Họa Phố

Chương 20: Sơn hải (20):Thiên âm




Chúng ta âm thầm đúc Cửu Đỉnh, dùng thanh đồng thời thượng cổ lấy từ Cửu Châu, mời mấy trăm thợ giỏi đêm ngày không ngớt, dựa theo đồ phổ tướng cốt đúc khắc lên đỉnh.
Đỉnh thành bèn thử, nhưng không thấy hiệu quả. Thừa Phủ Quân nghi rằng hình chế Cửu Đỉnh không khớp, nhưng Cửu Đỉnh thượng cổ tiêu thất đã lâu, hình chế thế nào chẳng ai biết đến… Chúng ta nhìn nhau không nói, tâm đã như tro tàn.
Cõi lòng ôm vô vọng, tiến vào Côn Lôn chi Xu, gặp được quỷ đài âm vực, thôi đã là mệnh số.
Chí nguyện tiền bối dù rộng lớn, lại trách chúng ta chẳng đủ lực.
Rơi lệ nơi đây dừng tuyệt bút, ngẩng hỏi trời cao phải thế nào
***
…Tử Hạ huynh thông thạo tinh kê (lên đồng), đêm đầu tiên vào Côn Lôn Xu, phù kê vấn bặc (lên đồng hỏi bói), nói rằng nơi đây hỗn loạn âm dương, có hiện tượng lật trời nghiêng đất.
Trừng Giang huynh nói: Xu, có ý là xoay tròn, lật úp, Tiên Hiền dùng nó làm mệnh danh nơi đây, hẳn đã có hàm ý này.
Tử Hạ huynh bảo, âm và dương, tựa như lòng bàn tay cùng mu bàn tay, tay lật tay úp, đó là nhân quả, đều là tạo hóa cho phép. Nơi đây là Xu của Côn Lôn, cũng là Xu của trời đất, Xu của âm dương, Xu của nhân quỷ, nhưng nếu gây ra duyên kiếp, sẽ khiến đất trời đảo ngược, âm dương thay phiên, nhân quỷ hoán đổi.
Mà Xu này ắt có cơ quan lưỡi gà đặt ở giữa khống chế, nếu như có thể tìm được cơ quan ấy, sẽ có thể triệt để kết thúc tai ương luân hồi này.
…Đau khổ tìm kiếm mấy ngày không có kết quả, cuồng phong trong cốc đã bắt đầu xuất hiện khí thế như muốn nuốt trời, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta chỉ đành đập nồi dìm thuyền, liều mạng thử một lần.
Tử Hạ huynh nói: Tiên nhân từng nhắc đến lời ẩn sĩ, rằng ‘Thân bất năng cập, duy tâm khả cập’, có lẽ chính là chỉ tâm niệm của con người. Lời của Phật Gia từng bảo “Thế giới vi trần, nhân tâm thành thể; duy tâm sở hiện, duy thức sở biến”, lại viết “Dĩ tâm chuyển cảnh, dĩ niệm chuyển vật”, có thể thấy được sức tâm niệm không thể xem thường. Chúng ta nay đã tới tuyệt cảnh, trời cao không đường, vào đất không cửa, chi bằng xá tính mạng này, cược một ván hào hùng, đi thẳng vào đài quỷ, lấy niệm phá cảnh! (*)
Sùng Dương huynh liền cười nói: Nếu đã thế, liền nắm tay mà vào, cùng hát “Tâm Quyết”, xem như xứng với một tiếng anh hào.
Mọi người nghe vỗ tay cười to, đồng thanh đáp lại.
Khi ấy chỉ đợi vào đêm, sinh tử xem như tịch dương. Thành công thất bại, chẳng thể đoán trước, lúc này noi theo các bậc tiền bối, để lại thư tỏ cùng hậu bối.
Chúng ta sức có hạn, chỉ có vài ba lời nhắn gửi: Không sợ sẽ không bi thương, có dũng khí liền chẳng hãi, đời người cuối cùng rồi cũng chết, thôi thì ngửa mặt lên trời cười ba tiếng thật to!
