Phòng trưng bày mỹ thuật Mũi To nằm ở một góc đường không quá phồn hoa của giới văn hóa G thị.
Theo tin tức mà các thành viên nhóm “Luận vào tranh” sưu tập được, phòng trưng bày này thích nhất là tiên phong trong phong cách, hầu hết các tranh triển lãm được tiếp nhận trưng bày ở đây đều là các tác phẩm thuộc chủ nghĩa siêu thực hoặc trường phái trừu tượng, mà chủ nhân của các tác phẩm ấy, phần lớn cũng là họa sĩ ít được biết đến, danh tiếng không lớn, hoặc là chỉ nổi tiếng trong phạm vi nhỏ.
Mà đến cả Mục Dịch Nhiên lần này cũng không cung cấp được manh mối nào hữu ích.
Đáng nhắc tới chính là Chu Hạo Văn được xem như thành viên mới cũng gia nhập nhóm “Luận vào tranh”, còn biểu tượng avatar của “Ôn Nhu Lục” trong nhóm liền vĩnh viễn biến thành một cái khung nhỏ cố định mà thôi.
Bất kể Sa Liễu từng là hạng người thế nào, bọn họ cũng không thể dùng tử vong để phán định giá trị của cô ta, cho nên mọi người vẫn cảm thấy có chút thổn thức. Nhưng bản thân họ cũng nằm trong tốp dự bị tử vong, đồng tình người khác quá mức hiển nhiên là việc vừa lãng phí cảm tình lại vô dụng.
***
Lúc Kha Tầm cùng Vệ Đông đi đến phòng trưng bày Mũi To thì nơi đó trời đang mưa.
Sắp sửa vào giữa hè, thời tiết ẩm ướt nóng bức đến khó chịu, thế nên một nơi vẫn luôn mở điều hòa như phòng trưng bày cũng trở thành địa điểm trú mưa, giải nhiệt tối ưu nhất trong mắt người qua đường.
“Coi bộ lần này rất nhanh là có thể gom đủ nhân số rồi.” Vệ Đông ngữ điệu giống như châm chọc nói.
Kha Tầm khép dù lại, cùng Vệ Đông đi đến chỗ ký gửi vật dụng cá nhân, cũng ở nơi đó gặp được Chu Hạo Văn.
Phong cách ăn mặc của Chu Hạo Văn quả thật rất hợp gu của Kha Tầm, áo thun sọc ngang màu xanh trắng, quần thường xanh rêu rộng thoáng, gấu quần xắn lên để lộ mắt cá chân, dưới chân mang một đôi giày canvas xanh trắng, toàn thân đều là hơi thở Harajuku điển hình kiểu Nhật.
Tuy rằng bộ quần áo này sau khi vào tranh rất có thể sẽ biến thành áo thô hoặc áo tang, áo ăn mày, áo dài, áo quái thậm chí có thể là áo tăng cà sa.
“Konichiwa!” Kha Tầm lên tiếng chào hỏi.
Chu Hạo Văn xoay mặt nhìn qua, ánh mắt đảo lên mặt và thân thể của Kha Tầm một cái, có chút thản nhiên gật đầu.
“Cùng đi lên đi.” Kha Tầm nói “Phòng triển lãm số bốn nằm ở lầu ba”.
“Phòng trưng bày không lớn mà nhiều lầu ghê.” Vệ Đông mượn lời phàn nàn che giấu cảm xúc khẩn trương, xoa mặt nhìn cầu thang sắt.
Lại sắp phải vào tranh… Cái cảm giác này rất giống hồi bé phải đi bệnh viện chích thuốc, vừa vào bệnh viện ngửi được mùi thuốc sát trùng liền cảm thấy quặn bụng, cả người khẩn trương đến nỗi hai chân như muốn nhũn ra.
Vệ Đông thật sự rất hi vọng mình đi lên phòng triển lãm số bốn chỉ để chích thuốc một cái, chứ không phải đi tìm chết.
