*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đỡ tốn được 30 tệ mua vé vào cửa, tự dưng tao lại thấy mình lời ra phết.” Vệ Đông bỗng phát hiện mình giống như đã sa ngã vào bẫy rập không cách nào rút chân ra được—— triệu chứng bệnh trạng thời kỳ đầu của bệnh nhân chứng Stockholm.
Vé vào cửa được thiết kế khá đơn giản, càng giống như một tấm thiệp mời được in ấn hàng loạt, chẳng qua bên trên có in một cái dấu “Phòng trưng bày Bản Tâm”, cùng với con số dấu ngày.
Tần Tứ nhìn phòng trưng bày mỗi lúc một thêm náo nhiệt, hôm nay là ngày cuối tuần, khách đến tham quan cũng nhiều hơn ngày thường gấp hai lần.
Kha Tầm đã bước tới cửa, hơi nghiêng đầu nhìn về đám đồng bạn ở phía sau, giống như đang ý nói: Đi thôi, vào luyện một chút?
Chu Hạo Văn như bị Kha Tầm lây nhiễm, gương mặt bất giác thoáng hiện nét cười—— đã muốn đếm không được đây là lần thứ bao nhiêu hắn nở nụ cười như vậy, khóe miệng giống như mất đi khống chế tự cong lên vậy… Trước khi quen biết Kha Tầm, đây gần như là việc không bao giờ xảy ra.
Chu Hạo Văn âm thầm đằng hắng trong họng, thay lên mặt biểu tình không cảm xúc như mọi khi, cúi đầu đi theo Vệ Đông bước vào phòng trưng bày.
Bên trong phòng trưng bày được trang trí theo phong cách “hộ nghèo” (*) đang lưu hành đương thời, vách tường theo kiểu terrazzo thô ráp, bàn gỗ thô không trải qua gia công tu chỉnh, trần nhà cao lớn rộng rãi với đèn trần huỳnh quang, tựa như một cái nhà xưởng sản xuất những năm 80 thế kỷ trước, bốn phía “nhà xưởng” được trang trí bởi dây leo khô héo rậm rạp, giống như để thể hiện ý định nghệ thuật vốn có ban đầu.
“Thật là đậm chất wabi-sabi!” (*) Một cô gái có mái tóc dài xõa qua vai với phong cách ăn mặc đậm chất tươi mát phát ra một tiếng cảm thán.
Vệ Đông nhìn quanh bốn bức tường quá mức mộc mạc, cũng nhỏ giọng nói thầm một câu “Đúng là quá-bí-xá-bí thật.”
Chu Hạo Văn nghe được lời này, há miệng tính nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng.
Người bạn đi cùng của cô gái tươi mát kia—— là một thiếu niên mặc áo sơ-mi caro vạt dài, đưa tay nâng nhẹ gọng kính mắt màu trắng nhạt “Mộc mạc an tĩnh, có nét thiện ý.”
Vệ Đông đi ngang qua hai người họ, mới chợt phát giác hóa ra “thiếu niên” kia là một cô gái, tiếp theo lại nghe “cô gái như thiếu niên” kia nói tiếp “Thật không ngờ là có nhiều tác phẩm theo phong cách tiên phong như vậy.”
Tác phẩm được trưng bày hôm nay quả thực rất tiên phong.
Đám người lướt qua một đống gỗ mộc được điêu khắc chạm trổ với tư thế quái đản vặn vẹo đặt dưới đất, sau đó mới phát hiện bên cạnh có dựng cái bảng:
Tác phẩm: Liên Tựu Liên
Giá bán: 12,000 RMB
Nhìn ra đằng trước lại thấy một đống mấy cục len, bên trong có vài cái bóng đèn sáng lóe với tạo hình kỳ cục, trên bảng hiệu lại viết:
Tác phẩm: Tình yêu bé mèo
Giá bán: 9,400 RMB
Tiền là giấy kiếm là thấy!!
—— Mấy lời này Vệ Đông không có nói ra, dù sao đang ở địa bàn của quý vị “nghệ thuật gia tiên phong”, vẫn là cẩn thận cái mồm thì tốt hơn.