《 Tâm Quyết 》 hát rằng:
Lòng trong như nước, ngồi thiền nhập định, gió nhẹ chẳng lay, sóng thôi chẳng gợn;
Tim ta chẳng khiếu, đạo trời đáp đền, nghĩa ta ngang nhiên, quỷ mị chẳng hứng
Ta tình hào hùng, đất trời quy thuận, chí lớn cất cao, nước dâng gió thổi
Sáng trong làm gốc, thẳng đường mưu thân, tính thiện đến cùng, đạo lớn tự thành
Đạo trời sáng choang, tà đâu thắng chính, nhưng vì thương sinh, xá ta ngại gì!
***
…Có càn ắt có khôn, có âm ắt có dương, đã có《Sơn Hải Âm Kinh Đồ》, ắt có 《Sơn Hải Dương Kinh Đồ》.
Những nơi sinh ra ảo cảnh trong tranh, đều là những vùng đất chí âm, ta thử dùng yếm thắng pháp ngăn trừ, cũng không thấy hiệu quả, xem ra bởi do Cửu Đỉnh chưa hiện thế.
Tiên hiền (bậc thánh hiền đi trước) mệnh danh là “Âm Kinh”, hẳn có dụng ý riêng. Âm Kinh chỉ hướng âm địa, âm vật dưới lòng đất vẫn luôn muốn xâm nhập, hay dương địa do Dương Kinh chỉ hướng, đang cùng âm địa đối lập nhau.
“Dương” cũng có ý xông lên, mà những vật xông lên ở Côn Lôn Xu, chỉ có quỷ tế đàn vật xuất hiện vào đêm.
Ta tự vọng đoán rằng,《Sơn Hải Âm Kinh Đồ》dẫn đường cho quỷ,《Sơn Hải Dương Kinh Đồ》dẫn đường cho người, Âm Kinh chỉ về nơi sinh ra ảo cảnh trong tranh, Dương Kinh ắt chỉ hướng Côn Lôn Xu. Mà tướng cốt lại chỉ hướng Côn Lôn Xu, tức《Sơn Hải Đồ》trên tướng cốt cũng chính là 《Sơn Hải Dương Kinh Đồ》.
Rồi, đồ phù trên quỷ tế đàn cùng tướng cốt có nét tương tự nhau, chúng ta thử chép lại vào giấy, ghép lại thành hình, quả nhiên đạt được một bản đồ, bên trong rất nhiều chỗ có nét tương đồng với nơi những nơi sản sinh ảo cảnh trong tranh. Như vậy,《Sơn Hải Âm Kinh Đồ》chính là tế đồ (hình tế) trên quỷ tế đàn, mà tế đồ trên quỷ tế đàn, cũng là《Sơn Hải Đồ》.
Từ đó phỏng đoán, 《Sơn Hải Đồ》 gồm hai đoạn âm dương, nếu đoạn dương là để chỉ đường cho mười ba người dương gian chúng ta, vậy đoạn âm lại chỉ đường cho ai ở âm giới?
Chúng ta có một phỏng đoán lớn mật.
Liệu có phải chăng, hai giới âm dương lấy Côn Lôn Xu là trục giữa, lấy mặt đất làm vách ngăn, hai bên tựa như bóng ảnh trên mặt hồ, tồn tại đối lập nhau?
***
…Gã bố thương (bán vải) họ Trần không chịu cùng chúng ta lên tế đàn, hoảng hốt chạy mất, sáng hôm kia lại xuất hiện ở nơi tế đàn biến mất, vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Xem ra nơi này có thể tiến chẳng thể ra, lần này đi sợ là có chết chẳng sống nổi, nếu không thể nghĩ cách trừ khử hoàn toàn triệt để sức mạnh âm túy kia, mười ba tính mệnh bọn ta xem như mất trắng nơi đây.
Nhưng mà vô số tiền bối cao nhân không thể phá giải, một đám ô hợp có vận chẳng mệnh như bọn ta lại có khả năng nghĩ ra biện pháp nào?
Uyển Ngọc thể yếu, vào nơi Côn Lôn Xu này xem như đã mất nửa cái mạng, lúc này toàn dựa vào miệng ngậm nhân sâm kéo một ngụm khí.
