*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thông qua những người đã xác định được phim hoạt hình của mình cùng với đạo cụ tương ứng của họ, thì những người tương ứng với thế giới phim hoạt hình cắt giấy đều nhận được đạo cụ có thể coi như vật có tính tiêu biểu quan trọng nhất trong phim.” La Duy chỉ vào viên đá màu đỏ trong tay mình và cần câu trong tay Tần Tứ, sau đó nói tiếp.
“Còn những người tương ứng với phim hoạt hình phong cách bình thường lại phân ra làm ba loại, một loại là đạt được bộ phận trên cơ thể, tỷ như lỗ tai mèo, lỗ tai thỏ cùng sừng rồng, những người cầm đạo cụ ấy bản thân sẽ trở thành nhân vật hoặc động vật có bộ phận cơ thể tương ứng trong phim hoạt hình.”
“Loại thứ hai chính là đạt được những vật ngoài thân nhưng có liên quan mật thiết đến bản thân, tỷ như râu mèo, tỷ như quần áo; Những người đạt được loại đạo cụ này không phải nhân vật chủ yếu trong phim hoạt hình tương ứng với mình, nhưng cũng xem như nhân vật có vai trò quan trọng trong phim.”
“Chẳng hạn như Chu tiên sinh, là con chuột trong “Mèo kêu meo meo”, hoặc lại như Cát tiên sinh, tuy chưa rõ anh ta đóng vai trò nào trong “Cảnh sát mèo đen”, nhưng cá nhân tôi cho rằng đấy tuyệt đối không phải nhân vật bên rìa, mà là nhân vật có vai trò quan trọng thường xuyên xuất hiện bên cạnh cảnh sát mèo đen.”
“Thứ ba, là những người đoạt được đạo cụ là các vật phẩm nào đó trong phim, ví dụ như Nhã Tình là một cái chậu đồng khắc hoa, còn Trương Lợi Phong tiên sinh là hai cái hột nhãn, hiện tại chỉ có hai người bọn họ là chưa xác định được mình đối ứng với bộ phim hoạt hình nào.”
“Nhưng nếu căn cứ vào hai loại người trước, nhìn đạo cụ bọn họ đạt được và tác dụng của nó trong phim, chúng ta có thể thử cả gan phỏng đoán, rằng đạo cụ của hai người họ cũng có tác dụng rất quan trọng đối với tình tiết chính trong phim, hoặc là có mối quan hệ mật thiết đối với nhân vật chủ yếu trong phim hoạt hình tương ứng, cũng chính vì thế vai trò của hai thứ đạo cụ này trong phim tuyệt đối không hề mờ nhạt, mà là cực kỳ quan trọng.”
“Nếu xem đây như là tiền đề đầu tiên để tìm kiếm bên trong danh sách các phim hoạt hình đã được liệt kê ra, chúng ta có thể dựa vào đó để thu nhỏ phạm vi lựa chọn đến mức tối thiểu. Không biết Mục tiên sinh có đồng ý với phỏng đoán này của tôi không?”
Mục Dịch Nhiên ánh mắt hiếm thấy thoáng hiện vẻ khen ngợi, nhưng giọng nói vẫn lạnh như thế “Tôi đồng ý quan điểm của cậu.”
“Không hổ là trai bách khoa kiệt xuất meo,” Kha Tầm lắc lắc cái đuôi, như cố ý lại như vô tình quấn lấy ống quần Mục Dịch Nhiên “Năng lực phân tích quy nạp vấn đề không phải dạng vừa meo, dựa theo phỏng đoán của cậu, chúng ta có thể dùng phương pháp bài trừ loại bỏ các phim hoạt hình không phù hợp điều kiện, còn bao nhiêu lại tiếp tục thương lượng.”
“Tốt nhất là nhanh lên đi, thời gian không đợi ai đâu.” Chu Hạo Văn đứng cạnh nhắc nhở.
Tần Tứ viết ra tên phim hoạt hình tương ứng với mình vào tờ giấy trong rương xong, liền chạy tới cùng Kha Tầm giúp đỡ nghiên cứu phim hoạt hình tương ứng với Lý Nhã Tình và Trương Lợi Phong.
Bởi vì đạo cụ của Trương Lợi Phong là hai cái hột nhãn, xuất xứ từ đâu quả thật rất mơ hồ khó đoán, cho nên bọn họ lựa chọn bắt đầu với đạo cụ của Lý Nhã Tình thoạt nhìn có vẻ dễ đoán hơn một chút.