Nhưng lại nhịn không được lén khều khều bả vai Kha Tầm “Tiếc ghê, biết trước tao đã xách theo mấy tác phẩm tự chế tới rồi, kiếm được đồng nào hay đồng đó, biết đâu hồi vốn tiền xe đi lại thì sao.”
“Tao thấy mày có thể xếp một đống khung ảnh lớn nhỏ chồng dính lại với nhau, giống như hình chụp x-quang ấy.” Kha Tầm nhìn các tác phẩm nghệ thuật muôn hình muôn vẻ được trưng bày bên trong, liền bất giác chợt mở rộng “não động”.
“Như vậy cũng xem như là tác phẩm nghệ thuật anh nhỉ?” Kha Tầm hỏi Mục Dịch Nhiên bên cạnh.
“Ừ.” Mục Dịch Nhiên khẽ cười.
“Cảm thấy một tác phẩm nghệ thuật quan trọng nhất phải có một cái tên hay, chồng một đám khung ảnh lại với nhau thì nên đặt tên là gì đây ta?” Kha Tầm nhìn vào một miếng nhìn như chế phẩm da gì đó được triển lãm ở mặt tường bên cạnh, bên trên có hai cái họa tiết hình xăm cổ quái, tác phẩm này được đặt tên là “Cựu Hoan”.
Kha Tầm dời mắt mình khỏi mấy tác phẩm nghệ thuật làm người ta thấy không quá thoải mái này, đang tính nói với Mục Dịch Nhiên về “tác phẩm” mà mình vừa đặt ra kết cấu mới nãy hay đặt tên là “Gặp Gỡ” đi thì, bỗng bị Chu Hạo Văn cướp lời “Đặt là Niết Bàn đi.”
“Niết cái gì mà Bàn.” Vệ Đông nói “Tui thấy nên gọi là Xúi cmn Quẩy thì đúng hơn.”
Tần Tứ đi ở phía sau lúc này đang đáp lời với hai cô gái trẻ tuổi kia, cô gái phong cách tươi mát đưa tay chỉ vào phòng triển lãm nằm ở góc ngoặt “Trong phòng lớn bên kia chủ yếu trưng bày tranh vẽ, rất đáng xem thử một lần.”
Tần Tứ cảm ơn một tiếng, nhìn nơi góc rẽ tường xi-măng lộ ra ánh đèn trắng dịu “Hóa ra triển lãm tranh nằm bên kia.”
Mọi người đều nhìn về phía bên kia, tâm trạng vốn dĩ đang thoải mái bỗng chốc đều trầm xuống, một chuyến hành trình đánh cược với mạng sống lại sắp sửa bắt đầu…
***
Phòng triển lãm tranh vẫn đi theo phong cách “hộ nghèo”, những vách tường xi-măng loang lổ gồ ghề đều được treo đầy các loại tranh vẽ đủ dáng đủ kiểu, ở giữa phòng là một cái bàn vỏ cây bạch dương thẳng dài, trên bàn đặt một cái ấm trà bằng sứ thô cực lớn, cùng với một chồng bát sứ thô viền xanh chất cao nhồng.
Dẫu cho các khách tham quan đều đắm chìm giữa phong cách nghèo nàn đìu hiu của không khí chung quanh, nhưng đại đa số vẫn là lựa chọn dùng mấy cái ly giấy rót trà uống, gần như không thấy ai đụng vô mấy cái bát sứ thô kia cả.
“Tổ 6 vị nam nhơn” cũng không có tâm trạng đâu mà thưởng thức trà, vô số lần ra vào tranh luyện cho bọn họ ánh mắt nhạy bén lợi hại, lúc này cả 6 đôi mắt ấy đều hết sức cẩn thận tỉ mỉ quét mắt nhìn các bức tranh trên tường.
La Duy xem như là người mới, kinh nghiệm ít nhất, nhưng sức quan sát của hắn cũng nhạy bén chẳng kém ai.