Mới lúc nãy nàng lại hôn mê, hơi thở nhất thời đoạn tuyệt, qua một lát lại tỉnh, thần trí như không rõ ràng, nói những lời mê sảng.
Nàng bảo, mới lúc nãy mơ màng như đang phiêu đãng, bất chợt bay lên giữa không trung, cúi đầu nhìn thì, thấy được rất nhiều quái vật như sâu dài với vô số chân chiếm đầy thung lũng, trên người mỗi một con sâu đều mọc một cái mặt người, thân nó dài vô cùng, chẳng thấy đầu đuôi, ngúc ngoắc gập ghềnh, làm người ta sởn lạnh tóc gáy.
Nàng loáng thoáng cảm giác trong đó có một con sâu gương mặt rất quen thuộc, liền chăm chú nhìn kỹ, rồi hoảng sợ thấy mặt người nọ đúng là chính nàng.
Nàng kinh sợ liền tỉnh lại, còn bảo con sâu bên cạnh có cái mặt người chính là ta.
Ta thường nghe những người già nói, rằng khi người ta sắp chết rất dễ gặp phải những dị vật kỳ tượng mà dương thế không có, lại nhìn tình trạng của Uyển Ngọc, trong lòng bất giác sầu thương.
Hôm nay tình cờ gặp được những di ngôn của các tiền bối chí sĩ, ta đây mặc dù chỉ là một giới nữ lưu, nhưng nhìn cũng cảm khái lắm thay. Nhưng ngại rằng chẳng có năng lực được như các tiền bối, trong lòng hổ thẹn, than thở không thôi.
Hiện tại ta đã quyết tâm, dẫu vô lực ngăn lại việc kỳ dị thiên cổ này, cũng sẽ đâm đầu chết quách ở nơi đây, chặt đứt vọng tưởng quỷ kế của lũ âm vật kia!
Từ xưa chỉ thấy dưới ngòi bút miệng người ngợi khen những bậc nam nhân chí lớn hào hùng, lòng son máu đào, hôm nay tiểu nữ tử ta đây chỉ là bậc vô danh, thân như bồ liễu, vừa chẳng có năng lực rình trời lẻn đất, lại không có tài suy cổ đoán kim, nhưng trong lồng ngực cũng có một trái tim rắn như sắt, dù không thể trở thành hào kiệt anh hùng nghĩa bạc vân thiên, nhưng ít ra cũng có thể xả tấm thân này hi sinh vì nghĩa.
Ta đây chẳng biết xướng 《 Tâm quyết 》 tráng chí hào hùng, chỉ biết hát một khúc nhạc cố hương, mới vừa nãy đã thương lượng với Uyển Ngọc, chốc lát nữa đến quỷ tế đàn kia chịu chết, hai ta sẽ cùng nắm tay nhau, mỗi người một câu hát vang khúc nhạc cố hương ấy, mang nó theo làm bạn trên đường hoàng tuyền.
Nơi đây cách quê hương chúng ta hơn ngàn dặm, cả đời này cũng chẳng thể trở về.
Ta bỗng nhớ da diết hoa đào liễu xanh của quê hương, nhớ cha nhớ mẹ cùng người chị thuần phác thiện lương, nhớ cái lan hoa kết ta chôn dưới tàng cây chuối tây nơi góc vườn, nhớ… A Thành ca ở cạnh nhà…
Rất muốn nói cho bọn họ biết, Hà Nguyệt Dung ta đây cũng là người tiêu sái lỗi lạc, cũng có thể trong những dòng tuyệt bút để lại này, viết xuống những lời ấy:
Đạo trời sáng choang, tà đâu thắng chính, nhưng vì thương sinh, xá thiếp ngại gì!
***
Nhìn xem từng đoạn từng đoạn di tiên với chất liệu khác nhau, bút tích không giống nhau kia, mọi người ai nấy cũng đều im lặng thật lâu.
Không đơn giản chỉ bởi vì trong các di tiên ấy chứa đựng rất nhiều tin tức, cũng là bởi bên trong nó như kết tinh thấm đượm vô số trí tuệ, hào hùng, tiêu sái, dứt khoát cùng dũng khí từ các bậc tiền bối.