Kha Tầm cùng Tần Tứ trước hết lựa ra các phim có bối cảnh cổ đại, sau đó gạch bỏ các phim mà bọn họ chắc chắn là không bao gồm loại vật dụng như chậu đồng khắc hoa, rồi mới ngồi nhớ các tình tiết của các bộ phim còn lại.
Thời gian rất khẩn cấp, dựa theo lệ thường, sau mười một giờ đêm, toàn bộ những người vào tranh không thể rời khỏi khu vực mà tranh quy định, nếu kẻ nào rời đi hoặc là chưa kịp trở lại khu vực đó, chắc chắn sẽ chết hết, hoặc bị chọn ra ngẫu nhiên một người chết đi.
Mà tới mười hai giờ đêm, thường thường sẽ là thời gian chính thức khởi động quy tắc tử vong.
Hiện tại cách 0 giờ đêm đã rất gần rồi, mọi người ai nấy đều thực khẩn trương, ánh mắt đều chăm chú nhìn Kha Tầm cùng Tần Tứ đang cực kỳ chuyên tâm suy nghĩ, giống như hai người này đang tiến hành một cuộc phẫu thuật cứu chữa kẻ khác.
“Chắc là bộ phim này nè, meo..” Kha Tầm ngẩng đầu lên chỉ một hàng chữ cho La Duy cùng Lý Nhã Tình xem “《 Thiên thư kỳ đàm 》, khả năng cao nhất so với các bộ phim khác meo.”
“Trong《 Thiên thư kỳ đàm 》có chậu đồng khắc hoa hả?” Vệ Đông gắng sức nhớ lại.
Rất nhiều người ở đây đều bày ra vẻ mặt như đang đắn đo hồi ức, bộ phim hoạt hình kia quả thật rất kinh điển, hầu như ai cũng đã từng xem qua.
“Trong đó có cái chậu châu báu nha meo,” Kha Tầm nhắc nhở mọi người “Meo, ấn tượng nhất chính là ba của huyện lệnh rớt vô chậu, sau đó trong chậu nhảy ra một đống cụ già, người nào cũng oang oác “Ta là ba của hắn” “Ta là ba của hắn”, hồi bé coi tới đoạn này cười xỉu meo.”
“Chọn cái này đi.” La Duy nói với bạn gái.
Lý Nhã Tình tình thần hoảng hốt sợ hãi, bạn trai nói thế nào liền làm theo thế ấy, tay cô run rẩy viết vào giấy bốn chữ 《 Thiên thư kỳ đàm 》.
Tiếp theo là giúp Trương Lợi Phong sàng lọc chọn ra phim hoạt hình, nhưng hai cái hột nhãn kia thật sự rất làm khó người ta, mặc dù dùng phương pháp của La Duy lẫn cách bài trừ chung với nhau rồi mà vẫn không thể nào khoanh tròn phạm vi được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn ba phút nữa thôi là đến 0 giờ đúng, Tần Tứ khe khẽ lắc đầu, giống như chính thức tuyên bố phẫu thuật thất bại.
Trương Lợi Phong quả thực như muốn suy sụp, hắn đẩy người bên cạnh ra nhào tới trước thùng, viết bừa lên giấy một cái tên 《 Hươu chín màu 》
“Tại sao lại viết tên này?” Kha Tầm nhìn hắn.
Trương Lợi Phong chà mặt, nở nụ cười đắng nghét nói “Đây là một trong số ít những phim hoạt hình trong nước mà tôi từng xem qua thưở bé, nó kể về cái gì tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ là trong phim có một con hươu thần có thể thỏa mãn nguyện vọn của mọi người, chỉ mong hươu thần kia có thể cho tôi chút may mắn…”
Kha Tầm không nói gì nữa, bản thân cậu không nghĩ hai cái hột nhãn kia có xuất hiện trong 《 Hươu chín màu 》, nhưng tên đã bị viết vào giấy rồi, hiện tại có nói gì đi nữa cũng vô dụng.
***
Thời gian trên di động cuối cùng nhảy sang 12:00
Mọi người đều đứng trước cánh cửa tương ứng với mình, thần kinh cả người căng chặt, cùng nhau chờ đời thời khắc tử vong buông xuống.
Kha Tầm nắm chặt tay Mục Dịch Nhiên, cảm xúc trấn định bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Có sống thì cùng nhau sống, chết cùng nhau chết, từ khi trong lòng cậu có được niềm tin này, cậu đã chẳng còn sợ hãi bất cứ thứ gì nữa.
