tiếng.
Kha Tầm cảm giác được lòng bàn tay đang nắm tay vịn xe lăn của mình đã rịn đầy mồ hôi “Chị Sầm, chị thật sự là người được chọn vào tranh.”
Thứ duy nhất mà Kha Tầm thấy là mái tóc sau gáy bị gió thổi đến rối bời của Nhạc Sầm, người phụ nữ trước mặt kéo cái khăn vải thô trùm tóc mình lại để ngăn cản gió lạnh, thoạt nhìn giống như đang âm thầm lẳng lặng kháng cự lại một sức mạnh nào đó đang âm mưu muốn hủy hoại chính mình “Nếu thật là thế, như vậy ‘Tranh Mưu’ cố ý muốn tôi vào, một nguồn sức mạnh khác vì muốn ngăn cản nó, bất chấp mọi thủ đoạn cướp đi sinh mệnh của những người vào tranh.”
Từ đó có thể đoán ra, sức mạnh khác kia thậm chí có thể gây ảnh hưởng ở thế giới bên ngoài, hơn nữa còn là ảnh hưởng trực tiếp.
Đây quả thực là một điều vô cùng bất ngờ đối với Kha Tầm trong toàn bộ nhận thức của cậu từ lúc vào tranh cho đến nay…
‘Tranh Mưu’, cùng với sức mạnh đối lập với nó, rốt cuộc thì ai mới là bên chính nghĩa.
‘Tranh Mưu’ lôi kéo mọi người vào tranh, bất chấp việc bọn họ sẽ bằng vô vàn cách thức chết thảm ở bên trong.
Mà một nguồn sức mạnh khác thì lại ngăn cản bọn họ vào tranh, cũng chẳng tiếc gạt phăng một sinh mệnh tươi sống, để người đó vĩnh viễn không thể vào tranh.
Cả hai sức mạnh ấy vì đạt được mục đích của chính nó, chưa bao giờ tôn trọng sinh mệnh của con người.
Nhưng, những con kiến bị chúng nó đùa bỡn trong lòng bàn tay, lại có cách nào hay sức mạnh nào đi chống lại chúng nó đâu chứ? Thứ duy nhất bọn họ có thể làm, là nghĩ đủ mọi cách sống tạm bợ thôi.
Chỉ nghĩ đến đó đã làm cho cả người cậu không rét mà run, nhưng cố tình ngay vào lúc này, Kha Tầm và Nhạc Sầm lại cảm nhận được ấm áp của mùa xuân bao vây lấy thân thể.
“Chị Sầm, chúng ta đi vào mùa xuân rồi.” Kha Tầm nhìn xung quanh cỏ xanh cây cối dần dần nhiều lên.
Lũ chim nhỏ giữa rừng cất tiếng như nỉ non, như đang lặng lẽ thì thầm kể ra bí mật của mùa xuân.
Một tòa kiến trúc ở phía trước thu hút sự chú ý của cả hai người họ.
“Lạ thật, lúc từ đằng xa nhìn đến hoàn toàn không hề nhìn thấy tòa kiến trúc kia.” Kha Tầm ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía tòa kiến trúc cao cao thoạt nhìn như một cái miếu ở trước mặt.
“Biết đâu là do nơi này không muốn bị người ta dễ dàng tìm ra.” Nhạc Sầm nói.