Số tranh trong phòng rất nhiều, trong đó lại có cả một bức vẽ chì màu, nét bút non nớt vẽ ra hình dạng của một cô gái mặc áo cưới, bên cạnh có kèm chữ chú thích: Tiêu Cầm Tiên, vẽ năm 7 tuổi, tác phẩm năm 2002.
“Cái này mà cũng dám để giá 600 tệ á?” Vệ Đông nhướng mày nhìn “Năm tao 7 tuổi vẽ đẹp hơn nhiều.”
Bên cạnh có một cô gái với mái đầu nấm bỗng dưng lạnh lẽo trừng Vệ Đông một cái, sau đó chuyển hướng cái cằm quật cường hơi trề ra ngoài sang chỗ khác.
Vệ Đông khẽ nhún vai, đi theo đồng bạn đến chỗ đám người tụ tập.
Hiện ở nơi này cũng không có bao nhiêu người, nhưng có sáu bảy ngươi đang đứng tụ tập trước một bức tranh, ra vẻ còn đang sôi nổi nghị luận.
Bức tranh kia rất lớn, kích thước cao có cỡ một người trưởng thành, không giống tranh sơn dầu, càng cảm giác như là bột màu.
Màu sắc rất là đơn điệu, một vầng màu đỏ chỗ đậm chỗ nhạt nằm trên nền giấy trắng, tạo thành họa tiết hết sức trừu tượng, có loang màu, dặm màu, có đường như tạo khối, lại có những đường cong hỗn loạn.
“Đây là một chiếc lá to tô màu hồng phấn sao?” Lên tiếng chính là cô gái phong cách tươi mát lúc nãy.
“Tôi lại cảm giác như đây là mặt cắt kiến trúc.” Một nam thanh niên tóc quăn bên cạnh lại đưa ra phân tích của mình.
“Tổ 6 nam nhơn” bên đây không ai hé răng lên tiếng, nhưng bọn họ lại đồng loạt không hẹn cùng dừng bước trước nơi này, giống như cái loại cảm quan thứ 6 hình thành trong mông lung lan tràn cũng xác định phạm vi là nơi đây.
Cô gái đầu nấm vẻ mặt cao quý cũng mở miệng “Tôi lại cảm thấy nó giống một khối nội tạng rỏ máu đầm đìa.”
Nghe lời này mới thấy, đúng là hơi giống thật.
“Cô gái nhìn như thiếu niên” bổ sung thêm một câu “Có lẽ là một trái tim đang đập.”
Vệ Đông hơi nghiêng đầu nhìn hình ảnh, cảm giác mấy người này bàn tán với nhau thiệt sự quá mức quái dị, hình ảnh trên tranh trừu tượng vô cùng, thậm chí bảo nó là một cái túi chườm nóng cao su đã bị nguội lạnh đi rồi cũng chả sai gì mấy.
Dưới bức họa có cái bảng tên, viết
Tác phẩm: 《 Thú sắc đỏ tươi 》- Hàng không bán
Tác giả: Vu Bắc Quốc
Có lẽ là mấy chữ “hàng không bán” này rất gây chú ý, khiến cho khách xem tranh mới bồi hồi mãi không chịu đi.
Trong phòng triển lãm dần dần nhiều người hơn, ba bốn vị khách tham quan lớn tuổi chậm rãi đi đến, bọn họ ăn mặc gọn gàng tinh tươm, thoạt nhìn như các vị nghệ thuật gia lão làng.
Đám 6 người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút tiếc thương, thậm chí còn muốn khuyên bọn họ rời đi.
May là những người nọ chỉ dừng lại rất ngắn ngủi, sau đó liền rời đi.
Lại một lần nữa thấy một đám người ăn mặc như học sinh đi vào, Mục Dịch Nhiên bất giác nhìn đồng hồ, cảm giác “Tranh Mưu” lần này chừa thời gian cho bọn họ ngắm tranh hơi bị lâu thì phải.
“Mấy giờ?” Kha Tầm đứng cạnh hỏi.