Kha Tầm vỗ bả vai hắn, dẫn đầu bước lên cầu thang.
Kiến trúc bày trí bên trong nơi này cũng theo phong cách cực kỳ siêu thực, góc độ chiếu sáng lạ lùng, bên đông một cái cửa chính bên tây một cái cửa sổ, lâu lâu sẽ đột ngột xuất hiện một tượng thạch cao điêu khắc hình dạng quỷ dị, thế nên ba người họ tìm thật lâu mới mò ra được cửa vào phòng triển lãm số bốn.
Bảng treo bên ngoài cửa vào, viết: “Tác phẩm của các họa sĩ mới”, phía dưới là năm hàng chữ chia ra thành bốn nhóm, ghi đầy đủ tên họa sĩ.
“Lại là phòng triển lãm hỗn hợp”, Kha Tầm nói “Vậy đi, lát nữa vào đó chúng ta phân công nhau, chờ ánh sáng rọi tới là sẽ tiến vào tranh, tôi phụ trách nhìn tranh vẽ, hai người phụ trách xem tấm nhãn triển lãm gắn dưới tranh, cố gắng hết sức xem rõ tên họa sĩ cùng giới thiệu sơ lược về tranh, oke chứ?”.
“OJ8K.(*)” Vệ Đông cố gắng ép bản thân không được sợ hãi.
Chu Hạo Văn thản nhiên gật đầu.
Ba người vừa bước vào phòng, trong nháy mắt bị một mảng hình ảnh đầy màu sắc rực rỡ vây quanh đến hoa cả mắt, bốn phía tranh vẽ nội dung đều rất cổ quái lạ lùng mà người bình thường khó có thể lý giải, nội dung vô cùng quỷ dị, dùng màu độc đáo lạ kỳ, cảm giác như đang bước vào bệnh viện tâm thần.
Khi ánh đèn đột nhiên tắt rồi một chùm sáng lóe lên, ba người lập tức đưa mắt đồng loạt nhìn về phía ánh sáng kia chiếu tới, ánh sáng lóe lên, mở to mắt, đã là ở trong tranh rồi.
Chu Hạo Văn: “…”
Vệ Đông: “…..”
Kha Tầm: “…….”
Vệ Đông “Chúng ta đây… không lẽ là rơi vào nhà tắm nam?”.
Nếu không tại sao bốn phía toàn là trai khỏa thân vậy…
Lại nhìn hai người bên cạnh, bộ đồ đường phố phong cách Harajuku của Chu Hạo Văn, áo thun đen quần thụng chín tấc của Kha Tầm, cùng áo thun trắng quần bò rách gối của Vệ Đông, toàn bộ đều biến mất không còn thấy tăm hơi đâu, đến ngay tới cả quần lót cũng không còn.
“Cái đệt! Quỷ gì đây!” Vệ Đông vội vàng kẹp chặt hai chân che lại chỗ hiểm.
“Khỏi che, chỗ này toàn nam không.” Kha Tầm vô cùng bình tĩnh quan sát bốn phía, ung dung bình thản giống như một vị vua khoác lên mình “bộ quần áo mới”. (*)
“Đệt, sao tao cảm thấy giống như trúng ngay giữa tim đen mày vậy.” Vệ Đông liếc xéo.
“Mày nghĩ tao lúa tới vậy sao,” Kha Tầm không ngừng đảo mắt nhìn đám trai trần truồng xung quanh “Muốn nhìn vô nhà tắm công cộng là thấy rồi”.
“Thôi bỏ đi mà làm người, nhà tắm công cộng toàn là mấy ông chú trung niên bụng phệ thôi, trừ phi mày “ăn mặn” tới vậy.” Vệ Đông nói.
“Là do mày đi nhầm nhà tắm thôi, nhà tắm nhân dân chỉ có các ông chú, còn mấy nhà tắm đặc biệt thì toàn là mấy miếng thịt non tươi mơn mởn, trẻ tuổi lại đẹp trai dáng chuẩn hàng ngon giống như tao đây này.” Kha Tầm nói.