Hoa văn vì sao cùng ánh trăng màu vàng nhạt trên vách tường nền màu xanh đậm đột nhiên trở nên lấp lánh, họa tiết bỗng chốc mờ mờ ảo ảo, lại như bắt đầu xoắn tròn vặn vẹo, tựa như muốn mở ra một giấc mộng mê ly.
Trong mộng, vì sao cùng ánh trăng mất đi vẻ ngoài đáng yêu cùng màu sắc ấm áp, chúng dần biến thành những gương mặt trưởng thành, biểu tình trên những gương mặt ấy đều không giống nhau, có giận dữ, có thương tâm, có tuyệt vọng, có chết lặng, có tham lam, có gian trá, có háo sắc, có âm hiểm, có ác nghiệt, có độc địa, có dữ tợn, có tàn bạo, có vui sướng hả hê, có khom lưng cúi đầu, hai mặt hai lòng, có cười lạnh, cười giả tạo, mặt cười mà lòng thì không…
Mỗi một loại cảm xúc phức tạp mà con người có thể tạo ra, đều lồ lộ hiện lên trên những gương mặt ấy, không thèm che giấu chút nào.
Lý Nhã Tình sợ tới mức thét lên một tiếng, vùi đầu giấu mặt trong lòng La Duy, Ngụy Miểu xổm người sụp xuống run rẩy ôm đầu, không dám ngẩng đầu nhìn lại.
Mà bên mấy người nam cũng vẻ mặt kinh hãi không thôi nhìn những biểu tình trên tường, đám gương mặt kia tuy không cử động, giống như hoa văn hình dán cố định ở trên tường, tuy rằng kia đều là biểu tình hết sức chân thật của con người đến từ thế giới ngoài kia, nhưng chính bởi vì quá chân thật, mới khiến người ta nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Có lẽ chưa ai từng nghĩ đến, những cảm xúc tiêu cực của con người một khi được trắng trợn bày ra lại đáng sợ đến như vậy.
Con người, quả thực đáng sợ.
Không, phải nói là… người trưởng thành, thật đáng sợ.
Khi toàn bộ vì sao cùng ánh trăng đều biến ảo thành gương mặt của con người thì, từ trong cái thùng giữa phòng đột nhiên vang ra một đoạn nhạc vui tươi tràn ngập tính trẻ con, tựa như những bài nhạc mở đầu của phim hoạt hình vậy.
Mà ngay giữa tiếng nhạc hoạt bát vui tai ấy, lại vang lên tiếng hét thảm thiết thê lương của Trương Lợi Phong, mọi người cuống quít vội dời ánh mắt nhìn qua, đã thấy Trương Lợi Phong… cả người đều hòa tan.
Đúng thế, là hòa tan.
Da tay của hắn tựa như chất lỏng, chậm rãi tan ra, từ trên cơ thể chảy dài xuống mặt đất, ngũ quan hắn cũng vì tan chảy mà dần méo mó rồi trở nên mơ hồ, chỉ có cái miệng miễn cưỡng còn giống một cái lỗ đen liên tục phát ra tiếng hét thê lương bi thảm.
Khi làn da bên ngoài đã hòa tan hết toàn bộ, tiếp đó là máu thịt cùng xương cốt của hắn, máu thịt đỏ tươi nồng sệch tựa như sáp nến nhỏ giọt, tầng tầng lớp lớp trượt ra khỏi cơ thể rơi xuống, nhuộm đỏ sàn nhà dưới chân hắn, lại lập tức nhanh chóng lan tràn khoách rộng ra bốn phía xung quanh.
Lý Nhã Tình cùng Ngụy Miểu dọa đến phát điên, thét rầm lên hoặc là gào khóc, té ngã lộn nhào muốn tránh ra xa, Vệ Đông cùng La Duy sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, Cát Lỗi sợ đến như trời trồng, cơ thể tựa như bị ai đó điều khiển, muốn cử động cũng không được, trơ mắt đứng nhìn máu của Trương Lợi Phong tẩm lướt giày tràn vào cả lòng bàn chân.
Tiếng hét thê thảm của Trương Lợi Phong dần dần tan biến, cơ thể hắn cũng đã hòa tan đến mất cả hình người, giống như một cây kem ốc quế bị phơi nắng dưới ánh mặt trời tan chảy đến mất cả hình dạng.
Một con người vừa mới sống sờ sờ, cứ thế tan chảy hoàn toàn trước mắt mọi người, dịch máu đỏ sẫm chói mắt bao phủ hơn nửa cái phòng, không sót lại chút gì, dù là một sợi tóc, hay một cái răng, thậm chí là một mảnh móng tay.