“47 phút.” Mục Dịch Nhiên đáp lời nghe có vẻ không ăn nhập gì, nhưng cũng sát đề.
Bọn họ đi vào phòng triển lãm này đã được 47 phút rồi, khách tham quan ghé vào rồi lại rời đi, hết lượt này đến lượt khác, nhưng căn phòng vẫn chưa tối sầm đi như mọi khi.
Mà đám người đứng tụ tập trước bức tranh kia vẫn cứ đứng yên tại chỗ không chịu nhúc nhích, La Duy kềm không được bắt đầu chậm rãi đi tới đi lui trong phòng triển lãm—— tuy bọn họ không ai muốn vào tranh, nhưng chờ đợi như vậy cũng làm người ta sốt ruột khó chịu.
La Duy đếm nhẩm, hiện tại nơi này có tổng cộng 11 người, còn thiếu 2 người.
Chiếc kim gỉ sắt của đồng hồ gỗ thô treo trên tường đã muốn nhảy sang mười giờ đêm, cửa phòng triển lãm lại một lần nữa được mở ra, lần này đi vào là một nam một nữ, người nam dáng vẻ cao lớn tuấn tú, mặt mũi thoạt nhìn như con lai, người nữ một đầu tóc xõa dài có vẻ rối tung không gọn gàng, trong lòng ôm một bó hoa lớn.
Đèn cũng tắt.
Chỉ có duy nhất một chùm sáng trắng bệch chiếu lên bức tranh trên tường, soi rõ một đám đường cong bất quy tắc cấu thành tranh vẽ, mà bảng tên của nó lại càng bắt mắt hơn: Thú sắc đỏ tươi.
Cái mớ hỗn độn ấy, thoạt nhìn như một cái lá, lại giống nội tạng, thậm chí giống như mặt cắt kiến trúc, bỗng chốc như được giải thích rõ ràng —— kia là một con thú—— thân thể dị dạng, nhìn không rõ mặt mũi cùng nanh vuốt.
Một con, thú.
Thế giới của “thú”, lại là thế giới như thế nào?
Đám người đã từng trải qua “Thế giới động vật” đều từ chối không muốn nhớ lại.
***
Vượt qua một giai đoạn tối om om đến làm người ta cảm thấy trái tim như muốn ngạt thở, sau đó, đập vào mắt bọn họ, là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với dĩ vãng.
Trước mắt bọn họ rõ ràng là một thành phố, một thành phố với cảm giác hiện đại, có chút âm u bị mưa lạnh lất phất bao trùm.
Trong thành phố ấy, có nam có nữ tay cầm theo dù hoặc đen hoặc đỏ, hoặc trong suốt đi dọc trên đường, vẻ mặt lạnh lùng, ăn mặc tinh tươm.
Mười ba người bọn họ đứng ở bên đường cái, giữa màn mưa buổi chiều hoàng hôn, những giọt mưa li ti tựa như kim bạc nhè nhẹ đâm lên mặt, tựa hồ như đang nhắc nhở bọn họ, đây không phải là giấc mơ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ gặp được đội ngũ vào tranh với năng lực tiếp nhận mạnh tới như vậy, ngay khi nghe Tần Tứ dùng lời ngắn gọn súc tích dễ hiểu giải thích về việc “vào tranh”, trong ánh mắt mấy người mới nhiều ít gì đều thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh liền tiếp nhận sự thật kỳ diệu này.
“Vậy, kế tiếp chúng ta nên đi đâu?” Người hỏi là thanh niên tóc quăn.
“Sẽ có NPC đến đón chúng ta, nếu như đợi không được người nọ, chỉ có thể tự mình đi tìm manh mối.” Tần Tứ nói.
“Mọi người tự giới thiệu cho nhau một chút đi,” Lần này lên tiếng chính là cô gái ôm bó hoa, cũng là người cuối cùng đi vào phòng triển lãm, lúc này cô đã quấn mái tóc dài của mình thành một búi tóc gọn gàng, vươn tay kéo kéo chiếc váy dài theo phong cách Bohemian lại để bản thân bớt lạnh một chút, sau đó cúi đầu với bọn họ “Thật sự rất xin lỗi, một lần triển lãm nghệ thuật thôi lại gây cho mọi người phiền toái đến như vậy, tôi là Tô Bản Tâm.”