“Đồ gei.” Vệ Đông trợn mắt khinh bỉ.
“Đồ xì-trây.” Kha Tầm nói.
Chu Hạo Văn đứng bên cạnh liếc nhìn Kha Tầm một cái.
Ánh mắt Kha Tầm vẫn đang lần tìm trong đám người, Vệ Đông một lời xé toạc sự thật “Muốn nhìn dáng người trần truồng của Mục đại lão thì nói thẳng đi, làm ơn đừng ngóng cổ ngó quanh giống lũ hamster như vậy hộ tao cái.”
“Mịa, mày kêu một thằng cong như tao nói “thẳng” kiểu gì.” Kha Tầm vặn lại.
“Thôi được rồi, mày bình tĩnh lại nào, nơi này đang trong tranh, chứ không phải là nhà tắm, chúng ta đừng vì sắc đẹp mà quên luôn chết được không?” Vệ Đông nhìn quanh bốn phía, thấy trừ mình ra toàn bộ đám trai nude xung quanh đều là vẻ mặt cực kỳ tự nhiên bày ra thân thể, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm phơi nắng trên mặt cỏ, tư thế thoải mái, đành có chút không tự nhiên mà buông lỏng bàn tay che đậy chỗ hiểm ra “Chúng ta đây là vào tranh sếch hay là tranh cơ thể người vậy? Sao ai cũng trần truồng hết vậy?”
Kha Tầm hỏi lại “Trước khi vào tranh mày có thấy trên nhãn trưng bày ghi cái gì không?”
Vệ Đông nói “Tao chỉ thấy tên họa sĩ, Lex.”
“Còn Hạo Văn Nhi?” Kha Tầm nhìn về phía Chu Hạo Văn vẫn luôn bình thản tự nhiên giống mình.
Chu Hạo Văn giống như cố gắng khống chế tầm mắt của mình dính trên mặt Kha Tầm “Tôi thấy tên của bức tranh, 《 Thế giới động vật 》”.
Vệ Đông vẻ mặt đực ra “Xác định đây không phải là tiết mục truyền hình chứ? Với lại, thế giới động vật với người cởi truồng thì có lan quyên gì với nhau?”.
Kha Tầm nói “Người cũng là động vật đó thôi, còn vì sao lại trần truồng, việc này trước mắt vẫn chưa thể đoán được”.
Vệ Đông hỏi hắn “Mày có thấy được hình ảnh gì không?”.
Kha Tầm đáp “Vào quá nhanh, chỉ kịp liếc nhìn một cái, hình như thấy được một cái đầu bò, xa xa giống như có một con mèo nom mặt rất quỷ dị”.
“Đúng là động vật rồi…” Vệ Đông gãi gãi đầu “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Bắt chước mấy người này nằm phơi phơi nắng gãi gãi ngứa? Giúp nhau bắt ve bóc rận?”.
Kha Tầm vẻ mặt nghiêm túc “Tao cho rằng việc cấp bách trước hết là tìm được các đồng bạn lần này, tập họp mọi người rồi cùng nhau bàn bạc”.
Vệ Đông “Ha ha”.
Ba người đứng đó ngó quanh ngó quất hồi lâu, cỡ mười mấy phút sau đó, mới thấy Tần Tứ xuất hiện trên bãi cỏ.
Tần Tứ hiển nhiên cũng giật mình kinh hãi đối với việc vừa vào tranh đã toàn thân trần trụi, cơ mà dù sao cũng là bác sĩ, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, hơn nữa vẻ mặt tự nhiên đi về phía ba người Kha Tầm, còn giơ tay chào hỏi một cái.
Trần trụi gặp nhau như vậy…
Vệ Đông né né người nấp sau lưng Kha Tầm, mắt nhìn đối phương tự nhiên vẫy tay chào hỏi.