Vệ Đông đứng ói trong góc, hai cô gái đều sợ tới té xỉu, La Duy cắn môi thật chặt cố kềm lại, sợ mình không nhịn được cũng ói ra như Vệ Đông.
Tần Tứ mặc dù là bác sĩ, vốn đã quen nhìn vô số các kiểu chết của bệnh nhân nhưng nhìn cảnh trước mắt cũng không chịu nổi phải nghiêng đầu.
Kha Tầm cúi đầu, dựa trán vào vai Mục Dịch Nhiên. Chu Hạo Văn đứng kề bên, có lẽ là người bình tĩnh nhất trong đám người, bởi vì lúc này cậu ta đang trong trạng thái mù màu, nên máu của Trương Lợi Phong chẳng qua chỉ là một mảnh xám xịt trong mắt cậu ta.
Mọi người còn đang bị cái cái chết cực kỳ thê thảm của Trương Lợi Phong chấn động đến mất hồn mất vía, đột nhiên nghe thấy một tiếng “leng keng” vang lên, tiếp theo lại “Phịch, phịch” một tiếng lớn tiếng nhỏ nối tiếp nhau, như có thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
Bốn người Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm, Chu Hạo Văn cùng Tần Tứ vẫn còn duy trì được trấn định lập tức lần theo tiếng nhìn lại, đã thấy nơi phát ra âm thanh đang nằm thân thể của Kỳ Cường, lúc này đã là đầu thân lìa nhau.
Thanh kiếm đạo cụ của hắn cũng rơi bên cạnh, còn đầu của hắn sau khi rơi xuống mặt đất vẫn tiếp tục theo quán tính lăn lông lốc một lát, ở nơi gốc đứt lìa lan ra vết máu dày đặc trên sàn nhà.
Trên vách tường cùng sàn nhà xung quanh thi thể Kỳ Cường tung tóe các vết máu bắn từ động mạch cổ của hắn phun ra, lại kết hợp với vũng máu đầm đìa mà cơ thể Trương Lợi Phong hòa tan lưu lại, biến căn phòng vốn dĩ tràn ngập sắc màu ảo mộng trẻ thơ trong nháy mắt biến thành địa ngục chốn trần gian.
Cả đám người im lặng thật lâu, cũng không ai dám có một cử động nào, toàn bộ căn phòng chìm vào tĩnh mịch.
Dẫu cho bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải đối diện với tử vong, nhưng phương thức cướp đi mạng sống của hai người kia quả thực quá mức đột ngột lại vô cùng tàn nhẫn, thế nên làm bọn họ trong nhất thời đều không có cách nào chấp nhận sự thật, lại càng khó mà bình tĩnh để mà tự hỏi.
Huống hồ gì, giai đoạn tử vong chỉ vừa mới bắt đầu, không ai biết đêm nay liệu sẽ có thêm người thử ba cũng bằng cách thức tử vong đáng sợ nào đó chết đi trước mắt họ không.
Cả căn phòng đều tràn đầy sợ hãi, khẩn trương cùng khủng hoảng, thần kinh của bọn họ ai nấy đều căng như dây đàn, chỉ có thể trầm mặc chờ đợi tử vong một lần nữa tiến đến…
__________
Chú thích
(*) Thiên thư kỳ đàm : Tạm dịch: Chuyện lạ sách trời (1983) cải biên từ một phần của “Bình Yêu Truyền”, nội dung kể về Viên Công trộm sách trời (thiên thư) trên Thiên Cung khắc vào núi đá, sau bị ba con hồ ly lén học. Hồ ly tu luyện pháp thuật trong sách trời, làm hại dân chúng. Sau có khỏa trứng thiên nga ấp ra Đản Sinh, học tập pháp thuật cùng Viên Công diệt hồ yêu, Viên Công bởi vì tiết lộ Thiên Cơ cuối cùng bị bắt trở lại Thiên Cung.
(*) Hươu chín màu (tựa gốc: Cửu Sắc Lộc) / (1981) cải biên từ “Lộc Vương Bản Sinh” trên bích họa Đôn Hoàng, kể về xa xưa có chú hươu chín màu thường trợ giúp người khó khăn, có lần giúp đỡ Lộng Xà Nhân bị Lộng Xà Nhân bẩm báo lên quốc vương bán đứng hươu chín màu, sau hươu chín màu dùng thần lực vượt qua nguy hiểm, Lộng Xà Nhân cũng nhận được báo ứng.