Tô Bản Tâm, chủ của “Phòng trưng bày nghệ thuật Bản Tâm”.
Mọi người nhìn cô gái tràn ngập quyến rũ nhìn đoán không ra tuổi trước mắt, đều hơi gật đầu, không ai lại đi đổ lỗi “tai nạn” lần này lên đầu cô cả.
Tô Bản Tâm chỉ vào người đàn ông con lai đứng bên cạnh mình “Đây là Lion”, nói xong lại quay sang khẽ lời xin lỗi Lion.
Lion mỉm cười “Có lẽ đây sẽ là một chuyến lữ hành thú vị.”
Mọi người dù cho đã cố gắng bình tĩnh, nhưng cũng không có khả năng nở nụ cười vì lời này, đa phần bọn họ đều dời mắt nhìn về phía Mục Dịch Nhiên, trong số những vị trong nhóm từng trải, người nam nhân này thoạt nhìn có vẻ đáng làm người ta tin cậy nhất.
Mục Dịch Nhiên cũng đơn giản tự giới thiệu mình, mấy người cũ bên này cũng báo tên.
Nhóm người mới còn chưa kịp nói lời nào, bên đường bỗng xuất hiện một người mặc quần áo cảnh sát “Các vị, vui lòng xuất trình giấy tờ.”
Ngay lúc mấy tân nhân theo thói quen đút tay vào túi tính lấy ra giấy tờ tùy thân thì, Mục Dịch Nhiên khẽ cười nói với vị NPC kia “Thưa ngài cảnh sát, chúng tôi là người mới tới.”
__________
Chú thích
=w= Okei, đây chắc là bức tranh đầu tiên mà tớ dịch tên tranh, vì để nghĩa gốc sợ gây hiểu lầm.
Thực ra tên bức tranh này cũng không có ẩn ý gì nhiều lắm, màu đỏ trong tên tranh là màu đỏ tươi (scarlet), còn về thú ở đây thường là dùng để chỉ “dã thú” (beast), nếu ai tò mò tìm hiểu có lẽ sẽ đoán ra được cái đại khái của bức tranh này, còn nếu ai lười thì đợi đến khi nào cần, tớ sẽ chú thích một tẹo vậy
(*) Phong cách hộ nghèo : Ý là trang trí nhà cửa theo kiểu đơn sơ, mộc mạc tối giản, nói là đơn sơ chứ tốn kém cũng chả khác nhà giàu là mấy XD. Cá nhân tớ thì thấy nó giống nhà cửa kiểu La Mã – Hi Lạp cổ đại. Dưới là hình minh họa
(*) Wabi-sabi : là một thuật ngữ đại diện cho thẩm mỹ Nhật Bản và một thế giới quan của văn hoá Nhật Bản, tập trung vào việc chấp nhận tính phù du và sự không hoàn hảo. Thẩm mỹ này đôi khi được mô tả như một trong những vẻ đẹp “không hoàn hảo, vô thường, và không đầy đủ”. Đặc điểm của thẩm mỹ wabi-sabi bao gồm sự bất đối xứng, sự không bằng phẳng, sự lược giản hoá, sự cần kiệm, sự khắc khổ, sự khiêm nhường, sự gần gũi, và sự am tường tính nguyên vẹn đơn sơ mà cách tự nhiên và vạn vật vận hành. (trích từ Wikipedia)
(*) Liên tựu liên : tên một bài hát
Bản gốc:
Liên tựu liên,
Ngã lưỡng kết giao đính bách niên.
Na cá cửu thập thất tuế tử,
Nại hà kiều thượng đẳng tam niên.
Tạm dịch
Kết liền kết
Đôi ta kết giao đến trăm năm
Kẻ nào chết năm chín mươi bảy
Đợi ở Nại Hà Kiều ba năm.