“Tần bác sĩ, anh cảm thấy hiện tại là tình huống gì?” Kha Tầm hỏi.
Vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn của Tần Tứ lần này cũng hiện ra vẻ phức tạp “Tôi cũng không rõ lắm, hơn nữa càng không ngờ phong cách của bức tranh này lại như thế…”.
Kha Tầm hơi nghiêng đầu “Chủ nghĩa siêu thực mà, bản chất là phá tan gông cùm, không bị trói buộc bởi thế tục. Phải rồi, anh có thấy Mục Dịch Nhiên không?”.
Tần Tứ lắc đầu.
Bốn người lại đứng chờ tại chỗ.
Lại hơn mười phút sau, từ bên kia bãi cỏ có hai thanh niên tuổi chừng hai mươi mấy vẻ mặt vừa sợ hãi lại bối rối chạy tới, một vị vừa cao lại vừa đô con nhìn chắc cũng phải hơn mét chín, một vị béo tròn mập mạp, bụng phình như cái bong bóng, tưng lên tưng xuống suốt dọc đường hắn chạy, hai cái “bánh bao” mềm mại phì nhiêu lại nhộn nhạo gợn thành sóng, nói chứ nhìn mà hai mắt thấy cay cay.
Kha Tầm cùng Vệ Đông đều là vẻ mặt “khó tả” nhìn hai người kia như hai con “ruồi mất đầu” chạy xông chạy xáo khắp nơi, sau đó nhào vào khu vực phơi nắng của đám “trai nude” bên kia, không rõ là hỏi cái gì đó, khiến cho cả đám người nọ nhìn hai người với ánh mắt nhìn “não tàn”.
“Bên đây!” Tần Tứ vẫy tay kêu hai người kia.
Hai người kia vội vàng chạy qua, khổ người cao to ồm ồm vừa chạy vừa hỏi “Chuyện gì xảy ra đây? Ở đây là đâu? Các người là ai?”.
Kha Tầm với Vệ Đông vốn cũng đã quen với combo ba câu hỏi đặc trưng đến từ những người mới này, cơ mà mấy chuyện chịu khó giải thích vẫn là giao cho vị bác sĩ Tần Tứ vốn đã quen với mấy việc như vậy thì tốt hơn. Hai người nhích sang bên cạnh vài bước, chủ yếu là tránh bị tên béo thở vô mặt, hiện tại bọn họ đều là không mặc quần áo, tên béo kia thở hồng hộc phun thẳng vô ngực hai người họ, cảm giác quả thực là tê tái từ đầu tới chân luôn ấy chứ lại…
Vài phút sau, không nằm ngoài dự kiến, hai người mới bắt đầu tỏ ra nghi ngờ không tin tưởng cùng với lên tiếng trách móc, Kha Tầm cùng Vệ Đông thấy vậy liền cách xa hơn một chút.
Có một số việc thật sự là xin lỗi chịu hết nổi, cứ hết lần này tới lần khác thì dù có kiên nhẫn cỡ nào cũng sẽ bị tiêu hao sạch sẽ.
Tất nhiên, ngoại trừ Tần bác sĩ, công tác hàng ngày của hắn vốn dĩ cũng chẳng khác gì này là mấy.
Quá trình Tần Tứ không ngừng kiên nhẫn giải thích với hai người mới lại tiêu tốn có hơn mười mấy phút đồng hồ, lúc này bên kia bãi cỏ lại chạy đến một thanh niên trẻ tuổi chừng mười tám mười chín, dáng người như cái thớt trắng bong, lưng dài chân ngắn, nheo nheo mắt nhìn bọn họ, tướng chạy xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Mắt kính của tôi mất tiêu rồi——bạn của tôi cũng không thấy đâu —— đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra thế này? Các người là ai?” Thớt trắng tay bụm chỗ hiểm, cả người co ro.
Tần Tứ tiếp tục kiên nhẫn giải thích.
“Mục Dịch Nhiên chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.” Kha Tầm nhìn bên kia bãi cỏ.