Bọn họ, chẳng qua cũng chỉ là một nhóm mười ba người.
Bọn họ rời khỏi trần thế, đến nơi hoang vu cô tịch này, yên lặng mà chết đi.
Vô số thế nhân sẽ chẳng bao giờ biết được, ở một ngóc ngách nhỏ bé trên thế giới rộng lớn này, có vô số mười ba người như vậy, từng làm ra những quyết định lặng thinh mà rung động trần thế.
“Hóa ra…” Lý Tiểu Xuân cất giọng khào khào lên tiếng “Là tôi nghĩ sai rồi. Hóa ra không phải những người từng vào tranh trước đó đều là ngu ngốc, đều không bằng chúng ta, bọn họ không phải đều chết hết, không thể đi đến bước này… Hóa ra suốt mấy ngàn năm nay, có rất nhiều nhóm người đều thành công, toàn bộ mười ba người thoát khỏi tranh, nhưng đến cuối cùng… Cuối cùng bởi vì muốn phong ấn sức mạnh của quỷ thần dưới lòng đất, bọn họ phải lựa chọn tự hi sinh chính mình.”
Thiệu Lăng cũng hắng nhẹ một tiếng, khẽ giọng nói “Hiện tại không phải lúc thương cảm, thời gian của chúng ta không còn nhiều. Trong những di tiên này chứa đựng rất nhiều những tin tức nằm ngoài nhận thức của chúng ta, hoặc là những manh mối chưa điều tra hoặc chưa nghĩ đến, chúng ta cần lập tức sắp xếp lại toàn bộ chúng nó, có lẽ sẽ giúp ích cho chúng ta rất lớn.”
“Thiệu tổng nói đúng,” Kha Tầm hít sâu một hơi “Chúng ta suy xét từng đoạn từng đoạn đi, ‘Cộng Công cùng Chuyên Húc tranh đế, nổi giận húc đổ Núi Bất Chu’, câu này chẳng lẽ ý là nói thần thoại thời đại thượng cổ thật sự đã từng tồn tại sao? Với cả cái gì Thiên Trụ Địa Duy, cách nói ấy chỉ tồn tại khi trời thật sự tròn còn đất thì vuông, mà nếu thần thoại thật sự từng tồn tại, vậy chẳng lẽ trời từng tròn đất từng vuông là thật? Trái đất trước kia là hình vuông sao?”
“Trước đó tôi từng nói rồi, nếu không phải vì chúng ta thực sự gặp được chuyện vào tranh này, cá nhân tôi là không tin thần thoại,” Chu Hạo Văn nói “Cùng lắm tôi chỉ cho rằng, đó là những đoạn truyền miệng của người dân thời xa xưa sau đó được trải qua gia công nghệ thuật các kiểu.”
“Về chuyện này, chân tướng rất có thể là như vầy: Cộng Công với Chuyên Húc thực ra chỉ là người bình thường, đều là thủ lĩnh bộ lạc, nhưng vì tranh giành làm trùm no.1 của vùng lãnh địa nào đó, liền dẫn ‘quân đội’ bao gồm mấy ngàn dân bắt đầu ‘trận chiến sanh tử’ với nhau, mà khi trận chiến ấy đang diễn ra, đại hồng thủy tiền sử bất ngờ ập đến, thế là nhân họa cùng thiên tai xảy ra cùng một lúc, rồi sau đó mọi chuyện bị truyền thành phiên bản như ngày nay.”
“Cơ mà nếu chuyện vào tranh này cũng đã xảy ra, vậy thời thượng cổ hẳn là cũng có khả năng từng có mấy chuyện như vậy.”
“Còn về chín cột Thiên Trụ, có lẽ là chín ngôi núi cao nhất ở vùng đất Cửu Châu khi ấy, mà bốn cái Địa Duy, hẳn là ám chỉ bốn con sông lớn, hoặc bốn vành đai thực vật, chẳng qua là mấy vật chất tự nhiên bị người xưa thần thánh hóa lên thôi.”