“Có lẽ người ta thà chết ở bên ngoài cũng không để mày thèm thuồng thân thể người ta.” Vệ Đông nói.
“Ha ha,” Kha Tầm liếc hắn “Tao thật tình thấy lo dùm các nữ đồng bào vào tranh na”.
Vệ Đông miệng há hốc thành chữ O “Cái đựu! Tao hoàn toàn không nghĩ tới việc này nha—— cái đê mờ —— đây là sắp xảy ra chiện na!”.
Kha Tầm “…Vui lòng khống chế cái mặt mày đừng có cười toe toét tới vậy được không, đừng vì sắc mà quên chết có nhớ không.”
Vệ Đông đưa tay kéo khóe miệng mình lại, nói “Cơ mà tại sao đợi cả buổi cũng không thấy có nữ vào nhỉ? Hơn nữa mày có để ý không, đám phơi nắng bên kia toàn bộ đều là nam, không có nữ.”
Kha Tầm “Có lẽ xét thấy thuộc tính không quá lành mạnh của bức tranh nên lần này bị chọn vào tranh đều là nam tính”.
Vệ Đông “Cái đựu tranh quần gì mà xàm vậy!”.
Kha Tầm “Chú ý đạo đức, lành mạnh tâm hồn”.
Vệ Đông “Lành mạnh cái bố khỉ chúng nó! Mày nói thật đi, tranh này là do mày vẽ đúng không, có phải mày có cái bút danh tên là Lex không? Nói mau mày vẽ động vật toàn bộ đều cong vòng đúng không?”.
“Suỵt…” Kha Tầm đột nhiên nói.
Vệ Đông ngước mắt nhìn kẻ đối diện, thấy thằng bạn thân của mình khóe miệng nhè nhẹ cong lên, mắt nhìn không chớp chăm chăm phía trước.
Vệ Đông lần theo ánh mắt của đối phương nhìn qua, chỉ thấy dưới ánh mặt trời sáng lạn ấm áp, Mục Dịch Nhiên đang chậm rãi đi về phía bên này.
Da dẻ của hắn trắng đến như phát sáng, đường nét cơ thể tinh tế đẹp đẽ tựa như bức tượng thần Hy Lạp được khắc đẽo tỉ mỉ, vòng eo nhỏ cùng hai cái chân thon dài thẳng tắp, như đang hoàn mỹ thể hiện cái gì gọi là tỷ lệ hoàng kim, cái gì gọi là tinh tế mà gợi cảm.
Vệ Đông cảm thấy, mình thân là một đứa trai thẳng mà còn không thể rời mắt khỏi thân thể kia, càng đừng nói tới người anh em vốn gei lọ của mình… Ể? Nó đâu rồi?
Gei huynh đệ hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng vui sướng nhào tới trước, ngược lại né người trốn sau lưng hắn.
Vệ Đông “…”
Cái mẹ nó đây là xấu hổ à? Hay là thấy sắc nên liền “nổi” ý tham?
__________
Chú thích
(*) OJ8K : Viết tắt của O-kỷ-bả-K, kỷ bả nghĩa là mấy cái. Cụm này dịch ra đại khái có lẽ là O đại cái K đi, hàm ý hơi miễn cưỡng ấy =v=
(*) Nhà vua khoác bộ áo mới : đây là 1 truyện cổ tích, chắc nhiều người biết mà nhờ
Sang tranh mới rồi, bức tranh này nói thật nội dung có hơi áp lực =w= nên cố gắng làm nhanh cho qua nó, bởi vì hông thích nó lắm nên tớ post lẹ ha, mỗi ngày 3 chương, dù sao cái này cũng dịch sẵn rồi~
Xong tranh này nếu tranh sau tớ lười thì giảm tốc độ lại, còn nếu vẫn siêng thì ngày 2-3 chương na =3=
Ráng lết xong bộ này lại đào tiếp
Thưn ái~