“Nhưng trước đó, Dịch Nhiên từng phân tích về đại hồng thủy đã xảy ra ở thời tiền sử, tôi cũng cho là nó thật sự từng có thật, cho nên đừng để ý quá mấy cái Công Cộng húc đổ Núi Bất Chu kia có thật hay không, biết đâu chừng chỉ là vì người ta tìm đại cái lý do để giải thích vì sao trận đại hồng thủy kia xảy ra mà thôi.”
“Lời cậu nói rất có lý, vậy chúng ta lại suy xét mấy đoạn nói ở phía sau vậy,” Kha Tầm chỉ vào bức di thư đầu tiên nói “Này là ‘Đạo trời nổi giận, đánh thiên lôi, giáng thiên âm, trút thiên hồng’. Về ‘đạo trời’ thì tôi biết, người xưa vẫn luôn tôn sùng ông trời là sự tồn tại tối cao nhất, lúc đại hồng thủy nổ ra thì trời mưa hay sét đánh cũng là chuyện bình thường, nhưng tôi không rõ lắm cái ‘giáng thiên âm’ này là chỉ cái gì, là tiếng sấm sao?”
“Hẳn không phải là tiếng sấm,” Thiệu Lăng nói “Không đúng với cấu trúc ý nghĩa, thiên lôi, thiên âm, thiên hồng, rõ ràng là ba thứ khác nhau.”
“Hay là chớp?” Vệ Đông suy đoán “Sấm, chớp, nước, rất có cảm giác hình ảnh.”
“Chớp là ánh sáng, đâu có phải âm thanh đâu.” La Bộ nói “Có khi nào là âm thanh do ông trời điên tiết quá rống ra không, kiểu như ‘Hong——Hong——” á? Giống trên tivi lúc có mấy ông thần hay là phật xuất hiện, thì nhạc nền sẽ vang lên cái âm thanh vô cùng trang nghiêm thánh khiết nghe như có tám trăm vị La Hán đang hừ hừ ở đằng sau ấy, mọi người hiểu hem?”
“Phạm âm?” Ngô Du nhướng mày nói “Dám lắm à nha, bà cố ngoại tui có một vị đồng đạo, ngày nào ở nhà niệm kinh phật cũng dùng di động phát mấy cái lời đọc kinh kiểu hà ha hà đó đó.”
“…Vậy cái ‘đạo trời’ kia rốt cuộc là thuộc về hệ thống tín ngưỡng nào?” Chu Hạo Văn vẻ mặt cạn lời nhìn Ngô Du và La Bộ.
“Ờm…” Ngô Du cùng La Bộ nghẹn họng.
“Nên nhớ, lúc ấy Phật giáo vẫn còn chưa truyền vào nước chúng ta,” Thiệu Lăng nói “Nếu như đó là âm thanh do ông trời tức giận mà phát ra… Mặc dù có thể là có khả năng này, nhưng cảm giác giống như không có sức thuyết phục cho lắm.”
“Phải biết rõ rằng ‘Thiên âm kia’ rốt cuộc là cái gì, việc này rất quan trọng đối với chúng ta,” Hoa Tế Thu trầm ngâm nói “Bởi vì ‘Thiên âm’ kia có thể làm cho ‘Yêu quỷ không thể kháng’, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho ‘Yêu quỷ độn địa’.” Nói xong liền chỉa ngón tay xuống đất “Nếu sức mạnh bên dưới kia chính là yêu quỷ theo như lời di thư này mô tả, như vậy đường thắng duy nhất của chúng ta, có lẽ chính là phải tìm ra ‘Thiên âm’ ấy.”
_________________________
Chú thích
(*) Thế giới vi trần, nhân tâm thành thể; duy tâm sở hiện, duy thức sở biến, tức: Thế giới vốn là bụi trần, người và tâm cấu thành một thể, chỉ có hiện ra từ tâm, chỉ có dùng thức mới có thể thay đổi
(*) Dĩ tâm chuyển cảnh, dĩ niệm chuyển vật : Dùng tâm mà thay đổi cảnh (tượng), dùng niệm thay đổi vật (thể), ý là dùng tâm mới thay đổi được hoàn cảnh, cảnh ngộ, còn dùng niệm có thể biến đổi vật (vạn vật, ý chỉ sự vật hoặc sự việc)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.